Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 190: Trẫm cùng nàng
Mặc Vũ Bích Ca
04/06/2015
“Hoàng Thượng…” Thôi y nữ xoay người nhìn vài tên y đồng, lại nhìn hai vị thái y viện chính, phó.
Trong số các y nữ y thuật của nàng cao nhất, nhưng nếu so với hai vị viện chính, viện phó kinh nghiệm phong phú thì vẫn hơi kém hơn, nàng hiểu được hoàng đế lo lắng thương thế của Niên tần, vạn nhất nàng không thể cứu được thì cũng không cần tránh tị hiềm nam nữ nữa.
Long Phi Ly phất tay cho mấy gã y đồng lui xuống, nói: “Nói đi!”
Ánh mắt Thôi y nữ nhìn qua viện chính, mắt Long Phi Ly thật sâu nhìn Tuyền Cơ, lại nói: “Cứ nói đừng ngại.”
Thôi y nữ cắn răng, đi đến trước mặt Long Phi Ly, quỳ xuống bẩm báo: “Hoàng Thượng, thân thể nương nương suy yếu, phong bế khí một lúc, thêm nữa máu chảy không ngừng nên long tử đã mất.”
Long Phi Ly dưới chân lạnh buốt, vừa rồi hắn nói với nàng hắn sẽ không để cho nàng cùng hài tử có chuyện gì, hắn muốn bọn họ vẫn ở bên cạnh hắn… Thương thế của nàng, hắn biết, thai nhi tất nhiên không thể bảo đảm, bất quá chỉ là lời an ủi nàng.
Dù đã sớm có chuẩn bị, giờ phút này nghe được Thôi y nữ nói ra, hắn vẫn chấn động thật mạnh —— đây là hài tử đầu tiên của hắn.
Nàng nói, Long Phi Ly nếu có tái sinh, hai chúng ta rời xa nhau đi.
Khi đó hắn đã đau đớn bối rối kịch liệt, nếu hài tử cũng không có, giữa bọn họ lúc đó… Thần sắc hắn thay đổi, cắn răng đạm thanh nói: “Nói tiếp đi, trẫm phải biết rằng thương thế của nàng.”
Hai thái y viện chính, phó liếc mắt nhìn nhau một cái, chấn động, vị Niên tần nương nương này vậy mà mang long thai!
“Hoàng Thượng, vết kiếm đâm trước ngực nương nương rất nặng, nhát thứ nhất thương còn may nhưng nhát kiếm thứ hai hạ lực rất mạnh ——” Thôi y nữ toát mồ hôi lạnh đầy mình, nàng giúp Niên tần rửa sạch vết thương, sớm nhìn ra đó là thương tích do tự sát.
Vì sao Niên tần phải tự sát? Là vì ban đêm hoàng đế hạ lệnh muốn phá bỏ hài tử ư? Nhưng mà hài tử này vẫn còn mà! Trong cung đình có vô số những việc bí hiểm, hơn nữa đề cập đến hoàng đế và vị phi tần này. . . . . Chính mình tự nhiên biết quá nhiều việc, sao không hoảng hốt sợ hãi?
Trong đầu Long Phi Ly lại chỉ để ý đến một câu nói kia của Thôi y nữ: ‘nhát kiếm thứ hai hạ lực rất mạnh’.
Hắn ngồi yên nắm chặt tay, nỗ lực áp chế dục vọng nhìn nữ tử nằm trên, thanh âm từ sâu trong yết hầu bật ra: “Nếu nàng chết, trẫm sẽ giết sạch người trong Thái y viện!”
Thôi y nữ đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, hai gã thái y viện chính, phó cũng kinh hãi cuống quít quỳ xuống, nhìn về phía Thôi y nữ.
Thôi y nữ run giọng nói: “Vết kiếm đâm nô tỳ đã xử lý xong, lại dùng hộ tâm đan Hoàng Thượng ban cho cùng kim sang dược tốt nhất đại nội, nếu nương nương có thể kéo dài được mấy canh giờ đợi thuốc này có tác dụng thì tánh mạng sẽ không còn nguy hiểm nữa. Nhưng thai nhi trong bụng đã chết chi bằng phải khẩn cấp trục xuất, nếu không, làm bệnh tình nặng thêm, nô tỳ… tính dùng phương pháp đạo thai, biến nó thành máu loãng trục ra khỏi thân thể của nương nương —— ”
Phương pháp đạo thai… Hai gã thái y hiểu được ẩn ý trong lời Thôi y nữ nói, đã thấy hoàng đế không nói một tiếng nhìn chằm chằm, thần sắc âm vụ, hình như vẫn chưa nghe thấy.
Phó viện chính cắn chặt răng, tiến lên quỳ xuống nói: “Hoàng Thượng, huyết thai này dơ bẩn, cần đưa nương nương chuyển qua nơi khác kẻo làm bẩn cung điện của Hoàng Thượng.”
Long Phi Ly ngẩn ra, lập tức giận dữ, nhấc chân đá thái y phó viện chính ngã lăn.
“Thân thể của nàng làm sao còn chịu được xóc nảy, nàng chỗ nào cũng không cần đi! Trẫm ở chỗ này cùng với nàng, muốn thi hành cái gì thì làm ngay tại Trữ Tú điện này!”
Phương pháp đạo thai ra máu giống như cho nữ tử sinh sản, là việc cực kỳ dơ bẩn, đừng nói là vua của một nước, cho dù là quý tộc hậu duệ hoàng thất cho tới dân chúng bình thường, nam nhân cũng không ai ở trong phòng quan sát. Nào ngờ hoàng đế không hề kiêng kỵ, yêu cầu thực hiện ở chính tẩm cung của mình.
Ba người kinh ngạc không nói ra lời, phó viện chính đang nhớ đến việc Thái y viện từng bất kính đối với Niên tần, hắn và viện chính mặc dù lúc đó không có mặt, nhưng rốt cuộc vẫn là lỗi của Thái y viện, trong khoảng thời gian ngắn mồ hôi lạnh không khỏi chảy ròng ròng.
Trong lúc còn đang giật mình kinh hãi thì đã nghe giọng hoàng đế lạnh lùng nói: “Thôi y nữ, lập tức thi hành.”
Thôi y nữ rùng mình, vội tuân lệnh bước nhanh trở về giường thì thấy hoàng đế đã ôm Niên tần hôn mê vào trong lòng.
Hơi thở của Niên tần mỏng manh, sắc mặt xanh xao, hoàng đế lại không thèm để ý, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, lại thấp giọng nói gì đó ở bên tai của nàng, nghe qua tựa hồ là chút lời an ủi.
Thôi y nữ nghiêng người nhìn hai vị thái y liếc mắt một cái, ba người càng giật mình, vị Thiên Tử thiếu niên này cũng không phải là người độc ác khát máu, nhưng nếu đêm nay không thể cứu mạng Niên tần nương nương thì…
******
Lúc Tuyền Cơ tỉnh lại thì chỉ cảm thấy chung quanh yên tĩnh dị thường.
Nàng vừa thoáng động đậy đã tác động đến vết thương, lập tức đau đến nhe răng. Ánh mắt còn có chút mơ hồ, nhìn ra bên ngoài đánh giá lập tức lắp bắp kinh hãi. Nam nhân nằm ở bên cạnh nàng —— hai mắt nhắm hờ, mi tâm nhíu chặt, gương mặt xưa nay tuấn mỹ đến bất khả tư nghị giờ phút này đáy mắt xanh xao, dưới mắt một mảng thâm quầng.
A ha, trong tiểu thuyết đều viết như thế này đây, rốt cục cũng đã được hưởng hương vị vinh quang của nữ chính nha.
Đáng tiếc là, thời gian đã sắp không còn. Hơn nữa cho tới bây giờ nàng cũng không phải là nữ chính.
Ừm, nàng không chết. Nàng cười cười, không quan tâm tới mảnh băng vải quấn chặt trước ngực, ánh mắt nhìn xuống bụng của chính mình, nhẹ tay ấn lên… Chắc đã không còn rồi.
Một bàn tay cũng nhẹ nhàng xoa tay nàng.
Nàng ngẩn ra, biết hắn đã tỉnh dậy.
Ngón tay xinh đẹp thon dài, bàn tay hắn rất lớn, hoàn toàn bao lấy tay nàng, ấm áp khô ráo mà nàng vẫn yêu thích, nhưng giờ phút này đã có tí chán ghét.
Nàng rút tay ra, khẽ quay đầu đi, trên thành giường bên trong khắc hoa văn rồng cưỡi vân, đây là Trữ Tú điện ư? Nàng than nhỏ.
Cả người nàng bị ôm vào trong lồng ngực ấm áp rắn chắc, động tác của người nọ thật cẩn thận.
Tuyền Cơ suy nghĩ rồi vẫn mở miệng nhẹ giọng hỏi, “Hài tử không còn nữa?”
“Ừ.” Nam nhân sau lưng hơi cứng đờ.
“Ừ.” Tuyền Cơ cũng đáp lại… Trong loại tình huống đó sao có thể còn sống sót? Nghe được chứng thật, tim lại vẫn gắt gao nhói lên.
“Chúng ta còn có thể lại có hài tử, nếu nàng muốn, trẫm —— ”
Thanh âm hoàng đế hình như gấp gáp, Tuyền Cơ cười, đạm thanh cắt lời hắn, “Sẽ không có nữa.”
Trong số các y nữ y thuật của nàng cao nhất, nhưng nếu so với hai vị viện chính, viện phó kinh nghiệm phong phú thì vẫn hơi kém hơn, nàng hiểu được hoàng đế lo lắng thương thế của Niên tần, vạn nhất nàng không thể cứu được thì cũng không cần tránh tị hiềm nam nữ nữa.
Long Phi Ly phất tay cho mấy gã y đồng lui xuống, nói: “Nói đi!”
Ánh mắt Thôi y nữ nhìn qua viện chính, mắt Long Phi Ly thật sâu nhìn Tuyền Cơ, lại nói: “Cứ nói đừng ngại.”
Thôi y nữ cắn răng, đi đến trước mặt Long Phi Ly, quỳ xuống bẩm báo: “Hoàng Thượng, thân thể nương nương suy yếu, phong bế khí một lúc, thêm nữa máu chảy không ngừng nên long tử đã mất.”
Long Phi Ly dưới chân lạnh buốt, vừa rồi hắn nói với nàng hắn sẽ không để cho nàng cùng hài tử có chuyện gì, hắn muốn bọn họ vẫn ở bên cạnh hắn… Thương thế của nàng, hắn biết, thai nhi tất nhiên không thể bảo đảm, bất quá chỉ là lời an ủi nàng.
Dù đã sớm có chuẩn bị, giờ phút này nghe được Thôi y nữ nói ra, hắn vẫn chấn động thật mạnh —— đây là hài tử đầu tiên của hắn.
Nàng nói, Long Phi Ly nếu có tái sinh, hai chúng ta rời xa nhau đi.
Khi đó hắn đã đau đớn bối rối kịch liệt, nếu hài tử cũng không có, giữa bọn họ lúc đó… Thần sắc hắn thay đổi, cắn răng đạm thanh nói: “Nói tiếp đi, trẫm phải biết rằng thương thế của nàng.”
Hai thái y viện chính, phó liếc mắt nhìn nhau một cái, chấn động, vị Niên tần nương nương này vậy mà mang long thai!
“Hoàng Thượng, vết kiếm đâm trước ngực nương nương rất nặng, nhát thứ nhất thương còn may nhưng nhát kiếm thứ hai hạ lực rất mạnh ——” Thôi y nữ toát mồ hôi lạnh đầy mình, nàng giúp Niên tần rửa sạch vết thương, sớm nhìn ra đó là thương tích do tự sát.
Vì sao Niên tần phải tự sát? Là vì ban đêm hoàng đế hạ lệnh muốn phá bỏ hài tử ư? Nhưng mà hài tử này vẫn còn mà! Trong cung đình có vô số những việc bí hiểm, hơn nữa đề cập đến hoàng đế và vị phi tần này. . . . . Chính mình tự nhiên biết quá nhiều việc, sao không hoảng hốt sợ hãi?
Trong đầu Long Phi Ly lại chỉ để ý đến một câu nói kia của Thôi y nữ: ‘nhát kiếm thứ hai hạ lực rất mạnh’.
Hắn ngồi yên nắm chặt tay, nỗ lực áp chế dục vọng nhìn nữ tử nằm trên, thanh âm từ sâu trong yết hầu bật ra: “Nếu nàng chết, trẫm sẽ giết sạch người trong Thái y viện!”
Thôi y nữ đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, hai gã thái y viện chính, phó cũng kinh hãi cuống quít quỳ xuống, nhìn về phía Thôi y nữ.
Thôi y nữ run giọng nói: “Vết kiếm đâm nô tỳ đã xử lý xong, lại dùng hộ tâm đan Hoàng Thượng ban cho cùng kim sang dược tốt nhất đại nội, nếu nương nương có thể kéo dài được mấy canh giờ đợi thuốc này có tác dụng thì tánh mạng sẽ không còn nguy hiểm nữa. Nhưng thai nhi trong bụng đã chết chi bằng phải khẩn cấp trục xuất, nếu không, làm bệnh tình nặng thêm, nô tỳ… tính dùng phương pháp đạo thai, biến nó thành máu loãng trục ra khỏi thân thể của nương nương —— ”
Phương pháp đạo thai… Hai gã thái y hiểu được ẩn ý trong lời Thôi y nữ nói, đã thấy hoàng đế không nói một tiếng nhìn chằm chằm, thần sắc âm vụ, hình như vẫn chưa nghe thấy.
Phó viện chính cắn chặt răng, tiến lên quỳ xuống nói: “Hoàng Thượng, huyết thai này dơ bẩn, cần đưa nương nương chuyển qua nơi khác kẻo làm bẩn cung điện của Hoàng Thượng.”
Long Phi Ly ngẩn ra, lập tức giận dữ, nhấc chân đá thái y phó viện chính ngã lăn.
“Thân thể của nàng làm sao còn chịu được xóc nảy, nàng chỗ nào cũng không cần đi! Trẫm ở chỗ này cùng với nàng, muốn thi hành cái gì thì làm ngay tại Trữ Tú điện này!”
Phương pháp đạo thai ra máu giống như cho nữ tử sinh sản, là việc cực kỳ dơ bẩn, đừng nói là vua của một nước, cho dù là quý tộc hậu duệ hoàng thất cho tới dân chúng bình thường, nam nhân cũng không ai ở trong phòng quan sát. Nào ngờ hoàng đế không hề kiêng kỵ, yêu cầu thực hiện ở chính tẩm cung của mình.
Ba người kinh ngạc không nói ra lời, phó viện chính đang nhớ đến việc Thái y viện từng bất kính đối với Niên tần, hắn và viện chính mặc dù lúc đó không có mặt, nhưng rốt cuộc vẫn là lỗi của Thái y viện, trong khoảng thời gian ngắn mồ hôi lạnh không khỏi chảy ròng ròng.
Trong lúc còn đang giật mình kinh hãi thì đã nghe giọng hoàng đế lạnh lùng nói: “Thôi y nữ, lập tức thi hành.”
Thôi y nữ rùng mình, vội tuân lệnh bước nhanh trở về giường thì thấy hoàng đế đã ôm Niên tần hôn mê vào trong lòng.
Hơi thở của Niên tần mỏng manh, sắc mặt xanh xao, hoàng đế lại không thèm để ý, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, lại thấp giọng nói gì đó ở bên tai của nàng, nghe qua tựa hồ là chút lời an ủi.
Thôi y nữ nghiêng người nhìn hai vị thái y liếc mắt một cái, ba người càng giật mình, vị Thiên Tử thiếu niên này cũng không phải là người độc ác khát máu, nhưng nếu đêm nay không thể cứu mạng Niên tần nương nương thì…
******
Lúc Tuyền Cơ tỉnh lại thì chỉ cảm thấy chung quanh yên tĩnh dị thường.
Nàng vừa thoáng động đậy đã tác động đến vết thương, lập tức đau đến nhe răng. Ánh mắt còn có chút mơ hồ, nhìn ra bên ngoài đánh giá lập tức lắp bắp kinh hãi. Nam nhân nằm ở bên cạnh nàng —— hai mắt nhắm hờ, mi tâm nhíu chặt, gương mặt xưa nay tuấn mỹ đến bất khả tư nghị giờ phút này đáy mắt xanh xao, dưới mắt một mảng thâm quầng.
A ha, trong tiểu thuyết đều viết như thế này đây, rốt cục cũng đã được hưởng hương vị vinh quang của nữ chính nha.
Đáng tiếc là, thời gian đã sắp không còn. Hơn nữa cho tới bây giờ nàng cũng không phải là nữ chính.
Ừm, nàng không chết. Nàng cười cười, không quan tâm tới mảnh băng vải quấn chặt trước ngực, ánh mắt nhìn xuống bụng của chính mình, nhẹ tay ấn lên… Chắc đã không còn rồi.
Một bàn tay cũng nhẹ nhàng xoa tay nàng.
Nàng ngẩn ra, biết hắn đã tỉnh dậy.
Ngón tay xinh đẹp thon dài, bàn tay hắn rất lớn, hoàn toàn bao lấy tay nàng, ấm áp khô ráo mà nàng vẫn yêu thích, nhưng giờ phút này đã có tí chán ghét.
Nàng rút tay ra, khẽ quay đầu đi, trên thành giường bên trong khắc hoa văn rồng cưỡi vân, đây là Trữ Tú điện ư? Nàng than nhỏ.
Cả người nàng bị ôm vào trong lồng ngực ấm áp rắn chắc, động tác của người nọ thật cẩn thận.
Tuyền Cơ suy nghĩ rồi vẫn mở miệng nhẹ giọng hỏi, “Hài tử không còn nữa?”
“Ừ.” Nam nhân sau lưng hơi cứng đờ.
“Ừ.” Tuyền Cơ cũng đáp lại… Trong loại tình huống đó sao có thể còn sống sót? Nghe được chứng thật, tim lại vẫn gắt gao nhói lên.
“Chúng ta còn có thể lại có hài tử, nếu nàng muốn, trẫm —— ”
Thanh âm hoàng đế hình như gấp gáp, Tuyền Cơ cười, đạm thanh cắt lời hắn, “Sẽ không có nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.