Chương 27
Tiểu Nãi
01/05/2023
Vy Hiên cau mày nhìn Bảo Ngọc, cô gái này sao còn hăng hái hơn so cả mình?
Bắc Khởi Hiên liếc cô một cái, không nói gì, xoay người đi ra khỏi phòng khách. Bảo Ngọc cố nén lại trái tim đang đập loạn, đi theo sau lưng anh. Ra khỏi phòng khách liền thấy một cửa gỗ chạm trổ hoa văn rộng ba mét. Đẩy cửa ra, một vườn hoa đào đập vào mắt.
Vườn sau của nhà học Tiêu trồng khoảng mười mấy gốc đào, mỗi gốc phải đến vài chục năm tuổi thọ trở lên, cành lá um tùm, màu hoa hồng phấn kiều diễm. Rõ ràng đang là tháng Mười, mặc dù khí hậu ấm áp, nhưng không có chút khí lạnh dẫn dụ mà hoa vẫn nở thật là hiếm thấy.
Bắc Khởi Hiên đứng ở cửa, có hoa đào cản trở tầm nhìn, anh đảo mắt một lượt cũng không tìm được Tiêu Mặc Ngôn, liền đi qua bên đó xem một chút.
Kiềm chế tâm trạng kích động, Bảo Ngọc đi theo anh xuyên qua vườn đào. Có lẽ là bởi vì cô quá đỗi phấn khích nên không để ý đường đi dưới chân, bị vấp phải rễ cây mọc nổi lên trên đất.
Bắc Khởi Hiên kịp thời đỡ lấy cô: “Cẩn thận một chút.”
“Vâng.” Cô đứng vững lại, nhìn tới tay anh đang đặt bên hông mình: “Anh có thể…”
Đúng lúc này, một cục đá từ đâu ném tới, mắt Bắc Khởi Hiên lóe lên, đem ôm Trương Bảo Ngọc vào trong lòng, xoay người dùng lưng đỡ.
Bốp.
Cục đá ném trúng người anh, làm bẩn bộ âu phục đắt tiền.
Bảo Ngọc giật mình, từ trong ngực Bắc Khởi Hiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt vừa thâm sâu xen lẫn dịu dàng của anh.
Anh cười nhẹ hỏi: “Không sao chứ?”
Bảo Ngọc lắc đầu, nhanh chóng rời mắt đi, nhìn về phía sau lưng anh.
Một người đàn ông đứng dưới cây hoa đào cách họ không xa.
Áo sơ mi trắng gọn gàng sạch sẽ, quần dài màu đen, hai sắc màu kết hợp với cánh hoa đào hồng phấn tạo nên một khung cảnh cực kì hài hòa.
Người đó dựa vào thân cây, cô không nhìn rõ bộ dạng, chỉ lờ mờ nhìn thấy khóe miệng người đó nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
Trong tay không hề che giấu đang mân mê một viên đá khác.
Tiêu Mặc Ngôn…
Nhìn thấy đôi chân dài thẳng tắp của anh nghiêm chỉnh đứng dưới gốc cây đào, hai mắt của Bảo Ngọc bỗng ươn ướt.
Tốt rồi, rốt cuộc thì cô có thể nhìn thấy bộ dạng đứng lên được của anh.
“Sao vậy?” Giọng nói lo lắng của Bắc Khởi Hiên vang lên trên đỉnh đầu. Không quan tâm chút nào tới trò đùa ác của người kia, hoặc là trong mắt anh dù có là người của nhà họ Tiêu, trước giờ chưa từng để ý tới sự tồn tại của tên điên đó.
Nhìn thấy Bắc Khởi Hiên cùng Bảo Ngọc thân mật ôm nhau, sự chế giễu hiện lên trên môi người kia càng thêm rõ ràng.
“Không có gì.” Bảo Ngọc cúi đầu xuống, che giấu sự bối rối, giãy ra khỏi ngực anh, hít một hơi sâu, sau đó mới có dũng khí ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện: “Người kia là…”
Bắc Khởi Hiên chậm rãi quay người lại, nhìn về phía ánh mắt của cô đang hướng tới, bình thản, lạnh lùng trả lời: “Cậu chủ nhà họ Tiêu, Tiêu Mặc Ngôn.”
Bắc Khởi Hiên liếc cô một cái, không nói gì, xoay người đi ra khỏi phòng khách. Bảo Ngọc cố nén lại trái tim đang đập loạn, đi theo sau lưng anh. Ra khỏi phòng khách liền thấy một cửa gỗ chạm trổ hoa văn rộng ba mét. Đẩy cửa ra, một vườn hoa đào đập vào mắt.
Vườn sau của nhà học Tiêu trồng khoảng mười mấy gốc đào, mỗi gốc phải đến vài chục năm tuổi thọ trở lên, cành lá um tùm, màu hoa hồng phấn kiều diễm. Rõ ràng đang là tháng Mười, mặc dù khí hậu ấm áp, nhưng không có chút khí lạnh dẫn dụ mà hoa vẫn nở thật là hiếm thấy.
Bắc Khởi Hiên đứng ở cửa, có hoa đào cản trở tầm nhìn, anh đảo mắt một lượt cũng không tìm được Tiêu Mặc Ngôn, liền đi qua bên đó xem một chút.
Kiềm chế tâm trạng kích động, Bảo Ngọc đi theo anh xuyên qua vườn đào. Có lẽ là bởi vì cô quá đỗi phấn khích nên không để ý đường đi dưới chân, bị vấp phải rễ cây mọc nổi lên trên đất.
Bắc Khởi Hiên kịp thời đỡ lấy cô: “Cẩn thận một chút.”
“Vâng.” Cô đứng vững lại, nhìn tới tay anh đang đặt bên hông mình: “Anh có thể…”
Đúng lúc này, một cục đá từ đâu ném tới, mắt Bắc Khởi Hiên lóe lên, đem ôm Trương Bảo Ngọc vào trong lòng, xoay người dùng lưng đỡ.
Bốp.
Cục đá ném trúng người anh, làm bẩn bộ âu phục đắt tiền.
Bảo Ngọc giật mình, từ trong ngực Bắc Khởi Hiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt vừa thâm sâu xen lẫn dịu dàng của anh.
Anh cười nhẹ hỏi: “Không sao chứ?”
Bảo Ngọc lắc đầu, nhanh chóng rời mắt đi, nhìn về phía sau lưng anh.
Một người đàn ông đứng dưới cây hoa đào cách họ không xa.
Áo sơ mi trắng gọn gàng sạch sẽ, quần dài màu đen, hai sắc màu kết hợp với cánh hoa đào hồng phấn tạo nên một khung cảnh cực kì hài hòa.
Người đó dựa vào thân cây, cô không nhìn rõ bộ dạng, chỉ lờ mờ nhìn thấy khóe miệng người đó nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
Trong tay không hề che giấu đang mân mê một viên đá khác.
Tiêu Mặc Ngôn…
Nhìn thấy đôi chân dài thẳng tắp của anh nghiêm chỉnh đứng dưới gốc cây đào, hai mắt của Bảo Ngọc bỗng ươn ướt.
Tốt rồi, rốt cuộc thì cô có thể nhìn thấy bộ dạng đứng lên được của anh.
“Sao vậy?” Giọng nói lo lắng của Bắc Khởi Hiên vang lên trên đỉnh đầu. Không quan tâm chút nào tới trò đùa ác của người kia, hoặc là trong mắt anh dù có là người của nhà họ Tiêu, trước giờ chưa từng để ý tới sự tồn tại của tên điên đó.
Nhìn thấy Bắc Khởi Hiên cùng Bảo Ngọc thân mật ôm nhau, sự chế giễu hiện lên trên môi người kia càng thêm rõ ràng.
“Không có gì.” Bảo Ngọc cúi đầu xuống, che giấu sự bối rối, giãy ra khỏi ngực anh, hít một hơi sâu, sau đó mới có dũng khí ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện: “Người kia là…”
Bắc Khởi Hiên chậm rãi quay người lại, nhìn về phía ánh mắt của cô đang hướng tới, bình thản, lạnh lùng trả lời: “Cậu chủ nhà họ Tiêu, Tiêu Mặc Ngôn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.