Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 348: Ngọc Trí xuất cung
Mặc Vũ Bích Ca
08/06/2015
Loại cảm giác này có từ sau chuyện ở Vực cung.
Nhưng hắn không nói cho nàng, bởi vì tình huống này sẽ không duy trì được bao lâu, sau khi từ đế lăng trở về, cuộc sống trong hậu cung vẫn tiếp tục như thường. Hắn là hoàng đế, không thể chỉ chạm vào một mình nàng. Hiện tại, vẫn chưa được.
“Phải đi bao lâu?” Thanh âm của nàng khẽ truyền đến.
“Chậm thì mười ngày, nhanh thì sáu đến bảy ngày.”
“Sớm trở về một chút.”
“Được.”
Nàng chui ra khỏi lòng hắn, ngồi lên trên đùi của hắn, đưa tay nắm dây đai cột tóc của hắn.
“Từ Hi, Ngọc Hoàn và Thanh Phong đồng hành cùng trẫm, Hạ Tang sẽ ở lại trong cung lo cho nàng, có chuyện gì nàng chỉ cần tìm hắn hoặc Thập đệ là được.” Long Phi Ly nắm lấy bàn tay đang vuốt tóc của nàng.
“Ta cũng không phải tiểu hài tử, không cần người lo.” Tuyền Cơ trong lòng vui sướng, ngoài miệng lại khẽ sẳng giọng.
“Nha đầu Ngọc Trí hôm qua nói, ngày mai đại ca cũng khởi hành.” Nàng hơi hơi thở dài: “Nghe nói là về nhà một chuyến.”
“Ừh, trẫm cho Chiến Phong trở về Yên Hà trấn một chuyến thăm song thân, sau này chiến sự căng thẳng, trong một khoảng thời gian chỉ sợ khó trở về nhà.”
“Không phải biên quan vẫn chưa có động tĩnh gì sao?” Tuyền Cơ cả kinh, “Ngươi cho Bạch đại ca đi gấp như vậy, chẳng lẽ —— ”
Trận chiến này, sắp phải đánh rồi sao? Nàng bỏ dỡ câu hỏi, kinh hãi không thôi.
Long Phi Ly cũng không nói thêm gì nữa, gác cằm trên tóc nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Nàng đưa tay vỗ vỗ cằm hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh sáng bên ngoài màn rọi vào, đôi mắt của hắn sâu thẳm ám ngưng.
Nàng hiểu rõ chuyện này trong lòng hắn chuyện tình quan trọng thế nào, loại gánh nặng này không có bao nhiêu người có thể gánh vác được. Trong lòng đau nhói, hai tay vòng qua lưng hắn, siết chặt lấy hắn, “Ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.”
“Ừh.” Hắn gật đầu, lại nhẹ giọng dặn nói: “Ở trong cung cẩn thận một chút, không có chuyện gì thì đừng rời khỏi Phượng Thứu cung, ai mời nàng đến những tẩm cung khác thì nàng cứ nghĩ cách từ chối, cho dù là Thái hoàng thái hậu hay Thái Hậu cũng không có vấn đề gì.”
“Vị lão thái thái kia của ngươi không dễ từ chối đâu?” Tuyền Cơ nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói.
“Tránh đi.” Giọng hắn âm trầm, “Nếu bà ta áp chế nàng, nàng cứ đổ trách nhiệm lên người trẫm.”
Trong lòng Tuyền Cơ ấm áp, hôn lên môi hắn
“Trẫm để lại ở chỗ Hạ Tang một vật, vật này đủ để bảo vệ nàng bình an… Chờ trẫm trở về.” Nụ hôn của nàng khiến cho hơi thở của hắn dần dần thô lỗ, Long Phi Ly chợt đảo khách thành chủ, ôm lấy cả người nàng đặt nằm xuống giường.
Tuyền Cơ hiểu rõ chuyện sắp diễn ra, trên mặt nóng lên, nhỏ giọng nói: “Đừng ——sói con còn đang ở đây.”
Hắn nhíu nhíu mày, xoay người xuống giường, Tuyền Cơ đang thắc mắc thì đã thấy hắn nhấc bổng sói con lên, nàng chỉ kịp nghe được tiếng sói con tức tối kêu một tiếng, hắn đã đẩy cửa đi ra ngoài.
“Ôi, ngươi đem sói con đi đâu thế?” Nàng trợn mắt há miệng, lập tức đứng dậy xuống giường, chỉ đi tới cửa lại bị hắn quay trở lại chặn ngang người ôm lấy trở về giường.
“Trẫm bảo nội thị trực đêm đưa nó đi nghỉ.”
Hắn thậm chí không cho nàng cơ hội hỏi thêm gì nữa, liền che lấp miệng của nàng, cởi sạch quần áo còn sót lại trên người nàng, đưa nàng tiến vào thế giới chỉ có hắn và nàng …
******
Khi Tuyền Cơ tỉnh thì đã gần đến buổi trưa, Long Phi Ly sớm rời đi.
Nàng buồn bã vò tóc, rõ ràng tối hôm qua đã bảo lúc hắn thức dậy cũng phải đánh thức nàng, hắn lại vô thanh vô tức rời đi. Giống muốn đền bù mấy ngày nay không làm, đêm qua hắn tuy phá lệ ôn nhu, nhưng mặt khác lại không thoả mãn, dây dưa đến trời gần sáng hắn mới bằng lòng tha cho nàng ngủ.
Nàng cực kỳ mệt, vừa ngủ đã quá thời gian hắn xuất phát.
Nàng đang bực mình tức giận thì một loạt tiếng gõ cửa nho nhỏ truyền đến, Điệp Phong ở ngoài cửa thấp giọng hỏi: “Nương nương, người thức dậy chưa?”
Tuyền Cơ vội vàng lấy bộ quần áo trên giường mặc vào, “Dậy rồi, ngươi vào đi.”
Cửa vừa mở ra, Ngọc Trí cũng bước vào, Điệp Phong hạ thấp người thi lễ rồi liền lui ra, lại thay hai người đóng cửa lại.
Tuyền Cơ cười nói: “Tiểu nha đầu sao lại đến đây?”
Ngọc Trí ôm cổ của nàng, lập tức đỏ mặt lên, Tuyền Cơ nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy xiêm y của chính mình bị xé rách một lỗ rất dài, vạt áo vừa rồi không buộc cẩn thận, hơi hơi lộ ra, dưới xương quai xanh đầy vết hôn ngân xanh xanh tím tím, gương mặt của nàng cũng bỗng đỏ bừng, khẽ khụ một tiếng, Ngọc Trí nhất thời cười vang.
Tuyền Cơ thưởng nàng một cái cú, buồn bực nói: “Nói chuyện.”
Ngọc Trí lúc này mới ngưng cười, tựa vào trong long nàng, nói: “Tẩu tẩu, Ngọc Trí tới chào từ biệt tẩu.”
Tuyền Cơ ngẩn ra, nói: “Sau khi đi săn trở về, Cửu ca của ngươi không phải đều cho Phương Sở Phàm cùng Nạp Minh lui rồi sao? Không đem ngươi hứa hôn cho bất kỳ ai trong bọn hắn. Nghe nói, hôm nay Phương Sở Phàm cùng Nạp Minh đều lần lượt khởi hành trở về quận và Nguyệt Lạc quốc.”
Ngọc Trí gật gật đầu, nói: “Nói đến mới nhớ, hôm nay có nhiều người đi thật, Cửu ca, Bạch đại ca đi rồi, Tam ca cùng thất ca cũng phải quay về đất phong.”
“Trừ họ Phương kia, sáng nay Ngọc Trí đều từ biệt bọn họ rồi, Thất ca cùng Nạp Minh đều cười nói, ở đế đô từng gặp được hai nữ tử rất giống tẩu tẩu và Ngọc Trí. Cửu ca từng nhắc nhở muội, muội đương nhiên không có thừa nhận, bọn Thất ca cũng không nói gì, chỉ nói hôm khác gặp lại, lại nhắn Ngọc Trí thay họ ân cần thăm hỏi tẩu tẩu.”
Tuyền Cơ nhớ tới đoạn duyên phận trước kia, cũng cười cười, lại đột nhiên nhớ tới Long Tu Văn, trong lòng run lên.
“Ba người bọn họ tối hôm qua còn đi uống rượu, đáng tiếc muội và tẩu không thể đi.” Ngọc Trí nhún nhún vai, trong giọng nói không không tiếc nuối.
“Sai lại ba người?” Tuyền Cơ hơi hơi thắc mắc.
“Bạch đại ca, Thất ca cùng Nạp Minh đó, hôm nay Nạp Minh nói.”
“Cũng khó trách, đế đô bình thủy tương phùng, ai ngờ về sau lại mọi người lại gặp lại ở trong cung. Ngày đó có lẽ đều biết mỗi người lai lịch không nhỏ, nhưng chắc Bạch đại ca đại khái không dự đoán được thân phận của bọn Nạp Minh và thất ca, mà bọn họ chỉ sợ càng không thể tưởng được Bạch đại ca chính là hậu nhân của Bạch gia.”
“Đúng vậy.” Ngọc Trí gật đầu, lại khẽ thở dài một tiếng.
“Sao thế, không nỡ xa Bạch đại ca?” Tuyền Cơ sờ sờ đầu nàng.
Ngọc Trí nhíu mi, “Tẩu tẩu đừng cười muội, không phải Bạch đại ca, là vì chuyện muội xuất cung.”
Nhưng hắn không nói cho nàng, bởi vì tình huống này sẽ không duy trì được bao lâu, sau khi từ đế lăng trở về, cuộc sống trong hậu cung vẫn tiếp tục như thường. Hắn là hoàng đế, không thể chỉ chạm vào một mình nàng. Hiện tại, vẫn chưa được.
“Phải đi bao lâu?” Thanh âm của nàng khẽ truyền đến.
“Chậm thì mười ngày, nhanh thì sáu đến bảy ngày.”
“Sớm trở về một chút.”
“Được.”
Nàng chui ra khỏi lòng hắn, ngồi lên trên đùi của hắn, đưa tay nắm dây đai cột tóc của hắn.
“Từ Hi, Ngọc Hoàn và Thanh Phong đồng hành cùng trẫm, Hạ Tang sẽ ở lại trong cung lo cho nàng, có chuyện gì nàng chỉ cần tìm hắn hoặc Thập đệ là được.” Long Phi Ly nắm lấy bàn tay đang vuốt tóc của nàng.
“Ta cũng không phải tiểu hài tử, không cần người lo.” Tuyền Cơ trong lòng vui sướng, ngoài miệng lại khẽ sẳng giọng.
“Nha đầu Ngọc Trí hôm qua nói, ngày mai đại ca cũng khởi hành.” Nàng hơi hơi thở dài: “Nghe nói là về nhà một chuyến.”
“Ừh, trẫm cho Chiến Phong trở về Yên Hà trấn một chuyến thăm song thân, sau này chiến sự căng thẳng, trong một khoảng thời gian chỉ sợ khó trở về nhà.”
“Không phải biên quan vẫn chưa có động tĩnh gì sao?” Tuyền Cơ cả kinh, “Ngươi cho Bạch đại ca đi gấp như vậy, chẳng lẽ —— ”
Trận chiến này, sắp phải đánh rồi sao? Nàng bỏ dỡ câu hỏi, kinh hãi không thôi.
Long Phi Ly cũng không nói thêm gì nữa, gác cằm trên tóc nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Nàng đưa tay vỗ vỗ cằm hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh sáng bên ngoài màn rọi vào, đôi mắt của hắn sâu thẳm ám ngưng.
Nàng hiểu rõ chuyện này trong lòng hắn chuyện tình quan trọng thế nào, loại gánh nặng này không có bao nhiêu người có thể gánh vác được. Trong lòng đau nhói, hai tay vòng qua lưng hắn, siết chặt lấy hắn, “Ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.”
“Ừh.” Hắn gật đầu, lại nhẹ giọng dặn nói: “Ở trong cung cẩn thận một chút, không có chuyện gì thì đừng rời khỏi Phượng Thứu cung, ai mời nàng đến những tẩm cung khác thì nàng cứ nghĩ cách từ chối, cho dù là Thái hoàng thái hậu hay Thái Hậu cũng không có vấn đề gì.”
“Vị lão thái thái kia của ngươi không dễ từ chối đâu?” Tuyền Cơ nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói.
“Tránh đi.” Giọng hắn âm trầm, “Nếu bà ta áp chế nàng, nàng cứ đổ trách nhiệm lên người trẫm.”
Trong lòng Tuyền Cơ ấm áp, hôn lên môi hắn
“Trẫm để lại ở chỗ Hạ Tang một vật, vật này đủ để bảo vệ nàng bình an… Chờ trẫm trở về.” Nụ hôn của nàng khiến cho hơi thở của hắn dần dần thô lỗ, Long Phi Ly chợt đảo khách thành chủ, ôm lấy cả người nàng đặt nằm xuống giường.
Tuyền Cơ hiểu rõ chuyện sắp diễn ra, trên mặt nóng lên, nhỏ giọng nói: “Đừng ——sói con còn đang ở đây.”
Hắn nhíu nhíu mày, xoay người xuống giường, Tuyền Cơ đang thắc mắc thì đã thấy hắn nhấc bổng sói con lên, nàng chỉ kịp nghe được tiếng sói con tức tối kêu một tiếng, hắn đã đẩy cửa đi ra ngoài.
“Ôi, ngươi đem sói con đi đâu thế?” Nàng trợn mắt há miệng, lập tức đứng dậy xuống giường, chỉ đi tới cửa lại bị hắn quay trở lại chặn ngang người ôm lấy trở về giường.
“Trẫm bảo nội thị trực đêm đưa nó đi nghỉ.”
Hắn thậm chí không cho nàng cơ hội hỏi thêm gì nữa, liền che lấp miệng của nàng, cởi sạch quần áo còn sót lại trên người nàng, đưa nàng tiến vào thế giới chỉ có hắn và nàng …
******
Khi Tuyền Cơ tỉnh thì đã gần đến buổi trưa, Long Phi Ly sớm rời đi.
Nàng buồn bã vò tóc, rõ ràng tối hôm qua đã bảo lúc hắn thức dậy cũng phải đánh thức nàng, hắn lại vô thanh vô tức rời đi. Giống muốn đền bù mấy ngày nay không làm, đêm qua hắn tuy phá lệ ôn nhu, nhưng mặt khác lại không thoả mãn, dây dưa đến trời gần sáng hắn mới bằng lòng tha cho nàng ngủ.
Nàng cực kỳ mệt, vừa ngủ đã quá thời gian hắn xuất phát.
Nàng đang bực mình tức giận thì một loạt tiếng gõ cửa nho nhỏ truyền đến, Điệp Phong ở ngoài cửa thấp giọng hỏi: “Nương nương, người thức dậy chưa?”
Tuyền Cơ vội vàng lấy bộ quần áo trên giường mặc vào, “Dậy rồi, ngươi vào đi.”
Cửa vừa mở ra, Ngọc Trí cũng bước vào, Điệp Phong hạ thấp người thi lễ rồi liền lui ra, lại thay hai người đóng cửa lại.
Tuyền Cơ cười nói: “Tiểu nha đầu sao lại đến đây?”
Ngọc Trí ôm cổ của nàng, lập tức đỏ mặt lên, Tuyền Cơ nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy xiêm y của chính mình bị xé rách một lỗ rất dài, vạt áo vừa rồi không buộc cẩn thận, hơi hơi lộ ra, dưới xương quai xanh đầy vết hôn ngân xanh xanh tím tím, gương mặt của nàng cũng bỗng đỏ bừng, khẽ khụ một tiếng, Ngọc Trí nhất thời cười vang.
Tuyền Cơ thưởng nàng một cái cú, buồn bực nói: “Nói chuyện.”
Ngọc Trí lúc này mới ngưng cười, tựa vào trong long nàng, nói: “Tẩu tẩu, Ngọc Trí tới chào từ biệt tẩu.”
Tuyền Cơ ngẩn ra, nói: “Sau khi đi săn trở về, Cửu ca của ngươi không phải đều cho Phương Sở Phàm cùng Nạp Minh lui rồi sao? Không đem ngươi hứa hôn cho bất kỳ ai trong bọn hắn. Nghe nói, hôm nay Phương Sở Phàm cùng Nạp Minh đều lần lượt khởi hành trở về quận và Nguyệt Lạc quốc.”
Ngọc Trí gật gật đầu, nói: “Nói đến mới nhớ, hôm nay có nhiều người đi thật, Cửu ca, Bạch đại ca đi rồi, Tam ca cùng thất ca cũng phải quay về đất phong.”
“Trừ họ Phương kia, sáng nay Ngọc Trí đều từ biệt bọn họ rồi, Thất ca cùng Nạp Minh đều cười nói, ở đế đô từng gặp được hai nữ tử rất giống tẩu tẩu và Ngọc Trí. Cửu ca từng nhắc nhở muội, muội đương nhiên không có thừa nhận, bọn Thất ca cũng không nói gì, chỉ nói hôm khác gặp lại, lại nhắn Ngọc Trí thay họ ân cần thăm hỏi tẩu tẩu.”
Tuyền Cơ nhớ tới đoạn duyên phận trước kia, cũng cười cười, lại đột nhiên nhớ tới Long Tu Văn, trong lòng run lên.
“Ba người bọn họ tối hôm qua còn đi uống rượu, đáng tiếc muội và tẩu không thể đi.” Ngọc Trí nhún nhún vai, trong giọng nói không không tiếc nuối.
“Sai lại ba người?” Tuyền Cơ hơi hơi thắc mắc.
“Bạch đại ca, Thất ca cùng Nạp Minh đó, hôm nay Nạp Minh nói.”
“Cũng khó trách, đế đô bình thủy tương phùng, ai ngờ về sau lại mọi người lại gặp lại ở trong cung. Ngày đó có lẽ đều biết mỗi người lai lịch không nhỏ, nhưng chắc Bạch đại ca đại khái không dự đoán được thân phận của bọn Nạp Minh và thất ca, mà bọn họ chỉ sợ càng không thể tưởng được Bạch đại ca chính là hậu nhân của Bạch gia.”
“Đúng vậy.” Ngọc Trí gật đầu, lại khẽ thở dài một tiếng.
“Sao thế, không nỡ xa Bạch đại ca?” Tuyền Cơ sờ sờ đầu nàng.
Ngọc Trí nhíu mi, “Tẩu tẩu đừng cười muội, không phải Bạch đại ca, là vì chuyện muội xuất cung.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.