Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 342: Thiên vị ai

Mặc Vũ Bích Ca

08/06/2015

Long Phi Ly lo lắng Tuyền Cơ bị kinh hoảng nên chỉ cho xe ngựa đi từ từ, xe ngựa này đi quá chậm, trong doanh trại, người của các nhóm cũng đã trở về, Long Lập Dục cũng có mặt, sắc mặt âm trầm đứng ở bên cạnh Thái Hậu.

Thái hoàng thái hậu thản nhiên nói: “Hoàng đế cuối cùng đã đưa Niên phi trở về rồi.”

Nàng nhíu mày nhìn thoáng qua phía sau, một cấm quân đang ôm con thú biết bay lúc nãy, ngữ điệu vi đề, “Niên phi không sao chứ?”

Tuyền Cơ rùng mình, vội vàng đáp: “Nô tì không sao, tạ ơn Thái hoàng thái hậu quan tâm.”

“Vậy ngươi có biết là ngươi không sao nhưng những người khác cũng gặp không ít chuyện hay không!”

Tuyền Cơ cả kinh, chỉ thấy hai tên cấm quân đang dìu một người đi tới, chính là Long Chỉnh Văn. Tuyền Cơ nhíu mày, hình như Long Chỉnh Văn bị thương rất nặng, một bên va dính đầy máu tươi. Nam nhân đưa nàng đi, sau đó bị Long Phi Ly cùng sói con đuổi theo, hắn nhanh chóng rời khỏi đó, lại ngụy trang thành dáng vẻ bị thương như hiện tại sao?

Long Phi Ly nắm tay nàng, hắn khẽ bóp tay nàng một chút, nàng hiểu ý, trong lòng cười lạnh, trên mặt lại giả bộ ra vẻ giật mình hỏi: “Thất vương gia bị thương —— “

Sắc mặt Long Chỉnh Văn thật tái nhợt, nhẹ giọng nói: “Tạ ơn nương nương quan tâm, chỉ là vết thương nhỏ không đáng ngại đâu.”

“Sao không đáng ngại chứ?” Thái Hậu thở dài, nói: “Nếu không phải Lão Thất võ công cao thân thể cường tráng, bị thương thành như vậy thì sớm đã chết ngất đi rồi.”

Nghe Thái Hậu nhắc tới, Thái hoàng thái hậu nhíu mày, khiển trách: “Chỉnh Văn, không phải bảo con theo Thái y đi băng bó vết thương sao? Tại sao lại chạy đến đây?”

Sắc mặt Long Chỉnh Văn lo âu, nói: “Bọn giặc thật ác độc, Chỉnh Văn che chở nương nương trốn đi, trên đường lại bị bọn chúng làm bị thương, thân thể không chống đỡ nổi hôn mê ngã xuống đất, sau khi tỉnh lại không thấy tăm tích của nương nương, lại lo lắng tình hình bên chỗ Tam ca, không cách nào lo nghĩ chu toàn nên không thể không trở về doanh trại tìm người cứu viện. Hiện tại thấy nương nương bình an trở về, trong lòng cảm thấy vui sướng, đặc biệt đến đây thỉnh tội với Hoàng Thượng.”

Hắn nói xong, đi đến trước mặt Long Phi Ly, vén vạt áo quỳ xuống, nói: “Hoàng Thượng, vi thần có tội! Vi thần không thể bảo vệ nương nương chu toàn, vi thần đáng chết!”



“Ngươi có tội gì chứ! Nếu không có ngươi liều chết bảo hộ Niên phi thì bọn xấu sớm đã bắt cóc nàng đem đi rồi, làm sao còn có thể chờ hoàng đế đến cứu giúp.” Thái hoàng thái hậu nhíu mày nói, trong mắt tỏ vẻ không tán thành, “Theo ai gia thấy thì hoàng đế nên thưởng cho ngươi mới phải!”

Mọi người cùng nhìn về phía Long Phi Ly, hắn lại trầm mặc không có lên tiếng.

Trên thực tế, chuyện Niên phi trong rừng bị tập kích, đến bây giờ mọi người vẫn mơ hồ không rõ, nghe Tam vương gia cùng Thất vương gia kể lại, chỉ biết là giữa lúc săn bắn thì có một đám ngươi đột nhiên tấn công, mục tiêu dường như là Niên phi, Tam vương gia đem cấm quân chống đỡ bọn giặc, Thất vương gia che chở Niên phi rời đi, sau đó lại bị bọn giặc đó đuổi theo, Thất vương gia bị trọng thương ngất đi, Niên phi bị bắt, may mắn Hoàng Thượng nhớ Niên phi, đến khu vực bắn của Niên phi xem xét, phát hiện ra việc này, trở về điểm binh đuổi theo đúng lúc, cứu được Niên phi.

Long Lập Dục cũng nhìn về phía Long Phi Ly, cảm thấy nghi hoặc kinh hoàng không thôi. Trong rừng, hắn vừa mới đối mặt với đám người của nữ nhân áo đen kia thì đã bị đánh ngất đi, sau đó đúng là bị Long Chỉnh Văn cả người đầy máu tươi làm cho tỉnh lại.

Long Chỉnh Văn nói, lúc ấy hắn ta tiến vào trong xe ngựa tìm Niên phi đi ra ngoài săn thú, không ngờ đột nhiên có người đến tập kích, cũng tuyên bố phải giao Niên phi ra, trong tình thế nguy cấp, hắn ta lập tức đánh xe ngựa che chở Niên phi trốn đi, chưa được bao lâu lại bị đuổi theo, hắn ta bị đánh ngất đi.

Sau khi hắn ta tỉnh lại đã không thấy Niên phi, hắn ta không đủ sức để đuổi theo, lại nghĩ tới Long Lập Dục, liền quay trở lại khu vực săn bắn, phát hiện Long Lập Dục cùng các cấm quân giết được một ít kẻ địch, lại không biết vì sao đều ngất xỉu, liền làm hắn tỉnh lại, hai người cùng nhau trở về doanh trị điểm binh đuổi theo.

Không bao lâu, mọi người đi săn bắn trở về, Long Phi Ly cũng cùng Niên phi trở về.

Long Lập Dục trong lòng hiểu rõ những người trong rừng đó cũng không phải do mình giết, nhưng thấy Long Chỉnh Văn nghĩ là do hắn làm, hơn nữa trong tay hắn cũng nắm trường kiếm đâm vào người nàng kia, tính tình hắn lại rất hiếu thắng cho nên cũng nhận do mình làm.

Nhưng rốt cuộc là ai giết bọn họ, hắn không nghĩ ra được, đối với việc này cũng không ngừng nghi hoặc không thôi, là ai muốn bắt cóc Niên phi đây?

Trong lòng hắn còn đang cân nhắc, lại nghe Long Phi Ly thản nhiên nói: “Thất ca, huynh làm vậy là sao? Người bắt cóc Niên phi đi cũng không phải là huynh, trẫm tại sao lại trách huynh?”

“Thất ca lui xuống băng bó vết thương đi, huynh đã nhìn thấy hình dạng bọn giặc cướp này, trẫm còn phải trông cậy nhiều ở huynh.”



“Tạ ơn Hoàng Thượng, Niên phi nương nương không giáng tội.” Long Chỉnh Văn nói: “Vi thần nhất định giúp đỡ Hoàng Thượng tìm ra được bọn giặc cướp đó.”

“Ừhm.”Long Phi Ly gật đầu, lại nhìn thoáng qua Long Lập Dục, cười nói: “Hoàng tổ mẫu và mẫu hậu cứ yên tâm, đại ân của Tam ca và Thất ca đối với Niên phi, trẫm chắc hẳn sẽ ghi nhớ kỹ trong lòng.”

“Thần không dám.”Long Lập Dục nói.

Thái Hậu liếc nhìn Tuyền Cơ một cái, không nói cái gì nữa, Thái hoàng thái hậu lúc này mới gật gật đầu, “Huynh đệ cần phải thân thiết tôn trọng lẫn nhau.”

Nàng nhíu mày, lại hơi trầm giọng nói: “Nhưng việc này cũng kỳ quái, Niên phi là một nữ quyến trong cung cấm thâm sâu, như thế nào vô cớ gặp phải kẻ xấu, đương nhiên ai gia cũng không muốn như vậy, nhưng theo lý mà nói, hoàng đế, bọn giặc cướp này cho dù có âm mưu thì phải nhằm vào ngài mới đúng, hay là vì Niên phi bình thường kết giao với rất nhiều người gây ra tai họa?”

“Vĩnh Hoa à, Niên gia của ngươi sao gây ra nhiều chuyện như thế!”

Niên thừa tướng tỏ vẻ sợ hãi, quỳ xuống trước mặt Thái hoàng thái hậu, nói: “Tội thần đáng chết!”

“Thôi đi.”Thái hoàng thái hậu thản nhiên nói: “Ngươi cũng là lão thần, hãy nhớ kỹ việc của trưởng nữ kia, đừng để cho tiểu nữ này —— “

Đừng để cho tiểu nữ này cái gì, chỉ sợ Thái hoàng thái hậu muốn nói là giẫm lên vết xe đổ, đến lúc này, tất cả mọi người đều nhận thức được: Thái hoàng thái hậu rất không thích Niên phi. Trong cung này chỉ sợ sẽ rối loạn, Hoa phi Tuệ phi ở bên cạnh nhìn, trong lòng cười lạnh, không ngớt mừng thầm.

Tuyền Cơ cắn chặt răng, không lên tiếng, nếu lão thái bà chết tiệt này không phải là tổ mẫu của Long Phi Ly thì nàng nhất định sẽ mắng bà ta tám chục lần.

Long Phi Ly liếc mắt nhìn mọi người một lượt, buông Tuyền Cơ ra, chậm rãi tiến lên, cất cao giọng nói: “Hoàng tổ mẫu, nếu nói đến việc này thì mối họa đều không phải ở chỗ của Niên gia cùng Niên phi, hẳn là bọn giặc biết được tình cảm của trẫm cùng Niên phi sâu nặng mới định bắt cóc Niên phi để áp chế trẫm.”

Thái hoàng thái hậu khẽ cười lạnh, câu nói này của Long Phi Ly rõ ràng là thiên vị Niên phi, lại còn nói rõ với mọi người tâm tư của hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook