Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 167: Canh bốn chưa đến (1)

Mặc Vũ Bích Ca

04/06/2015

Edit: Ẩn Danh

Ban đêm canh hai, Hoa Âm cung …

Trong tẩm điện của Thái Hậu hết thảy nội thị bị đuổi ra ngoài, chỉ còn Ngọc Kết Chi hầu hạ ở bên cạnh.

Ba người ngồi trên tòa, Thái Hậu, Tử Trữ vương gia Long Lập Dục, còn có bào đệ của Thái Hậu là Ôn Như Khải.

Ôn Như Khải cười lạnh nói: “Trong Yên Vũ lâu hoàng đế càng ngày càng không để Ôn gia vào mắt .”

“Hắn đến đó làm việc, thấy ngươi đến kỹ viện tầm hoan, chẳng phải sẽ căm tức sao? Như Khải, đừng trách ai gia nói ngươi, con trai thứ ba của ngươi ngu không ai bằng, bị đánh cũng xứng đáng!” ánh mắt của Thái Hậu từ từ dừng lại ở mười ngón trên đầu gối, móng tay đỏ tươi, nước sơn chưa khô dưới ánh đèn đuốc trông đỏ như máu.

Long Lập Dục hơi trầm ngâm, “Mẫu hậu, cậu, các người nói Long Phi Ly đến kia Yên Vũ lâu để làm gì?”

Thái Hậu cười khẽ, “Có lẽ thật sự là nghĩ đến thích khách hành tung, có lẽ là ngụy trang, ai biết được.”

Thanh âm Ngọc Kết Chi bên cạnh tinh tế, “Hồi Vương gia, chính là hành tung của thích khách kia cũng không đáng tin, nô tài còn ở đây mà.”

Hắn thốt ra lời này, Thái Hậu lập tức cười mắng, “Ba hoa.”

Thì ra người ngày đó ở Niên phủ giao đấu với Long Phi Ly để cướp đoạt tấm bản đồ da dê đúng là Ngọc Kết Chi! Hắn vâng mệnh Thái Hậu vì tấm bản đồ kia mà đến, nhưng mưu kế Niên tướng cất giấu hai tấm bản đồ thiệt giả thì Thái Hậu cũng không biết được, thám tử của Thái Hậu thăm dò được vị trí tấm bản đồ giả, sau đó sai Ngọc Kết Chi đi trộm.

Đêm đó, Ngọc Kết Chi nhìn thấy Long Phi Ly đi ra khỏi phòng của Niên tướng, tưởng là người của hoàng đế, Long Phi Ly lại cố ý che giấu đường lối võ công của chính mình, Ngọc Kết Chi hoàn toàn không ngờ người giao thủ cùng mình chính là hoàng đế.

Mà nếu ngày đó Ngọc Kết Chi đoạt được bản đồ trong tay Long Phi Ly thì bọn họ tin chắc đó là tấm bản đồ thật.



Ôn Như Khải khẽ nhíu mày, “Tỷ tỷ, tựa hồ tỷ cũng không lo lắng lắm.”

Thái Hậu ngước lên, nhìn chằm chằm Ôn Như Khải nói: “Ai gia đương nhiên không vội, tình thế hiện tại nhìn như khó phân định, nhưng một khi Tây Lương cùng Hung Nô khai chiến, tình thế này nhất định hoàn toàn nghịch chuyển. Niên Vĩnh Hoa lòng lang dạ sói, sớm đã cấu kết với Hung Nô, nghĩa tử của hắn Niên Tụng Đình nắm trọng binh trong tay, gặp chiến loạn không phản thì còn đợi đến khi nào?”

Ôn Như Khải vuốt cằm, ánh mắt âm vụ, “Lưỡng bại câu thương là tốt nhất.”

Long Lập Dục cười nói: “Cậu đừng lo, Long Phi Ly muốn bảo vệ đất nước thì phải hạ được Niên Vĩnh Hoa, cục diện lưỡng bại câu thương này là tất nhiên .”

“Dục nhi,” Thái Hậu liếc nhìn Long Lập Dục một cái, “Ngươi cũng không thể khinh thường, phải giữ đúng khuôn phép, không thể đụng độ với hoàng đế khắp nơi; ngày sau thành công, ngươi muốn làm gì hắn thế nào đều được, nhưng lúc này vạn lần không thể không đúng mực.”

Long Lập Dục gật đầu, “Nhi thần cẩn tuân lời mẫu hậu dạy bảo.”

Hắn nói xong, trong đầu lại thoáng hiện bộ dáng Tuyền Cơ giận dữ, vẻ mặt trầm xuống: Niên Tuyền Cơ, sẽ có một ngày, bổn vương muốn ngươi hầu hạ dưới thân bổn vương cầu xin khoan dung.

“Tỷ tỷ, ” lúc này Ôn Như Khải hạ giọng nói: “Mấy năm qua, vây cánh của hoàng đế lớn mạnh lại tựa hồ cố ý không ngăn chặn Niên Vĩnh Hoa, lại từng bước tước mất quyền lực của chúng ta ở trong triều, tỷ nói hắn có thể đã biết được sự kiện hay không?”

Thái Hậu mâu quang một điều, cười lạnh nói: “Hoàng đế âm thầm đấu với ai gia nhưng ai gia là mẹ đẻ của hắn, bách quan trên triều đang nhìn vào, thiên hạ dân chúng cũng đang nhìn vào, hắn có tiếng ôn hoà hiền hậu, sao lại làm tuyệt tình được? Năm đó người biết chuyện đó dĩ nhiên đã chết hết, hắn từ chỗ nào mà tra ra được? Hắn cũng chỉ nói ai gia quá yêu Dục nhi, chỉ nói ai gia muốn bảo tồn thế lực của Ôn gia, nhưng tạm thời còn chưa đến mức nghĩ ai gia không bằng hổ độc cũng không ăn thịt con.”

“Ừm, lời tỷ tỷ nói có lý, chuyện của Ngọc Trí, Phương Sở Phàm nói như thế nào?”

Thái Hậu từ từ nói: “Hừ, tâm tư Phương Sở Phàm là gì, trong số ba tên phiên vương khác họ, tổ tiên hắn xuất thân địa vị thấp nhất, nay định cưới kim chi ngọc diệp được sủng ái nhất để có thể ngẩng cao đầu, ai gia liền thành toàn hắn, cho hắn một cái nhân tình, mặt khác hứa ban cho hắn một chỗ tốt hơn, ngày sau Dục nhi xưng đế, Ngọc Trí cũng là muội muội của Dục nhi, đến lúc đó lại cắt cho hắn một quận. Hắn thu được quyền lợi lẫn danh vọng, cớ sao mà không làm? Đến lúc đó khởi sự, hắn có thể nào không giúp đỡ ai gia?”



Canh ba, ánh đèn càng trở nên u ám, lúc này Long Lập Dục cùng Ôn Như Khải đã rời đi, Hoa Âm cung chỉ còn lại Thái Hậu cùng Ngọc Kết Chi.

“Ngọc Kết Chi.” Thái Hậu chậm rãi mở mắt ra, “Ngươi cùng ai gia đến mật thất nhìn xem.”



“Nô tài tuân chỉ.” Ngọc Kết Chi nhỏ giọng nói, đưa tay qua cho Thái Hậu vịn lấy.

Ánh đèn lồng nhạt nhòa soi lên thân ảnh hai người vừa đen vừa dài.

******

Ai mà nghĩ đến trong tẩm cung của Thái Hậu sẽ có một nơi gọi là “Mật thất” như vậy.

Hơn mười ngọn nến chiếu sáng khắp mật thất, không như lối vào hắc ám lúc nãy, đây là một cái phòng sâu nhất ở bên dưới tẩm cung, bên trong bày biện đơn giản, ở một góc là hàng rào của tử lao, bốn phía trên tường treo một vài hình cụ.

Như vậy cũng không có gì, nhưng bên ngoài tử lao kia lại có một cửa hang tròn lớn, ánh nến vừa được thắp sáng, chiếu lên gương mặt một người ngay cửa hang, trên đầu trọc lóc, hốc mắt đỏ lừ trống rỗng, trên mặt đầy sẹo, có những vết sẹo da thịt đỏ hồng lồi lên làm cho người ta cự kỳ sợ hãi.

Đây là một người tàn phế, tay chân bị chặt đứt, giam cầm trong hang, mắt bị móc, trên mặt lộ ra hàng ngàn vết đao chém.

“Tố Như, gần đây có tốt không? Ai gia thật là nhớ ngươi đấy.”

Ngồi xuống một cái đệm mềm trước hang, Thái Hậu nhẹ giọng cười nói.

“Nhờ hồng phúc của Thái Hậu, nô tỳ vẫn còn sống.” Từ cửa hang phát ra tiếng nói, bả đầu nghiêng về phía Thái Hậu, tựa vào bên cạnh hang.

Thanh âm của bà khàn khàn khó nghe, giống bị lợi khí gì đó xuyên qua yết hầu, nhưng ngữ khí lại thật là bình thản.

“Hình như ai gia đã nói lời ngu xuẩn rồi, cũng đúng, ngươi như thế nào chết được? Ai gia nhất định sẽ không cho ngươi chết, con của ngươi vẫn chưa được một ngày tận hiếu mà… Tố Như à, ngươi yên tâm, con của ngươi sẽ nhanh chóng có thể đến đây với ngươi, ai gia sớm cũng chuẩn bị cho con của ngươi một cái hang.”

“Để chế tạo một cái hang lớn cho con rồng cao ngạo kia cư ngụ, ai gia có thể phải tiêu phí không ít trân bảo, ngoài cửa hang phải dùng phỉ thúy, mã não, ngọc thạch nghiền nát khảm lên, cũng sẽ không làm ủy khuất thân phận của con của ngươi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook