Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 39: Hoa trong gương, trăng trong nước (4)
Mặc Vũ Bích Ca
03/06/2015
“Không được ? Thời điểm quan trọng như vậy ngươi tốt bụng làm ơn cho ta đi nhìn một cái đi mà, cho ta biết Long Phi Ly rốt cuộc là quyết định như thế nào? Là đi Tiên Nghiên Đài hay hồi cung Tuyết Tùng ?” Nữ nhân đã nổi điên.
“Ngươi đi nhìn rồi có thể làm gì sao?” Nam nhân kia thản nhiên nói.
“Hình như là không.”
“Vậy còn đi xem làm gì ?”
“Lưu Cảnh, ta cầu xin ngươi mà.”
Nam nhân hừ lạnh, “Còn muốn xem sao? Một Niên Tuyền Cơ chỉ còn cái xác nửa sống nửa chết, lại là tội nhân phản quốc, nếu là ta, tuyệt đối sẽ không vì một người như vậy mà đi Tiên Nghiên Đài.”
“Đó là ngươi, không phải là chàng.”
“Dù hắn đi đâu đi nữa, giờ cũng chẳng còn là chuyện của ngươi, Chu Thất.”
“Nếu đã vậy thì sao vừa rồi rõ ràng ngươi đã mang hồn phách ta đi rồi lại còn đưa ta trở lại cùng hắn nói mấy lời vô nghĩa đó chứ?»
Nam nhân cười khẽ : «Tiểu Thất, vì ngươi mà ngay cả sinh mạng hắn cũng không cần, nếu ta không làm vậy thì chẳng phải rất tội nghiệp hắn sao?»
«Lưu Cảnh, ý ngươi là gì hả? Nếu Long Phi Ly đến Tiên Nghiên Đài, như vậy Tuyền Cơ cũng sẽ không chết, ta có thể trở về bên chàng. Mà chàng hiện giờ cũng không còn ý muốn chết, chúng ta lại có thể trở về bên nhau.»
«Cho dù người của Tiên Nghiên Đài có thể giúp cơ thể Tuyền Cơ sống lại, thì hồn phách của ngươi cũng không thể nhập trở lại được.»
«Tiểu Thất, ngươi còn không rõ sao? Niên Tuyền Cơ chết là vì hồn phách của ngươi quá yếu, không thể chịu nối nỗi thống khổ trong cơ thể này. Nếu đổi lại người khác có lẽ đã có thể sống.»
«Vậy theo ý ngươi, sau này cơ thể Tuyền Cơ sẽ chỉ là một cái xác không hồn?»
“Đương nhiên không.”
Nữ nhân nghe vậy vui sướng khấp khởi hỏi : « Ý ngươi là sao ? »
Nhưng ngay sau đó liền bị âm thanh lạnh lùng của Lưu Cảnh chặn lại : « Sẽ có một linh hồn phiêu bạt khác nhập vào thân thể nàng, giống như năm đó khi Tuyền Cơ tiến cung không lâu, thì linh hồn của ngươi liền nhập vào. »
Khắp không gian đột nhiên rơi vào trầm mặc, không còn tiếng tranh luận ầm ĩ.
Lưu Cảnh lại nói : « Đây vốn chỉ là chuyện hoa trong gương, trăng trong nước, ngươi lưu luyến mà làm gì. Ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi một thời gian, rồi ta sẽ lại sắp xếp cho ngươi. »
« Không, đây sao có thể là chuyện hoa trong gương trăng trong nước được cơ chứ ? Hắn yêu ta. » Người con gái cúi đầu, « mà ta cũng thương hắn. »
« Sau này Tuyền Cơ sống lại, người hắn yêu sẽ không còn là ngươi nữa. Vừa rồi ta để ngươi trở về cùng hắn nói mấy lời đó, cũng chỉ là giúp ngươi lưu lại chút ấn tượng trong lòng hắn mà thôi. »
Cô gái cười, « Điều khiến chàng yêu chính là tính tình của tiểu Thất, dù cho có linh hồn khác nhập vào thân xác Tuyền Cơ, thì chàng, chàng cũng … »
« Thật thế sao ? » Lưu Cảnh nhỏ giọng nói : « Nếu đã muốn sống chung với hắn, vậy sao lúc trước còn giấu diếm, nếu nói ra, hắn cũng đã không bỏ tù ngươi, không đối xử với ngươi như vậy, mà ngươi cũng sẽ không phải chịu kiếp nạn này. »
« Ngươi thừa biết, nếu ta nói rõ thân phận của đứa nhỏ và chuyện xảy ra trong đêm ở quận Yên Hà hôm đó thì chàng sẽ chết. »
Lưu Cảnh chỉ nhàn nhạt nhếch môi cười.
« Hắn vốn đã nên chết. » Đột nhiên cất lời, rồi xoay người, vung tay lên, cánh cửa liền đóng rầm một tiếng.
Căn phòng sang trọng, nhưng thật lạnh lẽo.
Cô gái kinh ngạc đứng lên, trước mắt nàng là tấm gương hai mặt.
Một mặt trước, một mặt sau.
Trước là quá khứ, sau là tương lai.
Ai đứng trước gương này, đều có thể nhìn lại quá khứ của chính mình, cũng có thể nhìn thấy tương lai.
Hình ảnh trong gương đang dừng lại ở Tây Lãnh quốc. Hoàng đế đang nhíu mày, rốt cuộc hắn muốn đi Tiên Nghiên Đài hay di giá trở về cung Tuyết Tùng, đó vẫn còn là một ẩn số.
Lưu Cảnh đã dùng phép che đi tương lai trong gương, hiện tại, nàng chỉ có thể nhìn thấy những điều đã xảy ra trong quá khứ.
Nàng tên Chu Thất, chỉ là một linh hồn. Trước đây vài khắc, nàng còn tồn tại ở một không gian khác, tại một quốc gia tên Tây Lãnh, sống trong thân thể của một người con gái tên Niên Tuyền Cơ.
Hiện tại đã là năm 2010, ở Trung Quốc, trong một gian đồ cổ, nơi mà mọi chuyện xưa bắt đầu.
“Ngươi đi nhìn rồi có thể làm gì sao?” Nam nhân kia thản nhiên nói.
“Hình như là không.”
“Vậy còn đi xem làm gì ?”
“Lưu Cảnh, ta cầu xin ngươi mà.”
Nam nhân hừ lạnh, “Còn muốn xem sao? Một Niên Tuyền Cơ chỉ còn cái xác nửa sống nửa chết, lại là tội nhân phản quốc, nếu là ta, tuyệt đối sẽ không vì một người như vậy mà đi Tiên Nghiên Đài.”
“Đó là ngươi, không phải là chàng.”
“Dù hắn đi đâu đi nữa, giờ cũng chẳng còn là chuyện của ngươi, Chu Thất.”
“Nếu đã vậy thì sao vừa rồi rõ ràng ngươi đã mang hồn phách ta đi rồi lại còn đưa ta trở lại cùng hắn nói mấy lời vô nghĩa đó chứ?»
Nam nhân cười khẽ : «Tiểu Thất, vì ngươi mà ngay cả sinh mạng hắn cũng không cần, nếu ta không làm vậy thì chẳng phải rất tội nghiệp hắn sao?»
«Lưu Cảnh, ý ngươi là gì hả? Nếu Long Phi Ly đến Tiên Nghiên Đài, như vậy Tuyền Cơ cũng sẽ không chết, ta có thể trở về bên chàng. Mà chàng hiện giờ cũng không còn ý muốn chết, chúng ta lại có thể trở về bên nhau.»
«Cho dù người của Tiên Nghiên Đài có thể giúp cơ thể Tuyền Cơ sống lại, thì hồn phách của ngươi cũng không thể nhập trở lại được.»
«Tiểu Thất, ngươi còn không rõ sao? Niên Tuyền Cơ chết là vì hồn phách của ngươi quá yếu, không thể chịu nối nỗi thống khổ trong cơ thể này. Nếu đổi lại người khác có lẽ đã có thể sống.»
«Vậy theo ý ngươi, sau này cơ thể Tuyền Cơ sẽ chỉ là một cái xác không hồn?»
“Đương nhiên không.”
Nữ nhân nghe vậy vui sướng khấp khởi hỏi : « Ý ngươi là sao ? »
Nhưng ngay sau đó liền bị âm thanh lạnh lùng của Lưu Cảnh chặn lại : « Sẽ có một linh hồn phiêu bạt khác nhập vào thân thể nàng, giống như năm đó khi Tuyền Cơ tiến cung không lâu, thì linh hồn của ngươi liền nhập vào. »
Khắp không gian đột nhiên rơi vào trầm mặc, không còn tiếng tranh luận ầm ĩ.
Lưu Cảnh lại nói : « Đây vốn chỉ là chuyện hoa trong gương, trăng trong nước, ngươi lưu luyến mà làm gì. Ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi một thời gian, rồi ta sẽ lại sắp xếp cho ngươi. »
« Không, đây sao có thể là chuyện hoa trong gương trăng trong nước được cơ chứ ? Hắn yêu ta. » Người con gái cúi đầu, « mà ta cũng thương hắn. »
« Sau này Tuyền Cơ sống lại, người hắn yêu sẽ không còn là ngươi nữa. Vừa rồi ta để ngươi trở về cùng hắn nói mấy lời đó, cũng chỉ là giúp ngươi lưu lại chút ấn tượng trong lòng hắn mà thôi. »
Cô gái cười, « Điều khiến chàng yêu chính là tính tình của tiểu Thất, dù cho có linh hồn khác nhập vào thân xác Tuyền Cơ, thì chàng, chàng cũng … »
« Thật thế sao ? » Lưu Cảnh nhỏ giọng nói : « Nếu đã muốn sống chung với hắn, vậy sao lúc trước còn giấu diếm, nếu nói ra, hắn cũng đã không bỏ tù ngươi, không đối xử với ngươi như vậy, mà ngươi cũng sẽ không phải chịu kiếp nạn này. »
« Ngươi thừa biết, nếu ta nói rõ thân phận của đứa nhỏ và chuyện xảy ra trong đêm ở quận Yên Hà hôm đó thì chàng sẽ chết. »
Lưu Cảnh chỉ nhàn nhạt nhếch môi cười.
« Hắn vốn đã nên chết. » Đột nhiên cất lời, rồi xoay người, vung tay lên, cánh cửa liền đóng rầm một tiếng.
Căn phòng sang trọng, nhưng thật lạnh lẽo.
Cô gái kinh ngạc đứng lên, trước mắt nàng là tấm gương hai mặt.
Một mặt trước, một mặt sau.
Trước là quá khứ, sau là tương lai.
Ai đứng trước gương này, đều có thể nhìn lại quá khứ của chính mình, cũng có thể nhìn thấy tương lai.
Hình ảnh trong gương đang dừng lại ở Tây Lãnh quốc. Hoàng đế đang nhíu mày, rốt cuộc hắn muốn đi Tiên Nghiên Đài hay di giá trở về cung Tuyết Tùng, đó vẫn còn là một ẩn số.
Lưu Cảnh đã dùng phép che đi tương lai trong gương, hiện tại, nàng chỉ có thể nhìn thấy những điều đã xảy ra trong quá khứ.
Nàng tên Chu Thất, chỉ là một linh hồn. Trước đây vài khắc, nàng còn tồn tại ở một không gian khác, tại một quốc gia tên Tây Lãnh, sống trong thân thể của một người con gái tên Niên Tuyền Cơ.
Hiện tại đã là năm 2010, ở Trung Quốc, trong một gian đồ cổ, nơi mà mọi chuyện xưa bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.