Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 305: Mặt nạ của Thiên Tử.

Mặc Vũ Bích Ca

05/06/2015

Tuy cẩn thận nhưng vẫn bị kim đâm vào ngón tay của chính mình, Dao Quang ai ui một tiếng, lập tức bịt miệng che giấu âm thanh.

Dùng máu trên ngón tay vẽ bừa lên trên mặt hình nhân, Dao Quang vừa lòng nhe răng cười hắc hắc vài tiếng, thần sắc càng trở nên ngoan lệ, lại cắn ngón tay đã gần như ngừng chảy máu, làm cho hình nhân bị nhuộm đỏ tươi.

Ánh nến lập lòe ánh lên gương mặt xinh đẹp kiều mị của Dao Quang lại lộ ra một chút dữ tợn: hãy đợi đến lúc Hoàng Thượng sủng ái ta mà xem, Tuyền Cơ, tỷ tỷ nhất định sẽ cẩn thận tiễn ngươi một đoạn đường!

Đột nhiên, trong không khí thổi qua một mùi hương ngọt ngào, chắc là mùi hoa cỏ tràn vào qua cửa sổ nàng ta mở, nàng hơi hơi mơ màng, cảm thấy một cơn buồn ngủ ập tới, vội vàng cất hình nhân vào trong hộp, xoay người thong thả đi đến trên giường.

******

Tia nắng sáng từ ngoài cửa sổ xuyên thấu qua khe cửa sổ rọi trên mặt đất, Dao Quang bị tiếng chim hót bên ngoài cửa sổ đánh thức.

“Hoàng Thượng?” Phát hiện bên cạnh có người, Dao Quang trong lòng kinh hỉ, nghe thấy nam nhân ngủ say khẽ gây ra tiếng động, nàng nắm chặt cánh tay rắn chắc của nam nhân đặt trên người mình, nhẹ nhàng dựa sát thân mình về phía sau, không để hở chút khoảng trống nào giữa hai người.

Bỗng đột nhiên lại cảm giác có hơi khác thường, nàng vội vàng xoay người sang chỗ khác.

Mắt nhìn nam nhân đang ở ngủ say, nàng nhất thời sợ tới mức toát mồ hôi lạnh khắp người, kinh hoàng kêu một tiếng, ngồi bật dậy rồi đẩy người đó, gấp gáp hô : “Ca ca, mau mau đứng lên! Sao ngươi lại ở chỗ này?”

Ngủ bên cạnh nàng không phải là hoàng đế mà chính là Niên Tụng Đình!

Nam nhân bị đẩy vài lần, lại vẫn hôn mê bất tỉnh, Dao Quang muốn kêu người tới nhưng không dám, chỉ đành dùng chăn che khuất Niên Tụng Đình trước đã.

Đang trong lúc do dự cửa lại bị đẩy ra, đám người hầu mạnh dạn tiến vào.

“Nương nương, nô tỳ nghe thấy ngài gấp giọng kêu to là có chuyện gì vậy?” Tỳ nữ bên người hỏi rồi định đến cạnh thay quần áo cho Dao Quang.



“Đứng lại!” Dao Quang hoảng sợ quát lớn, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, nàng cắn cắn môi, cố trấn định nói: “Bản cung còn muốn ngủ thêm một lát, các ngươi lui xuống trước đi.”

“Hôm qua trong Thải Trân Các Niên tần có lòng tốt suy nghĩ cho Niên phi mà trẫm lại nặng lời, trẫm cứ đắn đo là nên đến thăm Niên tần, Niên tần sẽ không trách trẫm đến sớm chứ?” Vừa nói Long Phi Ly vừa thong thả đi vào Thu Thủy hiên, hắn liếc mắt nhìn tấm màn buông xuống, mỉm cười.

Hạ Tang đi theo đằng sau hắn cũng tươi cười dạt dào, Thanh Phong cùng vài tên nội thị nhìn như đứng tùy ý nhưng lại che kín hết tất cả đường ra vào của Thu Thủy hiên.

Hạ Tang cười khẽ, thầm nghĩ: tiết mục này không thể thiếu phần ta được đâu, hắn lên giọng trách mắng: “Các ngươi còn không mau mau giúp nương nương thay quần áo.”

“Không cần!” Dao Quang hết sức sợ hãi kêu to.

Một đám tỳ nữ lập tức vội vàng tiến lên, màn vừa vén thì vài tỳ nữ đã thét chói tai, lộ ra thân hình Niên Tụng Đình. Dao Quang run run ngã nhào khỏi giường, quỳ rạp xuống đất.

“Hoàng Thượng, xin hãy tin tưởng nô tì, nô tì không biết vì sao trên giường lại có người.”

“Niên tướng quân như thế nào lại ở chỗ này? Không phải là đêm khuya sấm cung, lén tư tình với phi tử của trẫm đấy chứ?” Sắc mặt Long Phi Ly đột biến, mắt phượng thoáng hiện tia sáng lạnh lẽo, liếc Dao Quang một cái, Dao Quang chỉ cảm thấy giống như rơi vào hầm băng, bị không khí lạnh làm đông cứng, thân mình run run.

Sớm có nội thị bước qua, làm cho Niên Tụng Đình tỉnh lại, áp hắn quỳ xuống dưới đất.

Long Phi Ly khóe miệng lộ ra một chút châm biếm: “Niên Tụng Đình, ngươi thật đúng là phản rồi!”

“Sao lại như vậy? Như thế nào lại như vậy?” Đồng tử Niên Tụng Đình co rút mãnh liệt, thất thanh gọi, “Hoàng Thượng, vi thần —— ”

Rồi đột nhiên bắt gặp sắc mặt giết chóc của hoàng đế, hắn rất kinh hãi, cắn răng một cái, lập tức liền định vung tay bật dậy ngoan cố chống cự nhưng chỉ cảm thấy tay chân vô lực, hắn hết sức hoảng hốt.

Rồi đột nhiên một tiếng động trầm đục vang lên, đau đớn mãnh liệt nhất thời lan ra toàn thân, hắn cố mở hai mắt, cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua tim.

Máu rơi tí tách từng giọt, chất lỏng đỏ tươi chảy dọc theo chuôi kiếm bạch ngọc xuống tay nam tử, bàn tay xinh đẹp kia cũng không chút run rẩy. Hoàng đế hơi hơi cúi người xuống, cười nhẹ bên tai Niên Tụng Đình nói: “Niên tướng quân, trẫm để cho Niên Dao Quang tiến cung là vì giờ phút này đấy, ngươi thật đúng là… Không làm trẫm thất vọng.”



Hoàng hậu có thai, Niên phi bị coi thường, hoàng đế thương tiếc Niên phi, đem quân quyền giao cho Niên gia xem như ân sủng, hết thảy đều là giả ! Hôm qua trong Thải Trân Các, Long Tử Cẩm chúc mừng, hai người cùng uống rượu đến say mèm, Long Tử Cẩm chỉ để cho Niên thừa tướng về trước, muốn cùng hắn tiếp tục uống… sắc mặt Niên Tụng Đình lập tức xám trắng, ánh mắt tan rã, cười thảm một tiếng, lẩm bẩm nói: “Ta đã hiểu, ta đã hiểu…”

Long Phi Ly giật thanh kiếm ra, một cước đá văng thi thể Niên Tụng Đình, đạm bạc cười nói: “Đáng tiếc là đã muộn.”

Dao Quang hoảng sợ vạn phần, phủ phục lết tới dưới chân Long Phi Ly.

Long Phi Ly cười lạnh một tiếng: “Hạ Tang!”

Thân hình Hạ Tang lóe lên, chắn phía trước Dao Quang.

Long Phi Ly không bao giờ liếc nhìn nữ nhân này một cái nào nữa, phất tay áo đi ra ngoài.

******

Kim Loan điện.

Long Phi Ly sắc mặt như phủ một lớp sương lạnh như băng, khóe miệng lại lộ ra nụ cười yếu ớt: “Niên thừa tướng dạy dỗ một đôi nhi tử thật tốt! Trẫm ủy thác trọng trách cho Niên gia, Niên thừa tướng a, ngươi lại báo đáp trẫm như vậy!”

Hắn thoáng nhìn Hạ Tang, Hạ Tang hiểu ý, tuyên đọc thánh chỉ: “Niên Vĩnh Hoa không biết dạy dỗ, để cho nữ nhi nam nhi dâm loạn cung đình, Niên Tụng Đình đã đền tội, ban thưởng tội phi Niên Dao Quang bạch lăng ba thước, nể tình Phượng Thứu cung Niên Tuyền Cơ hiền lành thục đức, rất được lòng trẫm, thật là gương sáng cho phi tần trong hậu cung, đặc biệt miễn tội khi quân cho Niên gia, giáng Niên Vĩnh Hoa một cấp, binh quyền Niên Tụng Đình tạm thời giao cho Đoạn Ngọc Hoàn chưởng quản. Khâm thử, tạ ơn!

Niên thừa tướng ngã sụp xuống đất, tấm lưng khẽ rung động.

Bách quan hoặc run sợ e ngại bất an, hoặc thờ ơ lạnh nhạt, có điều mặc kệ là môn hạ của Niên thừa tướng hay là đảng phái khác, ai ai cũng kinh hãi. Hôm qua mới có tin từ trong cung truyền ra, hoàng đế giao quân quyền cho Niên gia, bất quá chỉ qua một đêm, thế chân vạc đã bị phá vỡ! Không có binh lực của Niên Tụng Đình chống đỡ phía sau, Niên thừa tướng chỉ là một con cọp không có răng, cho dù có sót lại khí thế nhưng cũng đã không còn sức mạnh lớn lao!

Thiên hạ đều nói, Thiên Tử trẻ tuổi ôn nhu từ hiếu, hết thảy đều là giả !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook