Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 24: Đồng cam cộng khổ.
Mặc Vũ Bích Ca
01/06/2015
Đám đông hỗn loạn, có chút thảng thốt, sợ hãi.
Đoạn phu nhân chậm rãi nói: “Hai vị đại nhân, xin cho thiếp thân cùng cố nhân nói đôi lời.”
Hai gã quan viên liếc mắt nhìn nhau, một người khẽ nói: “Đoạn phu nhân xin hãy nhanh một chút, nếu trễ giờ thì hạ quan sẽ khó nói với quan trên.”
“Nương nương, người phải chịu khổ rồi.” Đoạn phu nhân nức nở nói.
“Tinh Oánh, em đang mang thai, không ở nhà nghỉ ngơi lại chạy tới đây làm gì. Ngọc Hoàng không quản em sao?” Tuyền Cơ khó khăn vươn tay muốn nắm lấy tay nàng để hỏi.
Đoạn phu nhân vội giơ tay nắm lấy tay nàng.
“Nương nương, trận chiến ở núi Tuyết Lan, toàn thành bị vây, nếu không thì làm sao người lại tự ý rời cung, đi Giang Nam thu mua lương thực, lại nghĩ ra kế mà quân địch không ngờ tới để tiếp tế quân lương. Nếu không nhờ người, dù cho Bạch tướng quân có cơ trí da mưu, thì em cùng Ngọc Hoàn sao có thể cố thủ tới bảy ngày, lại càng không thể có việc bệ hạ mang quân chi viện tới kịp thời.”
“Thông đồng với địch phản quốc, sao có thể khép người vào tội danh hoang đường này? Nương nương, người mới thật sự là nữ trung hào kiệt.” Đoạn phu nhân thất thanh vừa khóc vừa nói, “Ta muốn cùng hoàng thượng nói lời phải trái!”
Đám đông nhốn nháo chen lấn hòng nghe xem Đoạn phu nhân nói gì với Niên phi, còn Trương Tiến đứng ngay bên cạnh, nghe rành mạch mọi điều. Hắn trong lòng chấn động không dám tin, quay lại nhìn nữ nhân yếu đuối phía trong xe tù.
Tuyền Cơ ôm ngực ho khan, cười khẽ, “Vô dụng thôi.”
“Chẳng lẽ lại vì đứa bé?” Đoạn phu nhân đột nhiên vấp ngã, tiến đến bên tai Tuyền Cơ cắn răng nói: “Nói cho Hoàng thượng, nương nương, người phải nói cho Hoàng thượng biết chuyện gì xảy ra ở quận Yên Hà! Ngày đó Hoàng thượng cũng ở đó mà.”
Tuyền Cơ nắm chặt tay Đoạn phu nhân.
Đoạn phu nhân run lên, ánh mắt hướng nàng nhìn chăm chú, sắc mặt nàng tái nhợt như một hồn ma, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ kiên quyết.
Đây là loại bướng bỉnh gần như quyết tuyệt.
“Chuyện ở quận Yên Hà, em có hiểu được nếu nói ra sẽ có hậu quả như nào không?” Tuyền Cơ ngẩng đầu, ánh mắt xa xăm.
“Tinh Oánh, nhớ rõ chuyện em đã đồng ý với ta! Nếu bây giờ ta có nguyện vọng nào, thì đó chính là hy vọng Long Phi Ly dẫn dắt người dân Tây Lương xây dựng đất nước trở nên phồn thịnh bậc nhất.”
“Vậy còn người? Người không thấy thiệt thòi sao? Như này có đáng không?” Đoạn phu nhân nước mắt lưng tròng, liều mạng lắc đầu nói, “Người hiện tại ở bên, cùng Hoàng thượng chung hưởng ngày tháng yên bình, phồn thịnh là nữ nhân khác, là Tuyết Tùng nương nương đó!”
Tuyền Cơ cố nhếch môi cười, lại chợt nhận ra chẳng thể cười nổi, khẽ kéo khóe miệng, rồi cũng đành từ bỏ.
“Đoạn phu nhân, đã đến giờ, xin để Niên phi nương nương tiếp tục lên đường.”
Viên quan phía trước khẽ nói nhỏ.
“Tinh Oánh, nhớ kĩ giao ước của ta và em. Giữ gìn bảo trọng, sống với Ngọc Hoàn đến đầu bạc răng long.” Tuyền Cơ nắm chặt tay Đoạn phu nhân rồi lại nhẹ nhàng buông ta, “Hẹn gặp lại, hẹn kiếp sau gặp lại. Nếu còn có luân hồi.”
Đoạn phu nhân chậm rãi nói: “Hai vị đại nhân, xin cho thiếp thân cùng cố nhân nói đôi lời.”
Hai gã quan viên liếc mắt nhìn nhau, một người khẽ nói: “Đoạn phu nhân xin hãy nhanh một chút, nếu trễ giờ thì hạ quan sẽ khó nói với quan trên.”
“Nương nương, người phải chịu khổ rồi.” Đoạn phu nhân nức nở nói.
“Tinh Oánh, em đang mang thai, không ở nhà nghỉ ngơi lại chạy tới đây làm gì. Ngọc Hoàng không quản em sao?” Tuyền Cơ khó khăn vươn tay muốn nắm lấy tay nàng để hỏi.
Đoạn phu nhân vội giơ tay nắm lấy tay nàng.
“Nương nương, trận chiến ở núi Tuyết Lan, toàn thành bị vây, nếu không thì làm sao người lại tự ý rời cung, đi Giang Nam thu mua lương thực, lại nghĩ ra kế mà quân địch không ngờ tới để tiếp tế quân lương. Nếu không nhờ người, dù cho Bạch tướng quân có cơ trí da mưu, thì em cùng Ngọc Hoàn sao có thể cố thủ tới bảy ngày, lại càng không thể có việc bệ hạ mang quân chi viện tới kịp thời.”
“Thông đồng với địch phản quốc, sao có thể khép người vào tội danh hoang đường này? Nương nương, người mới thật sự là nữ trung hào kiệt.” Đoạn phu nhân thất thanh vừa khóc vừa nói, “Ta muốn cùng hoàng thượng nói lời phải trái!”
Đám đông nhốn nháo chen lấn hòng nghe xem Đoạn phu nhân nói gì với Niên phi, còn Trương Tiến đứng ngay bên cạnh, nghe rành mạch mọi điều. Hắn trong lòng chấn động không dám tin, quay lại nhìn nữ nhân yếu đuối phía trong xe tù.
Tuyền Cơ ôm ngực ho khan, cười khẽ, “Vô dụng thôi.”
“Chẳng lẽ lại vì đứa bé?” Đoạn phu nhân đột nhiên vấp ngã, tiến đến bên tai Tuyền Cơ cắn răng nói: “Nói cho Hoàng thượng, nương nương, người phải nói cho Hoàng thượng biết chuyện gì xảy ra ở quận Yên Hà! Ngày đó Hoàng thượng cũng ở đó mà.”
Tuyền Cơ nắm chặt tay Đoạn phu nhân.
Đoạn phu nhân run lên, ánh mắt hướng nàng nhìn chăm chú, sắc mặt nàng tái nhợt như một hồn ma, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ kiên quyết.
Đây là loại bướng bỉnh gần như quyết tuyệt.
“Chuyện ở quận Yên Hà, em có hiểu được nếu nói ra sẽ có hậu quả như nào không?” Tuyền Cơ ngẩng đầu, ánh mắt xa xăm.
“Tinh Oánh, nhớ rõ chuyện em đã đồng ý với ta! Nếu bây giờ ta có nguyện vọng nào, thì đó chính là hy vọng Long Phi Ly dẫn dắt người dân Tây Lương xây dựng đất nước trở nên phồn thịnh bậc nhất.”
“Vậy còn người? Người không thấy thiệt thòi sao? Như này có đáng không?” Đoạn phu nhân nước mắt lưng tròng, liều mạng lắc đầu nói, “Người hiện tại ở bên, cùng Hoàng thượng chung hưởng ngày tháng yên bình, phồn thịnh là nữ nhân khác, là Tuyết Tùng nương nương đó!”
Tuyền Cơ cố nhếch môi cười, lại chợt nhận ra chẳng thể cười nổi, khẽ kéo khóe miệng, rồi cũng đành từ bỏ.
“Đoạn phu nhân, đã đến giờ, xin để Niên phi nương nương tiếp tục lên đường.”
Viên quan phía trước khẽ nói nhỏ.
“Tinh Oánh, nhớ kĩ giao ước của ta và em. Giữ gìn bảo trọng, sống với Ngọc Hoàn đến đầu bạc răng long.” Tuyền Cơ nắm chặt tay Đoạn phu nhân rồi lại nhẹ nhàng buông ta, “Hẹn gặp lại, hẹn kiếp sau gặp lại. Nếu còn có luân hồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.