Tái Sinh, Chỉ Cần Có Anh Bên Em Là Đủ
Chương 2: Tần Trạch, anh sập bẫy của em rồi
Liễu Như An
25/05/2013
Giờ tự học buổi sáng, Tô Nhiên nhìn quyển sách tiếng Anh trong tay mà đau lòng.
Trước đây, tiếng Anh của cô rất tệ, mỗi lần thi cử nó đều kéo điểm của cô xuống, khi học đại học, môn tiếng Anh cấp bốn còn hành hạ cô đến tận năm tốt nghiệp. Cô thề, bây giờ nhất định sẽ cố gắng từ bé, phải học thật giỏi tiếng Anh.
Nhắc đến chuyện học không giỏi môn tiếng Anh, thì còn một người nữa, chính là Tần Trạch.
Tần Trạch là một điển hình của nam sinh khoa học tự nhiên, toán lý hóa lúc nào cũng giỏi, môn Ngữ văn thì miễn cưỡng vượt qua, chỉ có Anh văn là thê thảm, cô nhớ trước kia, cô và anh thường xuyên được "mời" vào văn phòng chăm sóc đặc biệt, tiếc là... dù thế nào cả hai cũng không có tiến bộ.
Cô quyết định sẽ đích thân giám sát quá trình học tập Anh ngữ của anh, tốt nhất là mua một máy mp3, sau này giờ ra chơi có thể cùng nhau nghe Anh ngữ, học tiếng Anh là phải kết hợp vừa nghe vừa đọc.
Còn nữa, Tần Trạch khi còn bé dáng người hết sức yếu ớt. Từ năm anh học tiểu học, ba anh quanh năm đều đi làm ăn xa, trong nhà chỉ còn anh và mẹ. Mà quan hệ giữa nhà anh và ông bà bên nội không được tốt lắm. Cô nhớ mãi đến những năm anh học phổ thông, tình hình mới được cải thiện. Lúc đó cũng nhờ ba anh trở về, biết vợ và con trai mình sống trong hoàn cảnh tệ như vậy đã giận đến tím mặt. Khi ông đi, ông đã dặn dò cẩn thận, nhờ ba mẹ mình chăm sóc vợ con hộ ông trong những ngày ông vắng nhà. Nhưng không ngờ, ba mẹ ông không những trợn mắt nói láo rằng vợ con ông ở nhà đều khỏe, mà tiền bạc hàng năm ông gởi về còn giấu đi, đã giấu thì thôi đi, ba của ông còn đem tiền đó cho một người con khác của mình nữa, thật đúng là không phải người mà.
Nhờ vậy, cậu bé Tần Trạch thì ốm yếu gầy như da bọc xương, còn mẹ của anh phải cật lực làm việc kiếm vài đồng bạc lẻ.
Ba của anh trong cơn tức giận đã quyết định cắt đứt quan hệ với ông bà nội, sau đó cả nhà anh mới dần khá lên.
Mỗi khi nhớ đến chuyện này, Tô Nhiên đều đau lòng.
Cô quyết định, nhất định phải cho Tần Trạch ăn uống đầy đủ, nhất là thời điểm cần dinh dưỡng để phát triển này. Cũng vì lúc nhỏ không đủ ăn nên lớn lên anh cao chưa đến 1m75, đây cũng là một chuyện mà anh vô cùng hối tiếc.
Được rồi, vậy thì bắt đầu bằng việc cho anh uống sữa tươi.
Trong khi Tô Nhiên miên man suy nghĩ, buổi tự học nháy mắt trôi qua. Các học sinh bắt đầu tụm năm tụm ba trò chuyện, các cô các cậu ở độ tuổi này vẫn còn khá trong sáng hòa đồng, nên nam nữ trò chuyện vẫn còn rất thoải mái, có lẽ đến lớp 8, lớp 9, các nữ sinh mới chuyển sang giai đoạn "rụt rè e thẹn" mà ít thân thiết với các bạn nam hơn.
Tô Nhiên vốn là một người đã trưởng thành nên dĩ nhiên chẳng còn cái gọi là e thẹn kia nữa, cô rất tự nhiên xoay người sang hỏi: "Tần Trạch, cậu giỏi môn tiếng Anh không?"
Tần Trạch ngẩng đầu, cũng không có chút gì ngạc nhiên, anh chàng vừa gãi đầu, tay phẩy phẩy quyển sách tiếng Anh nói: "Không phải chỉ mấy chữ abcd thôi sao, có gì đâu?"
Tô Nhiên cũng cảm thấy thế, đúng là tiếng Anh lớp bảy thật sự quá đơn giản.
"Nếu thấy sách giáo khoa đơn giản quá thì mình cho cậu mượn vài quyển khác, mình với cậu cùng xem." Tô Nhiên cười tít mắt nói, chàng ngốc, em cảm thấy đơn giản vậy thì chị đây sẽ cho em mở rộng tầm mắt!
"Không được, mình còn rất nhiều việc phải làm, không rảnh rỗi đi đọc những thứ vô vị đó." Tần Trạch rõ ràng lộ vẻ không vui.
Tô Nhiên nhịn, cậu bé, cậu thật sự chả đáng yêu chút nào! Tô Nhiên vô cùng nhớ cái bánh bao ngày xưa của mình lúc nào cũng nói gì nghe nấy.
"Vậy thì sau này mỗi ngày mình tặng cậu một hộp sữa tươi, còn cậu thì mỗi buổi trưa giúp mình học từ vựng." Tô Nhiên bắt đầu dụ dỗ.
"Sữa tươi?" Tần Trạch có chút dao động, từ nhỏ đến giờ cậu chưa bao giờ được uống sữa tươi, nếu sau này mỗi ngày đều có thể uống thì...
Tô Nhiên thấy Tần Trạch đã dao động, tiếp tục tấn công: "Cũng không mất nhiều thời gian lắm, mỗi ngày 15 phút thôi, sẽ không làm phiền cậu lắm đâu."
"15 phút?" Tần Trạch thoáng ngẫm nghĩ, cậu không cảm thấy mình nhận sữa tươi của Tô Nhiên có gì là không đúng, mình đâu phải nhận không, đấy là cậu bỏ công lao động mới có được mà, vì thế cậu suy nghĩ một lát rồi nói: "Cũng không thể để cậu bị thiệt, đổi thành nửa giờ đi, thế nào?"
"Được, quyết định vậy đi, ngày mai bắt đầu."
Tô Nhiên thầm cười trong lòng, cậu bé, coi như cậu vẫn còn chút lương tâm, một hộp sữa tươi cũng hơn 1 đồng, mai mốt anh một hộp cô một hộp, vậy là mỗi ngày hết ba đồng, bằng một bửa sáng của cô rồi. Có điều, cậu bé, rừng càng già càng cay, chị chỉ tốn vài câu mà cưng đã sập bẫy, sữa tươi nhé, tiếng Anh nhé, một mũi tên trúng hai đích.
Thoáng cái, đã trôi qua một ngày, Tô Nhiên ngồi trong lớp học càng nghe giảng càng thấy nhàm chán, vì thật sự những nội dung kia quá đơn giản, cô thầm nghĩ, sau này phải mang thêm sách đi học, ngày trước cô muốn đọc một số tác phẩm nổi tiếng thế giới nhưng không có thời gian, bây giờ nhất định phải bù đắp, đọc cho bằng hết.
Cô thu dọn sách vở rồi cùng Lý Yến, người ngồi chung bàn với mình, về nhà.
Nhà Lý Yến ở cùng xóm với cô, cô bé này có dáng người khá cao, trông như quả mướp ý, tính tình có chút bốc đồng, hấp tấp, nhưng lại là một học sinh khá giỏi ở môn thể dục. Có điều, theo cô nhớ thì hình như khi thi tuyển cấp ba, Lý Yến làm bài không được tốt lắm nên chỉ đậu vào một trường phổ thông bình thường. Tô Nhiên nhìn gương mặt tươi cười đầy sức sống của Lý Yên, thầm nghĩ, sau này cô nếu có thể, cô sẽ giúp đỡ cô ấy, dù sao bạn bè của cô cũng không nhiều lắm. Mà bạn thân lại càng không có được mấy người.
Hai người cùng về đến một ngã tư thì chia tay, lát sau Tô Nhiên đã về đến nhà của mình.
"Thưa ba thưa mẹ con mới về." Tô Nhiên dựng xe đạp xuống, mở cổng rồi chạy nhanh vào nhà, tim cô đập nhanh một cách kỳ lạ, cuối cùng cô cũng được gặp ba mẹ rồi.
"Về rồi à, Nhiên Nhiên." Một giọng nói trầm thấp hết sức ấm áp vang lên, trước mặt cô xuất hiện một bóng người đàn ông cao cao, gương mặt tươi cười bước về phía cô. Hốc mắt Tô Nhiên bỗng nhiên có chút ươn ướt, ba, thật trẻ, thật khôi ngô, gương mặt đen đen vẫn chưa mang nhiều dấu vết của thời gian, Tô Nhiên nắm chặt lấy quai cặp, run run nói: "Ba."
"Con bé này, hôm nay bị gì đấy, về thì chuẩn bị ăn cơm đi, còn đứng ngây ngốc ở đây làm gì?" Giọng nói có chút tức giận của mẹ cô vang lên từ nhà bếp.
Tô Tường nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, rồi chỉ vào Triệu Xuân, còn cố tình giả bộ ra vẻ sợ hãi làm Tô Nhiên bật cười. Sau đó cả hai cùng ngồi xuống bàn ăn.
Mẹ của cô nghe thấy tiếng cười khúc khích bên ngoài, lập tức bước ra trừng mắt nhìn Tô Nhiên, rồi lẩm bẩm với giọng bực mình: "Được rồi, được rồi, đừng cười nữa, mau chuẩn bị ăn cơm. Nhiên Nhiên, con còn chưa cất cặp sách nữa? Nhanh nhanh đi cất cặp, rửa tay rồi còn ăn cơm nữa."
Tô Nhiên nhìn thấy gương mặt trẻ trung của mẹ cùng với lời càu nhàu quen thuộc, bằng linh hồn với tuổi đời hơn 20, cô không hề cảm thấy sợ hãi như lúc nhỏ nữa, ngược lại còn cảm thấy mẹ cô hết sức dịu dàng và từ ái. Trong lòng Tô Nhiên bỗng xúc động, ôm chằm lấy Triệu Xuân.
"Mẹ, mẹ là tốt nhất." Chỉ một câu nói đơn giản mang theo tình cảm ấm áp dịu dàng đã khiến cả người Triệu Xuân cứng đờ, hốc mắt đỏ hoe nhưng bà vẫn đẩy Tô Nhiên ra, nói với vẻ giận dữ: "Con bé ngốc này, hôm nay bị đụng trúng đâu thế, nhanh đi cất cặp vở đi, cơm nước nguội hết rồi."
Tô Nhiên cười hì hì, không hề sợ hãi khi nghe thấy Triệu Xuân mắng mình, vì cô biết rõ, trong lòng mẹ cô đã cảm động, thật ra mẹ cô không hề nghiêm khắc như vẻ bề ngoài, mẹ cô rất mong cô thân thiết với bà nhiều hơn nữa.
Tô Nhiên ngoan ngoãn chạy đi cất cặp sách, sau đó rửa tay rồi chạy vào bàn ăn, cả nhà ba người hòa thuận cùng ăn bữa cơm chiều ấm cúng.
Mà Tô Nhiên nhìn mẹ cô lúc nào cũng cẩn thận chu đáo, trong lòng càng thêm xấu hổ, trước đây, cô hơi sợ mẹ mình, vì mẹ cô lúc nào cũng mắng cô, cái này không tốt, cái kia không được, đôi khi còn đánh cô nữa. Nhưng sau này trưởng thành rồi cô mới biết khi đó vì mẹ quá thương cô, mẹ sợ cô học thói hư tật xấu, không biết nhìn xa trông rộng, mãi đến khi cô vào được đại học mẹ mới có thể thở dài nhẹ nhõm, từ đó về sau mẹ cô cũng dịu dàng với cô hơn trước rất nhiều, có điều do ngày còn bé mẹ cô quá nghiêm khắc với cô nên mối quan hệ giữa hai người rất khó thân thiết được.
Mẹ, trước kia con và mẹ bất hòa nhưng bây giờ không thế nữa, con nhất định sẽ cố gắng học tập thật tốt để mẹ tự hào... tự hào vì con.
Đêm, Tô Tường và Triệu Xuân nằm trên giường cùng nhìn nhau cười, con của hai người còn bé đã biết quan tâm người thân.
Ở một phòng khác, Tô Nhiên nằm trên giường suy nghĩ, cô muốn giúp kinh tế gia đình mình khá hơn nhưng hiện giờ cô còn quá nhỏ, bản thân không thể tự gầy dựng sự nghiệp, vậy thì bắt tay vào công việc của ba cô, cô sẽ ở bên ngoài giúp đỡ ông.
Cô nhớ năm cô học lớp Bảy, ba cô đi hỏi thăm nhiều người thì nghe được tin bánh ngọt kiểu tây bán rất được, liền đầu tư một vạn mua lò nướng, sách hướng dẫn, rồi tự học sau đó đẩy xe đi bán ở khắp các thôn, tiếc là tay nghề làm bánh của ba cô không được giỏi lắm nên cuối cùng đành ngừng bán.
Một năm sau, Vương Kiến Thành, chồng của em họ ông mở một nhà máy dệt ở thành phố D buôn bán lời hơn mười vạn, người này trông thấy tiền lời nhiều quá muốn làm ăn lớn hơn nên tìm đến ba cô, ba cô cảm thấy chuyện này cũng có lợi liền vay mượn khắp nơi đầu tư vào 6 vạn, thế nhưng năm đó, ngành dệt ở thành phố D bỗng sa sút, cuối cùng đến tiền vốn ba cô còn không lấy lại được, lỗ đến 3, 4 vạn.
Tô Nhiên thầm nghĩ, năm nay mới là thời cơ tốt nhất đầu tư vào ngàng dệt, nếu để sang năm thì không còn kịp nữa. Cô phải nhắc nhở ba cô trước tiên phải giao thiệp với Vương Kiến Thành đã, sau đó mới cho ông ấy biết triển vọng của ngành dệt trong tương lai.
Trong lòng Tô Nhiên đã tìm được biện pháp nên tinh thần cũng thả lỏng hơn, giây lát sau đã chìm vào giấc mộng.
Trước đây, tiếng Anh của cô rất tệ, mỗi lần thi cử nó đều kéo điểm của cô xuống, khi học đại học, môn tiếng Anh cấp bốn còn hành hạ cô đến tận năm tốt nghiệp. Cô thề, bây giờ nhất định sẽ cố gắng từ bé, phải học thật giỏi tiếng Anh.
Nhắc đến chuyện học không giỏi môn tiếng Anh, thì còn một người nữa, chính là Tần Trạch.
Tần Trạch là một điển hình của nam sinh khoa học tự nhiên, toán lý hóa lúc nào cũng giỏi, môn Ngữ văn thì miễn cưỡng vượt qua, chỉ có Anh văn là thê thảm, cô nhớ trước kia, cô và anh thường xuyên được "mời" vào văn phòng chăm sóc đặc biệt, tiếc là... dù thế nào cả hai cũng không có tiến bộ.
Cô quyết định sẽ đích thân giám sát quá trình học tập Anh ngữ của anh, tốt nhất là mua một máy mp3, sau này giờ ra chơi có thể cùng nhau nghe Anh ngữ, học tiếng Anh là phải kết hợp vừa nghe vừa đọc.
Còn nữa, Tần Trạch khi còn bé dáng người hết sức yếu ớt. Từ năm anh học tiểu học, ba anh quanh năm đều đi làm ăn xa, trong nhà chỉ còn anh và mẹ. Mà quan hệ giữa nhà anh và ông bà bên nội không được tốt lắm. Cô nhớ mãi đến những năm anh học phổ thông, tình hình mới được cải thiện. Lúc đó cũng nhờ ba anh trở về, biết vợ và con trai mình sống trong hoàn cảnh tệ như vậy đã giận đến tím mặt. Khi ông đi, ông đã dặn dò cẩn thận, nhờ ba mẹ mình chăm sóc vợ con hộ ông trong những ngày ông vắng nhà. Nhưng không ngờ, ba mẹ ông không những trợn mắt nói láo rằng vợ con ông ở nhà đều khỏe, mà tiền bạc hàng năm ông gởi về còn giấu đi, đã giấu thì thôi đi, ba của ông còn đem tiền đó cho một người con khác của mình nữa, thật đúng là không phải người mà.
Nhờ vậy, cậu bé Tần Trạch thì ốm yếu gầy như da bọc xương, còn mẹ của anh phải cật lực làm việc kiếm vài đồng bạc lẻ.
Ba của anh trong cơn tức giận đã quyết định cắt đứt quan hệ với ông bà nội, sau đó cả nhà anh mới dần khá lên.
Mỗi khi nhớ đến chuyện này, Tô Nhiên đều đau lòng.
Cô quyết định, nhất định phải cho Tần Trạch ăn uống đầy đủ, nhất là thời điểm cần dinh dưỡng để phát triển này. Cũng vì lúc nhỏ không đủ ăn nên lớn lên anh cao chưa đến 1m75, đây cũng là một chuyện mà anh vô cùng hối tiếc.
Được rồi, vậy thì bắt đầu bằng việc cho anh uống sữa tươi.
Trong khi Tô Nhiên miên man suy nghĩ, buổi tự học nháy mắt trôi qua. Các học sinh bắt đầu tụm năm tụm ba trò chuyện, các cô các cậu ở độ tuổi này vẫn còn khá trong sáng hòa đồng, nên nam nữ trò chuyện vẫn còn rất thoải mái, có lẽ đến lớp 8, lớp 9, các nữ sinh mới chuyển sang giai đoạn "rụt rè e thẹn" mà ít thân thiết với các bạn nam hơn.
Tô Nhiên vốn là một người đã trưởng thành nên dĩ nhiên chẳng còn cái gọi là e thẹn kia nữa, cô rất tự nhiên xoay người sang hỏi: "Tần Trạch, cậu giỏi môn tiếng Anh không?"
Tần Trạch ngẩng đầu, cũng không có chút gì ngạc nhiên, anh chàng vừa gãi đầu, tay phẩy phẩy quyển sách tiếng Anh nói: "Không phải chỉ mấy chữ abcd thôi sao, có gì đâu?"
Tô Nhiên cũng cảm thấy thế, đúng là tiếng Anh lớp bảy thật sự quá đơn giản.
"Nếu thấy sách giáo khoa đơn giản quá thì mình cho cậu mượn vài quyển khác, mình với cậu cùng xem." Tô Nhiên cười tít mắt nói, chàng ngốc, em cảm thấy đơn giản vậy thì chị đây sẽ cho em mở rộng tầm mắt!
"Không được, mình còn rất nhiều việc phải làm, không rảnh rỗi đi đọc những thứ vô vị đó." Tần Trạch rõ ràng lộ vẻ không vui.
Tô Nhiên nhịn, cậu bé, cậu thật sự chả đáng yêu chút nào! Tô Nhiên vô cùng nhớ cái bánh bao ngày xưa của mình lúc nào cũng nói gì nghe nấy.
"Vậy thì sau này mỗi ngày mình tặng cậu một hộp sữa tươi, còn cậu thì mỗi buổi trưa giúp mình học từ vựng." Tô Nhiên bắt đầu dụ dỗ.
"Sữa tươi?" Tần Trạch có chút dao động, từ nhỏ đến giờ cậu chưa bao giờ được uống sữa tươi, nếu sau này mỗi ngày đều có thể uống thì...
Tô Nhiên thấy Tần Trạch đã dao động, tiếp tục tấn công: "Cũng không mất nhiều thời gian lắm, mỗi ngày 15 phút thôi, sẽ không làm phiền cậu lắm đâu."
"15 phút?" Tần Trạch thoáng ngẫm nghĩ, cậu không cảm thấy mình nhận sữa tươi của Tô Nhiên có gì là không đúng, mình đâu phải nhận không, đấy là cậu bỏ công lao động mới có được mà, vì thế cậu suy nghĩ một lát rồi nói: "Cũng không thể để cậu bị thiệt, đổi thành nửa giờ đi, thế nào?"
"Được, quyết định vậy đi, ngày mai bắt đầu."
Tô Nhiên thầm cười trong lòng, cậu bé, coi như cậu vẫn còn chút lương tâm, một hộp sữa tươi cũng hơn 1 đồng, mai mốt anh một hộp cô một hộp, vậy là mỗi ngày hết ba đồng, bằng một bửa sáng của cô rồi. Có điều, cậu bé, rừng càng già càng cay, chị chỉ tốn vài câu mà cưng đã sập bẫy, sữa tươi nhé, tiếng Anh nhé, một mũi tên trúng hai đích.
Thoáng cái, đã trôi qua một ngày, Tô Nhiên ngồi trong lớp học càng nghe giảng càng thấy nhàm chán, vì thật sự những nội dung kia quá đơn giản, cô thầm nghĩ, sau này phải mang thêm sách đi học, ngày trước cô muốn đọc một số tác phẩm nổi tiếng thế giới nhưng không có thời gian, bây giờ nhất định phải bù đắp, đọc cho bằng hết.
Cô thu dọn sách vở rồi cùng Lý Yến, người ngồi chung bàn với mình, về nhà.
Nhà Lý Yến ở cùng xóm với cô, cô bé này có dáng người khá cao, trông như quả mướp ý, tính tình có chút bốc đồng, hấp tấp, nhưng lại là một học sinh khá giỏi ở môn thể dục. Có điều, theo cô nhớ thì hình như khi thi tuyển cấp ba, Lý Yến làm bài không được tốt lắm nên chỉ đậu vào một trường phổ thông bình thường. Tô Nhiên nhìn gương mặt tươi cười đầy sức sống của Lý Yên, thầm nghĩ, sau này cô nếu có thể, cô sẽ giúp đỡ cô ấy, dù sao bạn bè của cô cũng không nhiều lắm. Mà bạn thân lại càng không có được mấy người.
Hai người cùng về đến một ngã tư thì chia tay, lát sau Tô Nhiên đã về đến nhà của mình.
"Thưa ba thưa mẹ con mới về." Tô Nhiên dựng xe đạp xuống, mở cổng rồi chạy nhanh vào nhà, tim cô đập nhanh một cách kỳ lạ, cuối cùng cô cũng được gặp ba mẹ rồi.
"Về rồi à, Nhiên Nhiên." Một giọng nói trầm thấp hết sức ấm áp vang lên, trước mặt cô xuất hiện một bóng người đàn ông cao cao, gương mặt tươi cười bước về phía cô. Hốc mắt Tô Nhiên bỗng nhiên có chút ươn ướt, ba, thật trẻ, thật khôi ngô, gương mặt đen đen vẫn chưa mang nhiều dấu vết của thời gian, Tô Nhiên nắm chặt lấy quai cặp, run run nói: "Ba."
"Con bé này, hôm nay bị gì đấy, về thì chuẩn bị ăn cơm đi, còn đứng ngây ngốc ở đây làm gì?" Giọng nói có chút tức giận của mẹ cô vang lên từ nhà bếp.
Tô Tường nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, rồi chỉ vào Triệu Xuân, còn cố tình giả bộ ra vẻ sợ hãi làm Tô Nhiên bật cười. Sau đó cả hai cùng ngồi xuống bàn ăn.
Mẹ của cô nghe thấy tiếng cười khúc khích bên ngoài, lập tức bước ra trừng mắt nhìn Tô Nhiên, rồi lẩm bẩm với giọng bực mình: "Được rồi, được rồi, đừng cười nữa, mau chuẩn bị ăn cơm. Nhiên Nhiên, con còn chưa cất cặp sách nữa? Nhanh nhanh đi cất cặp, rửa tay rồi còn ăn cơm nữa."
Tô Nhiên nhìn thấy gương mặt trẻ trung của mẹ cùng với lời càu nhàu quen thuộc, bằng linh hồn với tuổi đời hơn 20, cô không hề cảm thấy sợ hãi như lúc nhỏ nữa, ngược lại còn cảm thấy mẹ cô hết sức dịu dàng và từ ái. Trong lòng Tô Nhiên bỗng xúc động, ôm chằm lấy Triệu Xuân.
"Mẹ, mẹ là tốt nhất." Chỉ một câu nói đơn giản mang theo tình cảm ấm áp dịu dàng đã khiến cả người Triệu Xuân cứng đờ, hốc mắt đỏ hoe nhưng bà vẫn đẩy Tô Nhiên ra, nói với vẻ giận dữ: "Con bé ngốc này, hôm nay bị đụng trúng đâu thế, nhanh đi cất cặp vở đi, cơm nước nguội hết rồi."
Tô Nhiên cười hì hì, không hề sợ hãi khi nghe thấy Triệu Xuân mắng mình, vì cô biết rõ, trong lòng mẹ cô đã cảm động, thật ra mẹ cô không hề nghiêm khắc như vẻ bề ngoài, mẹ cô rất mong cô thân thiết với bà nhiều hơn nữa.
Tô Nhiên ngoan ngoãn chạy đi cất cặp sách, sau đó rửa tay rồi chạy vào bàn ăn, cả nhà ba người hòa thuận cùng ăn bữa cơm chiều ấm cúng.
Mà Tô Nhiên nhìn mẹ cô lúc nào cũng cẩn thận chu đáo, trong lòng càng thêm xấu hổ, trước đây, cô hơi sợ mẹ mình, vì mẹ cô lúc nào cũng mắng cô, cái này không tốt, cái kia không được, đôi khi còn đánh cô nữa. Nhưng sau này trưởng thành rồi cô mới biết khi đó vì mẹ quá thương cô, mẹ sợ cô học thói hư tật xấu, không biết nhìn xa trông rộng, mãi đến khi cô vào được đại học mẹ mới có thể thở dài nhẹ nhõm, từ đó về sau mẹ cô cũng dịu dàng với cô hơn trước rất nhiều, có điều do ngày còn bé mẹ cô quá nghiêm khắc với cô nên mối quan hệ giữa hai người rất khó thân thiết được.
Mẹ, trước kia con và mẹ bất hòa nhưng bây giờ không thế nữa, con nhất định sẽ cố gắng học tập thật tốt để mẹ tự hào... tự hào vì con.
Đêm, Tô Tường và Triệu Xuân nằm trên giường cùng nhìn nhau cười, con của hai người còn bé đã biết quan tâm người thân.
Ở một phòng khác, Tô Nhiên nằm trên giường suy nghĩ, cô muốn giúp kinh tế gia đình mình khá hơn nhưng hiện giờ cô còn quá nhỏ, bản thân không thể tự gầy dựng sự nghiệp, vậy thì bắt tay vào công việc của ba cô, cô sẽ ở bên ngoài giúp đỡ ông.
Cô nhớ năm cô học lớp Bảy, ba cô đi hỏi thăm nhiều người thì nghe được tin bánh ngọt kiểu tây bán rất được, liền đầu tư một vạn mua lò nướng, sách hướng dẫn, rồi tự học sau đó đẩy xe đi bán ở khắp các thôn, tiếc là tay nghề làm bánh của ba cô không được giỏi lắm nên cuối cùng đành ngừng bán.
Một năm sau, Vương Kiến Thành, chồng của em họ ông mở một nhà máy dệt ở thành phố D buôn bán lời hơn mười vạn, người này trông thấy tiền lời nhiều quá muốn làm ăn lớn hơn nên tìm đến ba cô, ba cô cảm thấy chuyện này cũng có lợi liền vay mượn khắp nơi đầu tư vào 6 vạn, thế nhưng năm đó, ngành dệt ở thành phố D bỗng sa sút, cuối cùng đến tiền vốn ba cô còn không lấy lại được, lỗ đến 3, 4 vạn.
Tô Nhiên thầm nghĩ, năm nay mới là thời cơ tốt nhất đầu tư vào ngàng dệt, nếu để sang năm thì không còn kịp nữa. Cô phải nhắc nhở ba cô trước tiên phải giao thiệp với Vương Kiến Thành đã, sau đó mới cho ông ấy biết triển vọng của ngành dệt trong tương lai.
Trong lòng Tô Nhiên đã tìm được biện pháp nên tinh thần cũng thả lỏng hơn, giây lát sau đã chìm vào giấc mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.