Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Chương 392: xin nhớ kỹ ta (2)
Mặc Vũ Bích Ca
10/06/2015
Trong lời nói của nàng bát chợt lộ ra ưu thương, ôm nữ nhân trong ngực, Long Phi Ly cơ hồ muốn thốt lên, lệnh cho Từ Hi truyền lệnh hủy bỏ buổi lâm triều hôm nay, hắn hơi kinh hãi.
Đúng, hắn yêu nàng, yêu hơn cả tánh mạng, nhưng hắn có nguyên tắc của mình. Vậy mà hôm nay, lại vì buồn vui của nàng mà lo lắng đến mức muốn đặt cả sự vụ qua một bên, hoãn sự vụ một ngày cũng không sao, nhưng không được.
Bọn họ ngày thường ở cùng nhau đều là vui vẻ thoải mái, vuốt ve tóc nàng, hắn lần đầu tiên dùng ngữ khí trịnh trọng “Tiểu Thất, sau khi hạ triều, trẫm sẽ nói chuyện cùng nàng.”
Tuyền Cơ cả kinh, thầm mắng mình điên rồi, nhanh chóng đẩy hắn một cái, cười nói “Chàng đi nhanh đi! Chắc thường ngày quá an nhàn, nên tự mình nói lung tung thôi.”
Long Phi Ly không nói gì, chỉ đỡ bả vai nàng, mâu quang lợi hại, đảo một lượt trên mặt nàng.
“Hoàng thượng, đã canh năm rồi” Từ Hi hơi khom người.
Tuyền Cơ cười cười, đẩy tay hắn ra, quay người hướng rèm thủy tinh đi đến, bỗng, trên vai lại cang thẳng, bên tai chỉ nghe tiếng Từ Hi :”Hoàng thượng . . . . “
Thân thể nàng bay lên không, bị bế lên, hắn trầm mặt bế nàng vào trong, rèm thủy tinh buông xuống, hắn đột nhiên áp nàng lên tường, không nói lời nào, lặng lẽ áp môi lên môi nàng.
. . . . . .
Hắn ly khai. Nàng bị hắn thả lại trên giường, đắp chăn kín mít.
Hắn đúng là một tên ác nhân, nhưng có khi cũng rất ôn nhu.
Nhưng là nàng đã hết buồn ngủ, ngồi dậy rửa mặt, thay quần áo xong, liền ngồi ở trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ mà sợ run.
Cũng không biết vì sao, hy vọng sau cơn mưa trời lại sáng.
Có lẽ là vì giấc mộng cổ quái mỗi đêm, có lẽ là muốn đuổi theo Truy Truy, có lẽ là vì không biết sói con ra sao, cũng có lẽ là vì chẳng biết tại sao trong tâm lại luôn ảm đạm bất an.
Có lẽ là vì còn vương vấn chuyện Ngọc Trí cùng Hạ Tang, nàng vẫn không rõ ý nghĩ của Long Phi Ly về Hạ Tang, rốt cuộc đêm qua Long Phi Ly cũng không nói gì thêm, có lẽ hắn cũng có băn khoăn của hắn, cuối cùng, chỉ nói một câu: “Trong cung không còn là nơi mà tiểu nha đầu kia nên ở.”
Thật ra nàng cũng có chút hiểu, trong cung nhiều người lắm miệng, nên hắn ngầm đồng ý cho Hạ Tang ở cùng Ngọc Trí, Ngọc Trí cần một người chiếu cố nàng, Ngọc Trí đáng giá mà Hạ Tang cũng vậy. Vì cô muội muội này, hắn kỳ thật cũng đã tốn không ít tâm tư.
Có lẽ, còn là vì chuyện Như Ý. . . . Như Ý, đang nghĩ đến đây, ngoài rèm cửa liền truyền đến thanh âm, ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, trời đã sớm sáng tỏ.
Nghe thanh âm, tựa hồ còn có người đi theo cạnh hắn, chần chờ một chút, nàng vẫn là đi ra ngoài.
Trong thư phòng, trước mặt Long Phi Ly, là Hạ Tang đang quỳ thẳng tắp, thấy nàng, Hạ Tang vội vàng hành lễ.
Cũng không biết Ngọc Trí có đem Hạ Tang thu phục hay không, nhưng nếu Ngọc Trí đã qua đêm trong phòng Hạ Tang đêm qua, thì mặc kệ Hạ Tang có phải là nội thị thật hay không, Hạ Tang cũng không thể rũ bỏ được trách nhiệm.
Về Ngọc Trí, nàng biệt hai người tất có chuyện cơ mật cần thương thảo, nhìn Long Phi Ly liếc mắt một cái, hắn liền chăm chú nhìn nàng. Nàng cười nói: “Ta về Phượng Thứu cung trước, trưa lại đến tìm chàng.”
Long Phi Ly hơi trầm ngâm, lại nhìn nàng một cái, mới gật gật đầu.
Thời điểm nàng ra khỏi cửa, nghe được Long Phi Ly hỏi, ” Chuyện Phi Hổ môn đã xử lý ổn thỏa chưa?”
“Bẳm hoàng thượng, các trọng phạm đều đã đền tội, những kẻ còn lại đã giao lại cho huyện nha xử lý, về phần Yến nhi, nàng đã theo công chúa nhiều năm, công chúa tát không thể nhẫn tâm, nhưng lại phản bội chủ tử nô tài đã đem nàng giết chết.
“Tốt!”
Thanh âm ẩn ẩn truyền đến, xa xa phía sau lưng, Tuyền Cơ không nghe nữa, bước nhanh rời đi.
Hạ Tang theo bên người Long Phi Ly nhiều năm, đều giống nhau, luôn làm việc lưu loát, dứt khoát, nên ngoan tuyệt thì tuyệt sẽ không mềm lòng.
Nàng đang bắt đầu quen dần với việc Long Phi Ly đối tốt với nàng, nếu có một ngày, hắn đối với nàng ngoan tuyệt, liệu nàng có thương tâm mà chết hay không?
Nhíu nhíu mi tâm, đột nhiên cười nhẹ, thầm mắng mình thật đúng là nghĩ nhiều, cái gì cũng tưởng tượng được.
******
Trở lại Phượng Thứu cung, sau khi thăm Thúy Nhi, trở lại trong phòng, lấy di động ra, lại bắt đầu mân mê nghiên cứu cách nạp điện đã bị gác lại lâu nay.
Không biết qua bao lâu, chắc cũng chừng một hai canh giờ, vẫn chẳng có động tĩnh gì, đúng là gặp quỉ mà! Đầy người kim tuyền, nàng trong cơn tức giận liền ném cái trục quay trong tay đi, trục quay bay ra gần cạnh cửa, cánh cửa lại vừa được mở ra, trục quay vừa vặn dừng tại chiếc giầy thêu hoa văn ô long sơn thủy màu vàng.
“Chàng đến rồi?”
Long Phi Ly nhặt trục quay, nhìn nữ nhân khuôn mặt vốn đang như mướp đắng, bổng chốc lại cười híp mắt tựa như hoa, tâm tình ngưng trọng từ lúc vào triều sớm đến giờ mới thoáng nhẹ đi một chút.
Lúc lâm triều, khuôn mặt nàng không ngừng hiện lên, Thật là, nói cái gì mà ba ngàn giai lệ, cái gì mà nói mê, hắn lúc ấy thật sự tức giân. Hắn đối với nàng thế nào, nàng vẫn chưa rõ sao?
Nàng tự động tự giác đi tới tiến vào trong ngực hắn, trong lòng vừa động, hắn vươn tay nhanh chóng ôm lấy nàng, hắn thích nàng ỷ lại như vậy, nàng không giống với các phi tần khác, thích làm nũng để cầu sủng hạnh.
Hai người cũng không đóng cửa lại, gắt gao rúc vào nhau, qua một lát, hắn đang muốn cùng nàng nói qua chuyện lúc sáng.
Điệp Phong lại bước nhanh tới, hướng hai người cúi người thi lễ, nhíu mi nói: “Hoàng thượng, nương nương, Lăng Thụy vương gia muốn thỉnh nương nương đến ngự hoa viên một chuyến, nói là Như Ý . . . . Như Ý cô cô hôm nay rời cung, lần trước không gặp được, nên bây giờ . . . . “
Điệp Phong trong lòng oán hận Như Ý đã hại Tuyền Cơ cùng cung nhân Phượng Thứu cung, nên ngữ khí trong lời nói rất khó chịu, nhưng Long Tử Cảm vừa phái người tới đây thông truyền, nàng không thể không báo.
Tuyền cơ nghe vậy, theo bản năng liếc mắt nhìn Long Phi Ly một cái, ngày đó Như Ý uống thuốc độc tự sát, hai người chạy vội đến viện của Như Ý, nhưng lại không nhing thấy người, không biết Thái Hậu đã mang nàng đến chỗ nào tịnh dưỡng, sau lại truyền ra tin tức, Như Ý đã được cứu.
Biết Long Tử Cẩm một lòng hướng về Như Ý, nên gia yến ngày đó, Tuyền Cơ cũng không mời hắn đến.
Lúc này,nàng có nên đi hay không ?
Đúng, hắn yêu nàng, yêu hơn cả tánh mạng, nhưng hắn có nguyên tắc của mình. Vậy mà hôm nay, lại vì buồn vui của nàng mà lo lắng đến mức muốn đặt cả sự vụ qua một bên, hoãn sự vụ một ngày cũng không sao, nhưng không được.
Bọn họ ngày thường ở cùng nhau đều là vui vẻ thoải mái, vuốt ve tóc nàng, hắn lần đầu tiên dùng ngữ khí trịnh trọng “Tiểu Thất, sau khi hạ triều, trẫm sẽ nói chuyện cùng nàng.”
Tuyền Cơ cả kinh, thầm mắng mình điên rồi, nhanh chóng đẩy hắn một cái, cười nói “Chàng đi nhanh đi! Chắc thường ngày quá an nhàn, nên tự mình nói lung tung thôi.”
Long Phi Ly không nói gì, chỉ đỡ bả vai nàng, mâu quang lợi hại, đảo một lượt trên mặt nàng.
“Hoàng thượng, đã canh năm rồi” Từ Hi hơi khom người.
Tuyền Cơ cười cười, đẩy tay hắn ra, quay người hướng rèm thủy tinh đi đến, bỗng, trên vai lại cang thẳng, bên tai chỉ nghe tiếng Từ Hi :”Hoàng thượng . . . . “
Thân thể nàng bay lên không, bị bế lên, hắn trầm mặt bế nàng vào trong, rèm thủy tinh buông xuống, hắn đột nhiên áp nàng lên tường, không nói lời nào, lặng lẽ áp môi lên môi nàng.
. . . . . .
Hắn ly khai. Nàng bị hắn thả lại trên giường, đắp chăn kín mít.
Hắn đúng là một tên ác nhân, nhưng có khi cũng rất ôn nhu.
Nhưng là nàng đã hết buồn ngủ, ngồi dậy rửa mặt, thay quần áo xong, liền ngồi ở trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ mà sợ run.
Cũng không biết vì sao, hy vọng sau cơn mưa trời lại sáng.
Có lẽ là vì giấc mộng cổ quái mỗi đêm, có lẽ là muốn đuổi theo Truy Truy, có lẽ là vì không biết sói con ra sao, cũng có lẽ là vì chẳng biết tại sao trong tâm lại luôn ảm đạm bất an.
Có lẽ là vì còn vương vấn chuyện Ngọc Trí cùng Hạ Tang, nàng vẫn không rõ ý nghĩ của Long Phi Ly về Hạ Tang, rốt cuộc đêm qua Long Phi Ly cũng không nói gì thêm, có lẽ hắn cũng có băn khoăn của hắn, cuối cùng, chỉ nói một câu: “Trong cung không còn là nơi mà tiểu nha đầu kia nên ở.”
Thật ra nàng cũng có chút hiểu, trong cung nhiều người lắm miệng, nên hắn ngầm đồng ý cho Hạ Tang ở cùng Ngọc Trí, Ngọc Trí cần một người chiếu cố nàng, Ngọc Trí đáng giá mà Hạ Tang cũng vậy. Vì cô muội muội này, hắn kỳ thật cũng đã tốn không ít tâm tư.
Có lẽ, còn là vì chuyện Như Ý. . . . Như Ý, đang nghĩ đến đây, ngoài rèm cửa liền truyền đến thanh âm, ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, trời đã sớm sáng tỏ.
Nghe thanh âm, tựa hồ còn có người đi theo cạnh hắn, chần chờ một chút, nàng vẫn là đi ra ngoài.
Trong thư phòng, trước mặt Long Phi Ly, là Hạ Tang đang quỳ thẳng tắp, thấy nàng, Hạ Tang vội vàng hành lễ.
Cũng không biết Ngọc Trí có đem Hạ Tang thu phục hay không, nhưng nếu Ngọc Trí đã qua đêm trong phòng Hạ Tang đêm qua, thì mặc kệ Hạ Tang có phải là nội thị thật hay không, Hạ Tang cũng không thể rũ bỏ được trách nhiệm.
Về Ngọc Trí, nàng biệt hai người tất có chuyện cơ mật cần thương thảo, nhìn Long Phi Ly liếc mắt một cái, hắn liền chăm chú nhìn nàng. Nàng cười nói: “Ta về Phượng Thứu cung trước, trưa lại đến tìm chàng.”
Long Phi Ly hơi trầm ngâm, lại nhìn nàng một cái, mới gật gật đầu.
Thời điểm nàng ra khỏi cửa, nghe được Long Phi Ly hỏi, ” Chuyện Phi Hổ môn đã xử lý ổn thỏa chưa?”
“Bẳm hoàng thượng, các trọng phạm đều đã đền tội, những kẻ còn lại đã giao lại cho huyện nha xử lý, về phần Yến nhi, nàng đã theo công chúa nhiều năm, công chúa tát không thể nhẫn tâm, nhưng lại phản bội chủ tử nô tài đã đem nàng giết chết.
“Tốt!”
Thanh âm ẩn ẩn truyền đến, xa xa phía sau lưng, Tuyền Cơ không nghe nữa, bước nhanh rời đi.
Hạ Tang theo bên người Long Phi Ly nhiều năm, đều giống nhau, luôn làm việc lưu loát, dứt khoát, nên ngoan tuyệt thì tuyệt sẽ không mềm lòng.
Nàng đang bắt đầu quen dần với việc Long Phi Ly đối tốt với nàng, nếu có một ngày, hắn đối với nàng ngoan tuyệt, liệu nàng có thương tâm mà chết hay không?
Nhíu nhíu mi tâm, đột nhiên cười nhẹ, thầm mắng mình thật đúng là nghĩ nhiều, cái gì cũng tưởng tượng được.
******
Trở lại Phượng Thứu cung, sau khi thăm Thúy Nhi, trở lại trong phòng, lấy di động ra, lại bắt đầu mân mê nghiên cứu cách nạp điện đã bị gác lại lâu nay.
Không biết qua bao lâu, chắc cũng chừng một hai canh giờ, vẫn chẳng có động tĩnh gì, đúng là gặp quỉ mà! Đầy người kim tuyền, nàng trong cơn tức giận liền ném cái trục quay trong tay đi, trục quay bay ra gần cạnh cửa, cánh cửa lại vừa được mở ra, trục quay vừa vặn dừng tại chiếc giầy thêu hoa văn ô long sơn thủy màu vàng.
“Chàng đến rồi?”
Long Phi Ly nhặt trục quay, nhìn nữ nhân khuôn mặt vốn đang như mướp đắng, bổng chốc lại cười híp mắt tựa như hoa, tâm tình ngưng trọng từ lúc vào triều sớm đến giờ mới thoáng nhẹ đi một chút.
Lúc lâm triều, khuôn mặt nàng không ngừng hiện lên, Thật là, nói cái gì mà ba ngàn giai lệ, cái gì mà nói mê, hắn lúc ấy thật sự tức giân. Hắn đối với nàng thế nào, nàng vẫn chưa rõ sao?
Nàng tự động tự giác đi tới tiến vào trong ngực hắn, trong lòng vừa động, hắn vươn tay nhanh chóng ôm lấy nàng, hắn thích nàng ỷ lại như vậy, nàng không giống với các phi tần khác, thích làm nũng để cầu sủng hạnh.
Hai người cũng không đóng cửa lại, gắt gao rúc vào nhau, qua một lát, hắn đang muốn cùng nàng nói qua chuyện lúc sáng.
Điệp Phong lại bước nhanh tới, hướng hai người cúi người thi lễ, nhíu mi nói: “Hoàng thượng, nương nương, Lăng Thụy vương gia muốn thỉnh nương nương đến ngự hoa viên một chuyến, nói là Như Ý . . . . Như Ý cô cô hôm nay rời cung, lần trước không gặp được, nên bây giờ . . . . “
Điệp Phong trong lòng oán hận Như Ý đã hại Tuyền Cơ cùng cung nhân Phượng Thứu cung, nên ngữ khí trong lời nói rất khó chịu, nhưng Long Tử Cảm vừa phái người tới đây thông truyền, nàng không thể không báo.
Tuyền cơ nghe vậy, theo bản năng liếc mắt nhìn Long Phi Ly một cái, ngày đó Như Ý uống thuốc độc tự sát, hai người chạy vội đến viện của Như Ý, nhưng lại không nhing thấy người, không biết Thái Hậu đã mang nàng đến chỗ nào tịnh dưỡng, sau lại truyền ra tin tức, Như Ý đã được cứu.
Biết Long Tử Cẩm một lòng hướng về Như Ý, nên gia yến ngày đó, Tuyền Cơ cũng không mời hắn đến.
Lúc này,nàng có nên đi hay không ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.