Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 170: Canh bốn chưa sáng (4)
Mặc Vũ Bích Ca
04/06/2015
Nàng không hiểu lắm, Niên tẩu là ai, Cửu ca là ai …
Sau đó Niên Ngọc công tử vừa cười vừa nói bọn họ đang làm chút việc, chắc phải một lúc lâu sau mới có thể đi ra.
Sau đó không biết lại đợi bao lâu, có người đi ra nói với thanh niên công tử, hắn liền dẫn Niên Ngọc công tử và nàng đến cửa sau Yên Vũ lâu. Lúc này nàng mới biết được thanh niên công tử kia gọi là Hạ Tang.
Ở cửa sau có một chiếc xe ngựa đậu ở đó, bên cạnh xe ngựa có vài nam tử lẳng lặng đứng, đều là những người ăn mặc hoa mỹ diện mạo đẹp đẽ.
Đột nhiên nàng thấy một công tử mặc tử bào ôm một cái chăn gấm đi ra, nàng đang cảm thấy kỳ quái, nhìn kỹ lại lắp bắp kinh hãi, trong cái chăn kia lộ ra một đầu tóc nhánh, tựa hồ có người ở bên trong, nàng mơ hồ cảm thấy bên trong là nữ nhân.
Nàng thấy tử bào công tử nhìn nữ nhân trong chăn gấm, ánh mắt thật tương tự như Phong công tử nhìn Niên công tử, hay là Hạ Tang nhìn Niên Ngọc công tử, tựa hồ còn ẩn chứa nhiều cảm xúc hơn trong đó.
Một đôi mắt phượng xinh đẹp… Nàng chưa từng gặp người xinh đẹp như vậy. Tử bào công tử ôm nữ nhân trong lòng vừa đi ra, nàng cơ hồ nghĩ đến mình sắp gặp họa.
Mọi người nhìn thấy người kia đều cúi đầu hành lễ. Hắn là loại người nào vậy?
Niên Ngọc công tử không yên bất an tiến lên nói với hắn chuyện của nàng.
Thì ra hắn chính là Cửu ca của Niên Ngọc công tử.
Nam nhân kia liếc nhẹ nàng một cái, hơi trầm ngâm nói, “Đưa nha đầu kia về đi, bên cạnh nàng có thêm một người có lòng trung thành cũng không phải chuyện xấu.”
Hắn nói xong, lại cúi đầu nhìn nữ nhân ngủ say trong lòng liếc mắt một cái.
…
Sau đó nàng mới biết được, Cửu ca của Niên Ngọc công tử dĩ nhiên là hoàng đế.
Niên Ngọc công tử đúng là nữ tử, hơn nữa còn là kim chi ngọc diệp.
Mà Niên công tử… Cũng là … phi tử của hoàng đế —— Niên tần nương nương!
Nhưng mà mặc kệ như thế nào, nàng đã tìm được “Hắn”, mặc kệ Niên công tử là nam tử hay nữ tử, đều là công tử trong lòng nàng, người đầu tiên ở đường phố trong đế đô ngày đó vì chuyện của nàng mà nhăn trán nhíu mày.
Cả đời này nàng thầm nghĩ dùng hết tâm lực phụng dưỡng “Hắn” thật tốt.
******
Đột nhiên, sau lưng có một tiếng động cắt ngang suy nghĩ của nàng, Thúy Nhi lắp bắp kinh hãi, xoay người lại nhìn thấy một con vật nhỏ quái dị ở cửa viện nhìn chằm chằm nàng, cửa viện Phượng Thứu cung cũng không đã mở ra khi nào, bên ngoài tối đen một mảnh, thực yên tĩnh, chỉ truyền đến một vài tiếng kêu của đám côn trùng không tên.
Dưới ánh trăng, chỉ thấy cả người con vật nhỏ kia cả người trắng muốt như tuyết, trên lưng còn có hai cái cánh, mũi nó dài, ánh mắt phát ra tia sáng màu xanh lam, nàng có cảm giác con vật nhỏ kia tựa hồ đang đánh giá chính mình.
Nàng hơi sợ hãi, đây là con gì vậy? Có hơi giống chó, lại hoàn toàn không phải chó. Đột nhiên giật mình một cái, đây không phải là sói con được nương nương nuôi mà Điệp Phong tỷ tỷ đã nói sao?
Nghe nói con vật nhỏ đã mất tích nhiều ngày, nương nương vẫn nhớ nó.
Nàng nhất thời trở nên vui sướng, chậm rãi đến gần nó, nhỏ giọng nói: “Sói con ngoan, cùng Thúy Nhi về phòng đi, đừng chạy loạn, nương nương sẽ lo lắng.”
Sói con vẫn không nhúc nhích nghiêng đầu nhìn nàng.
Còn cách nó chừng một bước, Thúy Nhi vươn tay về phía trước bắt lấy, đột nhiên trong tay trống không, sói con kêu “Chi” một tiếng, nhanh chân chạy tới cửa viện. Thúy Nhi lắp bắp kinh hãi, không chút suy nghĩ, dậm chân một cái rồi đuổi theo nó.
Nàng cũng không biết thân thể sói con có khả năng công kích rất mạnh, lại được Thanh Phong nghiêm khắc huấn luyện qua mấy ngày, nó thiên tính thông minh, đấu trí đấu lực cùng Thanh Phong, năng lực thần bí cổ xưa thừa hưởng từ tiền bối mặc dù còn chưa khởi phát, nhưng sức mạnh ngày càng gia tăng mãnh liệt.
Cho dù là vài tên cấm quân hiện tại cũng không phải là đối thủ của nó, nếu nó muốn tấn công Thúy Nhi, ắt Thúy Nhi hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nếu đổi lại là Điệp Phong, cho dù nàng ấy cũng trung thành với Tuyền Cơ, nhưng gặp loại hoàn cảnh đèn đuốc tối hù này vẫn sẽ do dự lo lắng, vậy mà Thúy Nhi cũng không hề lo nghĩ gì, một lòng thầm nghĩ phải mang nó trở về làm cho Tuyền Cơ vui vẻ.
Thúy Nhi đuổi theo sói con chạy vòng vòng hồi lâu, trong lòng càng cảm thấy kinh nghi, tựa hồ con thú nhỏ này cố ý tránh những đường lớn có đèn đuốc sáng trưng trong cung, cứ hễ chạy đến chỗ nào từ xa nhìn thấy có cấm quân tuần tra hay có đèn liền vòng vào đường nhỏ cây cối hoa cỏ um tùm mà chạy. Nó chạy trốn rất nhanh, nàng cơ hồ không đuổi kịp, nhưng mỗi khi nàng không còn nhìn thấy bóng dáng nó thì trong phút chốc nó lại chuồn ra, sau đó lại nhanh chóng chạy trốn.
Đuổi đến trước một khoảnh cỏ thì dừng lại, không thấy bóng dáng sói con đâu nữa, Thúy Nhi nghĩ rằng nó sẽ giống mấy lần trước sẽ đi ra nhử nàng nhưng đợi một lát lâu sau cũng không thấy động tĩnh.
Trong hoàng cung tại sao có thể có một nơi rậm rạp thê lương như vậy, cỏ ở nơi này mọc cao, cơ hồ không hề có người đến. Không gian tối mờ mờ, nhíu mắt nhìn thấy ở cách bụi cỏ không xa hơi có chút ánh sáng xanh xanh hồng hồng phát ra, dường như có một tòa cung điện ẩn hiện.
Thúy Nhi đột nhiên trở nên sợ hãi, luồng khí lạnh từ sống lưng lặng lẽ lan khắp cơ thể. Nàng khẽ cắn môi, đẩy đống cỏ khô ra, đi sâu vào trong sân. Có lẽ con sói nhỏ cổ quái kia đang trốn ở bên trong, đã chạy tới nơi này, dù thế nào cũng phải bắt nó đem trở về.
Đi đến cửa sân, trước mắt không còn trở ngại, nàng rốt cục thấy rõ nhà cửa trước mắt, trên tường bám đầy rêu xanh ngoài ra còn có mấy loài hoa cỏ gì đó mọc leo lên tường, trông thật thê lương hỗn độn.
Cánh cửa khép hờ khép giống như không có ai trông coi. Nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn xem, chỉ thấy phía trên cửa treo khối bảng hiệu bằng gỗ lim, trên đó viết chữ màu đen.
Lúc còn ở thôn nhà, nàng và mấy đứa trẻ gặp được một thư sinh tốt bụng dạy cho mấy chữ viết, nàng cố hết sức phân biệt, trên bảng hiệu tựa hồ viết mấy chữ “Vực cung”, nàng lại nhìn thoáng qua, mấy chữ đông nghìn nghịt tựa hồ đập vào đáy lòng nàng.
Nàng nuốt nước miếng lấy thêm can đảm, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, rồi đi vào, nghĩ nghĩ, lại đóng cửa lại.
Bên trong là cái sân rất lớn rất hỗn độn, một ít cây cối, hoa cỏ, có cái giá tre treo quần áo, còn có mấy cái hang lớn, trên đất có một đống cỏ khô hơi mềm, tối om một mảnh, tựa hồ còn chồng chất lên vật gì đó.
Lúc này trên trời vật đổi sao dời, đã là canh bốn.
Sau đó Niên Ngọc công tử vừa cười vừa nói bọn họ đang làm chút việc, chắc phải một lúc lâu sau mới có thể đi ra.
Sau đó không biết lại đợi bao lâu, có người đi ra nói với thanh niên công tử, hắn liền dẫn Niên Ngọc công tử và nàng đến cửa sau Yên Vũ lâu. Lúc này nàng mới biết được thanh niên công tử kia gọi là Hạ Tang.
Ở cửa sau có một chiếc xe ngựa đậu ở đó, bên cạnh xe ngựa có vài nam tử lẳng lặng đứng, đều là những người ăn mặc hoa mỹ diện mạo đẹp đẽ.
Đột nhiên nàng thấy một công tử mặc tử bào ôm một cái chăn gấm đi ra, nàng đang cảm thấy kỳ quái, nhìn kỹ lại lắp bắp kinh hãi, trong cái chăn kia lộ ra một đầu tóc nhánh, tựa hồ có người ở bên trong, nàng mơ hồ cảm thấy bên trong là nữ nhân.
Nàng thấy tử bào công tử nhìn nữ nhân trong chăn gấm, ánh mắt thật tương tự như Phong công tử nhìn Niên công tử, hay là Hạ Tang nhìn Niên Ngọc công tử, tựa hồ còn ẩn chứa nhiều cảm xúc hơn trong đó.
Một đôi mắt phượng xinh đẹp… Nàng chưa từng gặp người xinh đẹp như vậy. Tử bào công tử ôm nữ nhân trong lòng vừa đi ra, nàng cơ hồ nghĩ đến mình sắp gặp họa.
Mọi người nhìn thấy người kia đều cúi đầu hành lễ. Hắn là loại người nào vậy?
Niên Ngọc công tử không yên bất an tiến lên nói với hắn chuyện của nàng.
Thì ra hắn chính là Cửu ca của Niên Ngọc công tử.
Nam nhân kia liếc nhẹ nàng một cái, hơi trầm ngâm nói, “Đưa nha đầu kia về đi, bên cạnh nàng có thêm một người có lòng trung thành cũng không phải chuyện xấu.”
Hắn nói xong, lại cúi đầu nhìn nữ nhân ngủ say trong lòng liếc mắt một cái.
…
Sau đó nàng mới biết được, Cửu ca của Niên Ngọc công tử dĩ nhiên là hoàng đế.
Niên Ngọc công tử đúng là nữ tử, hơn nữa còn là kim chi ngọc diệp.
Mà Niên công tử… Cũng là … phi tử của hoàng đế —— Niên tần nương nương!
Nhưng mà mặc kệ như thế nào, nàng đã tìm được “Hắn”, mặc kệ Niên công tử là nam tử hay nữ tử, đều là công tử trong lòng nàng, người đầu tiên ở đường phố trong đế đô ngày đó vì chuyện của nàng mà nhăn trán nhíu mày.
Cả đời này nàng thầm nghĩ dùng hết tâm lực phụng dưỡng “Hắn” thật tốt.
******
Đột nhiên, sau lưng có một tiếng động cắt ngang suy nghĩ của nàng, Thúy Nhi lắp bắp kinh hãi, xoay người lại nhìn thấy một con vật nhỏ quái dị ở cửa viện nhìn chằm chằm nàng, cửa viện Phượng Thứu cung cũng không đã mở ra khi nào, bên ngoài tối đen một mảnh, thực yên tĩnh, chỉ truyền đến một vài tiếng kêu của đám côn trùng không tên.
Dưới ánh trăng, chỉ thấy cả người con vật nhỏ kia cả người trắng muốt như tuyết, trên lưng còn có hai cái cánh, mũi nó dài, ánh mắt phát ra tia sáng màu xanh lam, nàng có cảm giác con vật nhỏ kia tựa hồ đang đánh giá chính mình.
Nàng hơi sợ hãi, đây là con gì vậy? Có hơi giống chó, lại hoàn toàn không phải chó. Đột nhiên giật mình một cái, đây không phải là sói con được nương nương nuôi mà Điệp Phong tỷ tỷ đã nói sao?
Nghe nói con vật nhỏ đã mất tích nhiều ngày, nương nương vẫn nhớ nó.
Nàng nhất thời trở nên vui sướng, chậm rãi đến gần nó, nhỏ giọng nói: “Sói con ngoan, cùng Thúy Nhi về phòng đi, đừng chạy loạn, nương nương sẽ lo lắng.”
Sói con vẫn không nhúc nhích nghiêng đầu nhìn nàng.
Còn cách nó chừng một bước, Thúy Nhi vươn tay về phía trước bắt lấy, đột nhiên trong tay trống không, sói con kêu “Chi” một tiếng, nhanh chân chạy tới cửa viện. Thúy Nhi lắp bắp kinh hãi, không chút suy nghĩ, dậm chân một cái rồi đuổi theo nó.
Nàng cũng không biết thân thể sói con có khả năng công kích rất mạnh, lại được Thanh Phong nghiêm khắc huấn luyện qua mấy ngày, nó thiên tính thông minh, đấu trí đấu lực cùng Thanh Phong, năng lực thần bí cổ xưa thừa hưởng từ tiền bối mặc dù còn chưa khởi phát, nhưng sức mạnh ngày càng gia tăng mãnh liệt.
Cho dù là vài tên cấm quân hiện tại cũng không phải là đối thủ của nó, nếu nó muốn tấn công Thúy Nhi, ắt Thúy Nhi hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nếu đổi lại là Điệp Phong, cho dù nàng ấy cũng trung thành với Tuyền Cơ, nhưng gặp loại hoàn cảnh đèn đuốc tối hù này vẫn sẽ do dự lo lắng, vậy mà Thúy Nhi cũng không hề lo nghĩ gì, một lòng thầm nghĩ phải mang nó trở về làm cho Tuyền Cơ vui vẻ.
Thúy Nhi đuổi theo sói con chạy vòng vòng hồi lâu, trong lòng càng cảm thấy kinh nghi, tựa hồ con thú nhỏ này cố ý tránh những đường lớn có đèn đuốc sáng trưng trong cung, cứ hễ chạy đến chỗ nào từ xa nhìn thấy có cấm quân tuần tra hay có đèn liền vòng vào đường nhỏ cây cối hoa cỏ um tùm mà chạy. Nó chạy trốn rất nhanh, nàng cơ hồ không đuổi kịp, nhưng mỗi khi nàng không còn nhìn thấy bóng dáng nó thì trong phút chốc nó lại chuồn ra, sau đó lại nhanh chóng chạy trốn.
Đuổi đến trước một khoảnh cỏ thì dừng lại, không thấy bóng dáng sói con đâu nữa, Thúy Nhi nghĩ rằng nó sẽ giống mấy lần trước sẽ đi ra nhử nàng nhưng đợi một lát lâu sau cũng không thấy động tĩnh.
Trong hoàng cung tại sao có thể có một nơi rậm rạp thê lương như vậy, cỏ ở nơi này mọc cao, cơ hồ không hề có người đến. Không gian tối mờ mờ, nhíu mắt nhìn thấy ở cách bụi cỏ không xa hơi có chút ánh sáng xanh xanh hồng hồng phát ra, dường như có một tòa cung điện ẩn hiện.
Thúy Nhi đột nhiên trở nên sợ hãi, luồng khí lạnh từ sống lưng lặng lẽ lan khắp cơ thể. Nàng khẽ cắn môi, đẩy đống cỏ khô ra, đi sâu vào trong sân. Có lẽ con sói nhỏ cổ quái kia đang trốn ở bên trong, đã chạy tới nơi này, dù thế nào cũng phải bắt nó đem trở về.
Đi đến cửa sân, trước mắt không còn trở ngại, nàng rốt cục thấy rõ nhà cửa trước mắt, trên tường bám đầy rêu xanh ngoài ra còn có mấy loài hoa cỏ gì đó mọc leo lên tường, trông thật thê lương hỗn độn.
Cánh cửa khép hờ khép giống như không có ai trông coi. Nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn xem, chỉ thấy phía trên cửa treo khối bảng hiệu bằng gỗ lim, trên đó viết chữ màu đen.
Lúc còn ở thôn nhà, nàng và mấy đứa trẻ gặp được một thư sinh tốt bụng dạy cho mấy chữ viết, nàng cố hết sức phân biệt, trên bảng hiệu tựa hồ viết mấy chữ “Vực cung”, nàng lại nhìn thoáng qua, mấy chữ đông nghìn nghịt tựa hồ đập vào đáy lòng nàng.
Nàng nuốt nước miếng lấy thêm can đảm, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, rồi đi vào, nghĩ nghĩ, lại đóng cửa lại.
Bên trong là cái sân rất lớn rất hỗn độn, một ít cây cối, hoa cỏ, có cái giá tre treo quần áo, còn có mấy cái hang lớn, trên đất có một đống cỏ khô hơi mềm, tối om một mảnh, tựa hồ còn chồng chất lên vật gì đó.
Lúc này trên trời vật đổi sao dời, đã là canh bốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.