Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 49: Chạy trời không khỏi nắng
Mặc Vũ Bích Ca
03/06/2015
Tuyền Cơ nhẹ nhàng nói, “Ngài thật sự muốn tôi sao?”
Nàng hơi hơi cúi đầu, lộ một mảng da thịt trắng nõn, đàn ông ở địa vị cao thì có kiểu mỹ nhân nào mà chưa từng gặp qua? Bản thân vốn tính nhẫn nại hơn người, định đùa bỡn nàng một phen mà hiện tại lại tránh không khỏi có phần rung động.
Dòng nước chảy qua hòn giả sơn bắn vài giọt lên hai người. Nghe nói đêm đại hôn, người được hoàng đế sủng hạnh chính là nữ nhân này. Hạ phúc dần nóng lên, mà lúc này Tuyền Cơ lại vòng tay ôm cổ hắn.
Đang muốn hôn nàng, lại nghe thấy sau gáy có luồng gió thổi đến, hắn quay đầu lại, con dao đâm tới liền rơi vào khoảng không. Chàng trai cười lạnh nhìn lại người con gái trong lòng, khóe miệng cong cong, nhưng tức khắc lại cảm thấy đau đớn từ thân dưới truyền đến.
Sau khi thực hiện một chiêu dương đông kích tây hiểm hóc, Tuyền Cơ nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chạy không được vài bước thì đai lưng đã bị người phía sau túm lấy, cả người ngã vào hòn giả sơn.
Ngực nhói đau, có vẻ xương sườn đã gãy mất vài cái, nàng lau máu nơi khóe miệng, lạnh lùng nhìn chằm chằm chàng trai áo lam trước mặt.
“Con mèo hoang nhỏ, móng vuốt cũng lợi hại đấy.”
Hắn kéo tay nàng lên, ngay lúc đó, nàng liền nghe được tiếng xương cốt xô lệch vị trí.
Cả người đau đớn đến chảy nước mắt, nhưng nàng hiểu, nếu để hắn biết mình yếu thế thì chỉ càng khơi gọi thú tính trong hắn mà thôi.
Cắn răng cười khẽ, “Bản cung đương nhiên lợi hại, không phải các ngươi tự cho mình là thông minh sao? Hoàng thượng dù sao vẫn là hoàng thượng, nếu các ngươi dám không coi ai ra gì thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.”
“Hơn nữa, dù cho hoàng đế có là phế nhân thì cũng là phu quân của ta, người không bảo vệ được ta cũng không tới phiên ngươi!” Lời vừa nói xong Tuyền Cơ cũng lắp bắp cảm thấy kinh hãi. Nàng cư nhiên vì cái người bỏ mặc nàng một mình sống chết trong thâm cung hiểm độc mà bảo vệ, nàng thật sự điên rồi! Còn không phải là bản thân muốn chết sao?
Quả nhiên, người kia vừa nghe thấy, ánh mắt liền trầm xuống.
“Hay cho một hoàng phi tam trinh liệt nữ! Đã vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi!”
Ngươi vốn cũng đâu có ý buông tha ta, Tuyền Cơ thầm nghĩ, chỉ là lời này nàng không nói ra, làm anh hùng tới mức gãy xương thì cũng phải làm cho chót, hiện tại nàng quyết giả câm.
Người nàng bị đè đến tê rần, lại nghe tiếng hắn vọng nói ra, giọng nói âm trầm, “Niên phi nương nương đang ở trong này, các ngươi còn không tới tiếp giá?”
Cấm quân vừa đi xa bỗng cảm thấy kinh hãi, vội vã quay trở lại.
Mới chạy trốn chưa nổi 30 phút mà đã bị bắt lại, nàng thật sự hết hy vọng.
Giờ nàng quả thực đã cuống muốn chết.
Phía trước cung Phượng Thứu rất náo nhiệt.
Một người đang ngồi trong xe kiệu, dựa vào tràng kỉ.
Nàng bị ném tới trước mặt một phu nhân mặc một thân màu tuyền theo hoa cầu kì, quý phái. Đối phương liếc mắt nhìn nàng một cái, nụ cười lạnh lùng theo ánh mắt lướt qua.
“Đồ gian tỳ cứng đầu nhà ngươi, bản cung hôm nay nhìn xem ngươi còn định trốn thế nào.”
Nàng hơi hơi cúi đầu, lộ một mảng da thịt trắng nõn, đàn ông ở địa vị cao thì có kiểu mỹ nhân nào mà chưa từng gặp qua? Bản thân vốn tính nhẫn nại hơn người, định đùa bỡn nàng một phen mà hiện tại lại tránh không khỏi có phần rung động.
Dòng nước chảy qua hòn giả sơn bắn vài giọt lên hai người. Nghe nói đêm đại hôn, người được hoàng đế sủng hạnh chính là nữ nhân này. Hạ phúc dần nóng lên, mà lúc này Tuyền Cơ lại vòng tay ôm cổ hắn.
Đang muốn hôn nàng, lại nghe thấy sau gáy có luồng gió thổi đến, hắn quay đầu lại, con dao đâm tới liền rơi vào khoảng không. Chàng trai cười lạnh nhìn lại người con gái trong lòng, khóe miệng cong cong, nhưng tức khắc lại cảm thấy đau đớn từ thân dưới truyền đến.
Sau khi thực hiện một chiêu dương đông kích tây hiểm hóc, Tuyền Cơ nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chạy không được vài bước thì đai lưng đã bị người phía sau túm lấy, cả người ngã vào hòn giả sơn.
Ngực nhói đau, có vẻ xương sườn đã gãy mất vài cái, nàng lau máu nơi khóe miệng, lạnh lùng nhìn chằm chằm chàng trai áo lam trước mặt.
“Con mèo hoang nhỏ, móng vuốt cũng lợi hại đấy.”
Hắn kéo tay nàng lên, ngay lúc đó, nàng liền nghe được tiếng xương cốt xô lệch vị trí.
Cả người đau đớn đến chảy nước mắt, nhưng nàng hiểu, nếu để hắn biết mình yếu thế thì chỉ càng khơi gọi thú tính trong hắn mà thôi.
Cắn răng cười khẽ, “Bản cung đương nhiên lợi hại, không phải các ngươi tự cho mình là thông minh sao? Hoàng thượng dù sao vẫn là hoàng thượng, nếu các ngươi dám không coi ai ra gì thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.”
“Hơn nữa, dù cho hoàng đế có là phế nhân thì cũng là phu quân của ta, người không bảo vệ được ta cũng không tới phiên ngươi!” Lời vừa nói xong Tuyền Cơ cũng lắp bắp cảm thấy kinh hãi. Nàng cư nhiên vì cái người bỏ mặc nàng một mình sống chết trong thâm cung hiểm độc mà bảo vệ, nàng thật sự điên rồi! Còn không phải là bản thân muốn chết sao?
Quả nhiên, người kia vừa nghe thấy, ánh mắt liền trầm xuống.
“Hay cho một hoàng phi tam trinh liệt nữ! Đã vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi!”
Ngươi vốn cũng đâu có ý buông tha ta, Tuyền Cơ thầm nghĩ, chỉ là lời này nàng không nói ra, làm anh hùng tới mức gãy xương thì cũng phải làm cho chót, hiện tại nàng quyết giả câm.
Người nàng bị đè đến tê rần, lại nghe tiếng hắn vọng nói ra, giọng nói âm trầm, “Niên phi nương nương đang ở trong này, các ngươi còn không tới tiếp giá?”
Cấm quân vừa đi xa bỗng cảm thấy kinh hãi, vội vã quay trở lại.
Mới chạy trốn chưa nổi 30 phút mà đã bị bắt lại, nàng thật sự hết hy vọng.
Giờ nàng quả thực đã cuống muốn chết.
Phía trước cung Phượng Thứu rất náo nhiệt.
Một người đang ngồi trong xe kiệu, dựa vào tràng kỉ.
Nàng bị ném tới trước mặt một phu nhân mặc một thân màu tuyền theo hoa cầu kì, quý phái. Đối phương liếc mắt nhìn nàng một cái, nụ cười lạnh lùng theo ánh mắt lướt qua.
“Đồ gian tỳ cứng đầu nhà ngươi, bản cung hôm nay nhìn xem ngươi còn định trốn thế nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.