Chương 35: Gặp lại lão Trần, chiếc vòng cổ giá trên trời
Tiểu Thuyết Hoa Hồng
22/04/2017
Tin tức của An Tiểu Mễ quả không sai, sau khi kết thúc đợt kiểm tra cuối kỳ, nhà trường liền tổ chức cắm trại mùa đông.
Hôm nay khi trời vừa mới sáng, Ngọc Tình liền chào tạm biệt ba mẹ để đi tới
trường học. Thực ra Ngọc An Quân và Lý Nguyệt không muốn để Ngọc Tình đi Côn Minh, nhưng Ngọc Tình nói các bạn học đều đi cả, lại nói đi ra ngoài cũng có thể biết thêm về thế giới ngoài kia, vì vậy bọn họ mới miễn cưỡng đồng ý.
Nhà trường thống nhất mua vé tàu cho học sinh, dù gì thì đường đi tới đó cũng xa xôi, từ thành phố X ngồi tàu đến Côn Minh cũng phải mất một ngày một đêm, lúc mới đầu thì các học sinh đều rất hào hứng phấn khởi nhưng càng về sau thì mọi người đều không chịu được, lăn hết ra ngủ một lượt.
Ngọc Tình từ đầu tới cuối chặng đường vẫn luôn nghĩ xem vì sao chiếc nhẫn lại kích động tới thế, cô rất tò mò lần đầu tiên đến với Côn Minh sẽ gặp phải và trải qua những chuyện gì. Còn Phong Nhã Trần và An Tiểu Mễ thì cứ thao thao bất tuyệt nói chuyện trên trời dưới biển.
Khi tới Côn Minh lúc đó đã là hoàng hôn rồi, tất cả học sinh và giáo viên vừa về tới chỗ ở đều chọn đi ngủ trước đã.
Ngọc Tình thì chẳng thấy buồn ngủ chút nào, vì vậy cô định ra ngoài đi loanh quanh. Đi ra khỏi chỗ ở, Ngọc Tình men theo con đường cứ thế đi, mãi cho tới khi đi đến cửa một cái chợ thì dừng lại.
Bên trong chợ người đi người đến, nhìn vào vô cùng nhộn nhịp, Ngọc Tình nheo mày, bước vào bên trong.
Đây là một cái chợ chơi đồ cổ, trong chợ hàng hóa bày la liệt, đúng là thứ gì cũng có. Ngọc Tình đi lượn chậm rãi, nói thực sự thì cô không mấy cảm hứng hay có chút hứng thú gì với những đồ cổ thế này. Cô không phải là người toàn năng, nói tới những thứ đồ cổ này, cô không hề có chút hiểu biết nào, cô đúng là một kẻ ngoại đạo.
Nhưng cô cứ đi lòng vòng, cuối cùng cũng vẫn có một thứ đồ thu hút sự chú ý của cô, đó là một miếng ngọc bích, nhìn thì có vẻ rất bình thường, không có chút đặc sắc gì. Nhưng chính miếng ngọc bích đó đã thu hút làm cho chiếc nhẫn không chịu nằm yên, Ngọc Tình tiến lại gần, cầm miếng ngọc bích lên, cô liền cảm thấy linh khí tràn trề.
Ngọc Tình nheo mày, cảm nhận được có điều gì đó kì lạ. Lẽ nào chiếc nhẫn này không chỉ có sự nhận biết đối với hoa cỏ mà đối với cả đồ cổ cũng có tác dụng tương tự? Ngọc Tình khẽ cười, ngẩng đầu lên nhìn người bán, cười tươi hỏi: “Chú ơi cháu thấu miếng ngọc này cũng khá đẹp, chú bán bao nhiêu tiền đấy ạ?”
Người bán nghe thấy có khách liền lập tức ngẩng đầu lên tươi cười, nhưng khi nhìn thấy Ngọc Tình thì nét mặt ông ta lại trùng xuống, lại nhìn miếng ngọc bích trên tay Ngọc Tình, lập tứ ông ta chẳng còn hi vọng gì nữa.
Miếng ngọc này ông ta nhặt được về từ trên núi, vừa nhìn đã thấy đó chẳng phải thứ tốt, lại nhìn Ngọc Tình, một bé gái nhỏ xíu, có thể mua nổi thứ gì chứ. vậy là ông chủ chẳng đắn đo ra giá: “100 tệ.” Nói xong ông ta lại thay đổi sắc mặt, cười tươi đứng ra ngoài mời chào khách.
Ngọc Tình không lấy gì làm lạ trước thái độ bán hàng của ông chủ, dù gì thì nhìn cô cũng không có chút gì giống với con nhà giàu có. Cô đưa tay vào túi rút ra tờ 100 tệ đưa tới trước mặt ông chủ: “Cháu mua cái này.”
Người bán nhìn đồng tiền trên tay đơ người ra. Quay đầu ra nhìn thì đã thấy Ngọc Tình đi rồi, ông ta cất 100 tệ đi và nói thở dài: “Bọn trẻ bây giờ đúng là đồ phá hoại, đây mà là con mình xem, dám cầm tiền đi tiêu lùng tung thì mình có mà giần cho một trận.”
Ngọc Tình đem miếng ngọc bích thả vào trong không gian, tiếp tục đi loanh quanh, chẳng bao lâu mà Ngọc Tình đã thu hoạch được khá nhiều. Cảm thấy sự hoạt động của chiếc nhẫn, tâm trạng của Ngọc Tình cũng tốt hơn nhiều, nếu cứ tiếp tục như thế này, việc không gian được nâng cấp chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, cô rất hồi hộp mong chờ muốn biết sau đó còn có những điều đặc biệt vui mừng gì khác nữa!
Song đúng lúc này, chiếc nhẫn rung lên rất mạnh, ánh mắt cô đảo quanh và sau đó nhìn không rời vào một chiếc vòng cổ, một giây sau cô thần người ra. Chiếc vòng cổ này ở kiếp trước cô đã từng nhìn thấy, nghe nói là được khai quật từ dưới đất lên,từng là đồ trang sức từ thời Cleopatra, sau đó được nước Y đem ra bán đấu giá với giá 30 tỷ đô, và được đưa vào cất giữ tại viện bảo tàng quốc gia nước Y.
Khi mà cô vẫn còn chưa hết ngạc nhiên, đã có người ra tay sớm hơn cô một bước, chỉ nghe thấy giọng nói chậm rãi chắc chắn vang lên: “ông chủ, sợi dây chuyền này bao nhiêu tiền?”
“500 vạn.” Ông chủ cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên mà đang mải lau chùi một món đồ cổ, dường như thái độ không mấy quan tâm tới người khách hỏi giá chứ đừng nói tới sự nhiệt tình khi bán hàng.
Ngọc Tình có chút giật mình, là ai mà có con mắt vậy chứ, sao chỉ trong chốc lát đã nhắm được sợi dây chuyền này. Thế nhưng lúc cô nhìn về phía người đó, cô chỉ bật cười, thế giới này đúng là nhỏ thật, đây là lần thứ ba cô gặp con người này. Người hỏi giá chính là lão Trần lần trước muốn mua cây cúc Kim Sa nhưng không mua được.
“Ông chủ, ông bán sao mà đắt quá vậy!” bên cạnh ông Trần có một người trẻ nhìn chằm chằm sợi dây rồi cất tiếng nói.
“Đắt thì đừng mua nữa.” Lời người đó vừa dứt ông chủ liền đốp lại ngay.
Ngọc Tình nghe thấy thế cũng chỉ biết cười, cô tiến lên phía trước: “ông Trần, thật là trùng hợp.”
Lão Trần nghe thấy một giọng nói non nớt truyền đến tai, khi nhìn thấy Ngọc Tình thì hơi đơ người ra: “Nha đầu tiểu Ngọc à? sao cháu lại tới đây thế này?”
“Trường cháu tổ chức đi cắm trại!” Ngọc Tình giải thích ngắn gọn, sau đó lại nói: “Ông Trần đã nhắm sợi dây chuyền này rồi à?”
“Ừm! Sợi dây này được làm công phu tỉ mù, công nghệ chế tác nhìn có vẻ rất lâu đời rồi, có vẻ đúng là đồ cổ.” Lão Trần gật gật đầu, đem tất cả những hiểu biết của mình nói ra.
Ngọc Tình nghe thấy vậy thấy rất ngạc nhiên, lần đầu tiên cô gặp một thương nhân thẳng thắn bộc trực thế này, cô khẽ cười, nói: “Ông Trần, nói thực lòng, sợi dây chuyền này cháu cũng đã nhắm rồi, nó đúng là rất đẹp, kể cả không phải là đồ cổ mua về chơi thôi cũng không tới nỗi nào.
Có điều nêu ông thích rồi thì đương nhiên ông tới trước ông mua.”
Ngọc Tình vừa dứt lời, lão Trần nhìn cô với ánh mắt có chút ngạc nhiên, phải biết nếu muốn có được sợi dây này thì phải có tới 500 vạn, số tiền đó đến ông ta cũng chẳng phải nói có là có được ngay, huống hồ lại còn không biết thật giả, làm thế chẳng khác nào cá cược.
Suy nghĩ trong giây lát, lão Trần lắc đầu: “Sợi dây này ta không mua đâu, 500 vạn quả thực không phải là một số tiền nhỏ.”
“Ồ? Ông Trần, nếu sợ dây này có thể bán lên tới 30 tỷ thì ông cũng không hối hận chứ?” Ngọc Tình khẽ cười, mở miệng lên tiếng hỏi.
“hả? 30 tỷ?” lão Trần lắc đầu giả vờ thất vọng: “Vậy thì đương nhiên là ta sẽ thất vọng rồi.”
Người bán sợi dây chuyền nghe hai người một già một trẻ nói chuyện, ông ta liếc mắt nhìn Ngọc Tình. Tuy ông ta có thể đoán được sợi dây chuyền đó nhất định là đồ cổ, nhưng con số 30 tỷ đúng là cái giá trên trời, cái con bé này không biết chạy từ đâu tới mà ăn nói linh tinh quá!
“Vậy thì được!” Ngọc Tình gãi tai: “Vậy thì cháu sẽ mua.” Ngọc Tình nói rồi thò tay vào trong túi quần, nhưng thực ra là rút chiếc thẻ ngân hàng từ trong không gina ra, đưa cho ông chủ: “Quẹt thẻ, sáu số tám.”
Ông chủ sau khi quẹt thẻ xong thì đem cả thẻ và sợi dây đưa cho Ngọc Tình, Ngọc Tình cười cười, nhận thấy thẻ và sợi dây rồi cho vào trong túi quần.
“Tiểu Ngọc đúng là mạnh tay quá nhỉ!” Lão Trần nhìn hành động nhanh gọn dứt khoát của hai người cảm thấy hết sức ngạc nhiên.
“He he.” Ngọc Tình cười cười: “Ông Trần, ông đừng có hối hận đấy! tới lúc đó nếu ông còn muốn thì cháu sẽ không nhường cho ông đâu.”
“Nha đầu, cháy nói thế làm ta lại muốn có rồi, nhanh nhanh nhanh, bây giờ nhường cho ta đi.” Lão Trần nói đùa với Ngọc Tình, tự nhiên thấy đó cũng là niềm vui.
“Không đâu ạ!” Ngọc Tình lúc này cực kì giống với một đứa trẻ, cô ngẩng đầu lên nói: “Ông Trần, sao ông lại tới đây thế ạ?”
“Mấy ngày nữa sẽ có một lần cược đá quý với quy mô lớn, vì vậy ta muốn tới xem xem.” Lão Trần cũng không giấu mà nói thẳng với cô.
Ngọc Tình nghe thấy vậy, đột nhiên hai mắt sáng lên: “Ông Trần, có thể đưa cháu đi mở rộng tầm mắt không ạ?” tuy rằng những trò cá cược cờ bạc kiểu này là một vốn bốn lời, nhưng đó không phái lí do chính thu hút cô, thứ cô thấy hứng thú là những đá quý kia, nghe nói đá quý đều rất linh, không biết có thể giúp không gian của cô được nâng cấp lên không nữa.
Ngọc Tình chỉ nghĩ tới thôi mà cũng thấy rộn ràng hồi hộp.
Hôm nay khi trời vừa mới sáng, Ngọc Tình liền chào tạm biệt ba mẹ để đi tới
trường học. Thực ra Ngọc An Quân và Lý Nguyệt không muốn để Ngọc Tình đi Côn Minh, nhưng Ngọc Tình nói các bạn học đều đi cả, lại nói đi ra ngoài cũng có thể biết thêm về thế giới ngoài kia, vì vậy bọn họ mới miễn cưỡng đồng ý.
Nhà trường thống nhất mua vé tàu cho học sinh, dù gì thì đường đi tới đó cũng xa xôi, từ thành phố X ngồi tàu đến Côn Minh cũng phải mất một ngày một đêm, lúc mới đầu thì các học sinh đều rất hào hứng phấn khởi nhưng càng về sau thì mọi người đều không chịu được, lăn hết ra ngủ một lượt.
Ngọc Tình từ đầu tới cuối chặng đường vẫn luôn nghĩ xem vì sao chiếc nhẫn lại kích động tới thế, cô rất tò mò lần đầu tiên đến với Côn Minh sẽ gặp phải và trải qua những chuyện gì. Còn Phong Nhã Trần và An Tiểu Mễ thì cứ thao thao bất tuyệt nói chuyện trên trời dưới biển.
Khi tới Côn Minh lúc đó đã là hoàng hôn rồi, tất cả học sinh và giáo viên vừa về tới chỗ ở đều chọn đi ngủ trước đã.
Ngọc Tình thì chẳng thấy buồn ngủ chút nào, vì vậy cô định ra ngoài đi loanh quanh. Đi ra khỏi chỗ ở, Ngọc Tình men theo con đường cứ thế đi, mãi cho tới khi đi đến cửa một cái chợ thì dừng lại.
Bên trong chợ người đi người đến, nhìn vào vô cùng nhộn nhịp, Ngọc Tình nheo mày, bước vào bên trong.
Đây là một cái chợ chơi đồ cổ, trong chợ hàng hóa bày la liệt, đúng là thứ gì cũng có. Ngọc Tình đi lượn chậm rãi, nói thực sự thì cô không mấy cảm hứng hay có chút hứng thú gì với những đồ cổ thế này. Cô không phải là người toàn năng, nói tới những thứ đồ cổ này, cô không hề có chút hiểu biết nào, cô đúng là một kẻ ngoại đạo.
Nhưng cô cứ đi lòng vòng, cuối cùng cũng vẫn có một thứ đồ thu hút sự chú ý của cô, đó là một miếng ngọc bích, nhìn thì có vẻ rất bình thường, không có chút đặc sắc gì. Nhưng chính miếng ngọc bích đó đã thu hút làm cho chiếc nhẫn không chịu nằm yên, Ngọc Tình tiến lại gần, cầm miếng ngọc bích lên, cô liền cảm thấy linh khí tràn trề.
Ngọc Tình nheo mày, cảm nhận được có điều gì đó kì lạ. Lẽ nào chiếc nhẫn này không chỉ có sự nhận biết đối với hoa cỏ mà đối với cả đồ cổ cũng có tác dụng tương tự? Ngọc Tình khẽ cười, ngẩng đầu lên nhìn người bán, cười tươi hỏi: “Chú ơi cháu thấu miếng ngọc này cũng khá đẹp, chú bán bao nhiêu tiền đấy ạ?”
Người bán nghe thấy có khách liền lập tức ngẩng đầu lên tươi cười, nhưng khi nhìn thấy Ngọc Tình thì nét mặt ông ta lại trùng xuống, lại nhìn miếng ngọc bích trên tay Ngọc Tình, lập tứ ông ta chẳng còn hi vọng gì nữa.
Miếng ngọc này ông ta nhặt được về từ trên núi, vừa nhìn đã thấy đó chẳng phải thứ tốt, lại nhìn Ngọc Tình, một bé gái nhỏ xíu, có thể mua nổi thứ gì chứ. vậy là ông chủ chẳng đắn đo ra giá: “100 tệ.” Nói xong ông ta lại thay đổi sắc mặt, cười tươi đứng ra ngoài mời chào khách.
Ngọc Tình không lấy gì làm lạ trước thái độ bán hàng của ông chủ, dù gì thì nhìn cô cũng không có chút gì giống với con nhà giàu có. Cô đưa tay vào túi rút ra tờ 100 tệ đưa tới trước mặt ông chủ: “Cháu mua cái này.”
Người bán nhìn đồng tiền trên tay đơ người ra. Quay đầu ra nhìn thì đã thấy Ngọc Tình đi rồi, ông ta cất 100 tệ đi và nói thở dài: “Bọn trẻ bây giờ đúng là đồ phá hoại, đây mà là con mình xem, dám cầm tiền đi tiêu lùng tung thì mình có mà giần cho một trận.”
Ngọc Tình đem miếng ngọc bích thả vào trong không gian, tiếp tục đi loanh quanh, chẳng bao lâu mà Ngọc Tình đã thu hoạch được khá nhiều. Cảm thấy sự hoạt động của chiếc nhẫn, tâm trạng của Ngọc Tình cũng tốt hơn nhiều, nếu cứ tiếp tục như thế này, việc không gian được nâng cấp chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, cô rất hồi hộp mong chờ muốn biết sau đó còn có những điều đặc biệt vui mừng gì khác nữa!
Song đúng lúc này, chiếc nhẫn rung lên rất mạnh, ánh mắt cô đảo quanh và sau đó nhìn không rời vào một chiếc vòng cổ, một giây sau cô thần người ra. Chiếc vòng cổ này ở kiếp trước cô đã từng nhìn thấy, nghe nói là được khai quật từ dưới đất lên,từng là đồ trang sức từ thời Cleopatra, sau đó được nước Y đem ra bán đấu giá với giá 30 tỷ đô, và được đưa vào cất giữ tại viện bảo tàng quốc gia nước Y.
Khi mà cô vẫn còn chưa hết ngạc nhiên, đã có người ra tay sớm hơn cô một bước, chỉ nghe thấy giọng nói chậm rãi chắc chắn vang lên: “ông chủ, sợi dây chuyền này bao nhiêu tiền?”
“500 vạn.” Ông chủ cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên mà đang mải lau chùi một món đồ cổ, dường như thái độ không mấy quan tâm tới người khách hỏi giá chứ đừng nói tới sự nhiệt tình khi bán hàng.
Ngọc Tình có chút giật mình, là ai mà có con mắt vậy chứ, sao chỉ trong chốc lát đã nhắm được sợi dây chuyền này. Thế nhưng lúc cô nhìn về phía người đó, cô chỉ bật cười, thế giới này đúng là nhỏ thật, đây là lần thứ ba cô gặp con người này. Người hỏi giá chính là lão Trần lần trước muốn mua cây cúc Kim Sa nhưng không mua được.
“Ông chủ, ông bán sao mà đắt quá vậy!” bên cạnh ông Trần có một người trẻ nhìn chằm chằm sợi dây rồi cất tiếng nói.
“Đắt thì đừng mua nữa.” Lời người đó vừa dứt ông chủ liền đốp lại ngay.
Ngọc Tình nghe thấy thế cũng chỉ biết cười, cô tiến lên phía trước: “ông Trần, thật là trùng hợp.”
Lão Trần nghe thấy một giọng nói non nớt truyền đến tai, khi nhìn thấy Ngọc Tình thì hơi đơ người ra: “Nha đầu tiểu Ngọc à? sao cháu lại tới đây thế này?”
“Trường cháu tổ chức đi cắm trại!” Ngọc Tình giải thích ngắn gọn, sau đó lại nói: “Ông Trần đã nhắm sợi dây chuyền này rồi à?”
“Ừm! Sợi dây này được làm công phu tỉ mù, công nghệ chế tác nhìn có vẻ rất lâu đời rồi, có vẻ đúng là đồ cổ.” Lão Trần gật gật đầu, đem tất cả những hiểu biết của mình nói ra.
Ngọc Tình nghe thấy vậy thấy rất ngạc nhiên, lần đầu tiên cô gặp một thương nhân thẳng thắn bộc trực thế này, cô khẽ cười, nói: “Ông Trần, nói thực lòng, sợi dây chuyền này cháu cũng đã nhắm rồi, nó đúng là rất đẹp, kể cả không phải là đồ cổ mua về chơi thôi cũng không tới nỗi nào.
Có điều nêu ông thích rồi thì đương nhiên ông tới trước ông mua.”
Ngọc Tình vừa dứt lời, lão Trần nhìn cô với ánh mắt có chút ngạc nhiên, phải biết nếu muốn có được sợi dây này thì phải có tới 500 vạn, số tiền đó đến ông ta cũng chẳng phải nói có là có được ngay, huống hồ lại còn không biết thật giả, làm thế chẳng khác nào cá cược.
Suy nghĩ trong giây lát, lão Trần lắc đầu: “Sợi dây này ta không mua đâu, 500 vạn quả thực không phải là một số tiền nhỏ.”
“Ồ? Ông Trần, nếu sợ dây này có thể bán lên tới 30 tỷ thì ông cũng không hối hận chứ?” Ngọc Tình khẽ cười, mở miệng lên tiếng hỏi.
“hả? 30 tỷ?” lão Trần lắc đầu giả vờ thất vọng: “Vậy thì đương nhiên là ta sẽ thất vọng rồi.”
Người bán sợi dây chuyền nghe hai người một già một trẻ nói chuyện, ông ta liếc mắt nhìn Ngọc Tình. Tuy ông ta có thể đoán được sợi dây chuyền đó nhất định là đồ cổ, nhưng con số 30 tỷ đúng là cái giá trên trời, cái con bé này không biết chạy từ đâu tới mà ăn nói linh tinh quá!
“Vậy thì được!” Ngọc Tình gãi tai: “Vậy thì cháu sẽ mua.” Ngọc Tình nói rồi thò tay vào trong túi quần, nhưng thực ra là rút chiếc thẻ ngân hàng từ trong không gina ra, đưa cho ông chủ: “Quẹt thẻ, sáu số tám.”
Ông chủ sau khi quẹt thẻ xong thì đem cả thẻ và sợi dây đưa cho Ngọc Tình, Ngọc Tình cười cười, nhận thấy thẻ và sợi dây rồi cho vào trong túi quần.
“Tiểu Ngọc đúng là mạnh tay quá nhỉ!” Lão Trần nhìn hành động nhanh gọn dứt khoát của hai người cảm thấy hết sức ngạc nhiên.
“He he.” Ngọc Tình cười cười: “Ông Trần, ông đừng có hối hận đấy! tới lúc đó nếu ông còn muốn thì cháu sẽ không nhường cho ông đâu.”
“Nha đầu, cháy nói thế làm ta lại muốn có rồi, nhanh nhanh nhanh, bây giờ nhường cho ta đi.” Lão Trần nói đùa với Ngọc Tình, tự nhiên thấy đó cũng là niềm vui.
“Không đâu ạ!” Ngọc Tình lúc này cực kì giống với một đứa trẻ, cô ngẩng đầu lên nói: “Ông Trần, sao ông lại tới đây thế ạ?”
“Mấy ngày nữa sẽ có một lần cược đá quý với quy mô lớn, vì vậy ta muốn tới xem xem.” Lão Trần cũng không giấu mà nói thẳng với cô.
Ngọc Tình nghe thấy vậy, đột nhiên hai mắt sáng lên: “Ông Trần, có thể đưa cháu đi mở rộng tầm mắt không ạ?” tuy rằng những trò cá cược cờ bạc kiểu này là một vốn bốn lời, nhưng đó không phái lí do chính thu hút cô, thứ cô thấy hứng thú là những đá quý kia, nghe nói đá quý đều rất linh, không biết có thể giúp không gian của cô được nâng cấp lên không nữa.
Ngọc Tình chỉ nghĩ tới thôi mà cũng thấy rộn ràng hồi hộp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.