Chương 22: Trả giá, không giữ lại người vô dụng
Tiểu Thuyết Hoa Hồng
16/04/2017
Tiêu Thần nghe thấy Ngọc Tình nói ra bốn từ lạnh như băng, đột nhiên đờ
người ra, anh ta ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt lạnh lùng không có một chút
thái độ nào thừa thãi, hai mắt lại đỏ lên.
Anh ta nhớ tới tất cả những gì đám người này đã đối xử với cha mẹ anh, bản thân anh và cả chị anh nữa, vì bọn họ mà gia đình người chết nhà tan! Đúng, bọn họ đáng chết, anh phải giết chết bọn họ!
Tiêu Thần hai mắt đỏ ngầy, đột nhiên rút con dao trên trán kẻ nằm dưới đất kia ra, đâm điên loạn vào những tên lưu manh khác.
Ngọc Tình đứng yên một chỗ nhìn tất cả cảnh đó với vẻ mặt lãnh đạm, nhìn vào những giọt máu tóe ra, dường như đó là điều nên xảy ra, không có sự thương hại, không có sự cảm thông, chỉ có những giọt máu lạnh mà mọi người đều nhìn thấy.
“Tình Tình!” lúc này từ phía không xa truyền đến tiếng gọi của Phong Nhã Trần, sắc mặt Ngọc Tình thay đổi, không hay rồi!
Phong Nhac Trần nộp bài xong liền đuổi theo Ngọc Tình, cậu ta phải tìm rất lâu mới tìm tới gần đây.
Tên lưu manh bị Tiêu Thần đuổi theo đòi mạng sợ hãi không ngừng chạy về phía cổng con hẻm, nhìn thấy Phong Nhã Trần ở phía trước, hắn ta vội vàng xông lên túm lấy Phong Nhã Trần: “Không được lại gần, lại gần tao sẽ giết nó!”
Ngọc Tình quay đầu lại liền nhìn thấy cảnh đó, khuôn mặt cô sầm xuống, con tim đột nhiên hơi hoảng.
“Bỏ cậu ấy ra!” Ngọc Tình tiến lên phía trước, gằn giọng nói lạnh lùng giống như kẻ vừa bước ra từ địa ngục.
“Không được lại gần!” tên lưu manh nhìn thấy Ngọc Tình đang tiến lên, tay hắn bóp chặt cổ Phong Nhã Trần.
Ngọc Tình vẫn với ánh mắt lạnh lùng, nhìn Phong Nhã Trần vì bị bóp cổ nên khó thở, mặt cậu ta đỏ lên, tim cô như thắt lại, hai tay từ từ nắm chặt, giọng nói đã nhẹ nhàng hơn: “Tôi sẽ không lại gần, anh bỏ cậu ấy ra!”
Tên lưu manh thấy cách này có vẻ có tác dụng, tay hắn lại nắm chặt hơn: “Để tao đi, bọn mày không được tiến lên dù là một bước!”
Ngay lúc này Phong Nhã Trần cảm thấy như mình sắp tắt thở rồi, cậu ta há hốc mồm cố hít lấy một chút ít không khí, trong lòng không ngừng oán trách: “Lần này đúng là đùa quá đáng rồi!”
“Được!” Ngọc Tình gật đầu, hai tay cô lại nắm chặt hơn, dường như làm vậy thì cô mới bớt đi sợ hãi, mới bớt đi....lo lắng và thương xót.
Tên lưu manh nghe thấy vậy liền lập tức bỏ Phong Nhã Trần ra và chạy bạt mạng về phía sau, Phong Nhã Trần ngã gục xuống đất không còn chút sức lực nào, há hốc mồm hít thở.
Ngọc Tình bước lên phía trước cướp lấy con dao trong tay Tiêu Thần, phi mạnh về phía trước,con dao cắm thẳng vào tim tên lưu manh từ phía sau lưng.
“Mày không nên dùng cậu ta để uy hiếp tao!” lạnh lùng nhổ ra một câu, Ngọc Tình đi lên phía trước, lại gần Phong Nhã Trần, cúi đầu nhìn cậu ta.
Phong Nhã Trần ngồi dưới đất như kẻ mất hồn, nước mắt không ngừng lăn ra, nhìn Ngọc Tình vẻ vô cùng đáng thương.
“Nín ngay đi!” Ngọc Tình nheo mày nói, vẻ bực dọc: “Tớ không thích uống trà sữa, đặc biệt là vị cà phê!”
Hai câu nói trước sau chẳng ăn khớp nhau gì cả làm cho Phong Nhã Trần đang khóc phải bật cười, cậu ta cười ngốc nghếch nhìn Ngọc Tình: “Ừm ừm, sau này tớ không mua trà sữa cho bạn nữa.”
Ngọc Tình nhìn bộ dạng này của Phong Nhã Trần cũng không nhịn được cười, có chút đau lòng và thương cậu bạn, lại có chút gì đó vụng về không kiểm soát được, sau đó tất cả đều được hóa giải bằng một nụ cười, cô từ từ đưa tay ra kéo Phong Nhã Trần đứng lên.Ngọc Tình từ trước tới nay không phải kiểu người biết làm nũng, nhưng người này lại khác hẳn đối với cô, vậy thì cô sẽ nhận lấy sự khác biệt này của cậu ta, thậm chí về sau, tương lai sau này, nếu chỉ cần người này phản bội cô, chỉ cần không còn yêu cô nữa thì cô sẽ để cho cậu ta tự do, nhưng chỉ cần yêu cô, thì kể cả có đánh gãy chân cô cô cũng phải giữ cậu ta ở lại bên mình.
Dường như trong giây phút ngắn ngủi đó Ngọc Tình đã nghĩ xong tất cả, cô kéo cậu ta dậy, nhìn vào cơ thể cậu bạn chỉ cao hơn cô có một chút nói: “Bây giờ cậu có thể hối hận, cậu suy nghĩ cho kĩ đi!”
Nói rồi cô quay người bước đi chẳng thèm quan tâm tới Phong Nhã Trần nữa, liếc mắt nhìn Tiêu Thần đang đỡ chị gái Tiêu Ngọc với ánh mắt lạnh nhạt, sau đó cũng quay người với khuôn mặt không biểu cảm.
“Ân nhân, đợi một chút!” vừa mới bước đi được vài bước, Ngọc Tình liề nghe thấy tiếng gọi vội vàng của Tiêu Thần, Ngọc Tình đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn anh ta.
“Ân nhân, anh sẽ đi theo em!” Tiêu Thần quỳ xuống đất, năm nay anh ta mới 18 tuổi, nhìn Ngọc Tình với ánh mắt mong chờ: “Hi vọng ân nhân thu nhận!”
Ngọc Tình cúi đầu nhìn Tiêu Thần, không thể không nói khi cô ra tay cứu Tiêu Thần là vì cô ngưỡng mộ chàng trai này, cô nhìn thấy được ở anh ta được sự trọng tình và lòng chính trực của con người này.
Kết quả này cũng là sự mong đợi của Ngọc Tình, nhưng cô vẫn giữ nét mặt nghiêm nghị lạnh lùng, cô nhìn Tiêu Thần, ngữ khí vẫn lạnh nhạt như lúc mới xuất hiện: “Tôi không giữ lại người vô dụng bên cạnh mình!”
“Tôi không phải là người vô dụng!” Tiêu Thần nhìn Ngọc Tình với ánh mắt kiên định: “Tôi sẽ chứng minh, tôi không phải là người vô dụng!”
“Hừ!” Ngọc Tình cười hắt ra một tiếng, rút trong túi ra chiếc thẻ ngân hàng mà trong đó có ba vạn – chiếc thẻ Lưu Lỗ Hàn cho cô vứt cho Tiêu Thần: “Tốt nhất anh hãy chứng minh cho tôi xem!”
Ngọc Tình nói xong không thèm nhìn Tiêu Thần thêm một giây nào nữa mà quay người bước đi. Mặc dù cô ngưỡng mộ Tiêu Thần nhưng cô vẫn xem trọng hiện thực, trên người Tiêu Thần tuyệt đối có mang một câu chuyện không để cho ai cũng biết, câu chuyện này có thể sẽ đem lại phiền phức không hề nhỏ cho cô, huống hồ, bây giờ Tiêu Thần ngoài lòng nhiệt thành ra thì đúng là anh ta không còn thứ gì khác.
Tiêu Thần đơ người nhìn chiếc thẻ ngân hàng trước mặt, sau cùng cắn răng nhặt lấy nó cầm thật chắc, anh tuyệt đối không phải là kẻ bất tài vô dụng! Anh nhất định phải là một người có tác dụng, anh phải báo thù!
“Mật khẩu là sáu con tám!” tiếng nói của Ngọc Tình lạnh nhạt truyền tới, Tiêu Thần ngẩng đầu ngơ ngác nhìn theo cô, nhưng rất nhanh sau đó đã không thấy bóng dáng Ngọc Tình đâu. Hai mắt anh ta lại dần dần đỏ lên, nếu nói lúc trước anh ta không hề có sự lựa chọn nào khác, vậy thì bây giờ anh ta lại một lòng một dạ sống chết muốn theo Ngọc Tình.
Từ trên người cô anh ta có thể nhìn thấy ánh hào quang, một thứ ánh sáng không phải ai cũng có, ánh hào quang đó giúp cho anh ta có hi vọng, có niềm tin, một Ngọc Tình như vậy có thể làm được những việc mà người khác không ngờ tới, anh có dự cảm, cô gái bé nhỏ đó nhất định không phải người bình thường!
Phong Nhã Trần nhìn Tiêu Thần với ánh mắt hết sức kiên định và bộ dạng nghiêm túc, cậu ta chỉ cười he he sau đó quay người chạy đuổi theo Ngọc Tình, cô bé này cậu ta đã nhắm chắc rồi, sao có thể dễ dàng buông tay!
Tiêu Ngọc từ đầu tới cuối không nói một câu nào, không hề tham gia vào quyết định của em trai, cô chỉ lặng lẽ lắng nghe, trên môi luôn là nụ cười nhẹ nhàng.
Một trận gió thổi qua làm mùi máu tanh dưới đất bốc lên, Tiêu Thần từ từ đứng lên, đỡ lấy chị gái rồi cùng nhau rời đi.
Ngọc Tình vừa đi ra khỏi con hẻm không xa thì nhìn thấy Lưu Bân, Lưu Bân đứng dựa người thư thái vào chiếc xe Bentley, nhìn cô với con mắt thích thú và chờ đợi, song, khi nhìn thấy Phong Nhã Trần ở phía sau thì mắt cậu ta lại trùng xuống.
Ngọc Tình không để ý tới cậu ta, đi qua cậu ta nói: “Trong con ngõ nằm ở phía trước không xa, tất cả giao lại cho anh xử lý!” cô nói như thể đó là điều đương nhiên vậy, không có một chút khách khí hay tỏ ý nhờ vả, và nếu cô đã gia nhập vào bang Chim ưng, sao lại chỉ có việc bỏ công sức ra mà lại không được báo đáp chứ? Từ trước tới nay cô chưa bao giờ là Đức mẹ!
Lưu Bân không hề có thái độ phản ứng hay oán trách gì trước lời đề nghị của Ngọc Tình, chỉ là nhướn mày nhìn cô bé bước qua mình mà không thèm ném cho cậu là một cái nhìn, cũng đành cười bất lực!
Phong Nhã Trần thì ném cho Lưu Bân cái nhìn đắc ý sau đó chạy theo sát phía sau Ngọc Tình, cái bộ dạng cun cút đó làm cho Lưu Bân không thể nhổ một bãi nước bọt tự nói một mình: đợi đấy thằng ranh con!
Anh ta nhớ tới tất cả những gì đám người này đã đối xử với cha mẹ anh, bản thân anh và cả chị anh nữa, vì bọn họ mà gia đình người chết nhà tan! Đúng, bọn họ đáng chết, anh phải giết chết bọn họ!
Tiêu Thần hai mắt đỏ ngầy, đột nhiên rút con dao trên trán kẻ nằm dưới đất kia ra, đâm điên loạn vào những tên lưu manh khác.
Ngọc Tình đứng yên một chỗ nhìn tất cả cảnh đó với vẻ mặt lãnh đạm, nhìn vào những giọt máu tóe ra, dường như đó là điều nên xảy ra, không có sự thương hại, không có sự cảm thông, chỉ có những giọt máu lạnh mà mọi người đều nhìn thấy.
“Tình Tình!” lúc này từ phía không xa truyền đến tiếng gọi của Phong Nhã Trần, sắc mặt Ngọc Tình thay đổi, không hay rồi!
Phong Nhac Trần nộp bài xong liền đuổi theo Ngọc Tình, cậu ta phải tìm rất lâu mới tìm tới gần đây.
Tên lưu manh bị Tiêu Thần đuổi theo đòi mạng sợ hãi không ngừng chạy về phía cổng con hẻm, nhìn thấy Phong Nhã Trần ở phía trước, hắn ta vội vàng xông lên túm lấy Phong Nhã Trần: “Không được lại gần, lại gần tao sẽ giết nó!”
Ngọc Tình quay đầu lại liền nhìn thấy cảnh đó, khuôn mặt cô sầm xuống, con tim đột nhiên hơi hoảng.
“Bỏ cậu ấy ra!” Ngọc Tình tiến lên phía trước, gằn giọng nói lạnh lùng giống như kẻ vừa bước ra từ địa ngục.
“Không được lại gần!” tên lưu manh nhìn thấy Ngọc Tình đang tiến lên, tay hắn bóp chặt cổ Phong Nhã Trần.
Ngọc Tình vẫn với ánh mắt lạnh lùng, nhìn Phong Nhã Trần vì bị bóp cổ nên khó thở, mặt cậu ta đỏ lên, tim cô như thắt lại, hai tay từ từ nắm chặt, giọng nói đã nhẹ nhàng hơn: “Tôi sẽ không lại gần, anh bỏ cậu ấy ra!”
Tên lưu manh thấy cách này có vẻ có tác dụng, tay hắn lại nắm chặt hơn: “Để tao đi, bọn mày không được tiến lên dù là một bước!”
Ngay lúc này Phong Nhã Trần cảm thấy như mình sắp tắt thở rồi, cậu ta há hốc mồm cố hít lấy một chút ít không khí, trong lòng không ngừng oán trách: “Lần này đúng là đùa quá đáng rồi!”
“Được!” Ngọc Tình gật đầu, hai tay cô lại nắm chặt hơn, dường như làm vậy thì cô mới bớt đi sợ hãi, mới bớt đi....lo lắng và thương xót.
Tên lưu manh nghe thấy vậy liền lập tức bỏ Phong Nhã Trần ra và chạy bạt mạng về phía sau, Phong Nhã Trần ngã gục xuống đất không còn chút sức lực nào, há hốc mồm hít thở.
Ngọc Tình bước lên phía trước cướp lấy con dao trong tay Tiêu Thần, phi mạnh về phía trước,con dao cắm thẳng vào tim tên lưu manh từ phía sau lưng.
“Mày không nên dùng cậu ta để uy hiếp tao!” lạnh lùng nhổ ra một câu, Ngọc Tình đi lên phía trước, lại gần Phong Nhã Trần, cúi đầu nhìn cậu ta.
Phong Nhã Trần ngồi dưới đất như kẻ mất hồn, nước mắt không ngừng lăn ra, nhìn Ngọc Tình vẻ vô cùng đáng thương.
“Nín ngay đi!” Ngọc Tình nheo mày nói, vẻ bực dọc: “Tớ không thích uống trà sữa, đặc biệt là vị cà phê!”
Hai câu nói trước sau chẳng ăn khớp nhau gì cả làm cho Phong Nhã Trần đang khóc phải bật cười, cậu ta cười ngốc nghếch nhìn Ngọc Tình: “Ừm ừm, sau này tớ không mua trà sữa cho bạn nữa.”
Ngọc Tình nhìn bộ dạng này của Phong Nhã Trần cũng không nhịn được cười, có chút đau lòng và thương cậu bạn, lại có chút gì đó vụng về không kiểm soát được, sau đó tất cả đều được hóa giải bằng một nụ cười, cô từ từ đưa tay ra kéo Phong Nhã Trần đứng lên.Ngọc Tình từ trước tới nay không phải kiểu người biết làm nũng, nhưng người này lại khác hẳn đối với cô, vậy thì cô sẽ nhận lấy sự khác biệt này của cậu ta, thậm chí về sau, tương lai sau này, nếu chỉ cần người này phản bội cô, chỉ cần không còn yêu cô nữa thì cô sẽ để cho cậu ta tự do, nhưng chỉ cần yêu cô, thì kể cả có đánh gãy chân cô cô cũng phải giữ cậu ta ở lại bên mình.
Dường như trong giây phút ngắn ngủi đó Ngọc Tình đã nghĩ xong tất cả, cô kéo cậu ta dậy, nhìn vào cơ thể cậu bạn chỉ cao hơn cô có một chút nói: “Bây giờ cậu có thể hối hận, cậu suy nghĩ cho kĩ đi!”
Nói rồi cô quay người bước đi chẳng thèm quan tâm tới Phong Nhã Trần nữa, liếc mắt nhìn Tiêu Thần đang đỡ chị gái Tiêu Ngọc với ánh mắt lạnh nhạt, sau đó cũng quay người với khuôn mặt không biểu cảm.
“Ân nhân, đợi một chút!” vừa mới bước đi được vài bước, Ngọc Tình liề nghe thấy tiếng gọi vội vàng của Tiêu Thần, Ngọc Tình đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn anh ta.
“Ân nhân, anh sẽ đi theo em!” Tiêu Thần quỳ xuống đất, năm nay anh ta mới 18 tuổi, nhìn Ngọc Tình với ánh mắt mong chờ: “Hi vọng ân nhân thu nhận!”
Ngọc Tình cúi đầu nhìn Tiêu Thần, không thể không nói khi cô ra tay cứu Tiêu Thần là vì cô ngưỡng mộ chàng trai này, cô nhìn thấy được ở anh ta được sự trọng tình và lòng chính trực của con người này.
Kết quả này cũng là sự mong đợi của Ngọc Tình, nhưng cô vẫn giữ nét mặt nghiêm nghị lạnh lùng, cô nhìn Tiêu Thần, ngữ khí vẫn lạnh nhạt như lúc mới xuất hiện: “Tôi không giữ lại người vô dụng bên cạnh mình!”
“Tôi không phải là người vô dụng!” Tiêu Thần nhìn Ngọc Tình với ánh mắt kiên định: “Tôi sẽ chứng minh, tôi không phải là người vô dụng!”
“Hừ!” Ngọc Tình cười hắt ra một tiếng, rút trong túi ra chiếc thẻ ngân hàng mà trong đó có ba vạn – chiếc thẻ Lưu Lỗ Hàn cho cô vứt cho Tiêu Thần: “Tốt nhất anh hãy chứng minh cho tôi xem!”
Ngọc Tình nói xong không thèm nhìn Tiêu Thần thêm một giây nào nữa mà quay người bước đi. Mặc dù cô ngưỡng mộ Tiêu Thần nhưng cô vẫn xem trọng hiện thực, trên người Tiêu Thần tuyệt đối có mang một câu chuyện không để cho ai cũng biết, câu chuyện này có thể sẽ đem lại phiền phức không hề nhỏ cho cô, huống hồ, bây giờ Tiêu Thần ngoài lòng nhiệt thành ra thì đúng là anh ta không còn thứ gì khác.
Tiêu Thần đơ người nhìn chiếc thẻ ngân hàng trước mặt, sau cùng cắn răng nhặt lấy nó cầm thật chắc, anh tuyệt đối không phải là kẻ bất tài vô dụng! Anh nhất định phải là một người có tác dụng, anh phải báo thù!
“Mật khẩu là sáu con tám!” tiếng nói của Ngọc Tình lạnh nhạt truyền tới, Tiêu Thần ngẩng đầu ngơ ngác nhìn theo cô, nhưng rất nhanh sau đó đã không thấy bóng dáng Ngọc Tình đâu. Hai mắt anh ta lại dần dần đỏ lên, nếu nói lúc trước anh ta không hề có sự lựa chọn nào khác, vậy thì bây giờ anh ta lại một lòng một dạ sống chết muốn theo Ngọc Tình.
Từ trên người cô anh ta có thể nhìn thấy ánh hào quang, một thứ ánh sáng không phải ai cũng có, ánh hào quang đó giúp cho anh ta có hi vọng, có niềm tin, một Ngọc Tình như vậy có thể làm được những việc mà người khác không ngờ tới, anh có dự cảm, cô gái bé nhỏ đó nhất định không phải người bình thường!
Phong Nhã Trần nhìn Tiêu Thần với ánh mắt hết sức kiên định và bộ dạng nghiêm túc, cậu ta chỉ cười he he sau đó quay người chạy đuổi theo Ngọc Tình, cô bé này cậu ta đã nhắm chắc rồi, sao có thể dễ dàng buông tay!
Tiêu Ngọc từ đầu tới cuối không nói một câu nào, không hề tham gia vào quyết định của em trai, cô chỉ lặng lẽ lắng nghe, trên môi luôn là nụ cười nhẹ nhàng.
Một trận gió thổi qua làm mùi máu tanh dưới đất bốc lên, Tiêu Thần từ từ đứng lên, đỡ lấy chị gái rồi cùng nhau rời đi.
Ngọc Tình vừa đi ra khỏi con hẻm không xa thì nhìn thấy Lưu Bân, Lưu Bân đứng dựa người thư thái vào chiếc xe Bentley, nhìn cô với con mắt thích thú và chờ đợi, song, khi nhìn thấy Phong Nhã Trần ở phía sau thì mắt cậu ta lại trùng xuống.
Ngọc Tình không để ý tới cậu ta, đi qua cậu ta nói: “Trong con ngõ nằm ở phía trước không xa, tất cả giao lại cho anh xử lý!” cô nói như thể đó là điều đương nhiên vậy, không có một chút khách khí hay tỏ ý nhờ vả, và nếu cô đã gia nhập vào bang Chim ưng, sao lại chỉ có việc bỏ công sức ra mà lại không được báo đáp chứ? Từ trước tới nay cô chưa bao giờ là Đức mẹ!
Lưu Bân không hề có thái độ phản ứng hay oán trách gì trước lời đề nghị của Ngọc Tình, chỉ là nhướn mày nhìn cô bé bước qua mình mà không thèm ném cho cậu là một cái nhìn, cũng đành cười bất lực!
Phong Nhã Trần thì ném cho Lưu Bân cái nhìn đắc ý sau đó chạy theo sát phía sau Ngọc Tình, cái bộ dạng cun cút đó làm cho Lưu Bân không thể nhổ một bãi nước bọt tự nói một mình: đợi đấy thằng ranh con!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.