Chương 25: Tôi đi, kiều nguyên chết
Tiểu Thuyết Hoa Hồng
17/04/2017
“Đánh địch trước tiên phải đánh được kẻ đứng đầu!”câu nói này vừa được
nói ra, ánh mắt mọi người đều sáng lên, thi nhau gật đầu, cảm thấy lời
đề nghị này có thể chấp nhận được.
“Lời đề nghị này khá hay, mọi người đã đều nghĩ tới, chỉ có điều nếu thực hiện theo thì chỉ có thể thành công, một khi thất bại hậu quả chính là khai chiến chính diện, không thể trốn tránh được!” Vũ Sênh gật đầu, đôi đồng tử mắt xanh của anh ta chứa đầy tính toán nhìn Ngọc Tình.
“Đó là điều đương nhiên, vì vậy cần chọn được một người thật phù hợp, hơn nữa chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại!” Ngọc Tình gật đầu, khẽ cười, ánh mắt không hề có ý định lùi bước hay nhụt chí nhìn Vũ Sênh.
“Vậy ai sẽ đi? Không lẽ nào là mày sao?” Lôi Thạch ngẩng đầu nhìn Ngọc Tình chế giễu, ngữ khí đầy sự khinh bỉ.
“Chính là tôi!” Ngọc Tình gật đầu, nói đến việc ám sát thế này, một số cao thủ còn không so được với cô, cô tin nếu việc này cô nhận đứng thứ hai thì tuyệt đối không có ai dám nhận đứng thứ nhất.
“Cô? Nói đùa gì thế chứ?” Phong Hòa nghe thấy vậy, ngạc nhiên hết mức đứng phắt lên.
“Hừ!” Ngọc Tình thở hắt ra, cô khẽ xoay cổ tay, một con dao găm sắc lưỡi xuất hiện trong tay cô, chỉ nhìn cô đưa tay lên, khẽ vẫy, con dao bay nhanh ra khỏi tay cô hướng về phía Phong Hòa!
“Phong!” mọi người nhìn thấy cảnh này, lập tức lớn tiếng gọi sợ hãi và ngạc nhiên, Điện Cách liền giơ tay ném chiếc cốc trước mặt đi, nhưng con dao bay với tốc độ quá nhanh vì vậy anh ta ném chiếc cốc cũng chẳng có tác dụng gì.
Nhìn con dao bay thẳng về phía Phong Hòa, sượt qua tai anh ta rồi bay về phía sau, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ngọc Tình, mày dám?” Lôi Thạch thấy Phong Hòa bình yên vô sự lúc này mới nhớ tới việc phải tính sổ với Ngọc Tình, ông ta đập tay xuống bàn, rút súng ra.
“Chú à! Tôi chỉ muốn chứng minh thực lực của mình một chút thôi mà, chẳng phải chú cũng nhìn thấy đường chủ Phong vẫn không bị tổn hại gì đấy thôi!” Ngọc Tình nhún vai khẽ cười, chẳng thèm quan tâm tới khẩu súng trong tay Lôi Thạch cũng như sự phẫn nộ của tất cả mọi người, ngồi xuống ghế, cô cầm cốc trà nên khẽ thổi rồi nhấp một ngụm: “Chè ngon!”
“Không bị tổn hại?” Phong Hòa nghe thấy vậy không thể để yên, nhanh chóng đi tới trước mặt Ngọc Tình, cúi đầu chỉ tay vào những sợi tóc rơi dưới tai, nghiến chặt răng nói: “Đây mà gọi là không bị tổn hại gì à?”
Ngọc Tình đặt cốc trà xuống, đưa tay ra nhặt lấy những sợi tóc của Phong Hòa rồi để trước miệng khẽ thổi, sau đó lại đưa tay chỉ vào giữa hai lông mày của Phong Hòa nói: “Phong đường chủ, so với chỗ này thì đây gọi là không bị tổn hại gì!”
“Thôi được rồi!” Lưu Lỗ Hàn lúc này mới lên tiếng, ánh mắt ông ta đảo một lượt nhìn mọi người một lượt: “Tôi thấy Ngọc Tình là sự lựa chọn không tới nỗi tồi, mọi người cũng đều nhìn thấy rồi, công phu của cô ấy cũng khá đúng không!”
Để không chế được Lôi Hổ Đường trong tay, Lưu Lỗ Hàn đã suy tính và cuối cùng chấp nhận lời đề nghị của Ngọc Tình, dù gì thì mạng cũng là của cô, nếu có thất bại ông ta cũng không có tổn hại gì, hơn nữa ông ta cũng có thể phái người ngầm theo dõi Ngọc Tình, nếu thật như thất bại thì sẽ giết người diệt khẩu, như thế thì ai mà biết được cái con nha đầu đó lại là người của bang Chim ưng chứ!
“Thế nhưng, nó mới có bảy tám tuổi!” Lôi Thạch là người đầu tiên đứng lên phản đối, cũng không hẳn là ông ta nhằm vào Ngọc Tình mà đúng là tuổi đời của cô còn quá ít, sự việc ám sát như thế này phải cân nhắc tới yếu tố tâm lí nữa.
“Chính vì cô ấy mới có báy tám tuổi mới không thu hút sự nghi ngờ của kẻ địch, vì vậy Ngọc Tình là một sự lựa chọn không đến nỗi tồi!” Lưu Lỗ Hàn đã quyết là Ngọc Tình, ngoài thực lực thì ông ta còn có thể tìm ra cả ngàn lí do hợp lý để cô đảm nhận trọng trách này: “Quyết như thế đi, nhiệm vụ này giao cho Ngọc Tình, chỉ được thành công, không được thất bại.”
Ngọc Tình ngồi bên cạnh lắng nghe, ngón tay chỉ gõ khẽ lên mặt bàn, hơi cúi đầu xuống, ánh mắt đầy sự lạnh lùng, cô nghĩ: “Lưu Lỗ Hàn, sớm muộn có một ngày ông sẽ biết cái giá của lợi dụng tôi là như thế nào! Ngồi trên lưng hổ cũng phải sẵn sàng tâm lý một ngày sẽ bị hổ nuốt chửng.”
Sau khi cuộc họp kết thúc, Ngọc Tình đứng lên, hai tay cho vào túi quần, bước ra ngoài thong dong như lúc đến.
“Đại ca! Một nhiệm vụ quan trọng như thế sao anh lại có thể giao cho con bé đó được!” Lôi Thạch đo tới gần Lưu Lỗ Hàn, vạn phần không hiểu nổi hỏi.
“Ngọc Tình rất phù hợp!” Lưu Lỗ Hàn khẽ cười, chỉ nói một câu đơn giản như vậy rồi đứng lên đi ra ngoài.
“Thế nhưng....” Lôi Thạch còn muốn nói gì đó liền nhìn thấy Lưu Lỗ Hàn đã đi xa rồi, không hề có ý định bàn tiếp về vấn đề này.“Thôi bỏ đi Lôi à!” Vũ Sênh vỗ nhẹ vài cái vào vai Lôi Thạch: “Đại ca bây giờ không còn là đại ca của ngày cùng chúng ta dẹp thiên hạ trước kia nữa rồi!”
“Đi thôi, cũng có thể chẳng bao lâu nữa, cái bang Chim ưng này cũng chẳng còn chỗ đứng cho chúng ta nữa đâu.” Điện Cách lắc lắc đầu, đi ra ngoài trước.
Phong Hòa không nói gì, thực ra bọn họ đều biết, điều làm cho bọn họ thất vọng và đau lòng không phải là Lưu Lỗ Hàn không nghe ý kiến góp ý của bọn họ mà chính là sự nghi ngờ vô cớ của Lưu Lỗ Hàn.
Một mình Ngọc Tình đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, chẳng trách khi ở kiếp trước, bang Chim ưng suýt bị Vân bang thôn tính, có lão đại Lưu Lỗ Hàn với sự ngờ vực như vậy, bang Chim ưng không bị rơi vào tay kẻ khác chỉ là chuyện sớm muộn. Nhưng ở kiếp này, sự việc lại không phát triển theo con đường cũ đó, bởi vì có thêm một sự thay đổi, đó chính là cô – Ngọc Tình! Vì vậy cho dù Lưu Bân có ưu tú cũng không thể ngăn được bước chân cô tiến về phía trước, bởi vì cô ra tay sẽ không nể tình.
Đêm tối, Ngọc Tình toàn thân gọn gàng với một màu đen kịt xuất hiện bên ngoài căn biệt thự người tình nhân của bang chủ Kiều bang là Kiều Nguyên. Theo tình báo mà Lưu Lỗ Hàn cung cấp, thứ tư hàng tuần, Kiều Nguyên đều xuất hiện ở đây.
Giơ tay trái lên xem giờ, bây giờ là 23 giờ 50 phút. Ngọc Tình từ từ nhắm mắt lại, trong đầu cô bây giờ hiện lên hình ảnh bề mặt căn biệt thự cùng với vị trí đứng của bọn vệ sĩ, ngay sau đó, Ngọc Tình khẽ cười, hành động!
Cơ thể nhanh nhẹn như một con mèo của cô chìm trong bóng đêm tối om như mực, khéo léo tránh được đội tuần tra cảnh giới, Ngọc Tình tới được cửa sau của căn biệt thự.
Ngẩng đầu nhìn lên ban công tầng ba, Ngọc Tình để lộ một nụ cười khinh bỉ trên mặt, quay cổ tay, một con dao được giấu trong cổ tay đã nằm gọn trong tay cô. Tay trái lấy ra từ eo một đoạn dây thừng bằng bạc to bằng ngón tay út, khẽ giật giật sợi dây sau đó ngoắc nó vào chuôi con dao. Sau khi hoàn thành, Ngọc Tình vung tay ném con dao lên hướng ban công tầng ba, con dao bám chắc vào lan can phía dưới cùng của tầng ba.
Cười khểnh, bàn tay phải lại nắm chắc lấy sợi dây, nhấc chân lên với một lực mạnh, thân hình bé nhỏ của Ngọc Tình dùng một cách thức đặc biệt để leo lên trên. Cho tới khi lên đến phía dưới của ban công tầng ba, lúc này Ngọc Tình mới thả lỏng chân ra, người cô lộn nhào lên trên, tay phải thả sợi dây ra bám chắc vào lan can, cả người cô dùng lực, trong giây lát cô đã nhảy qua lan can vào bên trong ban công.
Theo những gì cô thăm dò được, ban công này phía trong chính là căn phòng của cô người tình. Ngọc Tình vừa mới lên tới ban công đã nghe thấy ở phía trong có tiếng thở hổn hển thô thiển, hơi thở đó từ từ truyền ra ngoài lúc rất rõ lúc mờ nhạt.
Ngọc Tình cũng chẳng thèm quan tâm nhiều, cô ngang nhiên đi qua ban công, hai tay cô áp sát vào tường, đôi mắt sáng quắc nhìn hai người đang ở trên giường.
Chiếc giường lớn màu hồng, hai người quay lưng lại với Ngọc Tình, một cơ thể đen sì đang ép chặt một cơ thể trắng nõn nà không ngừng ra sức hành động, người đàn ông không hề dừng lại còn người phụ nữ cũng liên tục rên lên. Hai người hết sức tập trung vào niềm hoan lạc mà không hề phát hiện ra trong phòng đã có thêm một người, hơn nữa lại là một bé gái.
Ngọc Tình nhìn toàn bộ cảnh đó nhưng trên mặt cô không có một sự lúng túng thừa thãi nào, cô cũng không có bất kì một hành động nào, chỉ khoanh tay trước ngực nhìn với với khuôn mặt không biểu cảm, cô nghĩ cắt ngang chuyện vui của người ta đúng thật là không có đạo đức.
Chỉ mãi cho tới khi hai cơ thể trên giường kia không ngừng run lên, bây giờ là tiếng rên rỉ thoải mái của cả hai người vang lên, lúc này Ngọc Tình mới bỏ tay xuống, đứng thẳng người.
Người phụ nữ trên giường thả lỏng cơ thể, từ từ quay người lại, song trong giây phút này, Ngọc Tình khẽ cười với người phụ nữ đó, sức mạnh tinh thần như được giải phóng, người phụ nữ chỉ cảm thấy đầu nặng trịch hết sức mệt mỏi sau đó từ từ nhắm mắt lại.
Vào giờ khắc cô ta nhắm mắt lại, một bông hoa màu máu nở tung trước mắt cô ta, đầu người đàn ông trước mặt cô ta bị cắm một con dao và máu phun ra.
“Đúng là không trùng hợp!” Ngọc Tình đi tới, rút con dao trên đầu người đàn ông ra, cô nở nụ cười đưa tiễn với người phụ nữ sau đó dùng chính con dao đó cắt đứt cổ họng của người phụ nữ.
“Haiz, đúng là một đôi uyên ương thật khỏe mạnh!” Ngọc Tình nhún vai, cô cầm lấy con dao hướng về phía lúc đầu tới và rời đi, từ đầu tới cuối cô không hề ngẩng đầu nhìn người đàn ông mà bị cô giết.
Đôi khi vẻ bề ngoài có thể giống nhau, nhưng những đặc trưng trên cơ thể thì không bao giờ biết nói dối, người đàn ông này trên người có một vết bớt màu đỏ dường như giống với vết bỏng vậy, chỉ điều đó thôi cũng đủ để chứng minh không chút nghi ngờ rằng anh ta chính là Kiêu Nguyên.
Giống với lúc đến, Ngọc Tình khéo léo thoát khỏi đội tuần tra an ninh, cô thong dong tự đắc đi ra khỏi căn biệt thự. Cô không hề vội để về nhà, mà cứ chậm rãi đi về phía trước, mãi cho tới khi đi ra khỏi căn biệt thự cách một đoạn đường rất xa cô mới dừng bước.
Quay người lại, cô nở nụ cười khinh bỉ, ngữ khí lạnh lùng giống như thần chết: “Hai vị muốn đi đâu? Có cần tôi tiễn hai vị đi không?”
“Lời đề nghị này khá hay, mọi người đã đều nghĩ tới, chỉ có điều nếu thực hiện theo thì chỉ có thể thành công, một khi thất bại hậu quả chính là khai chiến chính diện, không thể trốn tránh được!” Vũ Sênh gật đầu, đôi đồng tử mắt xanh của anh ta chứa đầy tính toán nhìn Ngọc Tình.
“Đó là điều đương nhiên, vì vậy cần chọn được một người thật phù hợp, hơn nữa chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại!” Ngọc Tình gật đầu, khẽ cười, ánh mắt không hề có ý định lùi bước hay nhụt chí nhìn Vũ Sênh.
“Vậy ai sẽ đi? Không lẽ nào là mày sao?” Lôi Thạch ngẩng đầu nhìn Ngọc Tình chế giễu, ngữ khí đầy sự khinh bỉ.
“Chính là tôi!” Ngọc Tình gật đầu, nói đến việc ám sát thế này, một số cao thủ còn không so được với cô, cô tin nếu việc này cô nhận đứng thứ hai thì tuyệt đối không có ai dám nhận đứng thứ nhất.
“Cô? Nói đùa gì thế chứ?” Phong Hòa nghe thấy vậy, ngạc nhiên hết mức đứng phắt lên.
“Hừ!” Ngọc Tình thở hắt ra, cô khẽ xoay cổ tay, một con dao găm sắc lưỡi xuất hiện trong tay cô, chỉ nhìn cô đưa tay lên, khẽ vẫy, con dao bay nhanh ra khỏi tay cô hướng về phía Phong Hòa!
“Phong!” mọi người nhìn thấy cảnh này, lập tức lớn tiếng gọi sợ hãi và ngạc nhiên, Điện Cách liền giơ tay ném chiếc cốc trước mặt đi, nhưng con dao bay với tốc độ quá nhanh vì vậy anh ta ném chiếc cốc cũng chẳng có tác dụng gì.
Nhìn con dao bay thẳng về phía Phong Hòa, sượt qua tai anh ta rồi bay về phía sau, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ngọc Tình, mày dám?” Lôi Thạch thấy Phong Hòa bình yên vô sự lúc này mới nhớ tới việc phải tính sổ với Ngọc Tình, ông ta đập tay xuống bàn, rút súng ra.
“Chú à! Tôi chỉ muốn chứng minh thực lực của mình một chút thôi mà, chẳng phải chú cũng nhìn thấy đường chủ Phong vẫn không bị tổn hại gì đấy thôi!” Ngọc Tình nhún vai khẽ cười, chẳng thèm quan tâm tới khẩu súng trong tay Lôi Thạch cũng như sự phẫn nộ của tất cả mọi người, ngồi xuống ghế, cô cầm cốc trà nên khẽ thổi rồi nhấp một ngụm: “Chè ngon!”
“Không bị tổn hại?” Phong Hòa nghe thấy vậy không thể để yên, nhanh chóng đi tới trước mặt Ngọc Tình, cúi đầu chỉ tay vào những sợi tóc rơi dưới tai, nghiến chặt răng nói: “Đây mà gọi là không bị tổn hại gì à?”
Ngọc Tình đặt cốc trà xuống, đưa tay ra nhặt lấy những sợi tóc của Phong Hòa rồi để trước miệng khẽ thổi, sau đó lại đưa tay chỉ vào giữa hai lông mày của Phong Hòa nói: “Phong đường chủ, so với chỗ này thì đây gọi là không bị tổn hại gì!”
“Thôi được rồi!” Lưu Lỗ Hàn lúc này mới lên tiếng, ánh mắt ông ta đảo một lượt nhìn mọi người một lượt: “Tôi thấy Ngọc Tình là sự lựa chọn không tới nỗi tồi, mọi người cũng đều nhìn thấy rồi, công phu của cô ấy cũng khá đúng không!”
Để không chế được Lôi Hổ Đường trong tay, Lưu Lỗ Hàn đã suy tính và cuối cùng chấp nhận lời đề nghị của Ngọc Tình, dù gì thì mạng cũng là của cô, nếu có thất bại ông ta cũng không có tổn hại gì, hơn nữa ông ta cũng có thể phái người ngầm theo dõi Ngọc Tình, nếu thật như thất bại thì sẽ giết người diệt khẩu, như thế thì ai mà biết được cái con nha đầu đó lại là người của bang Chim ưng chứ!
“Thế nhưng, nó mới có bảy tám tuổi!” Lôi Thạch là người đầu tiên đứng lên phản đối, cũng không hẳn là ông ta nhằm vào Ngọc Tình mà đúng là tuổi đời của cô còn quá ít, sự việc ám sát như thế này phải cân nhắc tới yếu tố tâm lí nữa.
“Chính vì cô ấy mới có báy tám tuổi mới không thu hút sự nghi ngờ của kẻ địch, vì vậy Ngọc Tình là một sự lựa chọn không đến nỗi tồi!” Lưu Lỗ Hàn đã quyết là Ngọc Tình, ngoài thực lực thì ông ta còn có thể tìm ra cả ngàn lí do hợp lý để cô đảm nhận trọng trách này: “Quyết như thế đi, nhiệm vụ này giao cho Ngọc Tình, chỉ được thành công, không được thất bại.”
Ngọc Tình ngồi bên cạnh lắng nghe, ngón tay chỉ gõ khẽ lên mặt bàn, hơi cúi đầu xuống, ánh mắt đầy sự lạnh lùng, cô nghĩ: “Lưu Lỗ Hàn, sớm muộn có một ngày ông sẽ biết cái giá của lợi dụng tôi là như thế nào! Ngồi trên lưng hổ cũng phải sẵn sàng tâm lý một ngày sẽ bị hổ nuốt chửng.”
Sau khi cuộc họp kết thúc, Ngọc Tình đứng lên, hai tay cho vào túi quần, bước ra ngoài thong dong như lúc đến.
“Đại ca! Một nhiệm vụ quan trọng như thế sao anh lại có thể giao cho con bé đó được!” Lôi Thạch đo tới gần Lưu Lỗ Hàn, vạn phần không hiểu nổi hỏi.
“Ngọc Tình rất phù hợp!” Lưu Lỗ Hàn khẽ cười, chỉ nói một câu đơn giản như vậy rồi đứng lên đi ra ngoài.
“Thế nhưng....” Lôi Thạch còn muốn nói gì đó liền nhìn thấy Lưu Lỗ Hàn đã đi xa rồi, không hề có ý định bàn tiếp về vấn đề này.“Thôi bỏ đi Lôi à!” Vũ Sênh vỗ nhẹ vài cái vào vai Lôi Thạch: “Đại ca bây giờ không còn là đại ca của ngày cùng chúng ta dẹp thiên hạ trước kia nữa rồi!”
“Đi thôi, cũng có thể chẳng bao lâu nữa, cái bang Chim ưng này cũng chẳng còn chỗ đứng cho chúng ta nữa đâu.” Điện Cách lắc lắc đầu, đi ra ngoài trước.
Phong Hòa không nói gì, thực ra bọn họ đều biết, điều làm cho bọn họ thất vọng và đau lòng không phải là Lưu Lỗ Hàn không nghe ý kiến góp ý của bọn họ mà chính là sự nghi ngờ vô cớ của Lưu Lỗ Hàn.
Một mình Ngọc Tình đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, chẳng trách khi ở kiếp trước, bang Chim ưng suýt bị Vân bang thôn tính, có lão đại Lưu Lỗ Hàn với sự ngờ vực như vậy, bang Chim ưng không bị rơi vào tay kẻ khác chỉ là chuyện sớm muộn. Nhưng ở kiếp này, sự việc lại không phát triển theo con đường cũ đó, bởi vì có thêm một sự thay đổi, đó chính là cô – Ngọc Tình! Vì vậy cho dù Lưu Bân có ưu tú cũng không thể ngăn được bước chân cô tiến về phía trước, bởi vì cô ra tay sẽ không nể tình.
Đêm tối, Ngọc Tình toàn thân gọn gàng với một màu đen kịt xuất hiện bên ngoài căn biệt thự người tình nhân của bang chủ Kiều bang là Kiều Nguyên. Theo tình báo mà Lưu Lỗ Hàn cung cấp, thứ tư hàng tuần, Kiều Nguyên đều xuất hiện ở đây.
Giơ tay trái lên xem giờ, bây giờ là 23 giờ 50 phút. Ngọc Tình từ từ nhắm mắt lại, trong đầu cô bây giờ hiện lên hình ảnh bề mặt căn biệt thự cùng với vị trí đứng của bọn vệ sĩ, ngay sau đó, Ngọc Tình khẽ cười, hành động!
Cơ thể nhanh nhẹn như một con mèo của cô chìm trong bóng đêm tối om như mực, khéo léo tránh được đội tuần tra cảnh giới, Ngọc Tình tới được cửa sau của căn biệt thự.
Ngẩng đầu nhìn lên ban công tầng ba, Ngọc Tình để lộ một nụ cười khinh bỉ trên mặt, quay cổ tay, một con dao được giấu trong cổ tay đã nằm gọn trong tay cô. Tay trái lấy ra từ eo một đoạn dây thừng bằng bạc to bằng ngón tay út, khẽ giật giật sợi dây sau đó ngoắc nó vào chuôi con dao. Sau khi hoàn thành, Ngọc Tình vung tay ném con dao lên hướng ban công tầng ba, con dao bám chắc vào lan can phía dưới cùng của tầng ba.
Cười khểnh, bàn tay phải lại nắm chắc lấy sợi dây, nhấc chân lên với một lực mạnh, thân hình bé nhỏ của Ngọc Tình dùng một cách thức đặc biệt để leo lên trên. Cho tới khi lên đến phía dưới của ban công tầng ba, lúc này Ngọc Tình mới thả lỏng chân ra, người cô lộn nhào lên trên, tay phải thả sợi dây ra bám chắc vào lan can, cả người cô dùng lực, trong giây lát cô đã nhảy qua lan can vào bên trong ban công.
Theo những gì cô thăm dò được, ban công này phía trong chính là căn phòng của cô người tình. Ngọc Tình vừa mới lên tới ban công đã nghe thấy ở phía trong có tiếng thở hổn hển thô thiển, hơi thở đó từ từ truyền ra ngoài lúc rất rõ lúc mờ nhạt.
Ngọc Tình cũng chẳng thèm quan tâm nhiều, cô ngang nhiên đi qua ban công, hai tay cô áp sát vào tường, đôi mắt sáng quắc nhìn hai người đang ở trên giường.
Chiếc giường lớn màu hồng, hai người quay lưng lại với Ngọc Tình, một cơ thể đen sì đang ép chặt một cơ thể trắng nõn nà không ngừng ra sức hành động, người đàn ông không hề dừng lại còn người phụ nữ cũng liên tục rên lên. Hai người hết sức tập trung vào niềm hoan lạc mà không hề phát hiện ra trong phòng đã có thêm một người, hơn nữa lại là một bé gái.
Ngọc Tình nhìn toàn bộ cảnh đó nhưng trên mặt cô không có một sự lúng túng thừa thãi nào, cô cũng không có bất kì một hành động nào, chỉ khoanh tay trước ngực nhìn với với khuôn mặt không biểu cảm, cô nghĩ cắt ngang chuyện vui của người ta đúng thật là không có đạo đức.
Chỉ mãi cho tới khi hai cơ thể trên giường kia không ngừng run lên, bây giờ là tiếng rên rỉ thoải mái của cả hai người vang lên, lúc này Ngọc Tình mới bỏ tay xuống, đứng thẳng người.
Người phụ nữ trên giường thả lỏng cơ thể, từ từ quay người lại, song trong giây phút này, Ngọc Tình khẽ cười với người phụ nữ đó, sức mạnh tinh thần như được giải phóng, người phụ nữ chỉ cảm thấy đầu nặng trịch hết sức mệt mỏi sau đó từ từ nhắm mắt lại.
Vào giờ khắc cô ta nhắm mắt lại, một bông hoa màu máu nở tung trước mắt cô ta, đầu người đàn ông trước mặt cô ta bị cắm một con dao và máu phun ra.
“Đúng là không trùng hợp!” Ngọc Tình đi tới, rút con dao trên đầu người đàn ông ra, cô nở nụ cười đưa tiễn với người phụ nữ sau đó dùng chính con dao đó cắt đứt cổ họng của người phụ nữ.
“Haiz, đúng là một đôi uyên ương thật khỏe mạnh!” Ngọc Tình nhún vai, cô cầm lấy con dao hướng về phía lúc đầu tới và rời đi, từ đầu tới cuối cô không hề ngẩng đầu nhìn người đàn ông mà bị cô giết.
Đôi khi vẻ bề ngoài có thể giống nhau, nhưng những đặc trưng trên cơ thể thì không bao giờ biết nói dối, người đàn ông này trên người có một vết bớt màu đỏ dường như giống với vết bỏng vậy, chỉ điều đó thôi cũng đủ để chứng minh không chút nghi ngờ rằng anh ta chính là Kiêu Nguyên.
Giống với lúc đến, Ngọc Tình khéo léo thoát khỏi đội tuần tra an ninh, cô thong dong tự đắc đi ra khỏi căn biệt thự. Cô không hề vội để về nhà, mà cứ chậm rãi đi về phía trước, mãi cho tới khi đi ra khỏi căn biệt thự cách một đoạn đường rất xa cô mới dừng bước.
Quay người lại, cô nở nụ cười khinh bỉ, ngữ khí lạnh lùng giống như thần chết: “Hai vị muốn đi đâu? Có cần tôi tiễn hai vị đi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.