Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 164: Ngày đêm ở Trữ Tú điện (3)
Mặc Vũ Bích Ca
04/06/2015
Edit: Ẩn Danh
Nàng không cúi đầu trước hắn hay là nhận lỗi. Cũng đúng, nữ nhân này còn có cái gì không dám làm?
Nhìn chằm chằm thân ảnh đi ra ngoài cửa, Long Phi Ly trở về bàn ngồi xuống, cầm lấy sách, cười lạnh nói: “Cũng đúng. Tốt hơn là Niên tần nên đi cho mau, giờ Tuất trẫm sẽ hạ lệnh cho Hạ Tang truyền chỉ, phạt trượng toàn bộ đám nô tài thất trách trong Phượng Thứu cung, người làm chủ tử sao có thể không có ở đó?”
Tuyền Cơ xoay người cả giận nói: “Ngươi dùng thủ đoạn như vậy để đối phó với ta sao?”
Long Phi Ly không nói gì, mắt nhìn quyển sách trên bàn.
“Long Phi Ly, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Tuyền Cơ cắn răng nói.
Thật lâu sau cũng không có một tiếng động, Tuyền Cơ đứng ngây tại chỗ, kỳ thật nàng cũng biết chuyện tự mình xuất cung này nghiêm trọng cỡ nào, nếu hắn mặc kệ nàng, để cho một người nào trong cung biết được chuyện này thì nàng ắt sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm!
Nhưng giữa hắn và nàng còn bị ngăn cách bởi Dao Quang, cho dù hắn không thương Dao Quang, còn có chuyện xảy ra trên Kim Loan điện* (*chỗ này convert để là Trữ Tú điện nhưng theo ta Kim Loan điện mới chính xác), bọn họ rốt cuộc không thể quay trở lại như trước kia.
Cuối cùng thanh âm của hắn thản nhiên truyền đến: “Trẫm chỉ biết là, đã sai lầm thì phải nhận lỗi.”
Tuyền Cơ giật mình sửng sốt một hồi, cười nói: “Ngươi mơ tưởng!”
Nàng nói với hắn xong xoay người đi ra cửa.
Long Phi Ly giận dữ, gấp mạnh sách lại, một tay hất sạch tất cả mọi thứ trên bàn xuống.
******
Tuyền Cơ ra ngoài, hoàng hôn sắp sửa buông xuống, nàng cảm giác được mình ngủ cũng đủ lâu. Hắn nói giờ Tuất, hiện tại ước chừng là giờ Dậu, còn được chút thời gian. Nàng đương nhiên sẽ không mặc kệ bọn nô tài trong Phượng Thứu cung. Trước giờ Tuất trở về cầu xin hắn là được. Hiện tại khiến cho hắn tức giận một chút đi!
Nghĩ như vậy nên tâm tình tựa hồ sung sướng hơn.
Trở lại Phượng Thứu cung, Điệp Phong và tất cả mọi người nước mắt lưng tròng đón nàng, ba mồm bốn miệng hỏi nàng đi nơi nào. Nàng chỉ nói nàng ở chỗ Hoàng Thượng, bọn người Điệp Phong nghe thấy mơ hồ, nhưng thấy nàng không muốn nói nên không hỏi nữa.
“Sói con đâu? Rốt cuộc tên kia đưa nó đi đâu vậy?” Tuyền Cơ thật là kỳ quái, trong lòng có chút lo lắng cho sói con không hiểu vì sao lại mất tích một khoảng thời gian.
Điệp Phong chỉ nói không biết, từ ngày Thanh Phong mang nó đi thì không có thấy nó trở về nữa.
Tuyền Cơ nhíu nhíu mày, nghĩ rằng nhất định phải tìm Thanh Phong hỏi một chút.
Lúc này, Điệp Phong lau nước mắt xong nói: “Nương nương, vừa rồi tỳ nữ của công chúa Ngọc Trí tới, nói ngài đến tẩm cung của công chúa một chuyến.”
“Nàng có nói là chuyện gì không?”
Điệp Phong lắc đầu.
Tuyền Cơ nhẩm tính, đến chỗ Ngọc Trí một chuyến rồi trở về Trữ Tú điện thì vừa vặn, thuận tiện hỏi Ngọc Trí một chút về chuyện đám người Phong Chiến Bách, không biết bọn họ sau đó thế nào rồi. Đêm qua nàng ở trong phòng còn không biết được thân phận chân chính của Nạp Minh Thiên Lãng và Vân Dương (Long Chỉnh Văn).
******
Không dẫn cung tỳ theo, Tuyền Cơ hỏi đường đến tẩm cung của Ngọc Trí rồi tự mình đi.
Còn chưa tiến vào trong thì đã nghe được trong viện truyền đến một loạt thanh âm.
Một giọng nam ôn ôn thanh thanh hạ giọng nói: “Ngọc Trí, đi tìm Cửu ca của ngươi đi.”
“Không đi!” Thanh âm này đúng là của Ngọc Trí.
Nam tử cười lạnh nói: “Vốn là Nhị vương tử Nguyệt Lạc quốc cùng phiên vương An Khang quận Phương Sở Phàm đồng thời cầu thân với Hoàng Thượng, Thái Hậu cùng với Nguyệt Lạc quốc và phiên vương Tây Lương hai bên đều có giao tình nhưng hiện tại lại nghiên về phía phiên vương một chút, đã mấy lần góp lời với Hoàng Thượng muốn đưa ngươi gả cho phiên vương.”
“Hoàng Thượng là thật tâm thương ngươi, nhiều lần liều mạng nghịch ý Thái Hậu, định là trong thọ yến sắp tới của hắn, hắn sẽ ra chút đề mục khảo hạch hai người rồi mới quyết định, nhưng trước mắt vì chuyện ngươi tự ý xuất cung nên giận dữ muốn đem ngươi gả cho phiên vương. Ngươi đi tìm hắn một chút, nói với hắn tình —— ”
Ngọc Trí cắt lời nam tử, cười nhẹ nói: “Hạ Tang, Nguyệt Lạc vẫn là phiên vương, có gì khác nhau sao?”
Hạ Tang tựa hồ hơi nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Tóm lại sẽ có thêm nhiều lựa chọn không phải sao? Nghe nói hoàng tộc Nguyệt Lạc quốc đối đãi với chính phi đều rất tốt, Nhị vương tử cũng chưa cưới vợ, nếu ngươi là nữ nhân đầu tiên của hắn như vậy sẽ có thể kiêu ngạo chút, còn phiên vương Phương Sở Phàm kia đã sớm nạp bảy tám thê thiếp.”
Ngọc Trí thấp giọng nói: “Ai đối Ngọc Trí mà nói đều giống nhau, trên đời này chỉ có một người giống như Phong đại ca thôi.”
“Ngươi là nói tên Phong Chiến Bách kia ư?” Hạ Tang chần chờ một chút, lập tức hơi hơi trầm thanh, “Ngọc Trí, ngươi nói với ta còn may, trước mặt hoàng thượng, ngươi đừng nhắc đến người này!”
“Hạ Tang, ngươi có biết phiền hay không vậy? Ngươi đi đi! Chuyện của Ngọc Trí không cần ngươi quan tâm.”
“Ngọc Trí —— ”
“Đi đi! Ta nói không đi thì sẽ không đi! Ngọc Trí không đi, cũng không muốn nghe ngươi lải nhải!”
“Long Ngọc Trí!” Hạ Tang cũng nổi giận.
Ngọc Trí cắn răng nói: “Hạ Tang, sao ngươi cũng quản nhiều chuyện vậy? Bản công chúa phải gả cho ai có quan hệ gì với ngươi đâu? Dù sao gả cho heo cho chó cũng sẽ không gả cho thái giám ngươi.”
Sau một lúc trầm mặc thật lâu.
“Hạ Tang ——” Ngọc Trí tựa hồ cũng ý thức được chính mình nói gì, lẩm bẩm nói: “Ta không phải cố ý …”
Hạ Tang cười lạnh, “Lời công chúa nói có lý, là Hạ Tang đi quá giới hạn. Hạ Tang bất quá là một nô tài, một hoạn quan thấp hèn nhất, có gì tư cách gì quản chuyện của công chúa!”
Tuyền Cơ giật mình đã thấy Hạ Tang một thân thanh sam bước nhanh ra cửa, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy sắc thái tự giễu cợt.
Hắn nhìn thấy Tuyền Cơ, cũng nao nao, lập tức nói: “Nô tài ra mắt nương nương, nô tài cáo lui trước.”
Đôi mắt nhìn người tinh nhuệ, luôn luôn cười dài như Hạ Tang vậy mà cũng có lúc mặt mày lộ ra vẻ thê lương như vậy.
Tuyền Cơ nghĩ rằng, trừ chuyện nội thị Phượng Thứu cung, chuyện Ngọc Trí nàng cũng phải đi cầu xin Long Phi Ly! Ngọc Trí tuy có lòng thành toàn nhưng rốt cuộc chỉ là một tiểu cô nương, theo như lời Hạ Tang là đúng, nhiều lựa chọn tóm lại vẫn tốt… Nhưng mà Long Phi Ly, hắn sẽ đồng ý tất cả van cầu của nàng sao?
Trong lòng nàng có việc, thầm nghĩ đợi sau này hãy đi tìm Ngọc Trí, khẽ cắn môi, liền đi về hướng Trữ Tú điện.
Nàng không cúi đầu trước hắn hay là nhận lỗi. Cũng đúng, nữ nhân này còn có cái gì không dám làm?
Nhìn chằm chằm thân ảnh đi ra ngoài cửa, Long Phi Ly trở về bàn ngồi xuống, cầm lấy sách, cười lạnh nói: “Cũng đúng. Tốt hơn là Niên tần nên đi cho mau, giờ Tuất trẫm sẽ hạ lệnh cho Hạ Tang truyền chỉ, phạt trượng toàn bộ đám nô tài thất trách trong Phượng Thứu cung, người làm chủ tử sao có thể không có ở đó?”
Tuyền Cơ xoay người cả giận nói: “Ngươi dùng thủ đoạn như vậy để đối phó với ta sao?”
Long Phi Ly không nói gì, mắt nhìn quyển sách trên bàn.
“Long Phi Ly, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Tuyền Cơ cắn răng nói.
Thật lâu sau cũng không có một tiếng động, Tuyền Cơ đứng ngây tại chỗ, kỳ thật nàng cũng biết chuyện tự mình xuất cung này nghiêm trọng cỡ nào, nếu hắn mặc kệ nàng, để cho một người nào trong cung biết được chuyện này thì nàng ắt sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm!
Nhưng giữa hắn và nàng còn bị ngăn cách bởi Dao Quang, cho dù hắn không thương Dao Quang, còn có chuyện xảy ra trên Kim Loan điện* (*chỗ này convert để là Trữ Tú điện nhưng theo ta Kim Loan điện mới chính xác), bọn họ rốt cuộc không thể quay trở lại như trước kia.
Cuối cùng thanh âm của hắn thản nhiên truyền đến: “Trẫm chỉ biết là, đã sai lầm thì phải nhận lỗi.”
Tuyền Cơ giật mình sửng sốt một hồi, cười nói: “Ngươi mơ tưởng!”
Nàng nói với hắn xong xoay người đi ra cửa.
Long Phi Ly giận dữ, gấp mạnh sách lại, một tay hất sạch tất cả mọi thứ trên bàn xuống.
******
Tuyền Cơ ra ngoài, hoàng hôn sắp sửa buông xuống, nàng cảm giác được mình ngủ cũng đủ lâu. Hắn nói giờ Tuất, hiện tại ước chừng là giờ Dậu, còn được chút thời gian. Nàng đương nhiên sẽ không mặc kệ bọn nô tài trong Phượng Thứu cung. Trước giờ Tuất trở về cầu xin hắn là được. Hiện tại khiến cho hắn tức giận một chút đi!
Nghĩ như vậy nên tâm tình tựa hồ sung sướng hơn.
Trở lại Phượng Thứu cung, Điệp Phong và tất cả mọi người nước mắt lưng tròng đón nàng, ba mồm bốn miệng hỏi nàng đi nơi nào. Nàng chỉ nói nàng ở chỗ Hoàng Thượng, bọn người Điệp Phong nghe thấy mơ hồ, nhưng thấy nàng không muốn nói nên không hỏi nữa.
“Sói con đâu? Rốt cuộc tên kia đưa nó đi đâu vậy?” Tuyền Cơ thật là kỳ quái, trong lòng có chút lo lắng cho sói con không hiểu vì sao lại mất tích một khoảng thời gian.
Điệp Phong chỉ nói không biết, từ ngày Thanh Phong mang nó đi thì không có thấy nó trở về nữa.
Tuyền Cơ nhíu nhíu mày, nghĩ rằng nhất định phải tìm Thanh Phong hỏi một chút.
Lúc này, Điệp Phong lau nước mắt xong nói: “Nương nương, vừa rồi tỳ nữ của công chúa Ngọc Trí tới, nói ngài đến tẩm cung của công chúa một chuyến.”
“Nàng có nói là chuyện gì không?”
Điệp Phong lắc đầu.
Tuyền Cơ nhẩm tính, đến chỗ Ngọc Trí một chuyến rồi trở về Trữ Tú điện thì vừa vặn, thuận tiện hỏi Ngọc Trí một chút về chuyện đám người Phong Chiến Bách, không biết bọn họ sau đó thế nào rồi. Đêm qua nàng ở trong phòng còn không biết được thân phận chân chính của Nạp Minh Thiên Lãng và Vân Dương (Long Chỉnh Văn).
******
Không dẫn cung tỳ theo, Tuyền Cơ hỏi đường đến tẩm cung của Ngọc Trí rồi tự mình đi.
Còn chưa tiến vào trong thì đã nghe được trong viện truyền đến một loạt thanh âm.
Một giọng nam ôn ôn thanh thanh hạ giọng nói: “Ngọc Trí, đi tìm Cửu ca của ngươi đi.”
“Không đi!” Thanh âm này đúng là của Ngọc Trí.
Nam tử cười lạnh nói: “Vốn là Nhị vương tử Nguyệt Lạc quốc cùng phiên vương An Khang quận Phương Sở Phàm đồng thời cầu thân với Hoàng Thượng, Thái Hậu cùng với Nguyệt Lạc quốc và phiên vương Tây Lương hai bên đều có giao tình nhưng hiện tại lại nghiên về phía phiên vương một chút, đã mấy lần góp lời với Hoàng Thượng muốn đưa ngươi gả cho phiên vương.”
“Hoàng Thượng là thật tâm thương ngươi, nhiều lần liều mạng nghịch ý Thái Hậu, định là trong thọ yến sắp tới của hắn, hắn sẽ ra chút đề mục khảo hạch hai người rồi mới quyết định, nhưng trước mắt vì chuyện ngươi tự ý xuất cung nên giận dữ muốn đem ngươi gả cho phiên vương. Ngươi đi tìm hắn một chút, nói với hắn tình —— ”
Ngọc Trí cắt lời nam tử, cười nhẹ nói: “Hạ Tang, Nguyệt Lạc vẫn là phiên vương, có gì khác nhau sao?”
Hạ Tang tựa hồ hơi nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Tóm lại sẽ có thêm nhiều lựa chọn không phải sao? Nghe nói hoàng tộc Nguyệt Lạc quốc đối đãi với chính phi đều rất tốt, Nhị vương tử cũng chưa cưới vợ, nếu ngươi là nữ nhân đầu tiên của hắn như vậy sẽ có thể kiêu ngạo chút, còn phiên vương Phương Sở Phàm kia đã sớm nạp bảy tám thê thiếp.”
Ngọc Trí thấp giọng nói: “Ai đối Ngọc Trí mà nói đều giống nhau, trên đời này chỉ có một người giống như Phong đại ca thôi.”
“Ngươi là nói tên Phong Chiến Bách kia ư?” Hạ Tang chần chờ một chút, lập tức hơi hơi trầm thanh, “Ngọc Trí, ngươi nói với ta còn may, trước mặt hoàng thượng, ngươi đừng nhắc đến người này!”
“Hạ Tang, ngươi có biết phiền hay không vậy? Ngươi đi đi! Chuyện của Ngọc Trí không cần ngươi quan tâm.”
“Ngọc Trí —— ”
“Đi đi! Ta nói không đi thì sẽ không đi! Ngọc Trí không đi, cũng không muốn nghe ngươi lải nhải!”
“Long Ngọc Trí!” Hạ Tang cũng nổi giận.
Ngọc Trí cắn răng nói: “Hạ Tang, sao ngươi cũng quản nhiều chuyện vậy? Bản công chúa phải gả cho ai có quan hệ gì với ngươi đâu? Dù sao gả cho heo cho chó cũng sẽ không gả cho thái giám ngươi.”
Sau một lúc trầm mặc thật lâu.
“Hạ Tang ——” Ngọc Trí tựa hồ cũng ý thức được chính mình nói gì, lẩm bẩm nói: “Ta không phải cố ý …”
Hạ Tang cười lạnh, “Lời công chúa nói có lý, là Hạ Tang đi quá giới hạn. Hạ Tang bất quá là một nô tài, một hoạn quan thấp hèn nhất, có gì tư cách gì quản chuyện của công chúa!”
Tuyền Cơ giật mình đã thấy Hạ Tang một thân thanh sam bước nhanh ra cửa, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy sắc thái tự giễu cợt.
Hắn nhìn thấy Tuyền Cơ, cũng nao nao, lập tức nói: “Nô tài ra mắt nương nương, nô tài cáo lui trước.”
Đôi mắt nhìn người tinh nhuệ, luôn luôn cười dài như Hạ Tang vậy mà cũng có lúc mặt mày lộ ra vẻ thê lương như vậy.
Tuyền Cơ nghĩ rằng, trừ chuyện nội thị Phượng Thứu cung, chuyện Ngọc Trí nàng cũng phải đi cầu xin Long Phi Ly! Ngọc Trí tuy có lòng thành toàn nhưng rốt cuộc chỉ là một tiểu cô nương, theo như lời Hạ Tang là đúng, nhiều lựa chọn tóm lại vẫn tốt… Nhưng mà Long Phi Ly, hắn sẽ đồng ý tất cả van cầu của nàng sao?
Trong lòng nàng có việc, thầm nghĩ đợi sau này hãy đi tìm Ngọc Trí, khẽ cắn môi, liền đi về hướng Trữ Tú điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.