Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 134: Một đêm đính ước (8)
Mặc Vũ Bích Ca
03/06/2015
Long Phi Ly nhảy lên, hướng cành cây bên cạnh bẻ xuống làm vũ khí.
Hắc y nhân rùng mình, không dự đoán được hắn sẽ làm như thế, thân thủ nhanh chóng chĩa kiếm về phía mặt của Long Phi Ly.
Long Phi Ly cũng không tránh, cầm cành cây đánh thẳng ngực hắn.
Hắc y nhân lắp bắp kinh hãi, chiêu này vốn là hư chiêu, muốn mượn cơ hội thoát thân, ai ngờ bị Long Phi Ly đoán được.
Lỡ mất cơ hội, hơn mười thị vệ đang muốn xông tới.
Long Phi Ly nhìn tới sắc mặt u ám của Niên Tụng Đình, biết hắn muốn tham gia vào trận chiến, võ công Niên Tụng Đình vô cùng giỏi,sư phụ hắn nổi danh danh kiếm sơn trang, nếu không sợ bị phát hiện ra võ công, phải giấu đi thân thủ của mình, thì cho dù người ở đây có nhiều thế nào, hắn đã có thể thoát thân từ lâu.
“Xảy ra chuyện gì vậy con?” Thanh âm kinh hoàng vang vọng bốn phía, mọi người Niên phủ đều loạn cả lên, lúc này một đám đông hộ vệ đã tới.
Nam nhân nữ quyến đều tới đây.
Ánh mắt Long Phi Ly hơi trầm xuống…..Nếu hoàng đế cùng đám người Từ Hi không xuất hiện, điều này chứng minh cho cái gì?
Lúc này, một tiếng hét lớn cách đó không xa vang lên. Một tiếng kêu nho nhỏ xen lẫn một tiếng gầm nhẹ.
Mọi người lắp bắp kinh hãi, nhìn lại, đã thấy một thị vệ đang sợ hãi liên tục lùi về phía sau, run giọng nói: “Niên tần nương nương, tiểu nhân không cố ý………”
Niên Vĩnh Hoa đứng ở cửa thư phòng cả giận quát: “Xảy ra chuyện gì?”
Hắn nghe được tên của Niên tần, cũng bất chấp đang đánh nhau bên này, nhanh chóng bước về hướng bên kia.
Niên Tụng Đình nhíu mày, ánh mắt lơ đãng.
Trong đêm tối, ánh lửa sáng rực, đám người hỗn độn, bên kia, một thị vệ hoảng hốt…….còn có trên thân ảnh một màu đỏ sẫm.
Trong lòng Long Phi Ly hơi thắt lại, nhưng không có chút do dự nào, tay áo chớp lên, bội kiếm bên lưng tuốt ra khỏi vỏ, bọn thị vệ chỉ cảm thấy một mũi nhọn sắc lạnh lướt qua, kiếm kia như tầng tầng lớp lớp, như gió cuốn, sắc bén, giống như tới từ bốn phương tám hướng.
Long Phi Ly trong lòng hơi hơi trầm xuống, lại không chút do dự, tay áo chớp lên, bội kiếm nơi thắt lưng lập tức rút khỏi vỏ, bọn thị vệ chỉ cảm thấy trước mắt hàn mũi nhọn đại triển, kiếm kia thế tầng tầng lớp lớp, gió cuốn điện thiểm bàn sắc bén, liền giống như theo bốn phương tám hướng mà đến.
Thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ, đã có người ngã xuống.
Đến khi Niên Tụng Đình nghe được tiếng kêu đau đớn, rùng mình nghĩ, không tốt rồi, đến khi hắn quay đầu lại, người bên này đã biến mất?
******
Nhiều loại hoa cây cỏ bao quanh, một đình các không người, ánh mắt xẹt qua, hắc y nhân kia đang trèo tường chạy trốn. Người đó dùng ngoan chiêu mà đào thoát, khoé miệng Long Phi Ly khẽ cong lên, cũng không đuổi theo. Thi triển khinh công hướng về phòng Tuyền Cơ.
“Hoàng Thượng.”
Qua vài gian nhà, đã thấy toàn bộ đám người Hạ Tang đã thay y phục tiến tới.
“Toả hồn hương của Niên Khai Dương đã được giải, cùng Niên Thiên Xu đang tới phía sau”. Thanh Phong gấp gáp nói.
“ Ừ”. Ánh mắt Long Phi Ly vừa lay động, đã thấy trong tay Từ Hi là bộ minh hoàng cẩm bào* hơi hơi nhăn nhúm.
*bộ quần áo ngủ của nhà vua
Hắn vuốt cằm “Thông minh”.
Hạ Tang và Thanh Phong cùng liếc mắt nhìn nhau, Hạ Tang thấp giọng nói: “Hoàng thượng, là……Niên Tuyền Cơ”.
“Ngu xuẩn!” Niên tướng giận giữ, tát tên thị vệ phía trước, đám người Niên phu nhân đã xông tới.
Vẻ mặt Niên phu nhân hoảng sợ, chỉ thấy giữa một đám thị vệ, một nữ tử đang nằm.
Quần áo đỏ tươi như máu.
Trên đó, vết máu loang lổ, bàn tử ngang dọc, bát điệp đồ ăn toái tan nhất .
Tay áo nữ tử hơi mở ra, lộ ra một nửa cánh tay đỏ tươi, một nửa trắng như tuyết, một dòng máu đỏ tươi vẫn đang từ trên vai uốn lượn xuống, kéo dài tới cánh tay, miệng vết thương thật dữ tợn.
Nàng nhắm mắt lại, mi mắt khẽ run run.
Một nha hoàn bên cạnh nhẹ nhàng nâng cơ thể của nàng lên, khóc gọi: “Nương nương, nương nương…..” Thị vệ kia liên tục dập đầu, sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu: “Là nương nương nhào tới, nô tài không biết người là Niên tần nương nương, mới đâm người một kiếm”.
Âm thanh hỗn loạn ầm ỹ, mọi người đều hoảng loạn, Niên tướng vừa giận giữ vừa sợ hãi, Niên Tụng Đình sắc mặt trầm xuống. Niên tần ở Niên phủ xảy ra chuyện, nếu hoàng thượng truy cứu xuống……..
Niên phu nhân nghẹn ngào xoay người muốn kéo Tuyền Cơ vào trong lòng, lại bị một người nhanh chóng đoạt lấy.
******
“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Nhìn thấy thân ảnh minh hoàng, mọi người cả kinh, vội vàng quỳ rạp xuống hành lễ.
Hoàng đế lại không nói tiếng nào, chỉ đem Tuyền Cơ ôm vào trong lòng.
Toàn bộ đình viện, hơn một trăm người đứng, lúc này lại không có một tiếng động nào, cũng không ai dám phát ra bất kỳ âm thanh nào
Long Phi Ly trầm giọng nói: “Thôi nữ y đâu?”
Nhìn thấy bộ dáng Tuyền Cơ, Hạ Tang cũng kinh hãi, hắn đang định đáp lời, Từ Hi đã thấp giọng nói: “Hoàng thượng, Thôi nữ y đang túc trực ở sương phòng, nô tài lập tức mang người lại đây”.
Thanh Phong nhíu mày nói: “Ta đi”
Thân hình hắn khẽ nhúc nhích, bóng dáng đã biến mất.
Dao Quang nhìn thấy toàn cơ thể Tuyền Cơ đang gối trên tay hoàng đế, trong lòng so đo, đứng lên, bước nhẹ nhàng, đi tới bên người hoàng đế.
“Hoàng Thượng đừng lo lắng, nương nương nhất định sẽ không có việc gì.” Nàng ôn nhu nói.
“Cút ngay.” Long Phi Ly không thèm ngẩng đầu lên.
Một tiếng này, tất cả mọi người vừa kinh ngạc vừa sửng sốt. Nếu không phải Như phu nhân ở sau lưng đỡ, Dao Quang dĩ nhiên là ngã ngồi trên đất.
Niên Tụng Đình liếc nhìn sắc mặt Niên tướng, sắc mặt Niên tướng cực kỳ khó coi.
“Hoàng thượng, xảy ra việc này, tội thần đáng chết vạn lần.” Hắn khấu đầu thật mạnh.
Long Phi Ly không đáp lời, chỉ kéo áo che phủ miệng vết thương cho Tuyền Cơ, bàn tay gắt gao nắm chặt, không cho máu tươi tiếp tục chảy ra.
Tay trắng nõn, trong nháy mắt đã nhộm một màu đỏ tươi.
Ánh mắt dừng ở gương mặt nữ tử tái nhợt trong lòng, Long Phi Ly đột nhiên muốn cười.
Niên Tuyền Cơ, chẳng lẽ nàng không biết, nếu lần này, người cầm kiếm đâm trực diện, hoặc là kiếm kia sắc bén hơn một chút, cánh tay của nàng hẳn đã đứt xuống không.
Nàng không biết sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.