Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 332: Không kịp chuẩn bị
Mặc Vũ Bích Ca
08/06/2015
Danh xưng ‘Hoàng đế’ này, mặc dù là Thái Hậu, cũng xưng hô Long Phi Ly là Hoàng Thượng, gọi thẳng ‘Hoàng đế’, là rất bất kính.
Mọi người tựa hồ cũng bị kinh sợ, theo ánh mắt Long Phi Ly, Tuyền Cơ nhìn qua hướng đằng sau lưng Thái Hậu, đã thấy có người đi tới. Không cần phân biệt nhiều, Tuyền Cơ cũng biết người nói chuyện nhất định là nữ tử đi chính giữa.
Trong nháy mắt, nữ tử đó đã tiến đến, Tuyền Cơ không dám xác định nhưng nàng biết —— thân phận người này không nhỏ!
Bà ta rất lớn tuổi, toàn bộ mái tóc đều đã bạc trắng, mặc dù đã không còn trẻ, nhưng khuôn mặt bà vẫn rất dễ nhìn, lúc còn trẻ tuổi hòa hoa phong nhã nhất định là một đại mỹ nhân. Bà ta mặc một bộ trang phục sẫm màu có thêu chữ thọ bằng chỉ bạc, Tuyền Cơ thấy hơi quen mắt, đúng rồi, Thái Hậu cũng thường mặc loại quần áo này, ý cầu được Phúc Thọ An Khang. Điều khiến cho Tuyền Cơ giật mình là Long Chỉnh Văn cung cung kính kính ở một bên dìu bà ta.
“Khấu kiến Thái hoàng thái hậu, Thái hoàng thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Thanh âm lễ bái vang vọng một khoảng không gian, Long Phi Ly cũng lôi kéo nàng hành lễ với bà ta, Tuyền Cơ mới cảm thấy hơi có chút cảm giác như vừa tỉnh lại từ trong mộng. Bà ấy chính là Thái hoàng thái hậu, tổ mẫu của Long Phi Ly ư?
Nàng nhìn thấy ánh mắt của Thái Hậu có chút kinh ngạc khẽ lướt qua người Thái Hậu nhưng đã nhanh chóng biến mất, cười nói: “Mẫu hậu không phải ở Tĩnh Từ quan ăn chay niệm phật sao? Lần trước đại hôn lẫn sinh nhật của hoàng thượng, mẫu hậu cũng không trở về, Bích Nghi còn tưởng rằng mẫu hậu nhất định vẫn còn đang ở trong quan nghỉ ngơi một thời gian, tội nghênh đón sơ sài này xin mẫu hậu chớ trách.”
Thái hoàng thái hậu khoát tay, cười nói: “Aiz, ai gia cũng đã xem như là người nửa xuất gia, đại hôn của hoàng đế ai gia cũng không trở về, chẳng qua là có đôi khi cũng thấy nhớ trong cung nên trở về một chuyến, Tĩnh Từ quan mới là chỗ ai gia muốn ở lâu dài.”
“Dù vậy cũng khó có dịp hoàng tổ mẫu trở về, nhưng tôn nhi không kịp đón chào, tựa như lời mẫu hậu nói trong lòng trẫm bây giờ cũng rất lo lắng áy náy.”
Long Phi Ly buông Tuyền Cơ ra, cùng Long Tử Cẩm tiến lên trước, hai người đứng cùng một bên ngược lại với Long Chỉnh Văn, dìu Thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu cười, vỗ vỗ tay hoàng đế, nói: “Ngươi bận việc quốc sự, hơn nữa bây giờ không phải đã có thất ca của ngươi rồi sao? Đứa nhỏ Chỉnh Văn này nhu thuận, khó có khi được vài ngày vào kinh mà cũng vẫn đến Tĩnh Từ quan của ai gia mấy lượt, cùng ai gia ăn chay niệm phật, đúng là khó xử cho hắn rồi.”
Long Chỉnh Văn cười nói: “Có thể cùng hoàng nãi nãi ăn chay niệm phật chính là phúc phần của Chỉnh Văn.”
Thái hoàng thái hậu nhíu mi, ánh mắt hơi hơi xa xăm, “Đứa nhỏ nhà ngươi tính tình rất tốt, đáng tiếc phụ hoàng của ngươi… .”
Tuyền Cơ nghe đến đó, trong long rơi lộp bộp một cái, không nói đến chuyện tên Long Chỉnh Văn này rất xấu xa, nhưng hắn tài hoa xuất chúng, biến Vong Ưu quận-một miếng đất lớn rách nát tiêu điều thành nơi phồn hoa lớn mạnh nhất cả nước, bản lĩnh này không thể khinh thường, người này nhất định từ nhỏ trí tuệ hơn người, lại nghe nói mẫu phi của hắn rất được tiên đế sủng ái, vậy tại sao tiên đế lại không thích hắn? Nói là tứ phong đất, kì thực một nửa là trục xuất đến địa phương bần hàn kia.
Thấy Long Chỉnh Văn chỉ cười cười, không nói gì, ánh mắt Long Phi Ly sâu thẳm cũng nhìn không ra cái gì.
Thái hoàng thái hậu nói xong lại dừng lại, nhìn thấy Úc thừa tướng Niên thừa tướng vài tên lão thần tiến lên thỉnh tội thì thở dài, cười nói: “Ai gia trở về vài ngày, sẽ ngụ ở trong dịch quán của Chỉnh Văn. Các ngươi cũng không cần tiếp tục nói thỉnh tội gì gì nữa, thật ra không phải là các ngươi không đón tiếp mà là ai gia không cho Chỉnh Văn nói, đó là ý ai gia, hoàng đế cùng lão thập đã ở trong hoàng thành, lão Tam cũng thường đến đế đô, còn Chỉnh Văn lại rất ít trở về, ai gia muốn cùng hắn vui vẻ ở chung mấy ngày.”
“Hôm nay nghe nói chuyến đi săn thu tế đều đã sắp xếp rất tốt, lại là nha đầu Ngọc Trí kia làm chủ, ai gia nhớ lại cảnh hồi trước cùng tiên hoàng đến bãi săn săn bắn, nhất thời tâm huyết dâng trào mới tới chỗ này nhìn xem. Ha ha, ai gia đã xem xong một lúc rồi các ngươi mới đến, ta đứng một bên xem các ngươi náo nhiệt từ nãy đến giờ.”
“Hoàng tổ mẫu bất công, ngài chỉ cần thất ca hầu cận thôi.” Long Lập Dục cười nói.
“Hừ, lão Tam, con khỉ lưu manh nhà ngươi cũng đã đến đế đô một thời gian rồi mà sao không thấy ngươi tới thăm hoàng tổ mẫu này vậy?” Thái hoàng thái hậu cười mắng, lại nhìn về phía Ngọc Trí, “Nha đầu Ngọc Trí cũng giống Tam ca của ngươi, đều là bọn nhóc không lương tâm, cũng may ngươi còn biết sai người mấy lần đem tặng ai gia mấy thứ đồ chơi mới mẻ của dân gian.”
Ngọc Trí cười hắc hắc đi tới, dụi vào người Thái hoàng thái hậu, sẳng giọng: “Hoàng nãi nãi, trong am ni cô chỉ toàn là ni cô, ngài cũng không phải không biết là Ngọc Trí sợ nhất là đám ni cô ngốc nghếch này mà.”
Thái hoàng thái hậu cười cười, chậm rãi xoay qua quan sát Tuyền Cơ, đánh giá cao thấp một phen, mới nói: “Ngươi chính là Niên phi ư? Chuyện của ngươi, ai gia đã được nghe không ít.”
Không hiểu sao Tuyền Cơ thấy trong lòng cả kinh, vị Thái hoàng thái hậu này mặt mũi hiền lành, khi nói chuyện với mọi người cũng dùng ngữ khí hòa ái, chỉ khi nhìn về phía nàng, ánh mắt bà ta mới hơi hơi lạnh xuống.
Nàng không dám chậm trễ, vội vàng cúi người hành lễ, nói: “Tuyền Cơ thỉnh an Thái hoàng thái hậu.”
“Ừ.” Thái hoàng thái hậu gật đầu, không nói thêm gì nữa, nâng nhướng mắt nhìn bố cáo trên tường, thản nhiên nói: “Ai gia thấy sắp xếp trên thủ dụ cũ này cũng rất tốt.”
Bà liếc nhìn Như Ý một cái, Như Ý lập tức xoay người thi lễ, nàng cười gật đầu rồi nhìn về phía Long Phi Ly, nói: “Hoàng đế, ngươi đã gọi ai gia một tiếng hoàng tổ mẫu vậy ai gia cũng không ngại nói rõ, nha đầu Như Ý kia, ai gia cùng tiên hoàng đều luôn luôn vừa ý, ai gia ở Tĩnh Từ quan mấy năm nay, mỗi khi thời tiết thay đổi, thế nào nàng ta cũng đến chỗ ai gia ăn chay nói chuyện phiếm giải buồn, nha đầu tâm linh khéo léo nhường này mà làm nữ quan thì thật là ủy khuất, ai gia đã nghĩ tới đem nàng chỉ hôn cho ngươi, đáng tiếc khi đó ngươi và nàng hình như đều vô tình với nhau.”
“Sau này ai gia nghe nói lão Thập chung tình với nàng, có điều nàng cùng a Bích tình cảm cô cháu thân thiết, không nỡ bỏ a Bích nên vẫn theo bên cạnh hầu hạ. Mắt thấy nàng cũng đã đến tuổi, hôn sự nữ nhi trong nhà không thể cứ chần chừ mãi. Phật gia luôn giảng về chữ duyên, lần này cũng là duyên phận cho phép, ngươi hãy cùng Như Ý ở chung một chút đi, nếu thấy hợp mắt thì ai gia sẽ thay các ngươi giải quyết chuyện hôn sự này, cũng coi như giải quyết tâm nguyện của ai gia.”
“Ai gia thấy Niên phi cũng là một nữ tử trầm tĩnh, có điều từ cổ chí kim, độc phòng chuyên sủng thường dễ gây ra họa, ngươi cũng đừng quên! Hơn nữa giao nàng cho Tam ca và Thất ca của ngươi, lão Tam Lão Thất giỏi võ công, tuy rằng trong rừng nhiều dã thú nhưng đều là huynh đệ trong nhà, không lẽ ngươi sợ bọn hắn không bảo hộ Niên phi chu toàn sao?”
Mọi người tựa hồ cũng bị kinh sợ, theo ánh mắt Long Phi Ly, Tuyền Cơ nhìn qua hướng đằng sau lưng Thái Hậu, đã thấy có người đi tới. Không cần phân biệt nhiều, Tuyền Cơ cũng biết người nói chuyện nhất định là nữ tử đi chính giữa.
Trong nháy mắt, nữ tử đó đã tiến đến, Tuyền Cơ không dám xác định nhưng nàng biết —— thân phận người này không nhỏ!
Bà ta rất lớn tuổi, toàn bộ mái tóc đều đã bạc trắng, mặc dù đã không còn trẻ, nhưng khuôn mặt bà vẫn rất dễ nhìn, lúc còn trẻ tuổi hòa hoa phong nhã nhất định là một đại mỹ nhân. Bà ta mặc một bộ trang phục sẫm màu có thêu chữ thọ bằng chỉ bạc, Tuyền Cơ thấy hơi quen mắt, đúng rồi, Thái Hậu cũng thường mặc loại quần áo này, ý cầu được Phúc Thọ An Khang. Điều khiến cho Tuyền Cơ giật mình là Long Chỉnh Văn cung cung kính kính ở một bên dìu bà ta.
“Khấu kiến Thái hoàng thái hậu, Thái hoàng thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Thanh âm lễ bái vang vọng một khoảng không gian, Long Phi Ly cũng lôi kéo nàng hành lễ với bà ta, Tuyền Cơ mới cảm thấy hơi có chút cảm giác như vừa tỉnh lại từ trong mộng. Bà ấy chính là Thái hoàng thái hậu, tổ mẫu của Long Phi Ly ư?
Nàng nhìn thấy ánh mắt của Thái Hậu có chút kinh ngạc khẽ lướt qua người Thái Hậu nhưng đã nhanh chóng biến mất, cười nói: “Mẫu hậu không phải ở Tĩnh Từ quan ăn chay niệm phật sao? Lần trước đại hôn lẫn sinh nhật của hoàng thượng, mẫu hậu cũng không trở về, Bích Nghi còn tưởng rằng mẫu hậu nhất định vẫn còn đang ở trong quan nghỉ ngơi một thời gian, tội nghênh đón sơ sài này xin mẫu hậu chớ trách.”
Thái hoàng thái hậu khoát tay, cười nói: “Aiz, ai gia cũng đã xem như là người nửa xuất gia, đại hôn của hoàng đế ai gia cũng không trở về, chẳng qua là có đôi khi cũng thấy nhớ trong cung nên trở về một chuyến, Tĩnh Từ quan mới là chỗ ai gia muốn ở lâu dài.”
“Dù vậy cũng khó có dịp hoàng tổ mẫu trở về, nhưng tôn nhi không kịp đón chào, tựa như lời mẫu hậu nói trong lòng trẫm bây giờ cũng rất lo lắng áy náy.”
Long Phi Ly buông Tuyền Cơ ra, cùng Long Tử Cẩm tiến lên trước, hai người đứng cùng một bên ngược lại với Long Chỉnh Văn, dìu Thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu cười, vỗ vỗ tay hoàng đế, nói: “Ngươi bận việc quốc sự, hơn nữa bây giờ không phải đã có thất ca của ngươi rồi sao? Đứa nhỏ Chỉnh Văn này nhu thuận, khó có khi được vài ngày vào kinh mà cũng vẫn đến Tĩnh Từ quan của ai gia mấy lượt, cùng ai gia ăn chay niệm phật, đúng là khó xử cho hắn rồi.”
Long Chỉnh Văn cười nói: “Có thể cùng hoàng nãi nãi ăn chay niệm phật chính là phúc phần của Chỉnh Văn.”
Thái hoàng thái hậu nhíu mi, ánh mắt hơi hơi xa xăm, “Đứa nhỏ nhà ngươi tính tình rất tốt, đáng tiếc phụ hoàng của ngươi… .”
Tuyền Cơ nghe đến đó, trong long rơi lộp bộp một cái, không nói đến chuyện tên Long Chỉnh Văn này rất xấu xa, nhưng hắn tài hoa xuất chúng, biến Vong Ưu quận-một miếng đất lớn rách nát tiêu điều thành nơi phồn hoa lớn mạnh nhất cả nước, bản lĩnh này không thể khinh thường, người này nhất định từ nhỏ trí tuệ hơn người, lại nghe nói mẫu phi của hắn rất được tiên đế sủng ái, vậy tại sao tiên đế lại không thích hắn? Nói là tứ phong đất, kì thực một nửa là trục xuất đến địa phương bần hàn kia.
Thấy Long Chỉnh Văn chỉ cười cười, không nói gì, ánh mắt Long Phi Ly sâu thẳm cũng nhìn không ra cái gì.
Thái hoàng thái hậu nói xong lại dừng lại, nhìn thấy Úc thừa tướng Niên thừa tướng vài tên lão thần tiến lên thỉnh tội thì thở dài, cười nói: “Ai gia trở về vài ngày, sẽ ngụ ở trong dịch quán của Chỉnh Văn. Các ngươi cũng không cần tiếp tục nói thỉnh tội gì gì nữa, thật ra không phải là các ngươi không đón tiếp mà là ai gia không cho Chỉnh Văn nói, đó là ý ai gia, hoàng đế cùng lão thập đã ở trong hoàng thành, lão Tam cũng thường đến đế đô, còn Chỉnh Văn lại rất ít trở về, ai gia muốn cùng hắn vui vẻ ở chung mấy ngày.”
“Hôm nay nghe nói chuyến đi săn thu tế đều đã sắp xếp rất tốt, lại là nha đầu Ngọc Trí kia làm chủ, ai gia nhớ lại cảnh hồi trước cùng tiên hoàng đến bãi săn săn bắn, nhất thời tâm huyết dâng trào mới tới chỗ này nhìn xem. Ha ha, ai gia đã xem xong một lúc rồi các ngươi mới đến, ta đứng một bên xem các ngươi náo nhiệt từ nãy đến giờ.”
“Hoàng tổ mẫu bất công, ngài chỉ cần thất ca hầu cận thôi.” Long Lập Dục cười nói.
“Hừ, lão Tam, con khỉ lưu manh nhà ngươi cũng đã đến đế đô một thời gian rồi mà sao không thấy ngươi tới thăm hoàng tổ mẫu này vậy?” Thái hoàng thái hậu cười mắng, lại nhìn về phía Ngọc Trí, “Nha đầu Ngọc Trí cũng giống Tam ca của ngươi, đều là bọn nhóc không lương tâm, cũng may ngươi còn biết sai người mấy lần đem tặng ai gia mấy thứ đồ chơi mới mẻ của dân gian.”
Ngọc Trí cười hắc hắc đi tới, dụi vào người Thái hoàng thái hậu, sẳng giọng: “Hoàng nãi nãi, trong am ni cô chỉ toàn là ni cô, ngài cũng không phải không biết là Ngọc Trí sợ nhất là đám ni cô ngốc nghếch này mà.”
Thái hoàng thái hậu cười cười, chậm rãi xoay qua quan sát Tuyền Cơ, đánh giá cao thấp một phen, mới nói: “Ngươi chính là Niên phi ư? Chuyện của ngươi, ai gia đã được nghe không ít.”
Không hiểu sao Tuyền Cơ thấy trong lòng cả kinh, vị Thái hoàng thái hậu này mặt mũi hiền lành, khi nói chuyện với mọi người cũng dùng ngữ khí hòa ái, chỉ khi nhìn về phía nàng, ánh mắt bà ta mới hơi hơi lạnh xuống.
Nàng không dám chậm trễ, vội vàng cúi người hành lễ, nói: “Tuyền Cơ thỉnh an Thái hoàng thái hậu.”
“Ừ.” Thái hoàng thái hậu gật đầu, không nói thêm gì nữa, nâng nhướng mắt nhìn bố cáo trên tường, thản nhiên nói: “Ai gia thấy sắp xếp trên thủ dụ cũ này cũng rất tốt.”
Bà liếc nhìn Như Ý một cái, Như Ý lập tức xoay người thi lễ, nàng cười gật đầu rồi nhìn về phía Long Phi Ly, nói: “Hoàng đế, ngươi đã gọi ai gia một tiếng hoàng tổ mẫu vậy ai gia cũng không ngại nói rõ, nha đầu Như Ý kia, ai gia cùng tiên hoàng đều luôn luôn vừa ý, ai gia ở Tĩnh Từ quan mấy năm nay, mỗi khi thời tiết thay đổi, thế nào nàng ta cũng đến chỗ ai gia ăn chay nói chuyện phiếm giải buồn, nha đầu tâm linh khéo léo nhường này mà làm nữ quan thì thật là ủy khuất, ai gia đã nghĩ tới đem nàng chỉ hôn cho ngươi, đáng tiếc khi đó ngươi và nàng hình như đều vô tình với nhau.”
“Sau này ai gia nghe nói lão Thập chung tình với nàng, có điều nàng cùng a Bích tình cảm cô cháu thân thiết, không nỡ bỏ a Bích nên vẫn theo bên cạnh hầu hạ. Mắt thấy nàng cũng đã đến tuổi, hôn sự nữ nhi trong nhà không thể cứ chần chừ mãi. Phật gia luôn giảng về chữ duyên, lần này cũng là duyên phận cho phép, ngươi hãy cùng Như Ý ở chung một chút đi, nếu thấy hợp mắt thì ai gia sẽ thay các ngươi giải quyết chuyện hôn sự này, cũng coi như giải quyết tâm nguyện của ai gia.”
“Ai gia thấy Niên phi cũng là một nữ tử trầm tĩnh, có điều từ cổ chí kim, độc phòng chuyên sủng thường dễ gây ra họa, ngươi cũng đừng quên! Hơn nữa giao nàng cho Tam ca và Thất ca của ngươi, lão Tam Lão Thất giỏi võ công, tuy rằng trong rừng nhiều dã thú nhưng đều là huynh đệ trong nhà, không lẽ ngươi sợ bọn hắn không bảo hộ Niên phi chu toàn sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.