Chương 19: Cậu không sai
Tần Mộc Xuyên
11/07/2015
Bữa tối gồm sáu món một canh, mọi người vây quanh bên bàn ăn lớn, Mục Khiêm Thư ngồi đối diện với Đỗ Cận.
Đỗ Cận thích ăn cá kho tàu, nhưng khi ăn thường hay bị hóc xương cá. Trước khi chưa đến thành phố K, Đỗ Thịnh thường tách hết xương cá rồi mới đặt vào trong chén Đỗ Cận, Lý Nhân luôn cười ông sẽ làm hư Đỗ Cận, thời gian về sau Đỗ Cận thật sự đã quên luôn cách để tách xương cá.
“Làm sao vậy?” Mục Khiêm Thư nhìn Đỗ Cận rất lâu vẫn không động đũa, chỉ nhìn chằm chằm vào cá kho tàu trước mặt. Anh nhíu mày, trên gương mặt tuấn tú tràn ngập sự khó hiểu, tiếp theo liền gắp một miếng thịt cá bỏ vào trong chén Đỗ Cận.
“Ăn đi.” Mục Khiêm Thư thản nhiên nói.
Đỗ Cận ngẩng đầu, vừa rồi chìm đắm trong hồi ức, trong đầu vẫn còn tái hiện hình ảnh Đỗ Thịnh vì tách xương cá cho cô mà bị Lý Nhân lải nhải. Mũi cô hơi chua xót: “Cảm ơn…”
“Chị dâu?” Mục Khiêm Kỳ cũng dừng đũa, cùng Lý Á liếc mắt nhìn nhau. Lý Á dùng ánh mắt ra hiệu với Mục Khiêm Thư, lắc đầu với bà xã của mình.
Mục Khiêm Thư đi đến bên người Đỗ Cận ngồi xuống: “Làm sao vậy?”
Đỗ Cận cảm giác được hơi thở Mục Khiêm Thư ập đến, thương cảm vừa rồi có chút phai nhạt. Chỉ là không có khẩu vị ăn cơm. Cô buông đũa, nói với Mục Khiêm Kỳ và Lý Á: “Cảm ơn bữa tối của hai người, tôi đi về trước.”
Đỗ Cận sợ chính mình không khống chế nổi cảm xúc, đứng lên liền cầm túi sách chuẩn bị rời đi.
“Đỗ Cận!” Sau lưng thanh âm của Mục Khiêm Thư truyền đến, Đỗ Cận sững sờ tại chỗ. Mục Khiêm Thư đi lên phía trước hai bước, bàn tay dùng sức nắm lấy tay Đỗ Cận, mười ngón nắm chặt: “Đi thôi.”
Mục Khiêm Thư nói xong liền kéo Đỗ Cận đi ra ngoài, anh dùng ngón tay vuốt ve mu bàn tay Đỗ Cận, như đang an ủi.
Mũi Đỗ Cận càng thêm chua sót, chưa kịp quay đầu lại nhìn Mục Khiêm Kỳ cùng Lý Á, đã đi theo Mục Khiêm Thư ra ngoài.
Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, trên mặt đất đã trải một lớp tuyết mỏng. Mục Khiêm Thư vừa đi cũng không nói gì, chỉ lôi kéo Đỗ Cận đi về phía trước.
Vừa rồi đi gấp, Mục Khiêm Thư chưa kịp thay quần áo, trên người vẫn mặc y nguyên quần áo giản dị. Ở trong nhà ấm áp, đi ra bên ngoài lạnh không chịu đựng nổi.
Đỗ Cận áp chế chua sót trong lòng, cảm thấy chính mình thật đáng trách. Chỉ vì cảm xúc nhỏ của mình lại khiến cho Mục Khiêm Thư cùng mình ở bên ngoài chịu lạnh cóng đến sắc mặt trắng bệch.
Mục Khiêm Thư giống như không có cảm giác được nhiệt độ chênh lệch, thần sắc anh vẫn như thường một đường kéo Đỗ Cận đến gara: “Lên xe đi.”
Đỗ Cận ngoan ngoãn lên xe, trên xe Mục Khiêm Thư mở máy sưởi giúp thân thể Đỗ Cận ấm áp lên. Mục Khiêm Thư một tay giữ tay lái một tay nắm tay Đỗ Cận: “Rất nhớ nhà sao?”
Đỗ Cận cúi thấp đầu, thanh âm lỗ mũi truyền đến: “Thực xin lỗi…”
Mục Khiêm Thư buông bàn tay đang nắm Đỗ Cận, vuốt vuốt đỉnh đầu Đỗ Cận: “Đồ ngốc.”
Đỗ Cận ngẩng đầu nhìn Mục Khiêm Thư nói chuyện, anh chăm chú nhìn phía trước lái xe, đèn đường hai bên chiếu vào trên người anh, làm cho khuôn mặt tuấn tú của anh khi thì rõ ràng khi thì mơ hồ. Một tay anh đặt trên đỉnh đầu của mình, tay kia nắm tay lái, lưng thẳng tắp.
Trái tim Đỗ Cận chỉ một thoáng đã mềm như bún, người đàn ông này…
Thật là làm cho mình không thể không yêu. . .
Mục Khiêm Thư đưa Đỗ Cận đến cổng chung cư, sau khi Đỗ Cận xuống xe Mục Khiêm Thư nhíu mày nhìn Đỗ Cận: “Không thể mời anh vào ngồi một chút sao? “
Đỗ Cận a một tiếng, nhìn Mục Khiêm Thư đã tự động từ trên xe bước xuống, bước ra khỏi hơi ấm trong xe, mặt Mục Khiêm Thư càng trắng thêm hai phần. Đỗ Cận nhìn khuôn mặt cùng hai gò má Mục Khiêm Thư tái nhợt, trong nội tâm tràn qua đau lòng, cô lôi kéo Mục Khiêm Thư tiến vào nhà.
Trên đường vào nhà, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Đỗ Cận là: Hên thật, hôm nay đã dọn dẹp qua. . .
Đỗ Cận lôi kéo Mục Khiêm Thư vào nhà, để cho anh đứng sau cửa một lúc, cô ngó đầu vào dò xét một vòng xác định Lục Mạn chưa trở về mới bước vào.
Mục Khiêm Thư buồn cười nhìn Đỗ Cận như là ăn trộm hết nhìn Đông đến nhìn Tây, à…, nếu cô là ăn trộm, thì chính mình chẳng phải là đồng phạm hay sao?
Ý nghĩ này… Thật đúng là khá tốt!
Mục Khiêm Thư bị ý nghĩ của mình chọc cho cười thành tiếng. Đỗ Cận quay đầu lại nhìn Mục Khiêm Thư đứng ở phía sau cửa hai tay ôm ở trước ngực, ánh mắt hàm chứa ý cười nhìn về phía mình.
Hai má Đỗ Cận có chút đỏ ửng, đi đến bên người Mục Khiêm Thư, kéo tay của anh: “Vào đây ngồi đi!”
Lúc này Mục Khiêm Thư mới cất bước thong dong đi tới, Đỗ Cận để Mục Khiêm Thư ngồi trên ghế sa lon, còn mình đi rót một ly trà.
Mục Khiêm Thư nhìn chung quanh phòng ở, phòng khách chỉ bằng một nửa phòng khách của anh, cũng rất ấm áp. Cảm giác tất cả đồ dùng trong nhà đồ đều nhỏ bé, bố trí tại nơi này đặc biệt thích hợp.
Mục Khiêm Thư bất động thanh sắc đánh giá, Đỗ Cận rất nhanh đem trà bưng tới: “Có phải rất nhỏ hay không?”
Khách quan mà nói so với cái gian phòng kia của Mục Khiêm Thư, căn phòng này thật sự nhỏ hơn rất nhiều. Nhưng Mục Khiêm Thư lại không cảm thấy như vậy, anh cười cười chậm rãi nói: “Rất được.”
Đỗ Cận vừa muốn nói chuyện chợt nghe thanh âm từ cửa truyền đến, hẳn là Lục Mạn đã về.
“Tôi cho anh biết! Đừng có đi theo tôi nữa!” Giọng Lục Mạn rất lớn, có cánh cửa ngăn cách vẫn có thể nghe rõ ràng.
Còn có thanh âm của một nam nhân nhỏ đi rất nhiều, Đỗ Cận nghe không rõ ràng lắm. Cũng không biết có phải là Triệu Tĩnh hay không.
Mục Khiêm Thư hơi hơi nhíu mày, Đỗ Cận giải thích nói: “Là Lục Mạn, anh đã gặp rồi đấy!”
Trong lúc Đỗ Cận nói chuyện Lục Mạn đã mở cửa đi vào, cô đi vào nhà nhìn thấy đèn sáng rỡ tự nhiên biết rõ Đỗ Cận ở nhà. Lục Mạn nhìn cũng không nhìn đã nói: “Cậu nói xem, anh ta cư nhiên còn có mặt mũi trở về cầu xin mình!”
Bên ngoài đã không còn tiếng nói, cũng không biết có phải Triệu Tĩnh đã đi khỏi hay không. Cô không trả lời Lục Mạn, Lục Mạn hơi tò mò nhìn về phía Đỗ Cận. Sau đó liền thấy người đàn ông ngồi bên cạnh Đỗ Cận…
“Hi…” Lục Mạn miễn cưỡng lộ ra một nụ mỉm cười, dùng ánh mắt ý bảo Đỗ Cận, dẫn theo đàn ông về cũng không nói cho mình biết?
Đỗ Cận dùng ánh mắt vô tội nhìn lại.
“Lục tiểu thư, xin chào.” Mục Khiêm Thư nhìn Lục Mạn cùng Đỗ Cận trao đổi với nhau, trên mặt cũng không biểu hiện gì, trong nội tâm cũng rất vui vẻ.
Cô gái này, so với trong tưởng tượng của anh thú vị hơn nhiều.
Lục Mạn trở về, Mục Khiêm Thư cũng đứng dậy chuẩn bị đi về. Đỗ Cận đi theo sau Mục Khiêm Thư: “Sao không ngồi lại một chút nữa?”
Đôi mắt Mục Khiêm Thư chứa ý cười: “Em đang lưu luyến anh sao?”
Khuôn mặt Đỗ Cận lập tức đỏ bừng, nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm: “Ai, ai lưu luyến chứ!”
Lục Mạn chậc chậc hai tiếng, giống như không thể nào nhìn được nữa. Trực tiếp đi vào bên trong, đóng cửa lại.
Đỗ Cận đưa Mục Khiêm Thư đến nơi đậu xe, sau khi Mục Khiêm Thư lên xe liền hạ cửa kính xuống: “Nếu chúng ta cãi nhau, em sẽ để cho anh đứng ở đây sao?”
Nói xong ánh mắt nhìn về phía Triệu Tĩnh đang đứng dưới nhà đã trở thành người tuyết. Lần này Đỗ Cận không còn thẹn thùng, chỉ mỉm cười hỏi lại: “Việc đó còn phải xem xem anh có thanh mai trúc mã nào không đã!”
Mục Khiêm Thư không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Đỗ Cận. Đỗ Cận bị nhìn đến xấu hổ, sau đó Mục Khiêm Thư thò đầu ra khỏi cửa xe, dùng cánh tay ôm lấy cổ Đỗ Cận. Ở cánh môi Đỗ Cận lưu lại một nụ hôn nhẹ: “Có…”
Đỗ Cận bị nụ hôn này hù dọa, cũng không nghe rõ Mục Khiêm Thư nói có hay không, nhưng ở chung được non nửa năm, bên người Mục Khiêm Thư đều không có những người phụ nữ nào khác, nghĩ chắc là không có.
Đỗ Cận lần nữa trở vào nhà, khi đi tới cửa vụng trộm đánh giá Triệu Tĩnh. Triệu Tĩnh bị đông cứng đứng thẳng đến run rẩy, lúc nhìn Đỗ Cận trên mặt còn treo nụ cười gượng, thoạt nhìn như quái nhân. Đỗ Cận sờ lên cánh tay, mở cửa trực tiếp đi vào.
Lục Mạn tắm rửa xong đi ra, Đỗ Cận đi lên: “Này! Người nào đó còn đang ở bên ngoài đấy!”
Lục Mạn giả bộ như không thèm để ý lau tóc, trong miệng hỏi: “Vậy sao?”
Đỗ Cận gật gật đầu, nghiêng người nhìn Lục Mạn: “Haiz, bên ngoài rất lạnh, cậu không có nhìn thấy. Người Triệu Tĩnh bị lạnh cóng đến co quắp.”
Lục Mạn hừ một tiếng: “Đáng đời hắn!”
Đỗ Cận gật gật đầu: “Cũng phải. Ai bảo cậu không thích anh ta nữa. Haiz… Hay là mình đi nói cho anh ta biết là được rồi. Cậu không thích người ta cũng không thể để cho người ta ở bên cạnh chờ đợi. “
Lục Mạn đem khăn mặt nhét vào trong tay Đỗ Cận: “Nhiều chuyện! Còn không đi tắm.”
Đỗ Cận bĩu môi: “Không được! Mình còn phải nói cho người ta!”
Lục Mạn đẩy mạnh Đỗ Cận vào buồng vệ sinh, cô cầm một kiện áo khoác dày ra cửa. Đỗ Cận trong phòng vệ sinh nghe được âm thanh Lục Mạn đóng cửa, bên miệng lộ ra một nụ cười tươi: Khẩn trương như vậy còn nói không thích.
Lục Mạn đi ra cửa, chứng kiến Triệu Tĩnh còn đứng nguyên tại chỗ, hai tay không ngừng xoa xoa, trong chốc lát toàn thân đã đầy tuyết trắng. Cô đem áo khoác ngoài đưa cho Triệu Tĩnh: “Mặc vào.”
“Mạn Mạn!” Triệu Tĩnh nhìn thấy bóng dáng Lục Mạn, vội vàng bước về phía cô. Bên ngoài quá lạnh, chân đông cứng đã tê rần.
“Này!” Lục Mạn thấy thân thể Triệu Tĩnh nghiêng ngả, cô lấy tay ôm lấy người Triệu Tĩnh. Không biết làm sao Triệu Tĩnh thật sự quá nặng, cô đành lui về phía sau, may mắn sau lưng là vách tường, nhưng mà ngược lại cú va chạm này khiến Lục Mạn bị đụng choáng một chút.
Triệu Tĩnh nhìn Lục Mạn đau đớn nhăn mày lại, tim đau gần chết. Anh vội vã đỡ Lục Mạn đứng lên: “Mạn Mạn, có sao không? Đụng vào chỗ nào rồi hả? “
Lục Mạn tức giận lấy tay Triệu Tĩnh ra, đem áo khoác ngoài nhét vào người anh ta: “Về mau đi.”
Triệu Tĩnh không thuận theo, lôi kéo cánh tay Lục Mạn: “Anh không đi!”
Lục Mạn nhìn bộ dáng vô lại của Triệu Tĩnh, vừa hận vừa tức: “Tùy anh!”
Đỗ Cận nhìn Lục Mạn tức tối vào phòng, cô dừng sắp xếp ga giường lại: “Làm sao vậy? Chưa làm lành à?”
Lục Mạn không lên tiếng, chỉ ôm lấy gối đánh hai quyền cho hả giận. Đỗ Cận kéo cửa sổ xuống, Triệu Tĩnh vẫn còn đứng bất động ở trong đống tuyết, áo khoác ngoài cũng không có mặc vào.
“Mạn Mạn, có chuyện gì hai người từ từ nói chuyện, để cho anh ta đứng bên ngoài cũng không giải quyết được gì.” Đỗ Cận nhìn Triệu Tĩnh buồn bã, trong lòng không khỏi xúc động. Mở miệng khuyên nhủ Lục Mạn.
Lục Mạn buồn bực tựa đầu vào gối ôm, qua nửa ngày thanh âm mới truyền đến: “Còn có cái gì để nói đây…”
Giọng mũi rất nặng, Đỗ Cận không cần nhìn cũng biết Lục Mạn đang rất khó chịu. Rất ít khi thấy Lục Mạn khóc, lần trước chia tay Triệu Tĩnh, cô cũng không thấy Lục Mạn rơi một giọt nước mắt. Cô ấy cho tới bây giờ đều tự xưng là nữ hán*, nhưng bây giờ vì một người đàn ông mà bị tổn thương.
*Ý chỉ người con gái mạnh mẽ như đàn ông.
Đỗ Cận cũng không biết phải khích lệ như thế nào, chuyện giữa bọn họ cô cũng chưa hiểu rõ hết. Hỏi Lục Mạn, Lục Mạn không chịu nói, chỉ nói thẳng là anh ta phụ bạc cô.
Đỗ Cận vỗ vỗ bả vai Lục Mạn, ý bảo cô không cần nghĩ lung tung. Lục Mạn đang tựa đầu vào gối ôm ngẩng lên, vành mắt hồng hồng hỏi Đỗ Cận: “Cậu cảm thấy mình sai rồi sao?”
Đỗ Cận nhìn Lục Mạn như vậy, trong nội tâm hơi đau. Cô ôm chặt Lục Mạn: “Cậu không sai…”
Đỗ Cận thích ăn cá kho tàu, nhưng khi ăn thường hay bị hóc xương cá. Trước khi chưa đến thành phố K, Đỗ Thịnh thường tách hết xương cá rồi mới đặt vào trong chén Đỗ Cận, Lý Nhân luôn cười ông sẽ làm hư Đỗ Cận, thời gian về sau Đỗ Cận thật sự đã quên luôn cách để tách xương cá.
“Làm sao vậy?” Mục Khiêm Thư nhìn Đỗ Cận rất lâu vẫn không động đũa, chỉ nhìn chằm chằm vào cá kho tàu trước mặt. Anh nhíu mày, trên gương mặt tuấn tú tràn ngập sự khó hiểu, tiếp theo liền gắp một miếng thịt cá bỏ vào trong chén Đỗ Cận.
“Ăn đi.” Mục Khiêm Thư thản nhiên nói.
Đỗ Cận ngẩng đầu, vừa rồi chìm đắm trong hồi ức, trong đầu vẫn còn tái hiện hình ảnh Đỗ Thịnh vì tách xương cá cho cô mà bị Lý Nhân lải nhải. Mũi cô hơi chua xót: “Cảm ơn…”
“Chị dâu?” Mục Khiêm Kỳ cũng dừng đũa, cùng Lý Á liếc mắt nhìn nhau. Lý Á dùng ánh mắt ra hiệu với Mục Khiêm Thư, lắc đầu với bà xã của mình.
Mục Khiêm Thư đi đến bên người Đỗ Cận ngồi xuống: “Làm sao vậy?”
Đỗ Cận cảm giác được hơi thở Mục Khiêm Thư ập đến, thương cảm vừa rồi có chút phai nhạt. Chỉ là không có khẩu vị ăn cơm. Cô buông đũa, nói với Mục Khiêm Kỳ và Lý Á: “Cảm ơn bữa tối của hai người, tôi đi về trước.”
Đỗ Cận sợ chính mình không khống chế nổi cảm xúc, đứng lên liền cầm túi sách chuẩn bị rời đi.
“Đỗ Cận!” Sau lưng thanh âm của Mục Khiêm Thư truyền đến, Đỗ Cận sững sờ tại chỗ. Mục Khiêm Thư đi lên phía trước hai bước, bàn tay dùng sức nắm lấy tay Đỗ Cận, mười ngón nắm chặt: “Đi thôi.”
Mục Khiêm Thư nói xong liền kéo Đỗ Cận đi ra ngoài, anh dùng ngón tay vuốt ve mu bàn tay Đỗ Cận, như đang an ủi.
Mũi Đỗ Cận càng thêm chua sót, chưa kịp quay đầu lại nhìn Mục Khiêm Kỳ cùng Lý Á, đã đi theo Mục Khiêm Thư ra ngoài.
Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, trên mặt đất đã trải một lớp tuyết mỏng. Mục Khiêm Thư vừa đi cũng không nói gì, chỉ lôi kéo Đỗ Cận đi về phía trước.
Vừa rồi đi gấp, Mục Khiêm Thư chưa kịp thay quần áo, trên người vẫn mặc y nguyên quần áo giản dị. Ở trong nhà ấm áp, đi ra bên ngoài lạnh không chịu đựng nổi.
Đỗ Cận áp chế chua sót trong lòng, cảm thấy chính mình thật đáng trách. Chỉ vì cảm xúc nhỏ của mình lại khiến cho Mục Khiêm Thư cùng mình ở bên ngoài chịu lạnh cóng đến sắc mặt trắng bệch.
Mục Khiêm Thư giống như không có cảm giác được nhiệt độ chênh lệch, thần sắc anh vẫn như thường một đường kéo Đỗ Cận đến gara: “Lên xe đi.”
Đỗ Cận ngoan ngoãn lên xe, trên xe Mục Khiêm Thư mở máy sưởi giúp thân thể Đỗ Cận ấm áp lên. Mục Khiêm Thư một tay giữ tay lái một tay nắm tay Đỗ Cận: “Rất nhớ nhà sao?”
Đỗ Cận cúi thấp đầu, thanh âm lỗ mũi truyền đến: “Thực xin lỗi…”
Mục Khiêm Thư buông bàn tay đang nắm Đỗ Cận, vuốt vuốt đỉnh đầu Đỗ Cận: “Đồ ngốc.”
Đỗ Cận ngẩng đầu nhìn Mục Khiêm Thư nói chuyện, anh chăm chú nhìn phía trước lái xe, đèn đường hai bên chiếu vào trên người anh, làm cho khuôn mặt tuấn tú của anh khi thì rõ ràng khi thì mơ hồ. Một tay anh đặt trên đỉnh đầu của mình, tay kia nắm tay lái, lưng thẳng tắp.
Trái tim Đỗ Cận chỉ một thoáng đã mềm như bún, người đàn ông này…
Thật là làm cho mình không thể không yêu. . .
Mục Khiêm Thư đưa Đỗ Cận đến cổng chung cư, sau khi Đỗ Cận xuống xe Mục Khiêm Thư nhíu mày nhìn Đỗ Cận: “Không thể mời anh vào ngồi một chút sao? “
Đỗ Cận a một tiếng, nhìn Mục Khiêm Thư đã tự động từ trên xe bước xuống, bước ra khỏi hơi ấm trong xe, mặt Mục Khiêm Thư càng trắng thêm hai phần. Đỗ Cận nhìn khuôn mặt cùng hai gò má Mục Khiêm Thư tái nhợt, trong nội tâm tràn qua đau lòng, cô lôi kéo Mục Khiêm Thư tiến vào nhà.
Trên đường vào nhà, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Đỗ Cận là: Hên thật, hôm nay đã dọn dẹp qua. . .
Đỗ Cận lôi kéo Mục Khiêm Thư vào nhà, để cho anh đứng sau cửa một lúc, cô ngó đầu vào dò xét một vòng xác định Lục Mạn chưa trở về mới bước vào.
Mục Khiêm Thư buồn cười nhìn Đỗ Cận như là ăn trộm hết nhìn Đông đến nhìn Tây, à…, nếu cô là ăn trộm, thì chính mình chẳng phải là đồng phạm hay sao?
Ý nghĩ này… Thật đúng là khá tốt!
Mục Khiêm Thư bị ý nghĩ của mình chọc cho cười thành tiếng. Đỗ Cận quay đầu lại nhìn Mục Khiêm Thư đứng ở phía sau cửa hai tay ôm ở trước ngực, ánh mắt hàm chứa ý cười nhìn về phía mình.
Hai má Đỗ Cận có chút đỏ ửng, đi đến bên người Mục Khiêm Thư, kéo tay của anh: “Vào đây ngồi đi!”
Lúc này Mục Khiêm Thư mới cất bước thong dong đi tới, Đỗ Cận để Mục Khiêm Thư ngồi trên ghế sa lon, còn mình đi rót một ly trà.
Mục Khiêm Thư nhìn chung quanh phòng ở, phòng khách chỉ bằng một nửa phòng khách của anh, cũng rất ấm áp. Cảm giác tất cả đồ dùng trong nhà đồ đều nhỏ bé, bố trí tại nơi này đặc biệt thích hợp.
Mục Khiêm Thư bất động thanh sắc đánh giá, Đỗ Cận rất nhanh đem trà bưng tới: “Có phải rất nhỏ hay không?”
Khách quan mà nói so với cái gian phòng kia của Mục Khiêm Thư, căn phòng này thật sự nhỏ hơn rất nhiều. Nhưng Mục Khiêm Thư lại không cảm thấy như vậy, anh cười cười chậm rãi nói: “Rất được.”
Đỗ Cận vừa muốn nói chuyện chợt nghe thanh âm từ cửa truyền đến, hẳn là Lục Mạn đã về.
“Tôi cho anh biết! Đừng có đi theo tôi nữa!” Giọng Lục Mạn rất lớn, có cánh cửa ngăn cách vẫn có thể nghe rõ ràng.
Còn có thanh âm của một nam nhân nhỏ đi rất nhiều, Đỗ Cận nghe không rõ ràng lắm. Cũng không biết có phải là Triệu Tĩnh hay không.
Mục Khiêm Thư hơi hơi nhíu mày, Đỗ Cận giải thích nói: “Là Lục Mạn, anh đã gặp rồi đấy!”
Trong lúc Đỗ Cận nói chuyện Lục Mạn đã mở cửa đi vào, cô đi vào nhà nhìn thấy đèn sáng rỡ tự nhiên biết rõ Đỗ Cận ở nhà. Lục Mạn nhìn cũng không nhìn đã nói: “Cậu nói xem, anh ta cư nhiên còn có mặt mũi trở về cầu xin mình!”
Bên ngoài đã không còn tiếng nói, cũng không biết có phải Triệu Tĩnh đã đi khỏi hay không. Cô không trả lời Lục Mạn, Lục Mạn hơi tò mò nhìn về phía Đỗ Cận. Sau đó liền thấy người đàn ông ngồi bên cạnh Đỗ Cận…
“Hi…” Lục Mạn miễn cưỡng lộ ra một nụ mỉm cười, dùng ánh mắt ý bảo Đỗ Cận, dẫn theo đàn ông về cũng không nói cho mình biết?
Đỗ Cận dùng ánh mắt vô tội nhìn lại.
“Lục tiểu thư, xin chào.” Mục Khiêm Thư nhìn Lục Mạn cùng Đỗ Cận trao đổi với nhau, trên mặt cũng không biểu hiện gì, trong nội tâm cũng rất vui vẻ.
Cô gái này, so với trong tưởng tượng của anh thú vị hơn nhiều.
Lục Mạn trở về, Mục Khiêm Thư cũng đứng dậy chuẩn bị đi về. Đỗ Cận đi theo sau Mục Khiêm Thư: “Sao không ngồi lại một chút nữa?”
Đôi mắt Mục Khiêm Thư chứa ý cười: “Em đang lưu luyến anh sao?”
Khuôn mặt Đỗ Cận lập tức đỏ bừng, nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm: “Ai, ai lưu luyến chứ!”
Lục Mạn chậc chậc hai tiếng, giống như không thể nào nhìn được nữa. Trực tiếp đi vào bên trong, đóng cửa lại.
Đỗ Cận đưa Mục Khiêm Thư đến nơi đậu xe, sau khi Mục Khiêm Thư lên xe liền hạ cửa kính xuống: “Nếu chúng ta cãi nhau, em sẽ để cho anh đứng ở đây sao?”
Nói xong ánh mắt nhìn về phía Triệu Tĩnh đang đứng dưới nhà đã trở thành người tuyết. Lần này Đỗ Cận không còn thẹn thùng, chỉ mỉm cười hỏi lại: “Việc đó còn phải xem xem anh có thanh mai trúc mã nào không đã!”
Mục Khiêm Thư không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Đỗ Cận. Đỗ Cận bị nhìn đến xấu hổ, sau đó Mục Khiêm Thư thò đầu ra khỏi cửa xe, dùng cánh tay ôm lấy cổ Đỗ Cận. Ở cánh môi Đỗ Cận lưu lại một nụ hôn nhẹ: “Có…”
Đỗ Cận bị nụ hôn này hù dọa, cũng không nghe rõ Mục Khiêm Thư nói có hay không, nhưng ở chung được non nửa năm, bên người Mục Khiêm Thư đều không có những người phụ nữ nào khác, nghĩ chắc là không có.
Đỗ Cận lần nữa trở vào nhà, khi đi tới cửa vụng trộm đánh giá Triệu Tĩnh. Triệu Tĩnh bị đông cứng đứng thẳng đến run rẩy, lúc nhìn Đỗ Cận trên mặt còn treo nụ cười gượng, thoạt nhìn như quái nhân. Đỗ Cận sờ lên cánh tay, mở cửa trực tiếp đi vào.
Lục Mạn tắm rửa xong đi ra, Đỗ Cận đi lên: “Này! Người nào đó còn đang ở bên ngoài đấy!”
Lục Mạn giả bộ như không thèm để ý lau tóc, trong miệng hỏi: “Vậy sao?”
Đỗ Cận gật gật đầu, nghiêng người nhìn Lục Mạn: “Haiz, bên ngoài rất lạnh, cậu không có nhìn thấy. Người Triệu Tĩnh bị lạnh cóng đến co quắp.”
Lục Mạn hừ một tiếng: “Đáng đời hắn!”
Đỗ Cận gật gật đầu: “Cũng phải. Ai bảo cậu không thích anh ta nữa. Haiz… Hay là mình đi nói cho anh ta biết là được rồi. Cậu không thích người ta cũng không thể để cho người ta ở bên cạnh chờ đợi. “
Lục Mạn đem khăn mặt nhét vào trong tay Đỗ Cận: “Nhiều chuyện! Còn không đi tắm.”
Đỗ Cận bĩu môi: “Không được! Mình còn phải nói cho người ta!”
Lục Mạn đẩy mạnh Đỗ Cận vào buồng vệ sinh, cô cầm một kiện áo khoác dày ra cửa. Đỗ Cận trong phòng vệ sinh nghe được âm thanh Lục Mạn đóng cửa, bên miệng lộ ra một nụ cười tươi: Khẩn trương như vậy còn nói không thích.
Lục Mạn đi ra cửa, chứng kiến Triệu Tĩnh còn đứng nguyên tại chỗ, hai tay không ngừng xoa xoa, trong chốc lát toàn thân đã đầy tuyết trắng. Cô đem áo khoác ngoài đưa cho Triệu Tĩnh: “Mặc vào.”
“Mạn Mạn!” Triệu Tĩnh nhìn thấy bóng dáng Lục Mạn, vội vàng bước về phía cô. Bên ngoài quá lạnh, chân đông cứng đã tê rần.
“Này!” Lục Mạn thấy thân thể Triệu Tĩnh nghiêng ngả, cô lấy tay ôm lấy người Triệu Tĩnh. Không biết làm sao Triệu Tĩnh thật sự quá nặng, cô đành lui về phía sau, may mắn sau lưng là vách tường, nhưng mà ngược lại cú va chạm này khiến Lục Mạn bị đụng choáng một chút.
Triệu Tĩnh nhìn Lục Mạn đau đớn nhăn mày lại, tim đau gần chết. Anh vội vã đỡ Lục Mạn đứng lên: “Mạn Mạn, có sao không? Đụng vào chỗ nào rồi hả? “
Lục Mạn tức giận lấy tay Triệu Tĩnh ra, đem áo khoác ngoài nhét vào người anh ta: “Về mau đi.”
Triệu Tĩnh không thuận theo, lôi kéo cánh tay Lục Mạn: “Anh không đi!”
Lục Mạn nhìn bộ dáng vô lại của Triệu Tĩnh, vừa hận vừa tức: “Tùy anh!”
Đỗ Cận nhìn Lục Mạn tức tối vào phòng, cô dừng sắp xếp ga giường lại: “Làm sao vậy? Chưa làm lành à?”
Lục Mạn không lên tiếng, chỉ ôm lấy gối đánh hai quyền cho hả giận. Đỗ Cận kéo cửa sổ xuống, Triệu Tĩnh vẫn còn đứng bất động ở trong đống tuyết, áo khoác ngoài cũng không có mặc vào.
“Mạn Mạn, có chuyện gì hai người từ từ nói chuyện, để cho anh ta đứng bên ngoài cũng không giải quyết được gì.” Đỗ Cận nhìn Triệu Tĩnh buồn bã, trong lòng không khỏi xúc động. Mở miệng khuyên nhủ Lục Mạn.
Lục Mạn buồn bực tựa đầu vào gối ôm, qua nửa ngày thanh âm mới truyền đến: “Còn có cái gì để nói đây…”
Giọng mũi rất nặng, Đỗ Cận không cần nhìn cũng biết Lục Mạn đang rất khó chịu. Rất ít khi thấy Lục Mạn khóc, lần trước chia tay Triệu Tĩnh, cô cũng không thấy Lục Mạn rơi một giọt nước mắt. Cô ấy cho tới bây giờ đều tự xưng là nữ hán*, nhưng bây giờ vì một người đàn ông mà bị tổn thương.
*Ý chỉ người con gái mạnh mẽ như đàn ông.
Đỗ Cận cũng không biết phải khích lệ như thế nào, chuyện giữa bọn họ cô cũng chưa hiểu rõ hết. Hỏi Lục Mạn, Lục Mạn không chịu nói, chỉ nói thẳng là anh ta phụ bạc cô.
Đỗ Cận vỗ vỗ bả vai Lục Mạn, ý bảo cô không cần nghĩ lung tung. Lục Mạn đang tựa đầu vào gối ôm ngẩng lên, vành mắt hồng hồng hỏi Đỗ Cận: “Cậu cảm thấy mình sai rồi sao?”
Đỗ Cận nhìn Lục Mạn như vậy, trong nội tâm hơi đau. Cô ôm chặt Lục Mạn: “Cậu không sai…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.