Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 139: Cấm cung Phượng Thứu
Mặc Vũ Bích Ca
03/06/2015
Long Phi Ly chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, rồi đem tay nàng đặt lên mái tóc mình./
Tuyền Cơ khẽ cắn môi, trong lòng thấy ngọt ngào, bất chấp thẹn thùng, thân mình trần trụi xuống giường tìm lược, lại đến bên giường tìm dây buộc tóc của hắn, rồi quỳ bên cạnh cẩn thận giúp hắn chải tóc. Long Phi Ly lười không mở mắt, hắn không ngủ cả đêm, lúc này chỉ muốn nghỉ ngơi một chút. Đột nhiên cảm giác mềm mại ở trên môi., hắn mở mắt ra, liền bắt gặp môi nàng đang ngượng ngùng rời khỏi môi hắn. “Mệt lắm sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi. Đôi môi mềm mượt của nàng cùng với tiếng nói mơ hồ hợp lại khiến trái tim hắn chợt rung động, hắn vươn tay ôm nàng vào lòng. “Còn đau không?” Bàn tay to mơn trớn lưng nàng. Mặt Tuyền Cơ liền nóng ran, lộ vẻ ửng đỏ, nhớ tới đêm qua hắn thô lỗ cuồng dã, oán hận đáp: “Rất đau!” Giọng hắn lại đùa giỡn thản nhiên đáp: “Làm nhiều lần sẽ không còn đau nữa.” Mặt mày Tuyền Cơ đen lại, lời lẽ trắng trợn như vậy… không buồn lên tiếng đáp lại, cuộn mình trong lòng hắn. Mặc dù hắn không đối xử dịu dàng với nàng, đêm qua, lúc nàng nghẹn ngào khóc, cầu xin hắn đừng tiếp tục, hắn liền như trước ngoảnh mặt làm ngơ, một bên thì dịu dàng hôn nàng, một bên lại mạnh mẽ va chạm tiến vào bên trong nàng. Vừa dịu dàng lại bạo ngược, cùng một người sao lại có thể tồn tại hai mặt trái ngược đến như vậy. Nhưng sự chiếm giữ thô bạo ấy lại khiến cho nàng có cảm giác, hắn đối với nàng có phần không khống chế được. Khiến cho nàng có cảm giác đau đớn nhưng thỏa mãn ( ý là nàng tuy bị đau đớn vì lần đầu xx nhưng cũng thấy thỏa mãn ý mà) Cuối cùng hắn cũng buông nàng đặt trên giường, đứng dậy bước ra. “Long Phi Ly, tại sao lại an bài ta ở nơi này?” Nàng nhàn nhạt hỏi. Thân hình cao lớn khẽ cứng lại. “Chẳng phải nàng không thích ở trong cung sao? Ở lại nơi này dưỡng thương không tốt sao?” “Vậy chừng nào thì mang ta trở về?” Nàng thản nhiên hỏi, tuy rằng cũng không muốn trở về, nhưng nàng muốn biết trong cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Hắn sắp xếp để nàng ở nơi này, suy cho cùng, chuyện đó hẳn không tránh khỏi có liên quan đến nàng. “Ngọc Trí sắp đại hôn, trong cung nơi nơi bận rộn, nàng cứ ở trong này tĩnh dưỡng cho tốt, đêm nay trẫm lại đến.” Hắn nhẹ giọng nói, đầu cũng không quay lại bước ra khỏi phòng. ****** Ba ngày sau. Sau đêm đó, Long Phi Ly không tới nữa, người đến là Thôi nữ y, cùng một chén thuốc. Là loại thuốc giúp người ta tránh thai. Đại hôn của công chúa Ngọc Trí thì có quan hệ gì với nàng? Bên ngoài viện, Tuyền Cơ khoanh tay nhìn rừng chuối phía trước, rồi tự cười. Ba ngày. Mỗi ngày nàng đều đứng ở nơi này suốt cả một ngày. Ba ngày trước nàng còn kêu la ầm ĩ. Đêm đó, hắn bẽ gãy hết ương ngạnh của nàng, hắn một lần lại một lần dùng sức mạnh chiếm giữ nàng, khiến nàng hoàn toàn khắc ghi bóng hình hắn trong đầu…. “Nương nương, quay về thôi.” Bên cạnh, Điệp Phong đau lòng nói. Tuyền Cơ gật đầu, xoay người một cái liền té ngã trên mặt đất. Điệp Phong kinh hãi: “Nương nương!” Trong lúc mơ hồ, Tuyền Cơ nghe được tiếng vỡ nát của đồ đạc cùng một giọng nói âm trầm tức giận. “Trẫm bảo các ngươi hầu hạ cẩn thận, các ngươi liền hầu hạ một người đang yên đang lành thành ra bệnh thế này hả?” Có ai đó bị đá ngã lăn trên mặt đất, còn có tiếng bước chân tới tới lui lui dồn dập, tiếng của nữ y… “Xin Hoàng thượng bớt giận, thân thể nương nương trước đó có lẽ đã bị nhiễm phong hàn, sau lại không nghỉ ngơi đủ, tâm tư ưu phiền cơ thể hư nhược…” Trong lúc mơ hồ, cảm thấy bàn tay to lớn hơi thô của ai đó chạm khẽ lên mi mắt nàng. Tình cảnh này thật quen thuộc, giống như cái đêm nàng bị Thái hậu phạt đánh bị thương đến hôn mê. ****** Cả người Tuyền Cơ đầy mồ hôi lạnh, hơi hơi ngồi dậy. “Nương nương, người tỉnh rồi! Thôi nữ y nói chỉ khoảng giờ này sẽ tỉnh, quả thật không sai.” Điệp Phong vui mừng nói, lấy tay chậm khóe mắt, rồi xoay người nói với một vài cung nữ: “Còn không mau mang nước canh lại đây?” Mấy cung nữ nhìn thấy Tuyền Cơ tỉnh lại cũng rất vui vẻ thi lễ, có người vội vàng ra ngoài, có người đi mở cửa sổ. Tuyền Cơ nhìn bốn phía, xoa xoa cái đầu đau nhức, khàn giọng hỏi: “Những người này là người của cung Phượng Thứu sao?” Điệp Phong nghe thấy giọng nói khản đặc của nàng, mũi liền xót xa, vội vàng gật đầu nói: “Nương nương, ngày người té xỉu, Hoàng thượng đến biệt viện đón người trở về. Người hôn mê vài ngày, Hoàng thượng dường như rất vội.” Tuyền Cơ lơ đễnh cắt ngang lời nàng, “Thôi đừng nói chuyện người nọ nữa, ta không có hứng nghe.” “Điệp Phong, em đỡ ta ra ngoài đi lại một chút, nằm mấy ngày trời, cả người thật đau nhức mà.” Điệp Phong ngẩn ra, hai cung nữ đang đứng trước giường chơi đùa với cánh cửa sổ cũng lặng lẽ quay đầu lại nhìn. Tuyền Cơ cảnh giác, nghe thấy Điệp Phong nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng dặn dò xuống, thân thể nương nương chưa hồi phục, lệnh cho nô tỳ hầu hạ nương nương ở trong phòng nghỉ ngơi, nếu nô tỳ làm sai chức trách…” Điệp Phong không nói tiếp, nhưng sao mà Tuyền Cơ lại không rõ chứ, Long Phi Ly đang giam lỏng nàng. Hắn không hề cưỡng ép, nếu nàng làm ngược ý hắn, tự ý muốn ra khỏi căn phòng này, Long Phi Ly sẽ không làm gì nàng cả, nhưng toàn bộ nội thị trong cung Phượng Thứu sẽ bị trách phạt. Có phải nàng nên cảm tạ ơn đức hay không? Tốt xấu gì hắn cũng đã đón nàng trở lại. Tuyền Cơ tức giận đến cả người phát run, cười lạnh nói: “Được, được lắm, không ra thì không ra, Long Phi Ly, ngươi có bản lĩnh thì cứ nhốt ta ở trong này cả đời đi! Điệp Phong, em còn muốn giấu ta tới khi nào nữa hả? Rốt cuộc trong cung đã xảy ra chuyện gì?” Điệp Phong và hai cung nữ thấy nàng nổi giận, đều quỳ xuống đất, Điệp Phong nức nở nói: “Nương nương, bọn nô tỳ thật có lỗi với người. Nếu chỉ là mình Điệp Phong, Điệp Phong nhất định báo cáo chi tiết đầy đủ, nhưng tính mạng của mọi người nơi này….” Mọi người đang dập đầu, nghĩ đều biết rõ tính tình Tuyền Cơ, Tuyền Cơ trong lòng đau khổ, trên mặt cắn răng cười khổ : “Ta đói bụng, Điệp Phong, em mau giúp ta gọi mang canh uống gì đó vào đi, bảo người mang vào là được rồi, còn lại đều lui xuống đi. Ta muốn ở một mình.”
Tuyền Cơ khẽ cắn môi, trong lòng thấy ngọt ngào, bất chấp thẹn thùng, thân mình trần trụi xuống giường tìm lược, lại đến bên giường tìm dây buộc tóc của hắn, rồi quỳ bên cạnh cẩn thận giúp hắn chải tóc. Long Phi Ly lười không mở mắt, hắn không ngủ cả đêm, lúc này chỉ muốn nghỉ ngơi một chút. Đột nhiên cảm giác mềm mại ở trên môi., hắn mở mắt ra, liền bắt gặp môi nàng đang ngượng ngùng rời khỏi môi hắn. “Mệt lắm sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi. Đôi môi mềm mượt của nàng cùng với tiếng nói mơ hồ hợp lại khiến trái tim hắn chợt rung động, hắn vươn tay ôm nàng vào lòng. “Còn đau không?” Bàn tay to mơn trớn lưng nàng. Mặt Tuyền Cơ liền nóng ran, lộ vẻ ửng đỏ, nhớ tới đêm qua hắn thô lỗ cuồng dã, oán hận đáp: “Rất đau!” Giọng hắn lại đùa giỡn thản nhiên đáp: “Làm nhiều lần sẽ không còn đau nữa.” Mặt mày Tuyền Cơ đen lại, lời lẽ trắng trợn như vậy… không buồn lên tiếng đáp lại, cuộn mình trong lòng hắn. Mặc dù hắn không đối xử dịu dàng với nàng, đêm qua, lúc nàng nghẹn ngào khóc, cầu xin hắn đừng tiếp tục, hắn liền như trước ngoảnh mặt làm ngơ, một bên thì dịu dàng hôn nàng, một bên lại mạnh mẽ va chạm tiến vào bên trong nàng. Vừa dịu dàng lại bạo ngược, cùng một người sao lại có thể tồn tại hai mặt trái ngược đến như vậy. Nhưng sự chiếm giữ thô bạo ấy lại khiến cho nàng có cảm giác, hắn đối với nàng có phần không khống chế được. Khiến cho nàng có cảm giác đau đớn nhưng thỏa mãn ( ý là nàng tuy bị đau đớn vì lần đầu xx nhưng cũng thấy thỏa mãn ý mà) Cuối cùng hắn cũng buông nàng đặt trên giường, đứng dậy bước ra. “Long Phi Ly, tại sao lại an bài ta ở nơi này?” Nàng nhàn nhạt hỏi. Thân hình cao lớn khẽ cứng lại. “Chẳng phải nàng không thích ở trong cung sao? Ở lại nơi này dưỡng thương không tốt sao?” “Vậy chừng nào thì mang ta trở về?” Nàng thản nhiên hỏi, tuy rằng cũng không muốn trở về, nhưng nàng muốn biết trong cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Hắn sắp xếp để nàng ở nơi này, suy cho cùng, chuyện đó hẳn không tránh khỏi có liên quan đến nàng. “Ngọc Trí sắp đại hôn, trong cung nơi nơi bận rộn, nàng cứ ở trong này tĩnh dưỡng cho tốt, đêm nay trẫm lại đến.” Hắn nhẹ giọng nói, đầu cũng không quay lại bước ra khỏi phòng. ****** Ba ngày sau. Sau đêm đó, Long Phi Ly không tới nữa, người đến là Thôi nữ y, cùng một chén thuốc. Là loại thuốc giúp người ta tránh thai. Đại hôn của công chúa Ngọc Trí thì có quan hệ gì với nàng? Bên ngoài viện, Tuyền Cơ khoanh tay nhìn rừng chuối phía trước, rồi tự cười. Ba ngày. Mỗi ngày nàng đều đứng ở nơi này suốt cả một ngày. Ba ngày trước nàng còn kêu la ầm ĩ. Đêm đó, hắn bẽ gãy hết ương ngạnh của nàng, hắn một lần lại một lần dùng sức mạnh chiếm giữ nàng, khiến nàng hoàn toàn khắc ghi bóng hình hắn trong đầu…. “Nương nương, quay về thôi.” Bên cạnh, Điệp Phong đau lòng nói. Tuyền Cơ gật đầu, xoay người một cái liền té ngã trên mặt đất. Điệp Phong kinh hãi: “Nương nương!” Trong lúc mơ hồ, Tuyền Cơ nghe được tiếng vỡ nát của đồ đạc cùng một giọng nói âm trầm tức giận. “Trẫm bảo các ngươi hầu hạ cẩn thận, các ngươi liền hầu hạ một người đang yên đang lành thành ra bệnh thế này hả?” Có ai đó bị đá ngã lăn trên mặt đất, còn có tiếng bước chân tới tới lui lui dồn dập, tiếng của nữ y… “Xin Hoàng thượng bớt giận, thân thể nương nương trước đó có lẽ đã bị nhiễm phong hàn, sau lại không nghỉ ngơi đủ, tâm tư ưu phiền cơ thể hư nhược…” Trong lúc mơ hồ, cảm thấy bàn tay to lớn hơi thô của ai đó chạm khẽ lên mi mắt nàng. Tình cảnh này thật quen thuộc, giống như cái đêm nàng bị Thái hậu phạt đánh bị thương đến hôn mê. ****** Cả người Tuyền Cơ đầy mồ hôi lạnh, hơi hơi ngồi dậy. “Nương nương, người tỉnh rồi! Thôi nữ y nói chỉ khoảng giờ này sẽ tỉnh, quả thật không sai.” Điệp Phong vui mừng nói, lấy tay chậm khóe mắt, rồi xoay người nói với một vài cung nữ: “Còn không mau mang nước canh lại đây?” Mấy cung nữ nhìn thấy Tuyền Cơ tỉnh lại cũng rất vui vẻ thi lễ, có người vội vàng ra ngoài, có người đi mở cửa sổ. Tuyền Cơ nhìn bốn phía, xoa xoa cái đầu đau nhức, khàn giọng hỏi: “Những người này là người của cung Phượng Thứu sao?” Điệp Phong nghe thấy giọng nói khản đặc của nàng, mũi liền xót xa, vội vàng gật đầu nói: “Nương nương, ngày người té xỉu, Hoàng thượng đến biệt viện đón người trở về. Người hôn mê vài ngày, Hoàng thượng dường như rất vội.” Tuyền Cơ lơ đễnh cắt ngang lời nàng, “Thôi đừng nói chuyện người nọ nữa, ta không có hứng nghe.” “Điệp Phong, em đỡ ta ra ngoài đi lại một chút, nằm mấy ngày trời, cả người thật đau nhức mà.” Điệp Phong ngẩn ra, hai cung nữ đang đứng trước giường chơi đùa với cánh cửa sổ cũng lặng lẽ quay đầu lại nhìn. Tuyền Cơ cảnh giác, nghe thấy Điệp Phong nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng dặn dò xuống, thân thể nương nương chưa hồi phục, lệnh cho nô tỳ hầu hạ nương nương ở trong phòng nghỉ ngơi, nếu nô tỳ làm sai chức trách…” Điệp Phong không nói tiếp, nhưng sao mà Tuyền Cơ lại không rõ chứ, Long Phi Ly đang giam lỏng nàng. Hắn không hề cưỡng ép, nếu nàng làm ngược ý hắn, tự ý muốn ra khỏi căn phòng này, Long Phi Ly sẽ không làm gì nàng cả, nhưng toàn bộ nội thị trong cung Phượng Thứu sẽ bị trách phạt. Có phải nàng nên cảm tạ ơn đức hay không? Tốt xấu gì hắn cũng đã đón nàng trở lại. Tuyền Cơ tức giận đến cả người phát run, cười lạnh nói: “Được, được lắm, không ra thì không ra, Long Phi Ly, ngươi có bản lĩnh thì cứ nhốt ta ở trong này cả đời đi! Điệp Phong, em còn muốn giấu ta tới khi nào nữa hả? Rốt cuộc trong cung đã xảy ra chuyện gì?” Điệp Phong và hai cung nữ thấy nàng nổi giận, đều quỳ xuống đất, Điệp Phong nức nở nói: “Nương nương, bọn nô tỳ thật có lỗi với người. Nếu chỉ là mình Điệp Phong, Điệp Phong nhất định báo cáo chi tiết đầy đủ, nhưng tính mạng của mọi người nơi này….” Mọi người đang dập đầu, nghĩ đều biết rõ tính tình Tuyền Cơ, Tuyền Cơ trong lòng đau khổ, trên mặt cắn răng cười khổ : “Ta đói bụng, Điệp Phong, em mau giúp ta gọi mang canh uống gì đó vào đi, bảo người mang vào là được rồi, còn lại đều lui xuống đi. Ta muốn ở một mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.