Chương 9: Nhặt được báu vật, đừng hoài nghi lời tôi nói
Tiểu Thuyết Hoa Hồng
10/04/2017
“Hi bạn cùng bàn, sao hôm nay cậu giỏi thế?” Bạn cùng bàn của Ngọc Tình
là một cậu bé mê truyện tranh rất dễ thương, lúc này cậu bé đang nhìn
Ngọc Tình với ánh mắt đầy tò mò.
Ngọc Tình ngước mắt nhìn, nói với ngữ khí nhạt nhạt: “Thế bình thường tớ không giỏi à?”
Vừa mới nói một câu Phong Nhã Trần đột nhiên đơ người ra, sao từ trước tới nay cậu bé không hề phát hiện ra cô bạn cũng bàn mình còn biết nói đùa kiểu lạnh lùng như thế?
“Cái đó...cái đó...” Phong Nhã Trần cứ cái đó cái đó cả nửa ngày cũng không biết nên phải nói gì, Ngọc Tình không nhịn được mà thấy thật buồn cười, bình thường cô nhát lắm à?
Thực ra trước khi gia nhập vào Cục An ninh Quốc gia, Ngọc Tình là người luôn nghĩ thêm một việc chẳng bằng bớt đi một việc, từ trước tới nay cô luôn nhẫn nhịn, cũng rất nhát gan, yếu đuối. vì vậy biểu hiện của cô hôm nay cũng chẳng trách làm cho Phong Nhãn Trần ngạc nhiên.
Vốn dĩ Phong Nhã Trần còn muốn nói chuyện với Ngọc Tình nhưng cô giáo tới rồi. Tiết học này là tiết học ngữ văn, ngữ văn lớp hai thực ra chỉ là đọc bài văn, nhận biết mặt chữ mà thôi. Tiết học như vậy làm cho Ngọc Tình mơ mơ màng màng buồn ngủ.
Ồ không, không chỉ có tiết học đó, các tiết học tiếp theo càng làm cho cô buồn ngủ hơn, các phép tính cộng trừ nhân chia, 26 chữ cái anphabet, những thứ này còn phải học sao? Ngọc Tình thực sự cảm thấy đúng là đang lãng phí sinh mệnh.
Lên hết các tiết học của một ngày, Ngọc Tình cũng ngủ đủ rồi. vì vậy chuông báo tan học vừa vang lên cô lập tức đứng lên, cầm lấy cặp sách đi thẳng ra ngoài.
Động tác của cô nhanh tới mức làm cho Phong Nhac Trần tròn xoe mắt nhìn, ơ...ơ...bạn ngồi cùng bàn của cậu bé đúng là đổi tính rồi, hay là bị ma nhập rồi?
Ngày hôm nay không hề thấy cô ấy chăm chú nghiêm túc nghe giảng một tiết học nào, những lúc bình thường không hề giống như vậy, thành tích học tập của Ngọc Tình lúc nào cũng nằm trong top ba của lớp.
Chẳng thèm để ý đến sự nghi hoặc của Phong Nhã Trần, Ngọc Tình đã chạy ra khỏi tòa nhà dạy học, cô nhớ ở gần trường học có một chợ hoa khá lớn. Cô phải đi xem xem, tìm một số loại hạt hoa tốt một chút để buổi tối trở về đem trồng.
Với tâm trạng đang phơi phới, Ngọc Tình đi ra khỏi trường, nhưng vừa mới ra khỏi cổng trường cô đột nhiên đứng khựng lại.khẽ nhếch mép cười một nụ cười không vui, hai mắt lạh lùng nhìn về người đang tiến lại gần cô ở phía trước.
“Mày chính là con bé đánh gãy chân Tiểu Minh đúng không?” người đó từ từ tiến lại gần, đứng trước mặt Ngọc Tình rồi nhìn cô một lượt từ đầu tới chân, trong ánh mắt tràn ngập sự nghi hoặc.
Ngọc Tình hơi nheo mắt lại nhìn một lượt thăm dò người đứng trước mặt, người này mặc một bộ vest màu đen, nhìn tầm khoảng 30 tuổi.
“Nếu cái tên lưu manh tóc đỏ anh nói là Tiểu Minh thì chính là tôi đã đánh gãy chân hắn.” Ngọc Tình gật đầu, tiếng nói lanh lảnh lạnh lùng. Người đàn ông nhìn Ngọc Tình lạnh lùng như vậy trong lòng không thể có cái nhìn bớt coi thường cô đi một chút, hắn nói: “Đại ca của bọn anh muốn gặp em, tiểu cô nương đi cùng anh một chuyến nhé?”
Ngọc Tình nghe thấy vậy đột nhiên cười. cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông như nhìn một tên ngốc: “Thời gian của tôi cũng rất đáng quý, nếu đại ca của anh nói thực sự muốn gặp tôi thì hãy bảo anh ta tự tới tìm tôi.”
“Mày đừng có mà không biết điều!” người đàn ông nghe Ngọc Tình nói vậy liền tức giận định xông lên.
“Tôi còn có việc, phiền anh nhường đường.” Ngọc Tình không để ý hắn có tức giận hay không, cô bước chân sang một bên rồi đi thẳng về phía trước.
Người đàn ông thấy Ngọc Tình nói đi là đi, đưa tay ra định túm cô lại nhưng Ngọc Tình né nhanh sang một bên, quay người lại đạp vào chân hắn: “Đừng có coi lời tôi nói chỉ là lời nói đùa, có những chuyện anh không đùa dễ dàng được thế đâu!”
Lúc này thì người đàn ông thực sự tin là Dương Minh bị con bé oắt con trước mắt này đánh gãy một chân rồi, bỏ qua cơn đau điếng ở chân đi, người đàn ông từ từ đứng thẳng người lên, nhìn bóng dáng Ngọc Tình rời đi với ánh mắt nghiêm khắc, anh ta cười rồi rời đi.
Một sự việc cỏn con, Ngọc Tình chẳng thèm để ý lâu làm gì, tâm trí cô đang để ý với chợ hoa, không biết hôm nay có kiếm được vài loại hạt hoa tốt tốt lạ lạ về trồng không?
Đi vào chợ hoa, chiếc nhẫn trên tay Ngọc Tình lại rung lên liên tục, bộ dạng đó như kiểu các gặp nước vậy. lần này thì Ngọc Tình khẳng định, chiếc nhẫn không gian này chắc chắn có liên quan với hoa cỏ.
Lượn một vòng quanh chợ hoa xem thật kỹ lưỡng, không còn xuất hiện cảnh giống với như lần trước, vì vậy Ngọc Tình đã mua một ít hạt hoa phổ thông về.
Về tới nhà, Ngọc Tình không đợi được thêm nữa mà chạy vào không gian, không vào thì không biết nhưng vừa vào liền phát hiện, không chỉ không gian biến thành trở nên to hơn mà những hạt hoa hôm qua gieo đã đều nở hoa rồi, làm Ngọc Tình ngạc nhiên nhất đó là hàng cây mọc ở khoảng giữa trung tâm của khoảng không gian.
Đó....đó là cây cúc Kim Sa?
Cúc Kim Sa, hoa hình lá, đua ra các cành nhỏ, hoa biến hình, cánh hoa thì đều rất nhiều và dày, màu sắc là trắng hồng, đều là những loại rất quý hiếm.
Loại hoa trước mắt cô với sự tưởng tượng trong đầu cô là giống hệt nhau, điều đặc biệt nhất đó là, cây cúc Kim Sa mọc trong không gian này nhìn còn phong phú và có linh hồn hơn so với loại hoa cúc Kim Sa mà trước đây cô từng nhìn thấy ở kiếp trước, cô có thể nhìn thấy ánh hào quang mong mỏng toát ra từ nó.
Cô thở phào vì quá ngạc nhiên, rồi đột nhiên cô cười, xem ra cô đã nhặt được báu vật rồi.
Ngọc Tình ngước mắt nhìn, nói với ngữ khí nhạt nhạt: “Thế bình thường tớ không giỏi à?”
Vừa mới nói một câu Phong Nhã Trần đột nhiên đơ người ra, sao từ trước tới nay cậu bé không hề phát hiện ra cô bạn cũng bàn mình còn biết nói đùa kiểu lạnh lùng như thế?
“Cái đó...cái đó...” Phong Nhã Trần cứ cái đó cái đó cả nửa ngày cũng không biết nên phải nói gì, Ngọc Tình không nhịn được mà thấy thật buồn cười, bình thường cô nhát lắm à?
Thực ra trước khi gia nhập vào Cục An ninh Quốc gia, Ngọc Tình là người luôn nghĩ thêm một việc chẳng bằng bớt đi một việc, từ trước tới nay cô luôn nhẫn nhịn, cũng rất nhát gan, yếu đuối. vì vậy biểu hiện của cô hôm nay cũng chẳng trách làm cho Phong Nhãn Trần ngạc nhiên.
Vốn dĩ Phong Nhã Trần còn muốn nói chuyện với Ngọc Tình nhưng cô giáo tới rồi. Tiết học này là tiết học ngữ văn, ngữ văn lớp hai thực ra chỉ là đọc bài văn, nhận biết mặt chữ mà thôi. Tiết học như vậy làm cho Ngọc Tình mơ mơ màng màng buồn ngủ.
Ồ không, không chỉ có tiết học đó, các tiết học tiếp theo càng làm cho cô buồn ngủ hơn, các phép tính cộng trừ nhân chia, 26 chữ cái anphabet, những thứ này còn phải học sao? Ngọc Tình thực sự cảm thấy đúng là đang lãng phí sinh mệnh.
Lên hết các tiết học của một ngày, Ngọc Tình cũng ngủ đủ rồi. vì vậy chuông báo tan học vừa vang lên cô lập tức đứng lên, cầm lấy cặp sách đi thẳng ra ngoài.
Động tác của cô nhanh tới mức làm cho Phong Nhac Trần tròn xoe mắt nhìn, ơ...ơ...bạn ngồi cùng bàn của cậu bé đúng là đổi tính rồi, hay là bị ma nhập rồi?
Ngày hôm nay không hề thấy cô ấy chăm chú nghiêm túc nghe giảng một tiết học nào, những lúc bình thường không hề giống như vậy, thành tích học tập của Ngọc Tình lúc nào cũng nằm trong top ba của lớp.
Chẳng thèm để ý đến sự nghi hoặc của Phong Nhã Trần, Ngọc Tình đã chạy ra khỏi tòa nhà dạy học, cô nhớ ở gần trường học có một chợ hoa khá lớn. Cô phải đi xem xem, tìm một số loại hạt hoa tốt một chút để buổi tối trở về đem trồng.
Với tâm trạng đang phơi phới, Ngọc Tình đi ra khỏi trường, nhưng vừa mới ra khỏi cổng trường cô đột nhiên đứng khựng lại.khẽ nhếch mép cười một nụ cười không vui, hai mắt lạh lùng nhìn về người đang tiến lại gần cô ở phía trước.
“Mày chính là con bé đánh gãy chân Tiểu Minh đúng không?” người đó từ từ tiến lại gần, đứng trước mặt Ngọc Tình rồi nhìn cô một lượt từ đầu tới chân, trong ánh mắt tràn ngập sự nghi hoặc.
Ngọc Tình hơi nheo mắt lại nhìn một lượt thăm dò người đứng trước mặt, người này mặc một bộ vest màu đen, nhìn tầm khoảng 30 tuổi.
“Nếu cái tên lưu manh tóc đỏ anh nói là Tiểu Minh thì chính là tôi đã đánh gãy chân hắn.” Ngọc Tình gật đầu, tiếng nói lanh lảnh lạnh lùng. Người đàn ông nhìn Ngọc Tình lạnh lùng như vậy trong lòng không thể có cái nhìn bớt coi thường cô đi một chút, hắn nói: “Đại ca của bọn anh muốn gặp em, tiểu cô nương đi cùng anh một chuyến nhé?”
Ngọc Tình nghe thấy vậy đột nhiên cười. cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông như nhìn một tên ngốc: “Thời gian của tôi cũng rất đáng quý, nếu đại ca của anh nói thực sự muốn gặp tôi thì hãy bảo anh ta tự tới tìm tôi.”
“Mày đừng có mà không biết điều!” người đàn ông nghe Ngọc Tình nói vậy liền tức giận định xông lên.
“Tôi còn có việc, phiền anh nhường đường.” Ngọc Tình không để ý hắn có tức giận hay không, cô bước chân sang một bên rồi đi thẳng về phía trước.
Người đàn ông thấy Ngọc Tình nói đi là đi, đưa tay ra định túm cô lại nhưng Ngọc Tình né nhanh sang một bên, quay người lại đạp vào chân hắn: “Đừng có coi lời tôi nói chỉ là lời nói đùa, có những chuyện anh không đùa dễ dàng được thế đâu!”
Lúc này thì người đàn ông thực sự tin là Dương Minh bị con bé oắt con trước mắt này đánh gãy một chân rồi, bỏ qua cơn đau điếng ở chân đi, người đàn ông từ từ đứng thẳng người lên, nhìn bóng dáng Ngọc Tình rời đi với ánh mắt nghiêm khắc, anh ta cười rồi rời đi.
Một sự việc cỏn con, Ngọc Tình chẳng thèm để ý lâu làm gì, tâm trí cô đang để ý với chợ hoa, không biết hôm nay có kiếm được vài loại hạt hoa tốt tốt lạ lạ về trồng không?
Đi vào chợ hoa, chiếc nhẫn trên tay Ngọc Tình lại rung lên liên tục, bộ dạng đó như kiểu các gặp nước vậy. lần này thì Ngọc Tình khẳng định, chiếc nhẫn không gian này chắc chắn có liên quan với hoa cỏ.
Lượn một vòng quanh chợ hoa xem thật kỹ lưỡng, không còn xuất hiện cảnh giống với như lần trước, vì vậy Ngọc Tình đã mua một ít hạt hoa phổ thông về.
Về tới nhà, Ngọc Tình không đợi được thêm nữa mà chạy vào không gian, không vào thì không biết nhưng vừa vào liền phát hiện, không chỉ không gian biến thành trở nên to hơn mà những hạt hoa hôm qua gieo đã đều nở hoa rồi, làm Ngọc Tình ngạc nhiên nhất đó là hàng cây mọc ở khoảng giữa trung tâm của khoảng không gian.
Đó....đó là cây cúc Kim Sa?
Cúc Kim Sa, hoa hình lá, đua ra các cành nhỏ, hoa biến hình, cánh hoa thì đều rất nhiều và dày, màu sắc là trắng hồng, đều là những loại rất quý hiếm.
Loại hoa trước mắt cô với sự tưởng tượng trong đầu cô là giống hệt nhau, điều đặc biệt nhất đó là, cây cúc Kim Sa mọc trong không gian này nhìn còn phong phú và có linh hồn hơn so với loại hoa cúc Kim Sa mà trước đây cô từng nhìn thấy ở kiếp trước, cô có thể nhìn thấy ánh hào quang mong mỏng toát ra từ nó.
Cô thở phào vì quá ngạc nhiên, rồi đột nhiên cô cười, xem ra cô đã nhặt được báu vật rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.