Chương 44
Nam Qua Lão Yêu
14/09/2016
Nam tử kia ngồi ở trên một cái ghế lớn, cúi đầu xem văn kiện trong tay.
Trong phòng làm việc không khí yên tĩnh, bảo tiêu cảm thấy mồ hôi lạnh
đang tuôn ra.
“Mồ hôi không nên rơi vào trên bàn của ta.” Nam tử cũng không ngẩng đầu lên nói, “Không phải cậu không biết hậu quả.”
Bảo tiêu vội vàng đứng ra xa một chút.
Lúc này nam tử thản nhiên nói: “Cậu ta rồi cũng sẽ trở về, không cần nóng nảy.” Trên tay hắn là tư liệu và hình chụp của Từ Cửu Chiếu, còn có ảnh 《 Xuân Giang Thủy Noãn 》.
Quay lại hội giao lưu ở Thượng Hải, mấy người đối với huân lô có nghi vấn vẫn ở chỗ cũ thảo luận, mà ở phía sau bọn họ, Từ Cửu Chiếu đối diện với ba khuôn mặt nghi hoặc, trấn định trả lời: “Cháu đối với gốm cổ có hiểu biết đều là từ viện trưởng viện mồ côi – Thường Cửu.”
“Viện trưởng trước kia còn hiểu những thứ này sao?” Trâu Hành Tân bất ngờ.
Tương Vệ Quốc lại cảm thấy cái tên này rất quen tai: “Thường Cửu… ” Ông cố hồi tưởng lại, sau đó một người từ từ xuất hiện ở trong đầu ông: “A! Ta biết rồi! Nguyên lai là hắn!” Tương Vệ Quốc hiếm khi lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, ông nói: “Hoá ra cháu là đệ tử của hắn!”
Từ Cửu Chiếu kinh ngạc: “Người biết Thường viện trưởng ạ?” Những cuốn sách kia đều là của Thường Cửu cho nguyên thân, nghiêm chỉnh mà nói Thường Cửu đúng là thầy của nguyên thân, ông nói như vậy cũng không sai.
Vẻ mặt Tương Vệ Quốc “không tưởng tượng được” nhìn Từ Cửu Chiếu, thổn thức nói: “Ta biết hắn cũng là do cơ duyên xảo hợp, Thường Cửu người này vốn là học giả nghiên cứu của Viện khảo cổ học, sau lại bị tước quyền điều xuống bên dưới. Sau khi chấm dứt biến động, hắn cũng không có trở về chức vụ ban đầu, tung tích không rõ, nguyên lai là đi làm viện trưởng viện mồ côi.”
“Ngược lại đây là một nhân vật hiếm có a.” Tương Vệ Quốc nói rằng: “Mấy năm nay hắn còn tiến hành nghiên cứu khảo cổ nữa không?”
“Thường viện trưởng mấy năm trước đã qua đời rồi ạ, bất quá khi sinh tiền người vẫn một mực tiến hành nghiên cứu khảo cổ gốm sứ. Sau khi qua đời, người lưu lại cho cháu rất nhiều sách liên quan, khi còn tại thế cũng thường xuyên chỉ điểm cháu một ít kiến thức giám định đồ gốm sứ.” Từ Cửu Chiếu nói.
Tương Vệ Quốc gật đầu: “Thì ra là thế. Xem ra cháu có thể trở thành là người đầu tiên phát hiện Phong Diêu không chỉ là dựa vào vận khí.”
Trâu Hành Tân vỗ vỗ vai Từ Cửu Chiếu nói rằng: “Con đã hiểu được giám định đồ sứ, thì nói cho thầy nghe một chút về huân lô này đi. Con thấy thế nào?”
Tương Vệ Quốc cũng một bộ chăm chú lắng nghe, ánh mắt Tương Hãn càng sáng quắc nhìn cậu, Từ Cửu Chiếu ngượng ngùng sờ mũi một cái: “Con mới vừa nghe người ta nói, đồ sứ này còn có chỗ nghi hoặc, có lẽ cần đến trước mặt nhìn một chút.”
Tương Hãn chủ động nói rằng: “Vậy chúng ta đến phía trước nhìn đi.”
Nói xong hắn liền trực tiếp xuyên qua đám người, chen đến phía trước, trong chốc lát phía trước liền mở một lối đi, Tương Vệ Quốc, Trâu Hành Tân và Từ Cửu Chiếu cùng đi đến phía trước.
Mấy người đứng ở trước nhất thấy họ, nghiêng nửa người, hướng về phía Tương Vệ Quốc ân cần thăm hỏi: “Tương lão, ngài khỏe.”
Tương Vệ Quốc gật đầu xem như là chào hỏi, mấy người này cũng không cho là bị lãnh đãi, thân phận và địa vị Tương Vệ Quốc tại nơi này, làm cho bọn họ không dám có một điểm oán hận.
“Tương lão, ngài kinh doanh Bác Cổ Hiên có kiến thức rộng rãi, ngài đến xem huân lô ba chân này rốt cuộc là thật hay giả.” Một người tranh chấp ban nãy nói với Tương Vệ Quốc.
“Được, để ta tới xem thử.” Tương Vệ Quốc đi tới trước đài.
Chủ nhân huân lô cũng là người trong giới sưu tầm, bất quá thanh danh của ông không nổi bật lắm, lúc này nhìn thấy Tương Vệ Quốc là người có tiếng tăm trong giới cổ ngoạn, cũng khá bất ngờ. Sau khi hàn huyên một chút, biểu đạt một phen ngưỡng mộ, chủ nhân mới mời Tương Vệ Quốc bắt đầu.
Tương Vệ Quốc mang bao tay vào lại gần huân lô, Tương Hãn đem kính lúp nhỏ của mình lấy ra đưa cho Tương Vệ Quốc, chính mình cũng lại gần xem.
Tương Vệ Quốc khom lưng nhìn mấy phút, sau đó ông nhường lại vị trí, thập phần tự nhiên đem kính lúp đưa cho Từ Cửu Chiếu: “Cháu cũng nhìn đi.”
Lúc này chủ nhân triển đài lực chú ý đều đặt ở Tương Vệ Quốc, phát giác động tác Từ Cửu Chiếu cẩn thận, cũng không có từ chối.
“Bác Cổ Hiên đối với huân lô ba chân cổ này có nhận xét gì không?”
Tương Vệ Quốc tinh thông ngọc khí và hạng mục phụ ông cũng có nghe qua, quả nhiên Tương Vệ Quốc cũng không phát biểu rõ ràng, không có nói là thật, cũng không có nói là giả.
Tương Vệ Quốc cũng không tính là mơ hồ, giám định gốm cổ không phải là điểm mạnh của ông, trong kinh doanh đồ cổ, rất nhiều người bị lừa cũng bởi vì nhất thời đi vào ngõ cụt, đối với thứ mình không biết lại tỏ vẻ, lâm vào tình trạng vì sĩ diện che mắt nên bị hãm hại táng gia bại sản.
Từ Cửu Chiếu dùng kính lúp của Tương Hãn quan sát mặt men của huân lô, đối với việc ông không nói rõ kết luận thì đặc biệt chú ý.
Phát hiện được một chi tiết cực kỳ tầm thường, Từ Cửu Chiếu khóe môi khom khom, cậu thu hồi kính lúp, cẩn thận nâng huân lô lên nhìn thì thấy dưới đáy quả thật có màu xám vàng như những người kia nói. Từ Cửu Chiếu dùng ngón tay sờ sờ dưới đáy thì thấy không có lớp men, trong lòng cũng có kết luận.
Cậu để huân lô xuống, giương mắt thấy lỗ nhỏ trên nắp huân lô, cậu vươn tay, đem nắp mở ra. Ngoài dự liệu của cậu là huân lô này cũng không phải có chất thai mỏng như loại Ảnh Thanh Từ, vách thai dày đến 5, 6 li.
Điều này làm cho cậu cảm thấy ngoài ý muốn.
Theo như cậu biết, Ảnh Thanh Từ làm ngự cống phẩm cũng không có độ dày này. Ảnh Thanh Từ mỏng nhất chỉ có 1 li, 5, 6 li có thể nói là dày. Tuy rằng độ dày không ảnh hưởng đến tính thấu quang, bất quá ngự cống phẩm thời xưa thì phải chọn loại mỏng đưa lên.
Từ Cửu Chiếu mắt chuyển qua cái nắp, đây không phải là một cái nắp đơn thuần, thoạt nhìn thì giống như là một cái nắp nhưng hình thù lại giống như đài sen.
Từ Cửu Chiếu dùng ngón tay cầm cái nắp lên, nhìn những lỗ nhỏ bên trên như có điều suy nghĩ.
“Cậu trai trẻ, nhìn ra cái gì không?” Chủ nhân huân lô nói với Từ Cửu Chiếu.
Từ Cửu Chiếu đem nắp trả về, ngồi dậy nói rằng: “Đúng là một huân lô ba chân vô cùng tốt.”
Chủ nhân huân lô nghe lời này, chỉ mỉm cười không nói, hiển nhiên không cho rằng Từ Cửu Chiếu là một người còn trẻ như thế có thể nói ra cái gì.
Từ Cửu Chiếu trở lại bên người Tương Hãn, nhẹ nhàng hướng hắn gật đầu, Tương Hãn ánh mắt lóe lên, một cách tự nhiên mang theo mấy người từ từ lui về phía sau mấy bước.
“Cậu xem thế nào?” Tương Hãn lặng yên hỏi.
“Là thật.” Từ Cửu Chiếu khẳng định nói.
“A?” Tương Vệ Quốc cũng thấp giọng nói rằng: “Bọn họ mới vừa rồi đều nói hết những lập luận về đồ thật và đồ giả, vậy cháu bất đồng ý kiến với những người nói là đồ giả sao?”
Từ Cửu Chiếu thập phần tự tin nói: “Đối với việc bọn họ phát hiện dưới đáy có màu xám vàng, cháu nghĩ cháu đã biết là chuyện gì xảy ra. Cũng không phải từ thai thể rỉ sắt ra, cũng không phải vết tích của vật kê để lại, mà là trong hộp đất có thêm một vật khiến mặt ngoài của thai phản ứng trong quá trình nung đốt.”
Nếu như không phải là trong khoảng thời gian này cậu học đủ loại kỹ thuật phân tích gốm sứ cổ đại, Từ Cửu Chiếu cũng không có khả năng ngắn ngủn mấy phút liền cho ra phán đoán này.
“Trong hộp đất có thêm vật gây phản ứng sao?” Tương Vệ Quốc không có nghĩ tới đáp án lại là như vậy.
“Bây giờ khi đốt đồ giả cổ người ta cũng sẽ rắc trong hộp đất một ít tro phòng ngừa vật kê và đồ sứ dính liền với nhau. Nhưng hiện nay người ta sẽ không chọn lựa các loại tro có khoáng vật để tránh phát sinh phản ứng khi nung đốt, chỉ có người xưa mới sử dụng hỗn hợp của tro thực vật và tro khoáng vật thôi. Nên đôi khi sẽ xuất hiện loại tình huống này.” Từ Cửu Chiếu giải thích cặn kẽ.
Những chi tiết nhỏ này rất khó được người thời nay biết đến, nếu không phải là diêu sư thường xuyên nung sứ bằng lò củi, căn bản là nghĩ không ra điểm này.
Tương Vệ Quốc bừng tỉnh, âm thầm gật đầu, ban nãy ông cũng không có chú ý điểm này, mà dựa vào phán đoán từ phương diện khác mà kết luận đồ sứ này là hàng thật.
Tương Hãn nói rằng: “Màu xám vàng dưới đáy thai đã biết là chuyện gì xảy ra rồi, vậy không có vết rạn thì giải thích như thế nào?”
Từ Cửu Chiếu cùng Tương Vệ Quốc nhìn nhau, rất rõ ràng Tương Vệ Quốc cũng phát giác ra.
“Điểm này chắc hẳn Tương lão cũng phát hiện. Cháu trước xin tung gạch nhử ngọc, mong Tương lão tra lậu bổ khuyết (bổ sung chỗ thiếu hụt).” Từ Cửu Chiếu tôn kính nói với Tương lão.
Tương Vệ Quốc khó được lộ ra một nụ cười: “Được.”
Từ Cửu Chiếu sắc mặt nghiêm túc nói rằng: “Có phải khi nhìn dưới ánh đèn, mọi người thấy huân lô có một chút phản xạ, cũng chính là vết lốm đốm phải không?”
Tương Hãn suy nghĩ một chút về vệt lốm đốm đó, không nghĩ ra có chỗ nào không đúng cả.
“Do phản xạ nên ta chỉ thấy là vệt lốm đốm. Thế nhưng vết lốm đốm đó không chỉ có một, mà là do rất nhiều lốm đốm nhỏ tạo thành.” Từ Cửu Chiếu chậm rãi nói, mắt lóe sáng, khóe miệng vểnh lên, hiển nhiên cậu đối với sự phát hiện này cũng cảm thấy rất hưng phấn, “Cái này nói lên mặt ngoài huân lô không bằng phẳng!”
Tương Vệ Quốc tán thưởng nhìn Từ Cửu Chiếu, gật đầu nói: “Không sai, là bởi vì trong quá trình đốt, mặt men cùng thai thể phát sinh bất đồng tạo thành các nếp. Bởi vì là rất nhỏ, thai thể biểu hiện ra ngoài mặt chỉ tạo thành những đường vân nhỏ. Loại vân này không thể nhận ra, nhờ sự co rút này dẫn đến mặt ngoài đồ sứ sẽ không xuất hiện hiện tượng rạn, cho dù tồn tại nhiều năm, mặt ngoài cũng giống như vừa mới nung vậy.”
Trâu Hành Tân cảm khái nói rằng: “Cửu Chiếu, con thực sự rất thận trọng, ngay cả một điểm nhỏ như thế cũng chú ý tới.”
Tương Vệ Quốc gật đầu phụ họa: “Không sai, làm giám định đồ cổ thì thận trọng là một trong những phẩm chất trọng yếu nhất. Cháu cũng không có cô phụ chỉ bảo của Thường Cửu, đã có thể xuất sư rồi.”
Lấy tiểu giành đại, chỉ từ điểm này có thể đoán được trình độ giám định gốm sứ cổ của Từ Cửu Chiếu, Tương Vệ Quốc nghĩ nghĩ, Bác Cổ Hiên hiện tại không phải là thiếu khuyết một vị cố vấn giám định gốm cổ đáng tin sao?
Cái ý niệm này chỉ là lóe lên trong đầu ông, liền bị Tương Vệ Quốc tạm thời bỏ quên, ông quay đầu nói với tôn tử rằng: “Giá 1500 vạn vẫn có lợi nhuận, Bác Cổ Hiên vốn lưu động có đủ hay không? Nếu như thiếu, ông có thể trợ giúp một ít.”
Tương Hãn làm sao đồng ý để cho gia gia động đến tiền dưỡng lão, lúc này nhẹ giọng nói: “Ông yên tâm, cháu đã hai năm kinh doanh làm cho Bác Cổ Hiên khởi tử hồi sinh, xuất ra 1500 vạn không thành vấn đề. Nhưng mà…. ” Tương Hãn chần chờ nói rằng: “Gia gia, Ảnh Thanh Từ thời Tống Nguyên tuy rằng hiếm thấy, mấy trăm vạn thì không nói, 1500 vạn có phải quá cao hay không?”
Ý của Tương hãn là muốn hỏi Tương Vệ Quốc có thể đem giá giảm xuống hay không.
Tương Vệ Quốc lại nói: “Quan diêu Ảnh Thanh Từ Tống Nguyên tồn lượng cũng không nhiều, hơn nữa nếu như đây là đồ thật thì chỉ riêng rồng ngũ trảo cũng sẽ có người tranh mua, lúc đó chủ nhân huân lô nhất định sẽ tăng giá.”
Tương Hãn lúc này mới gật đầu, tiến lên thương lượng. Lúc đầu mọi người còn đang tranh chấp huân lô là thật hay giả, thấy có người muốn mua, cây cân từ từ nghiêng về kết luận huân lô là đồ thật.
Tham gia hội giao lưu không chỉ có Bác Cổ Hiên, cũng không chỉ riêng bọn họ có tiền, mắt thấy có người đi trước, những người khác liền tức khắc khẩn trương tiến đến triển đài trước mặt.
“Huân lô ba chân này ta mua với giá 1550 vạn!” Một nam tử trung niên béo mập đem tay đặt tại bên đài, sợ chủ nhân huân lô không nhìn thấy hắn.
Chủ triển đài dừng lại một chút, nhưng không có quay đầu nhìn hắn, mà là tiếp tục cùng Tương Hãn nói chuyện.
Người xem hai bên náo nhiệt cười nhạo: “Tên nhà quê này từ đâu tới thế, có hiểu quy củ không vậy, bên này giao dịch còn chưa nói xong, liền muốn chặn ngang, muốn ăn đòn sao.”
Quy củ này trong giới cổ ngoạn đều được ngầm thừa nhận, khi người bán và người mua đang giao dịch, người tới sau không thể đến cạnh tranh, trừ phi hai người trước thương lượng không thành thì người sau mới có thể đi giao dịch với người bán.
Bất quá cũng phải nhìn nhân phẩm của người bán, có thương gia vì kiếm tiền sẽ không theo quy tắc này, mặc kệ tới trước hay tới sau, ai trả giá cả cao hơn thì bán cho người đó.
Người này nhất thời đỏ mặt tía tai cãi lại: “Không thể nói như thế được, đây cũng không phải là chợ đồ cổ, mà là hội giao lưu. Coi như là ở chợ đồ cổ, cũng chú trọng người trả giá cao hơn chứ? Bằng không sao lại có cách nói ‘chặn một đạo’.” (mình không biết dịch câu này sao hết: 拦一道,theo mình hiểu là người sau sẽ dựa theo giá người trước để cho ra một cái giá có lợi hơn cho mình, pạn nào biết câu trên chỉ giùm mình)
Chủ nhân huân lô hơi dừng lại một chút, Tương Hãn cùng chủ nhân huân lô đồng thời nhìn về phía hắn.
“Mồ hôi không nên rơi vào trên bàn của ta.” Nam tử cũng không ngẩng đầu lên nói, “Không phải cậu không biết hậu quả.”
Bảo tiêu vội vàng đứng ra xa một chút.
Lúc này nam tử thản nhiên nói: “Cậu ta rồi cũng sẽ trở về, không cần nóng nảy.” Trên tay hắn là tư liệu và hình chụp của Từ Cửu Chiếu, còn có ảnh 《 Xuân Giang Thủy Noãn 》.
Quay lại hội giao lưu ở Thượng Hải, mấy người đối với huân lô có nghi vấn vẫn ở chỗ cũ thảo luận, mà ở phía sau bọn họ, Từ Cửu Chiếu đối diện với ba khuôn mặt nghi hoặc, trấn định trả lời: “Cháu đối với gốm cổ có hiểu biết đều là từ viện trưởng viện mồ côi – Thường Cửu.”
“Viện trưởng trước kia còn hiểu những thứ này sao?” Trâu Hành Tân bất ngờ.
Tương Vệ Quốc lại cảm thấy cái tên này rất quen tai: “Thường Cửu… ” Ông cố hồi tưởng lại, sau đó một người từ từ xuất hiện ở trong đầu ông: “A! Ta biết rồi! Nguyên lai là hắn!” Tương Vệ Quốc hiếm khi lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, ông nói: “Hoá ra cháu là đệ tử của hắn!”
Từ Cửu Chiếu kinh ngạc: “Người biết Thường viện trưởng ạ?” Những cuốn sách kia đều là của Thường Cửu cho nguyên thân, nghiêm chỉnh mà nói Thường Cửu đúng là thầy của nguyên thân, ông nói như vậy cũng không sai.
Vẻ mặt Tương Vệ Quốc “không tưởng tượng được” nhìn Từ Cửu Chiếu, thổn thức nói: “Ta biết hắn cũng là do cơ duyên xảo hợp, Thường Cửu người này vốn là học giả nghiên cứu của Viện khảo cổ học, sau lại bị tước quyền điều xuống bên dưới. Sau khi chấm dứt biến động, hắn cũng không có trở về chức vụ ban đầu, tung tích không rõ, nguyên lai là đi làm viện trưởng viện mồ côi.”
“Ngược lại đây là một nhân vật hiếm có a.” Tương Vệ Quốc nói rằng: “Mấy năm nay hắn còn tiến hành nghiên cứu khảo cổ nữa không?”
“Thường viện trưởng mấy năm trước đã qua đời rồi ạ, bất quá khi sinh tiền người vẫn một mực tiến hành nghiên cứu khảo cổ gốm sứ. Sau khi qua đời, người lưu lại cho cháu rất nhiều sách liên quan, khi còn tại thế cũng thường xuyên chỉ điểm cháu một ít kiến thức giám định đồ gốm sứ.” Từ Cửu Chiếu nói.
Tương Vệ Quốc gật đầu: “Thì ra là thế. Xem ra cháu có thể trở thành là người đầu tiên phát hiện Phong Diêu không chỉ là dựa vào vận khí.”
Trâu Hành Tân vỗ vỗ vai Từ Cửu Chiếu nói rằng: “Con đã hiểu được giám định đồ sứ, thì nói cho thầy nghe một chút về huân lô này đi. Con thấy thế nào?”
Tương Vệ Quốc cũng một bộ chăm chú lắng nghe, ánh mắt Tương Hãn càng sáng quắc nhìn cậu, Từ Cửu Chiếu ngượng ngùng sờ mũi một cái: “Con mới vừa nghe người ta nói, đồ sứ này còn có chỗ nghi hoặc, có lẽ cần đến trước mặt nhìn một chút.”
Tương Hãn chủ động nói rằng: “Vậy chúng ta đến phía trước nhìn đi.”
Nói xong hắn liền trực tiếp xuyên qua đám người, chen đến phía trước, trong chốc lát phía trước liền mở một lối đi, Tương Vệ Quốc, Trâu Hành Tân và Từ Cửu Chiếu cùng đi đến phía trước.
Mấy người đứng ở trước nhất thấy họ, nghiêng nửa người, hướng về phía Tương Vệ Quốc ân cần thăm hỏi: “Tương lão, ngài khỏe.”
Tương Vệ Quốc gật đầu xem như là chào hỏi, mấy người này cũng không cho là bị lãnh đãi, thân phận và địa vị Tương Vệ Quốc tại nơi này, làm cho bọn họ không dám có một điểm oán hận.
“Tương lão, ngài kinh doanh Bác Cổ Hiên có kiến thức rộng rãi, ngài đến xem huân lô ba chân này rốt cuộc là thật hay giả.” Một người tranh chấp ban nãy nói với Tương Vệ Quốc.
“Được, để ta tới xem thử.” Tương Vệ Quốc đi tới trước đài.
Chủ nhân huân lô cũng là người trong giới sưu tầm, bất quá thanh danh của ông không nổi bật lắm, lúc này nhìn thấy Tương Vệ Quốc là người có tiếng tăm trong giới cổ ngoạn, cũng khá bất ngờ. Sau khi hàn huyên một chút, biểu đạt một phen ngưỡng mộ, chủ nhân mới mời Tương Vệ Quốc bắt đầu.
Tương Vệ Quốc mang bao tay vào lại gần huân lô, Tương Hãn đem kính lúp nhỏ của mình lấy ra đưa cho Tương Vệ Quốc, chính mình cũng lại gần xem.
Tương Vệ Quốc khom lưng nhìn mấy phút, sau đó ông nhường lại vị trí, thập phần tự nhiên đem kính lúp đưa cho Từ Cửu Chiếu: “Cháu cũng nhìn đi.”
Lúc này chủ nhân triển đài lực chú ý đều đặt ở Tương Vệ Quốc, phát giác động tác Từ Cửu Chiếu cẩn thận, cũng không có từ chối.
“Bác Cổ Hiên đối với huân lô ba chân cổ này có nhận xét gì không?”
Tương Vệ Quốc tinh thông ngọc khí và hạng mục phụ ông cũng có nghe qua, quả nhiên Tương Vệ Quốc cũng không phát biểu rõ ràng, không có nói là thật, cũng không có nói là giả.
Tương Vệ Quốc cũng không tính là mơ hồ, giám định gốm cổ không phải là điểm mạnh của ông, trong kinh doanh đồ cổ, rất nhiều người bị lừa cũng bởi vì nhất thời đi vào ngõ cụt, đối với thứ mình không biết lại tỏ vẻ, lâm vào tình trạng vì sĩ diện che mắt nên bị hãm hại táng gia bại sản.
Từ Cửu Chiếu dùng kính lúp của Tương Hãn quan sát mặt men của huân lô, đối với việc ông không nói rõ kết luận thì đặc biệt chú ý.
Phát hiện được một chi tiết cực kỳ tầm thường, Từ Cửu Chiếu khóe môi khom khom, cậu thu hồi kính lúp, cẩn thận nâng huân lô lên nhìn thì thấy dưới đáy quả thật có màu xám vàng như những người kia nói. Từ Cửu Chiếu dùng ngón tay sờ sờ dưới đáy thì thấy không có lớp men, trong lòng cũng có kết luận.
Cậu để huân lô xuống, giương mắt thấy lỗ nhỏ trên nắp huân lô, cậu vươn tay, đem nắp mở ra. Ngoài dự liệu của cậu là huân lô này cũng không phải có chất thai mỏng như loại Ảnh Thanh Từ, vách thai dày đến 5, 6 li.
Điều này làm cho cậu cảm thấy ngoài ý muốn.
Theo như cậu biết, Ảnh Thanh Từ làm ngự cống phẩm cũng không có độ dày này. Ảnh Thanh Từ mỏng nhất chỉ có 1 li, 5, 6 li có thể nói là dày. Tuy rằng độ dày không ảnh hưởng đến tính thấu quang, bất quá ngự cống phẩm thời xưa thì phải chọn loại mỏng đưa lên.
Từ Cửu Chiếu mắt chuyển qua cái nắp, đây không phải là một cái nắp đơn thuần, thoạt nhìn thì giống như là một cái nắp nhưng hình thù lại giống như đài sen.
Từ Cửu Chiếu dùng ngón tay cầm cái nắp lên, nhìn những lỗ nhỏ bên trên như có điều suy nghĩ.
“Cậu trai trẻ, nhìn ra cái gì không?” Chủ nhân huân lô nói với Từ Cửu Chiếu.
Từ Cửu Chiếu đem nắp trả về, ngồi dậy nói rằng: “Đúng là một huân lô ba chân vô cùng tốt.”
Chủ nhân huân lô nghe lời này, chỉ mỉm cười không nói, hiển nhiên không cho rằng Từ Cửu Chiếu là một người còn trẻ như thế có thể nói ra cái gì.
Từ Cửu Chiếu trở lại bên người Tương Hãn, nhẹ nhàng hướng hắn gật đầu, Tương Hãn ánh mắt lóe lên, một cách tự nhiên mang theo mấy người từ từ lui về phía sau mấy bước.
“Cậu xem thế nào?” Tương Hãn lặng yên hỏi.
“Là thật.” Từ Cửu Chiếu khẳng định nói.
“A?” Tương Vệ Quốc cũng thấp giọng nói rằng: “Bọn họ mới vừa rồi đều nói hết những lập luận về đồ thật và đồ giả, vậy cháu bất đồng ý kiến với những người nói là đồ giả sao?”
Từ Cửu Chiếu thập phần tự tin nói: “Đối với việc bọn họ phát hiện dưới đáy có màu xám vàng, cháu nghĩ cháu đã biết là chuyện gì xảy ra. Cũng không phải từ thai thể rỉ sắt ra, cũng không phải vết tích của vật kê để lại, mà là trong hộp đất có thêm một vật khiến mặt ngoài của thai phản ứng trong quá trình nung đốt.”
Nếu như không phải là trong khoảng thời gian này cậu học đủ loại kỹ thuật phân tích gốm sứ cổ đại, Từ Cửu Chiếu cũng không có khả năng ngắn ngủn mấy phút liền cho ra phán đoán này.
“Trong hộp đất có thêm vật gây phản ứng sao?” Tương Vệ Quốc không có nghĩ tới đáp án lại là như vậy.
“Bây giờ khi đốt đồ giả cổ người ta cũng sẽ rắc trong hộp đất một ít tro phòng ngừa vật kê và đồ sứ dính liền với nhau. Nhưng hiện nay người ta sẽ không chọn lựa các loại tro có khoáng vật để tránh phát sinh phản ứng khi nung đốt, chỉ có người xưa mới sử dụng hỗn hợp của tro thực vật và tro khoáng vật thôi. Nên đôi khi sẽ xuất hiện loại tình huống này.” Từ Cửu Chiếu giải thích cặn kẽ.
Những chi tiết nhỏ này rất khó được người thời nay biết đến, nếu không phải là diêu sư thường xuyên nung sứ bằng lò củi, căn bản là nghĩ không ra điểm này.
Tương Vệ Quốc bừng tỉnh, âm thầm gật đầu, ban nãy ông cũng không có chú ý điểm này, mà dựa vào phán đoán từ phương diện khác mà kết luận đồ sứ này là hàng thật.
Tương Hãn nói rằng: “Màu xám vàng dưới đáy thai đã biết là chuyện gì xảy ra rồi, vậy không có vết rạn thì giải thích như thế nào?”
Từ Cửu Chiếu cùng Tương Vệ Quốc nhìn nhau, rất rõ ràng Tương Vệ Quốc cũng phát giác ra.
“Điểm này chắc hẳn Tương lão cũng phát hiện. Cháu trước xin tung gạch nhử ngọc, mong Tương lão tra lậu bổ khuyết (bổ sung chỗ thiếu hụt).” Từ Cửu Chiếu tôn kính nói với Tương lão.
Tương Vệ Quốc khó được lộ ra một nụ cười: “Được.”
Từ Cửu Chiếu sắc mặt nghiêm túc nói rằng: “Có phải khi nhìn dưới ánh đèn, mọi người thấy huân lô có một chút phản xạ, cũng chính là vết lốm đốm phải không?”
Tương Hãn suy nghĩ một chút về vệt lốm đốm đó, không nghĩ ra có chỗ nào không đúng cả.
“Do phản xạ nên ta chỉ thấy là vệt lốm đốm. Thế nhưng vết lốm đốm đó không chỉ có một, mà là do rất nhiều lốm đốm nhỏ tạo thành.” Từ Cửu Chiếu chậm rãi nói, mắt lóe sáng, khóe miệng vểnh lên, hiển nhiên cậu đối với sự phát hiện này cũng cảm thấy rất hưng phấn, “Cái này nói lên mặt ngoài huân lô không bằng phẳng!”
Tương Vệ Quốc tán thưởng nhìn Từ Cửu Chiếu, gật đầu nói: “Không sai, là bởi vì trong quá trình đốt, mặt men cùng thai thể phát sinh bất đồng tạo thành các nếp. Bởi vì là rất nhỏ, thai thể biểu hiện ra ngoài mặt chỉ tạo thành những đường vân nhỏ. Loại vân này không thể nhận ra, nhờ sự co rút này dẫn đến mặt ngoài đồ sứ sẽ không xuất hiện hiện tượng rạn, cho dù tồn tại nhiều năm, mặt ngoài cũng giống như vừa mới nung vậy.”
Trâu Hành Tân cảm khái nói rằng: “Cửu Chiếu, con thực sự rất thận trọng, ngay cả một điểm nhỏ như thế cũng chú ý tới.”
Tương Vệ Quốc gật đầu phụ họa: “Không sai, làm giám định đồ cổ thì thận trọng là một trong những phẩm chất trọng yếu nhất. Cháu cũng không có cô phụ chỉ bảo của Thường Cửu, đã có thể xuất sư rồi.”
Lấy tiểu giành đại, chỉ từ điểm này có thể đoán được trình độ giám định gốm sứ cổ của Từ Cửu Chiếu, Tương Vệ Quốc nghĩ nghĩ, Bác Cổ Hiên hiện tại không phải là thiếu khuyết một vị cố vấn giám định gốm cổ đáng tin sao?
Cái ý niệm này chỉ là lóe lên trong đầu ông, liền bị Tương Vệ Quốc tạm thời bỏ quên, ông quay đầu nói với tôn tử rằng: “Giá 1500 vạn vẫn có lợi nhuận, Bác Cổ Hiên vốn lưu động có đủ hay không? Nếu như thiếu, ông có thể trợ giúp một ít.”
Tương Hãn làm sao đồng ý để cho gia gia động đến tiền dưỡng lão, lúc này nhẹ giọng nói: “Ông yên tâm, cháu đã hai năm kinh doanh làm cho Bác Cổ Hiên khởi tử hồi sinh, xuất ra 1500 vạn không thành vấn đề. Nhưng mà…. ” Tương Hãn chần chờ nói rằng: “Gia gia, Ảnh Thanh Từ thời Tống Nguyên tuy rằng hiếm thấy, mấy trăm vạn thì không nói, 1500 vạn có phải quá cao hay không?”
Ý của Tương hãn là muốn hỏi Tương Vệ Quốc có thể đem giá giảm xuống hay không.
Tương Vệ Quốc lại nói: “Quan diêu Ảnh Thanh Từ Tống Nguyên tồn lượng cũng không nhiều, hơn nữa nếu như đây là đồ thật thì chỉ riêng rồng ngũ trảo cũng sẽ có người tranh mua, lúc đó chủ nhân huân lô nhất định sẽ tăng giá.”
Tương Hãn lúc này mới gật đầu, tiến lên thương lượng. Lúc đầu mọi người còn đang tranh chấp huân lô là thật hay giả, thấy có người muốn mua, cây cân từ từ nghiêng về kết luận huân lô là đồ thật.
Tham gia hội giao lưu không chỉ có Bác Cổ Hiên, cũng không chỉ riêng bọn họ có tiền, mắt thấy có người đi trước, những người khác liền tức khắc khẩn trương tiến đến triển đài trước mặt.
“Huân lô ba chân này ta mua với giá 1550 vạn!” Một nam tử trung niên béo mập đem tay đặt tại bên đài, sợ chủ nhân huân lô không nhìn thấy hắn.
Chủ triển đài dừng lại một chút, nhưng không có quay đầu nhìn hắn, mà là tiếp tục cùng Tương Hãn nói chuyện.
Người xem hai bên náo nhiệt cười nhạo: “Tên nhà quê này từ đâu tới thế, có hiểu quy củ không vậy, bên này giao dịch còn chưa nói xong, liền muốn chặn ngang, muốn ăn đòn sao.”
Quy củ này trong giới cổ ngoạn đều được ngầm thừa nhận, khi người bán và người mua đang giao dịch, người tới sau không thể đến cạnh tranh, trừ phi hai người trước thương lượng không thành thì người sau mới có thể đi giao dịch với người bán.
Bất quá cũng phải nhìn nhân phẩm của người bán, có thương gia vì kiếm tiền sẽ không theo quy tắc này, mặc kệ tới trước hay tới sau, ai trả giá cả cao hơn thì bán cho người đó.
Người này nhất thời đỏ mặt tía tai cãi lại: “Không thể nói như thế được, đây cũng không phải là chợ đồ cổ, mà là hội giao lưu. Coi như là ở chợ đồ cổ, cũng chú trọng người trả giá cao hơn chứ? Bằng không sao lại có cách nói ‘chặn một đạo’.” (mình không biết dịch câu này sao hết: 拦一道,theo mình hiểu là người sau sẽ dựa theo giá người trước để cho ra một cái giá có lợi hơn cho mình, pạn nào biết câu trên chỉ giùm mình)
Chủ nhân huân lô hơi dừng lại một chút, Tương Hãn cùng chủ nhân huân lô đồng thời nhìn về phía hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.