Chương 46: Kết hôn
Tần Mộc Xuyên
18/08/2015
Mục Khiêm Thư từ thành phố L về đến thành phố K đã là chín giờ tối, ngày mai là ngày hai mươi tháng năm, ngày kết hôn của anh.
Mục Khiêm Thư bước xuống từ trên máy bay, nhìn người đến người đi, nghĩ đến lúc trưa ở công viên trò chơi nhìn thấy khuôn mặt cười tươi như hoa của Đỗ Cận. Anh rất nhớ cô, đã lâu rồi không nhìn thấy cô cười vui vẻ như thế. Nhưng không sao, về sau mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy cô mỉm cười như vậy.
Đỗ Cận, có phải em cũng giống anh, đều chờ mong tương lai của chúng ta?
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Mục Khiêm Thư nhận điện.
“Alo, Mục Khiêm Thư, anh đang ở đâu?” Giọng nói của Lý Vi Ngưng vẫn dễ nghe như vậy, chỉ là không hiểu sao Mục Khiêm Thư nghe thế nào cũng cảm thấy vô vị.
“Ở ngoài, có việc gì?” Mục Khiêm Thư phản ứng vô cùng lạnh nhạt, ở điện thoại bên kia Lý Vi Ngưng đã sớm đoán được thái độ của anh, chỉ cười nhạt nói: “Cũng không có việc gì, chỉ là ngày mai kết hôn, ông xã luôn ở bên ngoài, hình như không tốt lắm.”
“Cảm ơn đã nhắc.” Mục Khiêm Thư lạnh lùng nói ra bốn chữ liền cúp điện thoại, Lý Vi Ngưng, nếu như bây giờ cô ra tay, tôi khẳng định sẽ không bỏ qua cho cô.
Lý Vi Ngưng uống ly rượu đỏ trên tay, đôi mắt nhìn cái bóng in lên cửa sổ sát đất, cô xinh đẹp hào phóng, biết tiến lùi hữu lễ. Mục Khiêm Thư lại không yêu cô…
Lý Vi Ngưng cúp điện thoại, trong mắt hiện lên tia sáng tàn ác, anh đã không yêu tôi thì tôi phá hủy anh là được. Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên…
Đỗ Cận về đến nhà, Đỗ Thịnh và Lý Nhân vẫn chưa ngủ, đang ngồi trước ti vi xem phim gia đình.
“Về rồi à.” Lý Nhân tháo mắt kính xuống, buông cuộn len đã đan được một nửa: “Cùng mẹ vào phòng một chút.”
Đỗ Thịnh lắp bắp kinh hãi, liền vội vàng kéo tay Lý Nhân: “Bà xã?”
Lý Nhân vẫn không nhìn Đỗ Thịnh chỉ nói với Đỗ Cận: “Con cũng đã lớn, dù sao cũng phải biết sự thật rồi.”
Sự thật? Đỗ Cận khó hiểu nhìn Đỗ Thịnh, mang theo giọng điệu chọc ghẹo: “Sự thật gì cơ ạ? Không phải ba mẹ giấu của cải ở đâu chứ?”
Đỗ Thịnh thở dài, sờ lên mái tóc dài của Đỗ Cận, hốc mắt hơi ươn ướt. Chỉ vào phòng nói với Đỗ Cận: “Vào đi thôi.”
Đỗ Cận lè lưỡi với Đỗ Thịnh: “Thật là, làm gì thần thần bí bí như vậy.”
Đỗ Cận đi vào phòng, thật lâu vẫn chưa thấy đi ra, Đỗ Thịnh tắt ti vi chấp nhận đến thư phòng ngủ một đêm, cả đêm đều ngủ không được ngon giấc. Không biết trong phòng ngủ cách ông một cánh cửa kia sẽ xảy ra chuyện gì nữa?
Ngày hai mươi tháng năm, là ngày tốt, thích hợp kết hôn.
Mục Khiêm Thư mặc một bộ âu phục trắng tinh phẳng phiu, mái tóc chải chuốt gọn gàng, lộ ra vầng trán trơn bóng, ngón tay thon dài chỉnh lại vạt áo, càng lộ ra thần sắc anh tuấn. Khóe miệng thoáng hiện lên một nụ cười khẽ, ánh mắt kiên định nhìn chính mình trong gương.
Mục Khiêm Thư chỉnh xong quần áo mới lấy điện thoại di động ra, ngón tay run nhè nhẹ gọi một cuộc điện thoại: “Bác gái, Tiểu Cận cô ấy?”
“Tôi đã nói với Tiểu Cận rồi, đi hay không là chuyện của nó.” Khẩu khí của Lý Nhân rất lạnh nhạt, ẩn chứa mấy phần phàn nàn.
“Cảm ơn bác gái, không phải, cảm ơn mẹ!” Mục Khiêm Thư tin Đỗ Cận sẽ trở về, cô cũng không có lý do gì không đến.
“Cám ơn… Tôi mới phải cảm ơn cậu, đã tháo gỡ khúc mắc nhiều năm nay của tôi. Tiểu Cận nói nó sẽ đi gặp mẹ.” Lý Nhân cầm điện thoại đứng tại chỗ một hồi lâu mới nói xong.
“Con hiểu.” Mục Khiêm Thư giống như nhận được sự đồng ý, trên mặt tràn đầy nụ cười phấn khởi.
Đỗ Cận, hãy trở về đi.
Hôn lễ được tổ chức ở ngoài trời trong một vườn hoa. Mục Khiêm Thư mời thím của anh làm chủ trì, tất cả nhân viên của công ty kể cả những đối tác liên quan cũng tới.
Tại đây sẽ cửa hành một hôn lễ vô cùng lớn.
Lý Vi Ngưng nhìn đồng hồ, từng phút từng giây chạy đến số tám, tám giờ rưỡi sẽ bắt đầu hôn lễ của cô và Mục Khiêm Thư, trước đó cô phải đoạt được tư liệu bí mật của Hoa Tư. Như vậy, Mục Khiêm Thư muốn trốn cũng không thể trốn khỏi cô.
Lý Vi Ngưng nhìn căn nhà không một bóng người, vừa nhận được điện thoại của cậu Lý Tuấn, Mục Khiêm Thư đang ở hiện trường hôn lễ, Lý Tuấn nói, Mục Khiêm Thư thoạt nhìn rất vui vẻ.
Lý Vi Ngưng không biết Mục Khiêm Thư vui vẻ là thật hay là giả vờ, nhưng cô tin chắc rằng, chỉ cần cô ở bên cạnh Mục Khiêm Thư, sớm muộn cũng sẽ có một ngày Mục Khiêm Thư yêu cô.
Hiện tại chuyện cô cần làm là ở bên cạnh anh, bất kể là đe dọa ép buộc hay dùng thủ đoạn hèn hạ gì, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, cô đều có thể làm.
Hai ngày trước cô tìm một con cừu non thế tội, cô bịa đặt một lời nói dối nói với Mục Khiêm Thư người đàn ông kia liên quan đến cái chết của cha mẹ anh, tuy cô không biết Mục Khiêm Thư sẽ xử lý người đàn ông kia như thế nào, nhưng cô không quan tâm, chỉ cần người nhà của người đàn ông kia ở trong tay cô, cô không sợ hắn ta sẽ khai ra cái gì.
Mục Khiêm Thư không hề hoài nghi lời nói dối của cô, lúc trước cô nói chỉ cần tìm được hung thủ Mục Khiêm Thư sẽ phải cưới cô. Mục Khiêm Thư cũng lấy danh dự ra cam kết.
Nhưng chỉ mới như vậy vĩnh viễn không đủ, cô phải nắm bắt mọi tư liệu của Hoa Tư trong tay, như vậy dù Mục Khiêm Thư phản bội cô, cô cũng sẽ làm cho anh ngoan ngoãn đứng bên cô.
Nghĩ như vậy, tay Lý Vi Ngưng bắt đầu lật tìm tài liệu trong thư phòng của Mục Khiêm Thư.
Lý Tuấn nói tư liệu của Mục Khiêm Thư đều để trong một cái két sắt bảo hiểm, cô chỉ cần tìm được cái két bảo hiểm đó là được.
Lý Vi Ngưng lục lọi trong thư phòng của Mục Khiêm Thư, thật không nghĩ tới ở cửa đã có một bóng dáng đang lặng lẽ đứng yên.
“Tìm cái gì?” Mục Khiêm Thư vẫn mặc bộ âu phục trắng, lộ ra cái trán trơn bóng, nét anh tuấn trên mặt cũng tràn đầy vui vẻ.
“Tìm…” Lý Vi Ngưng nói đột nhiên dừng lại, cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Mục Khiêm Thư khoanh hai tay trước ngực đứng trước mặt cô.
“Anh trở về lúc nào?” Lý Vi Ngưng hơi giật mình, trong mắt cô hiện lên vẻ hoảng loạn, Mục Khiêm Thư sao lại ở chỗ này?
Anh ta không phải đang ở trong hôn lễ sao?
“Vợ của tôi ở đâu, đương nhiên tôi phải tới đấy đón rồi.” Mục Khiêm Thư lộ ra một nụ cười mỉm, Lý Vi Ngưng ngây ngốc nhìn Mục Khiêm Thư, trong đầu không kịp phản ứng.
“Cô đang tìm cái gì?” Tâm trạng Mục Khiêm Thư rất tốt, mở miệng hỏi thăm nhưng Lý Vi Ngưng không thể nào đáp lời, nét mặt cô ta dần dần trở nên sợ hãi: “Em đâu có có tìm cái gì.”
“Vậy sao? Thật sự không phải cô đang tìm tư liệu của Hoa Tư sao? Hạ Dĩnh?” Mục Khiêm Thư thu hồi sắc mặt mỉm cười, nói ra từng từ từng chữ.
Lúc nghe thấy Mục Khiêm Thư gọi cái tên Hạ Dĩnh, Lý Vi Ngưng biết mọi chuyện đều đã kết thúc. Cô ngẩng đầu nhìn Mục Khiêm Thư: “Anh biết từ khi nào?”
Mục Khiêm Thư chỉ chỉ trang sức trên cổ của Lý Vi Ngưng: “Cô đã quên? Đây là tôi đưa cho cô.”
Lý Vi Ngưng lập tức gượng cười đau khổ, khuôn mặt tái nhợt: “Tôi còn tưởng rằng anh đã quên…”
Lúc cô rời khỏi Mục Khiêm Thư, vẫn giữ kỹ món quà này, đây mà món quà duy nhất trước đây anh tặng cho cô. Sau khi đã định xong ngày cưới với Mục Khiêm Thư, cô lấy ra chiếc vòng cổ mình đã cất giấu đi, cô cho rằng, anh sớm đã quên…
Mục Khiêm Thư cười lạnh lùng nói: “Làm sao mà tôi quên được? Cô là kẻ thù của tôi mà!”
Khí lực của Lý Vi Ngưng gần như bị rút cạn, ngã ngồi dưới đất: “Cậu tôi đâu?”
Mục Khiêm Thư giống như liếc nhìn cô một cái cũng không muốn, nhìn Lý Vi Ngưng đang ngồi trên mặt đất: “Cậu của cô? Đang ở bên ngoài chờ cô.”
Lý Vi Ngưng mở to hai mắt: “Cậu tôi không làm gì cả! Anh thả cậu tôi ra đi!”
“Hạ Dĩnh, xem ra cô vẫn chưa hiểu tôi rồi.” Mục Khiêm Thư lấy từ sau bàn làm việc một cái két an toàn: “Muốn xem không? Đây là tư liệu cô vẫn muốn tìm.”
“Mục Khiêm Thư!” Lý Vi Ngưng có chút thẹn quá hóa giận, cô biết rõ mình đã thua, bởi vì lòng tham mà cô ta bán rẻ chính mình.
“Tại sao phải cử hành hôn lễ? Tại sao biết rõ tôi là Hạ Dĩnh còn cử hành hôn lễ hả?” Lý Vi Ngưng đột nhiên ngồi thẳng người, hướng về phía Mục Khiêm Thư gào thét.
Mục Khiêm Thư đặt két bảo hiểm trên bàn, chậm rãi đứng thẳng người, nhìn Lý Vi Ngưng tuyệt vọng. Anh cười ra tiếng: “Bởi vì, người cùng tôi kết hôn ngày hôm này chính là em gái của cô, Hạ Vũ!”
“Không thể!” Lý Vi Ngưng không tin, Hạ Vũ sớm đã chết rồi, là chính cô ta tận mắt nhìn thấy. Mục Khiêm Thư nhất định là đang lừa gạt cô. Con khốn Hạ Vũ kia sao có thể còn sống!
“Chị, cuộc sống gần đây có tốt không?” Ở cửa, bóng dáng một cô gái từ từ bước tới, Đỗ Cận nhìn cả phòng bừa bộn, lại nhìn người phụ nữ đang ngồi trong phòng kia.
Cô ta là chị của cô?
Là thật ư?
“Mày là Hạ Vũ? Không! Mày không phải!” Một khắc Lý Vi Ngưng nhìn thấy Đỗ Cận xuất hiện liền điên cuồng, cô ta đứng dậy chạy về phía Đỗ Cận: “Chắc chắn mày không phải, không thể nào là mày!”
Sắc mặt của Đỗ Cận không động, chỉ lạnh lùng nhìn Lý Vi Ngưng, động tác của Lý Vi Ngưng nhất thời dừng lại. Đây là ánh mắt của Hạ Vũ…
Vì sao nó chưa chết?
Mục Khiêm Thư giữ chặt Lý Vi Ngưng đã phát điên, ngón tay dùng sức giữ chặt tay cô ta: “Náo loạn đã đủ chưa?”
Lý Vi Ngưng cười gằn: “Các người… Các người được lắm.”
Lý Vi Ngưng dùng sức giãy khỏi tay Mục Khiêm Thư, không thể giãy giụa khỏi tay anh liền dùng sức cắn xuống: “A!”
Mục Khiêm Thư bị đau thả Lý Vi Ngưng ra, cô ta hung hăng một bước đi về phía trước, bắt lấy cổ tay Đỗ Cận: “Nói! Tại sao mày còn sống?”
Đỗ Cận giống như không cảm thấy đâu, cũng không cảm thấy Lý Vi Ngưng đang điên cuồng, cô chỉ lôi từng ngón tay của Lý Vi Ngưng ra khỏi cổ tay mình: “Nói cái gì đây? Chị?”
“Đừng gọi tao là chị! Mày không phải Hạ Vũ, mày không phải!” Lý Vi Ngưng nghe thấy giọng nói của Đỗ Cận, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Đỗ Cận, cười lạnh. Trí nhớ trong đầu lúc này chợt ùa về, từng trận từng trận đánh úp lại, thân thể Lý Vi Ngưng dần dần ngã xuống.
“Không sao chứ?” Mục Khiêm Thư đi đến bên cạnh Đỗ Cận, nhìn Lý Vi Ngưng ngất xỉu trên mặt đất: “Đi thôi, còn có người chờ chúng ta.”
Đỗ Cận đi theo Mục Khiêm Thư ra khỏi phòng, nhìn cảnh sát bước vào đưa Lý Vi Ngưng đi, cho đến khi Lý Vi Ngưng bị nhét vào trong xe cảnh sát, thần sắc Đỗ Cận mới thoáng buông lỏng.
“Mẹ em nói là sự thật sao?” Đỗ Cận vừa mới đi thăm mộ của người phụ nữ kia, vài chục năm không ai đến thăm, người phụ nữ đó có cô đơn không?
“Tiểu Cận.” Mục Khiêm Thư ôm Đỗ Cận vào trong ngực: “Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em.”
Hôn lễ rất thành công, tuy người xem đối với việc tráo đổi cô dâu thầm bàn tán, nhưng người của Mục gia còn không nói lời nào, thì không đến phiên bọn họ nói.
Đỗ Cận nhìn hết người này đến người khác tới chúc phúc, cô hơi buồn cười, trong những người này có mấy ai là thật tâm?
Trương Mẫn và Lục Mạn đều không đến, Đỗ Cận hơi tiếc nuối, hai người bạn tốt nhất trong cuộc sống của cô nhưng lại không thể đến tham gia hôn lễ của cô.
Mà cô lại phải cười đối với những người bạn xa lạ.
Đây gọi là nhân sinh sao? Cuộc đời thật giống như tuồng kịch.
Đến khi hôn lễ qua đi, hai người ở trong phòng tân hôn, Mục Khiêm Thư kéo tay Đỗ Cận, ôm cô: “Thực sự hôm nay anh rất sợ.”
Đỗ Cận nhận thấy sự chân thật trong đôi mắt của Mục Khiêm Thư, ngón tay sờ lên đôi má của anh: “Gọi em là Đỗ Cận.”
“Ừ. Anh biết, em luôn là Đỗ Cận.” Mục Khiêm Thư nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sau đó mở to đôi mắt nhìn chăm chú Đỗ Cận.
“Tuần trăng mật đi thành phố L đi, em nhớ ba mẹ.”
“Được, anh đi cùng em.”
“Mục Khiêm Thư, nếu như em không phải… Anh còn có thể yêu em không?”
“Đồ ngốc, anh đã nói, người anh yêu tên là Đỗ Cận.”
Mục Khiêm Thư bước xuống từ trên máy bay, nhìn người đến người đi, nghĩ đến lúc trưa ở công viên trò chơi nhìn thấy khuôn mặt cười tươi như hoa của Đỗ Cận. Anh rất nhớ cô, đã lâu rồi không nhìn thấy cô cười vui vẻ như thế. Nhưng không sao, về sau mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy cô mỉm cười như vậy.
Đỗ Cận, có phải em cũng giống anh, đều chờ mong tương lai của chúng ta?
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Mục Khiêm Thư nhận điện.
“Alo, Mục Khiêm Thư, anh đang ở đâu?” Giọng nói của Lý Vi Ngưng vẫn dễ nghe như vậy, chỉ là không hiểu sao Mục Khiêm Thư nghe thế nào cũng cảm thấy vô vị.
“Ở ngoài, có việc gì?” Mục Khiêm Thư phản ứng vô cùng lạnh nhạt, ở điện thoại bên kia Lý Vi Ngưng đã sớm đoán được thái độ của anh, chỉ cười nhạt nói: “Cũng không có việc gì, chỉ là ngày mai kết hôn, ông xã luôn ở bên ngoài, hình như không tốt lắm.”
“Cảm ơn đã nhắc.” Mục Khiêm Thư lạnh lùng nói ra bốn chữ liền cúp điện thoại, Lý Vi Ngưng, nếu như bây giờ cô ra tay, tôi khẳng định sẽ không bỏ qua cho cô.
Lý Vi Ngưng uống ly rượu đỏ trên tay, đôi mắt nhìn cái bóng in lên cửa sổ sát đất, cô xinh đẹp hào phóng, biết tiến lùi hữu lễ. Mục Khiêm Thư lại không yêu cô…
Lý Vi Ngưng cúp điện thoại, trong mắt hiện lên tia sáng tàn ác, anh đã không yêu tôi thì tôi phá hủy anh là được. Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên…
Đỗ Cận về đến nhà, Đỗ Thịnh và Lý Nhân vẫn chưa ngủ, đang ngồi trước ti vi xem phim gia đình.
“Về rồi à.” Lý Nhân tháo mắt kính xuống, buông cuộn len đã đan được một nửa: “Cùng mẹ vào phòng một chút.”
Đỗ Thịnh lắp bắp kinh hãi, liền vội vàng kéo tay Lý Nhân: “Bà xã?”
Lý Nhân vẫn không nhìn Đỗ Thịnh chỉ nói với Đỗ Cận: “Con cũng đã lớn, dù sao cũng phải biết sự thật rồi.”
Sự thật? Đỗ Cận khó hiểu nhìn Đỗ Thịnh, mang theo giọng điệu chọc ghẹo: “Sự thật gì cơ ạ? Không phải ba mẹ giấu của cải ở đâu chứ?”
Đỗ Thịnh thở dài, sờ lên mái tóc dài của Đỗ Cận, hốc mắt hơi ươn ướt. Chỉ vào phòng nói với Đỗ Cận: “Vào đi thôi.”
Đỗ Cận lè lưỡi với Đỗ Thịnh: “Thật là, làm gì thần thần bí bí như vậy.”
Đỗ Cận đi vào phòng, thật lâu vẫn chưa thấy đi ra, Đỗ Thịnh tắt ti vi chấp nhận đến thư phòng ngủ một đêm, cả đêm đều ngủ không được ngon giấc. Không biết trong phòng ngủ cách ông một cánh cửa kia sẽ xảy ra chuyện gì nữa?
Ngày hai mươi tháng năm, là ngày tốt, thích hợp kết hôn.
Mục Khiêm Thư mặc một bộ âu phục trắng tinh phẳng phiu, mái tóc chải chuốt gọn gàng, lộ ra vầng trán trơn bóng, ngón tay thon dài chỉnh lại vạt áo, càng lộ ra thần sắc anh tuấn. Khóe miệng thoáng hiện lên một nụ cười khẽ, ánh mắt kiên định nhìn chính mình trong gương.
Mục Khiêm Thư chỉnh xong quần áo mới lấy điện thoại di động ra, ngón tay run nhè nhẹ gọi một cuộc điện thoại: “Bác gái, Tiểu Cận cô ấy?”
“Tôi đã nói với Tiểu Cận rồi, đi hay không là chuyện của nó.” Khẩu khí của Lý Nhân rất lạnh nhạt, ẩn chứa mấy phần phàn nàn.
“Cảm ơn bác gái, không phải, cảm ơn mẹ!” Mục Khiêm Thư tin Đỗ Cận sẽ trở về, cô cũng không có lý do gì không đến.
“Cám ơn… Tôi mới phải cảm ơn cậu, đã tháo gỡ khúc mắc nhiều năm nay của tôi. Tiểu Cận nói nó sẽ đi gặp mẹ.” Lý Nhân cầm điện thoại đứng tại chỗ một hồi lâu mới nói xong.
“Con hiểu.” Mục Khiêm Thư giống như nhận được sự đồng ý, trên mặt tràn đầy nụ cười phấn khởi.
Đỗ Cận, hãy trở về đi.
Hôn lễ được tổ chức ở ngoài trời trong một vườn hoa. Mục Khiêm Thư mời thím của anh làm chủ trì, tất cả nhân viên của công ty kể cả những đối tác liên quan cũng tới.
Tại đây sẽ cửa hành một hôn lễ vô cùng lớn.
Lý Vi Ngưng nhìn đồng hồ, từng phút từng giây chạy đến số tám, tám giờ rưỡi sẽ bắt đầu hôn lễ của cô và Mục Khiêm Thư, trước đó cô phải đoạt được tư liệu bí mật của Hoa Tư. Như vậy, Mục Khiêm Thư muốn trốn cũng không thể trốn khỏi cô.
Lý Vi Ngưng nhìn căn nhà không một bóng người, vừa nhận được điện thoại của cậu Lý Tuấn, Mục Khiêm Thư đang ở hiện trường hôn lễ, Lý Tuấn nói, Mục Khiêm Thư thoạt nhìn rất vui vẻ.
Lý Vi Ngưng không biết Mục Khiêm Thư vui vẻ là thật hay là giả vờ, nhưng cô tin chắc rằng, chỉ cần cô ở bên cạnh Mục Khiêm Thư, sớm muộn cũng sẽ có một ngày Mục Khiêm Thư yêu cô.
Hiện tại chuyện cô cần làm là ở bên cạnh anh, bất kể là đe dọa ép buộc hay dùng thủ đoạn hèn hạ gì, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, cô đều có thể làm.
Hai ngày trước cô tìm một con cừu non thế tội, cô bịa đặt một lời nói dối nói với Mục Khiêm Thư người đàn ông kia liên quan đến cái chết của cha mẹ anh, tuy cô không biết Mục Khiêm Thư sẽ xử lý người đàn ông kia như thế nào, nhưng cô không quan tâm, chỉ cần người nhà của người đàn ông kia ở trong tay cô, cô không sợ hắn ta sẽ khai ra cái gì.
Mục Khiêm Thư không hề hoài nghi lời nói dối của cô, lúc trước cô nói chỉ cần tìm được hung thủ Mục Khiêm Thư sẽ phải cưới cô. Mục Khiêm Thư cũng lấy danh dự ra cam kết.
Nhưng chỉ mới như vậy vĩnh viễn không đủ, cô phải nắm bắt mọi tư liệu của Hoa Tư trong tay, như vậy dù Mục Khiêm Thư phản bội cô, cô cũng sẽ làm cho anh ngoan ngoãn đứng bên cô.
Nghĩ như vậy, tay Lý Vi Ngưng bắt đầu lật tìm tài liệu trong thư phòng của Mục Khiêm Thư.
Lý Tuấn nói tư liệu của Mục Khiêm Thư đều để trong một cái két sắt bảo hiểm, cô chỉ cần tìm được cái két bảo hiểm đó là được.
Lý Vi Ngưng lục lọi trong thư phòng của Mục Khiêm Thư, thật không nghĩ tới ở cửa đã có một bóng dáng đang lặng lẽ đứng yên.
“Tìm cái gì?” Mục Khiêm Thư vẫn mặc bộ âu phục trắng, lộ ra cái trán trơn bóng, nét anh tuấn trên mặt cũng tràn đầy vui vẻ.
“Tìm…” Lý Vi Ngưng nói đột nhiên dừng lại, cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Mục Khiêm Thư khoanh hai tay trước ngực đứng trước mặt cô.
“Anh trở về lúc nào?” Lý Vi Ngưng hơi giật mình, trong mắt cô hiện lên vẻ hoảng loạn, Mục Khiêm Thư sao lại ở chỗ này?
Anh ta không phải đang ở trong hôn lễ sao?
“Vợ của tôi ở đâu, đương nhiên tôi phải tới đấy đón rồi.” Mục Khiêm Thư lộ ra một nụ cười mỉm, Lý Vi Ngưng ngây ngốc nhìn Mục Khiêm Thư, trong đầu không kịp phản ứng.
“Cô đang tìm cái gì?” Tâm trạng Mục Khiêm Thư rất tốt, mở miệng hỏi thăm nhưng Lý Vi Ngưng không thể nào đáp lời, nét mặt cô ta dần dần trở nên sợ hãi: “Em đâu có có tìm cái gì.”
“Vậy sao? Thật sự không phải cô đang tìm tư liệu của Hoa Tư sao? Hạ Dĩnh?” Mục Khiêm Thư thu hồi sắc mặt mỉm cười, nói ra từng từ từng chữ.
Lúc nghe thấy Mục Khiêm Thư gọi cái tên Hạ Dĩnh, Lý Vi Ngưng biết mọi chuyện đều đã kết thúc. Cô ngẩng đầu nhìn Mục Khiêm Thư: “Anh biết từ khi nào?”
Mục Khiêm Thư chỉ chỉ trang sức trên cổ của Lý Vi Ngưng: “Cô đã quên? Đây là tôi đưa cho cô.”
Lý Vi Ngưng lập tức gượng cười đau khổ, khuôn mặt tái nhợt: “Tôi còn tưởng rằng anh đã quên…”
Lúc cô rời khỏi Mục Khiêm Thư, vẫn giữ kỹ món quà này, đây mà món quà duy nhất trước đây anh tặng cho cô. Sau khi đã định xong ngày cưới với Mục Khiêm Thư, cô lấy ra chiếc vòng cổ mình đã cất giấu đi, cô cho rằng, anh sớm đã quên…
Mục Khiêm Thư cười lạnh lùng nói: “Làm sao mà tôi quên được? Cô là kẻ thù của tôi mà!”
Khí lực của Lý Vi Ngưng gần như bị rút cạn, ngã ngồi dưới đất: “Cậu tôi đâu?”
Mục Khiêm Thư giống như liếc nhìn cô một cái cũng không muốn, nhìn Lý Vi Ngưng đang ngồi trên mặt đất: “Cậu của cô? Đang ở bên ngoài chờ cô.”
Lý Vi Ngưng mở to hai mắt: “Cậu tôi không làm gì cả! Anh thả cậu tôi ra đi!”
“Hạ Dĩnh, xem ra cô vẫn chưa hiểu tôi rồi.” Mục Khiêm Thư lấy từ sau bàn làm việc một cái két an toàn: “Muốn xem không? Đây là tư liệu cô vẫn muốn tìm.”
“Mục Khiêm Thư!” Lý Vi Ngưng có chút thẹn quá hóa giận, cô biết rõ mình đã thua, bởi vì lòng tham mà cô ta bán rẻ chính mình.
“Tại sao phải cử hành hôn lễ? Tại sao biết rõ tôi là Hạ Dĩnh còn cử hành hôn lễ hả?” Lý Vi Ngưng đột nhiên ngồi thẳng người, hướng về phía Mục Khiêm Thư gào thét.
Mục Khiêm Thư đặt két bảo hiểm trên bàn, chậm rãi đứng thẳng người, nhìn Lý Vi Ngưng tuyệt vọng. Anh cười ra tiếng: “Bởi vì, người cùng tôi kết hôn ngày hôm này chính là em gái của cô, Hạ Vũ!”
“Không thể!” Lý Vi Ngưng không tin, Hạ Vũ sớm đã chết rồi, là chính cô ta tận mắt nhìn thấy. Mục Khiêm Thư nhất định là đang lừa gạt cô. Con khốn Hạ Vũ kia sao có thể còn sống!
“Chị, cuộc sống gần đây có tốt không?” Ở cửa, bóng dáng một cô gái từ từ bước tới, Đỗ Cận nhìn cả phòng bừa bộn, lại nhìn người phụ nữ đang ngồi trong phòng kia.
Cô ta là chị của cô?
Là thật ư?
“Mày là Hạ Vũ? Không! Mày không phải!” Một khắc Lý Vi Ngưng nhìn thấy Đỗ Cận xuất hiện liền điên cuồng, cô ta đứng dậy chạy về phía Đỗ Cận: “Chắc chắn mày không phải, không thể nào là mày!”
Sắc mặt của Đỗ Cận không động, chỉ lạnh lùng nhìn Lý Vi Ngưng, động tác của Lý Vi Ngưng nhất thời dừng lại. Đây là ánh mắt của Hạ Vũ…
Vì sao nó chưa chết?
Mục Khiêm Thư giữ chặt Lý Vi Ngưng đã phát điên, ngón tay dùng sức giữ chặt tay cô ta: “Náo loạn đã đủ chưa?”
Lý Vi Ngưng cười gằn: “Các người… Các người được lắm.”
Lý Vi Ngưng dùng sức giãy khỏi tay Mục Khiêm Thư, không thể giãy giụa khỏi tay anh liền dùng sức cắn xuống: “A!”
Mục Khiêm Thư bị đau thả Lý Vi Ngưng ra, cô ta hung hăng một bước đi về phía trước, bắt lấy cổ tay Đỗ Cận: “Nói! Tại sao mày còn sống?”
Đỗ Cận giống như không cảm thấy đâu, cũng không cảm thấy Lý Vi Ngưng đang điên cuồng, cô chỉ lôi từng ngón tay của Lý Vi Ngưng ra khỏi cổ tay mình: “Nói cái gì đây? Chị?”
“Đừng gọi tao là chị! Mày không phải Hạ Vũ, mày không phải!” Lý Vi Ngưng nghe thấy giọng nói của Đỗ Cận, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Đỗ Cận, cười lạnh. Trí nhớ trong đầu lúc này chợt ùa về, từng trận từng trận đánh úp lại, thân thể Lý Vi Ngưng dần dần ngã xuống.
“Không sao chứ?” Mục Khiêm Thư đi đến bên cạnh Đỗ Cận, nhìn Lý Vi Ngưng ngất xỉu trên mặt đất: “Đi thôi, còn có người chờ chúng ta.”
Đỗ Cận đi theo Mục Khiêm Thư ra khỏi phòng, nhìn cảnh sát bước vào đưa Lý Vi Ngưng đi, cho đến khi Lý Vi Ngưng bị nhét vào trong xe cảnh sát, thần sắc Đỗ Cận mới thoáng buông lỏng.
“Mẹ em nói là sự thật sao?” Đỗ Cận vừa mới đi thăm mộ của người phụ nữ kia, vài chục năm không ai đến thăm, người phụ nữ đó có cô đơn không?
“Tiểu Cận.” Mục Khiêm Thư ôm Đỗ Cận vào trong ngực: “Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em.”
Hôn lễ rất thành công, tuy người xem đối với việc tráo đổi cô dâu thầm bàn tán, nhưng người của Mục gia còn không nói lời nào, thì không đến phiên bọn họ nói.
Đỗ Cận nhìn hết người này đến người khác tới chúc phúc, cô hơi buồn cười, trong những người này có mấy ai là thật tâm?
Trương Mẫn và Lục Mạn đều không đến, Đỗ Cận hơi tiếc nuối, hai người bạn tốt nhất trong cuộc sống của cô nhưng lại không thể đến tham gia hôn lễ của cô.
Mà cô lại phải cười đối với những người bạn xa lạ.
Đây gọi là nhân sinh sao? Cuộc đời thật giống như tuồng kịch.
Đến khi hôn lễ qua đi, hai người ở trong phòng tân hôn, Mục Khiêm Thư kéo tay Đỗ Cận, ôm cô: “Thực sự hôm nay anh rất sợ.”
Đỗ Cận nhận thấy sự chân thật trong đôi mắt của Mục Khiêm Thư, ngón tay sờ lên đôi má của anh: “Gọi em là Đỗ Cận.”
“Ừ. Anh biết, em luôn là Đỗ Cận.” Mục Khiêm Thư nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sau đó mở to đôi mắt nhìn chăm chú Đỗ Cận.
“Tuần trăng mật đi thành phố L đi, em nhớ ba mẹ.”
“Được, anh đi cùng em.”
“Mục Khiêm Thư, nếu như em không phải… Anh còn có thể yêu em không?”
“Đồ ngốc, anh đã nói, người anh yêu tên là Đỗ Cận.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.