Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 173: Ép buộc nàng yêu
Mặc Vũ Bích Ca
04/06/2015
Edit: Ẩn Danh
“Long Phi Ly, gì đó, thấp đầu xuống một chút, giúp ngươi vấn tóc.” Tuyền Cơ híp mắt, hai mắt buồn ngủ còn nhập nhèm, nàng biết hắn gọi nàng thức dậy, là muốn giúp hắn chải tóc cho dùc nàng cũng không muốn.
Hắn là trượng phu của nàng, lại không thể xem là trượng phu của nàng, hắn không thương nàng… Nàng là thê tử của hắn, lại càng không thể coi là thê tử của hắn, nàng thương hắn, vậy thì như thế nào, hắn có rất nhiều nữ nhân.
“Ừm.” Long Phi Ly ôm đặt ngồi lên đầu gối của chính mình.
Tuyền Cơ ý thức thì ý thức, buồn ngủ thì vẫn buồn ngủ, đầu vừa dính vào lồng ngực nam nhân liền tự động tự giác tìm kiếm vị trí thoải mái trong lòng hắn, đầu gục bên gáy, tay vòng qua cổ của hắn, liền tiếp tục ngủ say.
Long Phi Ly mâu quang nhíu lại, nắm cái mũi của nàng.
Tuyền Cơ không thở được bèn há cái miệng nhỏ nhắn để lấy không khí, rất nhanh lại bị người đè lên.
Môi hắn ấm áp hôn lên môi nàng, Tuyền Cơ hơi hơi giận, mở to mắt, “Ta muốn ngủ.”
“Tóc còn chưa chuẩn bị cho tốt.” Nam nhân thản nhiên nói.
“Ngươi tự làm đi, kêu Từ Hi Hạ Tang làm, bên ngoài cung nữ cũng có thể làm.” Tuyền Cơ nói xong, giãy người ra ngã vào trong giường, nói thầm: “Dù sao về sau cũng không phải là ta giúp ngươi làm, không bằng hiện tại bỏ đi.”
Mắt cá chân bị một bàn tay lớn nắm chặt lôi kéo, Tuyền Cơ không khác gì bò lết trở lại trong lòng nam nhân.
“Lời này có ý gì?”
“Ta đi ngủ, ngươi đi vào triều, phân công công việc, nên làm sao thì làm đi.”
“Trẫm hỏi câu nói vừa rồi là có ý gì.”
Trên bụng Tuyền Cơ nhói lên, bị hắn ấn mạnh, nổi giận, mở mắt ra, nhấc chân đạp vào đầu gối nam nhân, một đôi bàn chân rất nhanh lại bị người khác giữ chặt.
“Trong số huyệt đạo con người có một chỗ gọi là huyệt cười.”
Thanh âm Long Phi Ly cúi đầu nặng nề truyền đến.
Tuyền Cơ sửng sốt, lặp lại nói: “Huyệt cười?”
“Ừm.”
“A.” Tuyền Cơ mơ mơ màng màng gật gật đầu… Hắn không buông nàng ra, nàng liền tiến sát vào trong lòng, lần này biết khôn, bổ nhào vào hắn lồng ngực của hắn giấu mặt đi mới nhắm mắt lại, không cho hắn có thể có cơ hội.
Nàng thật sự không hiểu nàng và hắn rốt cuộc được xem là tình trạng gì, từ đêm đó cho đến đêm qua, nàng bị hắn ép buộc ba ngày, buổi tối sẽ làm, hắn lâm triều trở về, thường thường nàng còn đang ngủ, hắn lôi nàng dậy, tiếp tục làm… Nam nhân nàng căn bản là muốn chỉnh chết nàng.
Chuyện trừng phạt nội thị trong Phượng Thứu cung đã giải quyết xong, nàng lại vì cầu tình chuyện của Ngọc Trí bị hắn đối xử như vậy, một đêm trước đây ba ngày, hắn nói muốn nàng dùng thân thể của nàng để trao đổi, nàng phải ở lại chỗ này, cho đến khi hắn không muốn nàng nữa mới thôi.
Lúc ấy đầu nàng trống rỗng, kinh ngạc hỏi, khi nào thì hắn mới không muốn nàng nữa.
Hắn nói, làm thêm vài lần hắn liền sẽ không muốn nàng nữa, sẽ không lâu lắm.
Nàng nói, ờ.
Nàng cũng nghĩ sẽ không lâu lắm.
Sau đó, đó là hung hăng ép buộc ba ngày ba đêm…
Trên người ngứa ngáy, tay hắn di chuyển từ trên xuống dưới theo thân thể của nàng, từ xương quai xanh đến sâu bên trong thân thể của nàng, mang đến một trận tê dại nóng ran, trải qua mấy ngày nay, khối thân thể không chịu nổi tình dục này đã bị hắn dạy cho mẫn cảm. Nàng hơi hơi thở hổn hển, cảm giác buồn ngủ cũng biến mất không ít, lại nghe hắn nhẹ giọng nói bên tai: “Đây là huyệt cười…Trẫm lâm triều ước chừng một canh giờ, có khi gặp chút việc vặt thì chừng hai canh giờ, trở về trẫm giải huyệt cho ngươi cũng không trễ.”
Tay hắn đặt tại chỗ nào đó hơi hơi ấn xuống.
Chút buồn ngủ đáng thương còn sót lại nhất thời toàn bộ bị dọa chạy mất, Tuyền Cơ lắp bắp nói: “Hoàng Thượng, nô tì chải tóc cho ngài.”
Ánh mắt của hắn lại âm thầm trầm xuống.
“Chải tóc để sau, trước hãy trả lời vấn đề trẫm hỏi.”
—— Dù sao về sau cũng không phải là ta giúp ngươi làm, không bằng hiện tại bỏ đi.
Vừa rồi hình như nàng nói như thế này. Tuyền Cơ hơi hơi nghiêng đầu, thản nhiên nói: “Cũng là ngươi nói, ngươi rất nhanh sẽ không muốn ta, ngươi ngủ ở đâu thì sẽ có mỹ nhân lòng tràn đầy vui sướng giúp ngươi vấn tóc.”
Nàng giãy ra khỏi hắn, chân trần bước xuống đất, một cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân thấm lên, càng thanh tỉnh thêm một chút, “Ta không hiểu, ngươi rốt cuộc để ý cái gì?”
Sau lưng có tiếng bước chân vang lên, còn có tiếng màn thủy tinh bị xốc mạnh lên một cách thô lỗ.
Tuyền Cơ cười khổ, ngã ngồi xuống đất, vùi mặt vào giữa hai đầu gối.
Long Phi Ly, ngươi tính làm cái gì! Ngươi không yêu ta, tội gì bắt buộc ta yêu ngươi!
Nàng bò lại lên giường, trằn trọc không biết bao lâu, đã không còn chút buồn ngủ nào, nhìn đỉnh giường ngẩn người. Chóp mũi tràn đầy mùi long diên hương của hắn, dù là trên chăn đệm hay là trên thân thể của nàng.
Khi hắn âu yếm chiếm giữ, thân thể của nàng phản ứng thật trung thực, cảm xúc bi phẫn trong lòng cơ hồ nuốt mất nàng.
Đã sắp đến mùa hè, khi nào thì hắn mới đưa nàng ra cung. Nàng không thể lại ngây người ở đây, sớm hay muộn thì nàng sẽ bị hắn bức điên mất. Nhưng nếu nàng đi rồi, nội thị trong Phượng Thứu cung nên làm sao bây giờ?
Trái tim đột nhiên trở nên đau nhói lên, lại mơ hồ có một ý niệm trong đầu: nếu nàng có thể lấy được cam đoan của hắn bảo đảm cho nội thị trong Phượng Thứu cung miễn bị phạt ——
Ngoài cửa phòng đột nhiên có chút thanh âm truyền đến. Nàng hơi thấy kỳ quái, nhiều ngày nay vì nàng ở trong này, hai người lại nhiều lần ân ái nên ngay cả Từ Hi và Hạ Tang hắn cũng đuổi đi. Trong viện có cấm quân tuần tra, trừ họ ra thì chỉ có hai cung tỳ đợi hầu ở bên ngoài, đó là hắn sai phái, nói nếu nàng muốn ăn chút gì thì kêu cung tỳ kia đi làm.
Ngày thường đều là im lặng.
Thanh âm vừa cao vừa sắc sảo, tựa hồ là giọng của nữ tử, Tuyền Cơ nhíu mày, nhanh chóng mặc quần áo, đi ra phòng ngoài mở cửa.
Ngoài cửa là —— An Cẩn cùng Dao Quang?
“Long Phi Ly, gì đó, thấp đầu xuống một chút, giúp ngươi vấn tóc.” Tuyền Cơ híp mắt, hai mắt buồn ngủ còn nhập nhèm, nàng biết hắn gọi nàng thức dậy, là muốn giúp hắn chải tóc cho dùc nàng cũng không muốn.
Hắn là trượng phu của nàng, lại không thể xem là trượng phu của nàng, hắn không thương nàng… Nàng là thê tử của hắn, lại càng không thể coi là thê tử của hắn, nàng thương hắn, vậy thì như thế nào, hắn có rất nhiều nữ nhân.
“Ừm.” Long Phi Ly ôm đặt ngồi lên đầu gối của chính mình.
Tuyền Cơ ý thức thì ý thức, buồn ngủ thì vẫn buồn ngủ, đầu vừa dính vào lồng ngực nam nhân liền tự động tự giác tìm kiếm vị trí thoải mái trong lòng hắn, đầu gục bên gáy, tay vòng qua cổ của hắn, liền tiếp tục ngủ say.
Long Phi Ly mâu quang nhíu lại, nắm cái mũi của nàng.
Tuyền Cơ không thở được bèn há cái miệng nhỏ nhắn để lấy không khí, rất nhanh lại bị người đè lên.
Môi hắn ấm áp hôn lên môi nàng, Tuyền Cơ hơi hơi giận, mở to mắt, “Ta muốn ngủ.”
“Tóc còn chưa chuẩn bị cho tốt.” Nam nhân thản nhiên nói.
“Ngươi tự làm đi, kêu Từ Hi Hạ Tang làm, bên ngoài cung nữ cũng có thể làm.” Tuyền Cơ nói xong, giãy người ra ngã vào trong giường, nói thầm: “Dù sao về sau cũng không phải là ta giúp ngươi làm, không bằng hiện tại bỏ đi.”
Mắt cá chân bị một bàn tay lớn nắm chặt lôi kéo, Tuyền Cơ không khác gì bò lết trở lại trong lòng nam nhân.
“Lời này có ý gì?”
“Ta đi ngủ, ngươi đi vào triều, phân công công việc, nên làm sao thì làm đi.”
“Trẫm hỏi câu nói vừa rồi là có ý gì.”
Trên bụng Tuyền Cơ nhói lên, bị hắn ấn mạnh, nổi giận, mở mắt ra, nhấc chân đạp vào đầu gối nam nhân, một đôi bàn chân rất nhanh lại bị người khác giữ chặt.
“Trong số huyệt đạo con người có một chỗ gọi là huyệt cười.”
Thanh âm Long Phi Ly cúi đầu nặng nề truyền đến.
Tuyền Cơ sửng sốt, lặp lại nói: “Huyệt cười?”
“Ừm.”
“A.” Tuyền Cơ mơ mơ màng màng gật gật đầu… Hắn không buông nàng ra, nàng liền tiến sát vào trong lòng, lần này biết khôn, bổ nhào vào hắn lồng ngực của hắn giấu mặt đi mới nhắm mắt lại, không cho hắn có thể có cơ hội.
Nàng thật sự không hiểu nàng và hắn rốt cuộc được xem là tình trạng gì, từ đêm đó cho đến đêm qua, nàng bị hắn ép buộc ba ngày, buổi tối sẽ làm, hắn lâm triều trở về, thường thường nàng còn đang ngủ, hắn lôi nàng dậy, tiếp tục làm… Nam nhân nàng căn bản là muốn chỉnh chết nàng.
Chuyện trừng phạt nội thị trong Phượng Thứu cung đã giải quyết xong, nàng lại vì cầu tình chuyện của Ngọc Trí bị hắn đối xử như vậy, một đêm trước đây ba ngày, hắn nói muốn nàng dùng thân thể của nàng để trao đổi, nàng phải ở lại chỗ này, cho đến khi hắn không muốn nàng nữa mới thôi.
Lúc ấy đầu nàng trống rỗng, kinh ngạc hỏi, khi nào thì hắn mới không muốn nàng nữa.
Hắn nói, làm thêm vài lần hắn liền sẽ không muốn nàng nữa, sẽ không lâu lắm.
Nàng nói, ờ.
Nàng cũng nghĩ sẽ không lâu lắm.
Sau đó, đó là hung hăng ép buộc ba ngày ba đêm…
Trên người ngứa ngáy, tay hắn di chuyển từ trên xuống dưới theo thân thể của nàng, từ xương quai xanh đến sâu bên trong thân thể của nàng, mang đến một trận tê dại nóng ran, trải qua mấy ngày nay, khối thân thể không chịu nổi tình dục này đã bị hắn dạy cho mẫn cảm. Nàng hơi hơi thở hổn hển, cảm giác buồn ngủ cũng biến mất không ít, lại nghe hắn nhẹ giọng nói bên tai: “Đây là huyệt cười…Trẫm lâm triều ước chừng một canh giờ, có khi gặp chút việc vặt thì chừng hai canh giờ, trở về trẫm giải huyệt cho ngươi cũng không trễ.”
Tay hắn đặt tại chỗ nào đó hơi hơi ấn xuống.
Chút buồn ngủ đáng thương còn sót lại nhất thời toàn bộ bị dọa chạy mất, Tuyền Cơ lắp bắp nói: “Hoàng Thượng, nô tì chải tóc cho ngài.”
Ánh mắt của hắn lại âm thầm trầm xuống.
“Chải tóc để sau, trước hãy trả lời vấn đề trẫm hỏi.”
—— Dù sao về sau cũng không phải là ta giúp ngươi làm, không bằng hiện tại bỏ đi.
Vừa rồi hình như nàng nói như thế này. Tuyền Cơ hơi hơi nghiêng đầu, thản nhiên nói: “Cũng là ngươi nói, ngươi rất nhanh sẽ không muốn ta, ngươi ngủ ở đâu thì sẽ có mỹ nhân lòng tràn đầy vui sướng giúp ngươi vấn tóc.”
Nàng giãy ra khỏi hắn, chân trần bước xuống đất, một cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân thấm lên, càng thanh tỉnh thêm một chút, “Ta không hiểu, ngươi rốt cuộc để ý cái gì?”
Sau lưng có tiếng bước chân vang lên, còn có tiếng màn thủy tinh bị xốc mạnh lên một cách thô lỗ.
Tuyền Cơ cười khổ, ngã ngồi xuống đất, vùi mặt vào giữa hai đầu gối.
Long Phi Ly, ngươi tính làm cái gì! Ngươi không yêu ta, tội gì bắt buộc ta yêu ngươi!
Nàng bò lại lên giường, trằn trọc không biết bao lâu, đã không còn chút buồn ngủ nào, nhìn đỉnh giường ngẩn người. Chóp mũi tràn đầy mùi long diên hương của hắn, dù là trên chăn đệm hay là trên thân thể của nàng.
Khi hắn âu yếm chiếm giữ, thân thể của nàng phản ứng thật trung thực, cảm xúc bi phẫn trong lòng cơ hồ nuốt mất nàng.
Đã sắp đến mùa hè, khi nào thì hắn mới đưa nàng ra cung. Nàng không thể lại ngây người ở đây, sớm hay muộn thì nàng sẽ bị hắn bức điên mất. Nhưng nếu nàng đi rồi, nội thị trong Phượng Thứu cung nên làm sao bây giờ?
Trái tim đột nhiên trở nên đau nhói lên, lại mơ hồ có một ý niệm trong đầu: nếu nàng có thể lấy được cam đoan của hắn bảo đảm cho nội thị trong Phượng Thứu cung miễn bị phạt ——
Ngoài cửa phòng đột nhiên có chút thanh âm truyền đến. Nàng hơi thấy kỳ quái, nhiều ngày nay vì nàng ở trong này, hai người lại nhiều lần ân ái nên ngay cả Từ Hi và Hạ Tang hắn cũng đuổi đi. Trong viện có cấm quân tuần tra, trừ họ ra thì chỉ có hai cung tỳ đợi hầu ở bên ngoài, đó là hắn sai phái, nói nếu nàng muốn ăn chút gì thì kêu cung tỳ kia đi làm.
Ngày thường đều là im lặng.
Thanh âm vừa cao vừa sắc sảo, tựa hồ là giọng của nữ tử, Tuyền Cơ nhíu mày, nhanh chóng mặc quần áo, đi ra phòng ngoài mở cửa.
Ngoài cửa là —— An Cẩn cùng Dao Quang?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.