Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 318: Khó kìm lòng nổi (5)
Mặc Vũ Bích Ca
05/06/2015
Trữ Tú điện.
Long Phi Ly lấy mấy thứ lặt vặt ra khỏi rương, khi xoay người lại đã thấy khuôn mặt nữ tử phía trước đỏ ửng, thân hình ngọc ngà mịn màng đã trần như nhộng, nước da nàng trắng như tuyết, vóc dáng xinh đẹp lung linh, toàn thân toát ra vẻ mị hoặc mê người.
“Hoàng Thượng, xin để Uyển Nghi hầu hạ ngài ngủ nha.” Nữ tử thẹn thùng cười, chân trần bước về phía Long Phi Ly.
Long Phi Ly liếc đống quần áo rối tung trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Mặc quần áo vào.”
Uyển Nghi cả kinh, không dám nói tiếp, quẫn bách cầm quần áo dưới đất lên, run run mặc trở lại rồi lặng lẽ liếc nhìn Long Phi Ly, cười nói: “Hoàng Thượng, Uyển Nghi có chỗ nào không tốt sao?”
Nàng là lễ vật Phương đại nhân dâng lên cho Hoàng Thượng. Nàng vốn là một ca cơ trong thanh lâu, chỉ mong có một ngày có thể gặp được một vị công tử giàu có thay nàng chuộc thân, thoát khỏi kiếp ca kỹ, không ngờ về sau lại được Phương đại nhân mua, đưa vào trong cung hầu hạ Hoàng Thượng. Lúc trước, nằm mơ nàng cũng không dám tưởng tượng đến điều này.
Hoàng đế là người trên vạn người, lại thêm tuổi trẻ tuấn mỹ, khí chất bất phàm, nàng sớm ái mộ từ lâu. Vừa rồi theo khúc nhạc Phương đại nhân phổ xướng mà hát, không ngờ Hoàng Thượng vừa nghe liền đi xuống tháo khăn che mặt của nàng ra, lúc nhìn thấy dung mạo của nàng, cả người hoàng thượng thậm chí hơi hơi chấn động, sau đó ngài đưa nàng về tẩm cung.
Ngài là nhân trung long phượng, nàng tuy thẹn thùng nhưng lại ngàn tình vạn nguyện, cũng biết là nếu có thể làm nam tử này vui lòng thì ngày sau có thể vinh hoa phú quý đến mức nào.
Long Phi Ly không hề tiếng, nhìn chăm chú vào thứ gì đó trong lòng bàn tay, Uyển Nghi muốn biết hắn đang nhìn cái gì, nhưng dù cho thắc mắc vẫn không dám lỗ mãng, chỉ ngoan ngoãn đứng yên.
Thật lâu sau, hắn đưa tay chỉ về phía cái giường, thản nhiên nói: “Đi qua bên kia.”
Uyển Nghi mừng rỡ trong lòng, bước nhanh qua bên kia ngồi xuống mép giường.
Trong phút chốc giọng hoàng đế lại rét lạnh, “Ai cho ngươi ngồi chỗ đó!”
Nàng làm sao biết được rằng, trước đó ôm Như Ý vào đây nghỉ ngơi, Long Phi Ly cũng chỉ đặt nàng ngồi dựa vào trên nhuyễn tháp, trên giường lưu lại hơi thở của người đó, hắn không muốn để cho bất luận kẻ nào làm ô nhiễm.
Uyển Nghi hoảng sợ, mới hiểu ra là hoàng đế muốn nàng ngồi vào nhuyễn tháp, nàng không ngờ hoàng đế lại lãnh khốc như vậy, rõ ràng ban đầu ánh mắt hắn nhìn nàng thâm trầm yêu thương quyến luyến, cũng giống như bây giờ!
Hoàng đế đi tới ngồi xuống nhuyễn tháp, cầm thứ trong tay đưa cho nàng, lại đạm giọng phân phó: “Vấn tóc cho trẫm.”
Uyển Nghi nhìn cây lược trong tay, giật mình sửng sốt một lúc lâu, nam tử tôn quý nhất trên đời này nhưng lại dùng một cây lược gỗ đơn sơ thô ráp như vậy ư? Nàng nghi ngờ đầy bụng nhưng cũng không dám không tuân lệnh, tay run nhè nhẹ chạm vào kim quan trên tóc hắn.
… .
Tóc hắn đen nhanh, so với nữ tử còn đẹp hơn. Nàng không dám chậm trễ, tinh tế chải tóc cho hắn.
Đột nhiên, một bàn tay của hắn nắm lấy cổ tay của nàng.
Nàng vừa mừng vừa sợ, thuận thế dựa sát vào lưng hắn, hắn xoay cổ tay đoạt lại cây lược trên tay nàng, đứng lên, lạnh lùng nói: “Cút!”
“Hoàng Thượng?” Uyển Nghi kinh hãi, hai đầu gối khuỵu xuống, quỳ xuống đất nói: “Hoàng Thượng thứ tội, có phải Uyển Nghi làm đau người hay không? Uyển Nghi sẽ cẩn thận một chút, xin Hoàng Thượng —— ”
“Không phải.” Mặt mày Long Phi Ly lạnh như băng, “Hoàn toàn không phải. Ngươi rất dịu ngoan, nàng căn bản không phải dạng người như ngươi, trẫm muốn ngươi tới đây làm gì cơ chứ?”
“Đừng để cho trẫm nói đến lần thứ ba, cút đi!”
******
Cửa bị đẩy ra, nữ tử kinh hoàng thất thố, vẻ mặt ướt đẫm nước mắt chạy ra ngoài, Từ Hi, Hạ Tang cùng Thanh Phong đang canh gác ở bên ngoài điện lắp bắp kinh hãi, ba người bước nhanh vào nội thất thì thấy Long Phi Ly té xỉu ở trên tháp, Từ Hi không nói hai lời, lập tức đi ra cửa, Hạ Tang biết hắn là đi tìm Nhạc Tinh Oánh, vì để tiện cho việc khám bệnh, Nhạc Tinh Oánh tạm thời ở lại trong cung, ngụ ở sân của Từ Hi.
Hạ Tang ánh mắt sắc xảo, xoay người nhặt cây lược rơi trên mặt đất lên, bỏ lại vào trong người Long Phi Ly.
Đêm đó, Hoàng Thượng đứng ở ngoài điện một đêm, quá nửa đêm trời mưa nhẹ, người không cho bất luận kẻ nào đến gần người, cũng không che không trú mưa, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm về hướng Phượng Thứu cung.
Lúc ấy hắn muốn thay Hoàng Thượng đi tìm Niên phi, Hoàng Thượng lại ngăn cản hắn, nói: “Trẫm đã nói là ở chỗ này chờ nàng một đêm, cho nàng thời gian suy nghĩ.”
Vốn bị mưa ướt lạnh, nhưng cũng chỉ là nhiễm phong hàn thông thường, thân thể Hoàng Thượng lại khỏe mạnh vậy mà hiện tại bệnh tình lại càng ngày càng nặng, không thể tiếp tục để kéo dài nữa!
******
Phượng Thứu cung, viện ngoại.
Tuyền Cơ nhìn thoáng qua An Cẩn mới sáng tinh mơ đã dẫn một đám nội thị nha đầu lại đây “Ân cần thăm hỏi”, có vài phần dở khóc dở cười, cuối cùng, nói: “Cẩn tần, Tuyền Cơ đi vào trước, trong phòng nhỏ hẹp nên không thể mời cô đi vào ngồi.”
An Cẩn cười lạnh, nàng lẳng lặng đợi ngày hôm nay, rốt cục đến lúc có thể đến đây trả đũa một phen, để giải oán hận trong lòng ngày đó, làm sao dễ dàng buông tha, cười nói: “Nếu nơi này nhỏ hẹp vậy Niên phi nương nương đến chỗ An Cẩn ngồi chơi đi, trước kia không biết chừng Hoàng Thượng khi nào thì đến đây tìm đến nương nương, cứ sợ sẽ làm chậm trễ ngài, hiện tại chúng ta chắc là có thời gian nói chuyện phiếm dùng trà rồi.”
Đám người Điệp Phong Thúy Nhi ở sau lưng Tuyền Cơ nghe thấy tức giận đến hận không thể lập tức đuổi An Cẩn ra ngoài, nhưng Tuyền Cơ không có tỏ ý sai bảo, mọi người cũng không dám lỗ mãng, dù sao hiện tại nương nương không thể so với lúc trước được sủng ái, chỉ sợ sẽ gây phiền phức cho nàng.
Tuyền Cơ làm sao không biết An Cẩn suy nghĩ cái gì, không muốn dây dưa với nàng ta, đang định trực tiếp hạ lệnh trục khách, đột nhiên một vài tiểu cung nữ sau lưng cúi đầu kêu một tiếng, nói: “Nương nương, người xem kìa!”
Tuyền Cơ hơi giật mình, nhìn theo hướng một tiểu cung nữ chỉ thì thấy Long Tử Cẩm, Hạ Tang vẻ mặt lo lắng đi tới, hai người đến gần, Long Tử Cẩm nhíu mày liếc nhìn An Cẩn một cái, “Xin Cẩn tần nương nương cho mượn chỗ làm việc một chút.”
An Cẩn cảm thấy rùng mình, trên mặt lại cười nói: “Xin mời Thập gia.”
Nàng ta dẫn cung nhân lui về một bên, Long Tử Cẩm cùng Hạ Tang cũng không nói gì, hai người nhấc vạt áo lên, lập tức quỳ xuống trước mặt Tuyền Cơ, thấp giọng nói: “Thần đệ / nô tài xin mời nương nương đến Trữ Tú điện một chuyến.”
Long Phi Ly lấy mấy thứ lặt vặt ra khỏi rương, khi xoay người lại đã thấy khuôn mặt nữ tử phía trước đỏ ửng, thân hình ngọc ngà mịn màng đã trần như nhộng, nước da nàng trắng như tuyết, vóc dáng xinh đẹp lung linh, toàn thân toát ra vẻ mị hoặc mê người.
“Hoàng Thượng, xin để Uyển Nghi hầu hạ ngài ngủ nha.” Nữ tử thẹn thùng cười, chân trần bước về phía Long Phi Ly.
Long Phi Ly liếc đống quần áo rối tung trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Mặc quần áo vào.”
Uyển Nghi cả kinh, không dám nói tiếp, quẫn bách cầm quần áo dưới đất lên, run run mặc trở lại rồi lặng lẽ liếc nhìn Long Phi Ly, cười nói: “Hoàng Thượng, Uyển Nghi có chỗ nào không tốt sao?”
Nàng là lễ vật Phương đại nhân dâng lên cho Hoàng Thượng. Nàng vốn là một ca cơ trong thanh lâu, chỉ mong có một ngày có thể gặp được một vị công tử giàu có thay nàng chuộc thân, thoát khỏi kiếp ca kỹ, không ngờ về sau lại được Phương đại nhân mua, đưa vào trong cung hầu hạ Hoàng Thượng. Lúc trước, nằm mơ nàng cũng không dám tưởng tượng đến điều này.
Hoàng đế là người trên vạn người, lại thêm tuổi trẻ tuấn mỹ, khí chất bất phàm, nàng sớm ái mộ từ lâu. Vừa rồi theo khúc nhạc Phương đại nhân phổ xướng mà hát, không ngờ Hoàng Thượng vừa nghe liền đi xuống tháo khăn che mặt của nàng ra, lúc nhìn thấy dung mạo của nàng, cả người hoàng thượng thậm chí hơi hơi chấn động, sau đó ngài đưa nàng về tẩm cung.
Ngài là nhân trung long phượng, nàng tuy thẹn thùng nhưng lại ngàn tình vạn nguyện, cũng biết là nếu có thể làm nam tử này vui lòng thì ngày sau có thể vinh hoa phú quý đến mức nào.
Long Phi Ly không hề tiếng, nhìn chăm chú vào thứ gì đó trong lòng bàn tay, Uyển Nghi muốn biết hắn đang nhìn cái gì, nhưng dù cho thắc mắc vẫn không dám lỗ mãng, chỉ ngoan ngoãn đứng yên.
Thật lâu sau, hắn đưa tay chỉ về phía cái giường, thản nhiên nói: “Đi qua bên kia.”
Uyển Nghi mừng rỡ trong lòng, bước nhanh qua bên kia ngồi xuống mép giường.
Trong phút chốc giọng hoàng đế lại rét lạnh, “Ai cho ngươi ngồi chỗ đó!”
Nàng làm sao biết được rằng, trước đó ôm Như Ý vào đây nghỉ ngơi, Long Phi Ly cũng chỉ đặt nàng ngồi dựa vào trên nhuyễn tháp, trên giường lưu lại hơi thở của người đó, hắn không muốn để cho bất luận kẻ nào làm ô nhiễm.
Uyển Nghi hoảng sợ, mới hiểu ra là hoàng đế muốn nàng ngồi vào nhuyễn tháp, nàng không ngờ hoàng đế lại lãnh khốc như vậy, rõ ràng ban đầu ánh mắt hắn nhìn nàng thâm trầm yêu thương quyến luyến, cũng giống như bây giờ!
Hoàng đế đi tới ngồi xuống nhuyễn tháp, cầm thứ trong tay đưa cho nàng, lại đạm giọng phân phó: “Vấn tóc cho trẫm.”
Uyển Nghi nhìn cây lược trong tay, giật mình sửng sốt một lúc lâu, nam tử tôn quý nhất trên đời này nhưng lại dùng một cây lược gỗ đơn sơ thô ráp như vậy ư? Nàng nghi ngờ đầy bụng nhưng cũng không dám không tuân lệnh, tay run nhè nhẹ chạm vào kim quan trên tóc hắn.
… .
Tóc hắn đen nhanh, so với nữ tử còn đẹp hơn. Nàng không dám chậm trễ, tinh tế chải tóc cho hắn.
Đột nhiên, một bàn tay của hắn nắm lấy cổ tay của nàng.
Nàng vừa mừng vừa sợ, thuận thế dựa sát vào lưng hắn, hắn xoay cổ tay đoạt lại cây lược trên tay nàng, đứng lên, lạnh lùng nói: “Cút!”
“Hoàng Thượng?” Uyển Nghi kinh hãi, hai đầu gối khuỵu xuống, quỳ xuống đất nói: “Hoàng Thượng thứ tội, có phải Uyển Nghi làm đau người hay không? Uyển Nghi sẽ cẩn thận một chút, xin Hoàng Thượng —— ”
“Không phải.” Mặt mày Long Phi Ly lạnh như băng, “Hoàn toàn không phải. Ngươi rất dịu ngoan, nàng căn bản không phải dạng người như ngươi, trẫm muốn ngươi tới đây làm gì cơ chứ?”
“Đừng để cho trẫm nói đến lần thứ ba, cút đi!”
******
Cửa bị đẩy ra, nữ tử kinh hoàng thất thố, vẻ mặt ướt đẫm nước mắt chạy ra ngoài, Từ Hi, Hạ Tang cùng Thanh Phong đang canh gác ở bên ngoài điện lắp bắp kinh hãi, ba người bước nhanh vào nội thất thì thấy Long Phi Ly té xỉu ở trên tháp, Từ Hi không nói hai lời, lập tức đi ra cửa, Hạ Tang biết hắn là đi tìm Nhạc Tinh Oánh, vì để tiện cho việc khám bệnh, Nhạc Tinh Oánh tạm thời ở lại trong cung, ngụ ở sân của Từ Hi.
Hạ Tang ánh mắt sắc xảo, xoay người nhặt cây lược rơi trên mặt đất lên, bỏ lại vào trong người Long Phi Ly.
Đêm đó, Hoàng Thượng đứng ở ngoài điện một đêm, quá nửa đêm trời mưa nhẹ, người không cho bất luận kẻ nào đến gần người, cũng không che không trú mưa, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm về hướng Phượng Thứu cung.
Lúc ấy hắn muốn thay Hoàng Thượng đi tìm Niên phi, Hoàng Thượng lại ngăn cản hắn, nói: “Trẫm đã nói là ở chỗ này chờ nàng một đêm, cho nàng thời gian suy nghĩ.”
Vốn bị mưa ướt lạnh, nhưng cũng chỉ là nhiễm phong hàn thông thường, thân thể Hoàng Thượng lại khỏe mạnh vậy mà hiện tại bệnh tình lại càng ngày càng nặng, không thể tiếp tục để kéo dài nữa!
******
Phượng Thứu cung, viện ngoại.
Tuyền Cơ nhìn thoáng qua An Cẩn mới sáng tinh mơ đã dẫn một đám nội thị nha đầu lại đây “Ân cần thăm hỏi”, có vài phần dở khóc dở cười, cuối cùng, nói: “Cẩn tần, Tuyền Cơ đi vào trước, trong phòng nhỏ hẹp nên không thể mời cô đi vào ngồi.”
An Cẩn cười lạnh, nàng lẳng lặng đợi ngày hôm nay, rốt cục đến lúc có thể đến đây trả đũa một phen, để giải oán hận trong lòng ngày đó, làm sao dễ dàng buông tha, cười nói: “Nếu nơi này nhỏ hẹp vậy Niên phi nương nương đến chỗ An Cẩn ngồi chơi đi, trước kia không biết chừng Hoàng Thượng khi nào thì đến đây tìm đến nương nương, cứ sợ sẽ làm chậm trễ ngài, hiện tại chúng ta chắc là có thời gian nói chuyện phiếm dùng trà rồi.”
Đám người Điệp Phong Thúy Nhi ở sau lưng Tuyền Cơ nghe thấy tức giận đến hận không thể lập tức đuổi An Cẩn ra ngoài, nhưng Tuyền Cơ không có tỏ ý sai bảo, mọi người cũng không dám lỗ mãng, dù sao hiện tại nương nương không thể so với lúc trước được sủng ái, chỉ sợ sẽ gây phiền phức cho nàng.
Tuyền Cơ làm sao không biết An Cẩn suy nghĩ cái gì, không muốn dây dưa với nàng ta, đang định trực tiếp hạ lệnh trục khách, đột nhiên một vài tiểu cung nữ sau lưng cúi đầu kêu một tiếng, nói: “Nương nương, người xem kìa!”
Tuyền Cơ hơi giật mình, nhìn theo hướng một tiểu cung nữ chỉ thì thấy Long Tử Cẩm, Hạ Tang vẻ mặt lo lắng đi tới, hai người đến gần, Long Tử Cẩm nhíu mày liếc nhìn An Cẩn một cái, “Xin Cẩn tần nương nương cho mượn chỗ làm việc một chút.”
An Cẩn cảm thấy rùng mình, trên mặt lại cười nói: “Xin mời Thập gia.”
Nàng ta dẫn cung nhân lui về một bên, Long Tử Cẩm cùng Hạ Tang cũng không nói gì, hai người nhấc vạt áo lên, lập tức quỳ xuống trước mặt Tuyền Cơ, thấp giọng nói: “Thần đệ / nô tài xin mời nương nương đến Trữ Tú điện một chuyến.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.