Chương 506
Tiểu Nãi
20/04/2024
Chương 511
“Không cần đâu, đợi lát nữa có người đến đón tôi rồi.”
“Vậy được rồi, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Hai người khách sáo lạnh nhạt, Bảo Ngọc nhìn bóng dáng Bắc Khởi Hiên rời đi, trong lòng bình tĩnh đến lạ lùng, không hề có một tia gợn sóng.
Đó là người đàn ông mà hai năm trước cô còn vì anh ta mà muốn sống muốn chết, không ngờ là lúc gặp lại còn có thể bình tĩnh như thế, xem ra thời gian đúng là một liều thuốc tốt!
Sau khi Bắc Khởi Hiên rời khỏi quán cà phê, lại lấy camera móc trên áo sơ mi xuống, đem nó đặt trong túi quần, sau đó lại lấy tai nghe nhét vào lỗ tai, bên trong truyền đến một giọng nói cực kì lười biếng: “Cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy.”
Bắc Khởi Hiên hít một hơi thật dài, hai tay chậm rãi siết chặt, biểu cảm trên mặt vẫn không nhịn được mà xảy ra chút thay đổi, ngay cả giọng điệu cũng lạnh nhạt: “Ừm.”
“Ha ha.” Tiếng cười ở phía bên kia vừa như an ủi vuốt ve, vừa quỷ quyệt: “Thật sự muốn nhìn thấy dáng vẻ lúc cô ấy mặc áo cưới, nhất định rất đẹp.”
Hai con ngươi của Bắc Khởi Hiên hung ác nham hiểm đến đáng sợ, đôi môi mím chặt, nhưng cũng chỉ mở miệng: “Ừ.”
Sau khi ngáp một cái, người ở bên kia lên tiếng: “Chuyện kế tiếp, anh biết nên làm như thế nào rồi chứ.”
“Ừ.”
Giọng nói bên kia lập tức biến mất.
Bắc Khởi Hiên oán hận lấy tai nghe ra ném trên mặt đất, đạp một cái vỡ tan.
Đáng chết, người đàn ông kia lại có hứng thú với Bảo Ngọc.
Anh ta có thể không được Bảo Ngọc thích, anh ta có thể nghĩ tất cả mọi cách để cướp Bảo Ngọc từ trong tay Tiêu Mặc Ngôn, nhưng anh ta không thể để loại người như vậy đánh chủ ý lên Bảo Ngọc. Mặc dù còn chưa từng gặp qua “anh ta”, nhưng Bắc Khởi Hiên lại có thể từ những cuộc trò chuyện của cả hai cảm giác được người này có một loại hơi thở khiếp người, giống như một cái lưới kinh khủng vô hình, chỉ cần bị anh ta chỉ định sẽ không có cách nào đào thoát được.
Bắc Khởi Hiên đã từng muốn điều tra anh ta, nhưng lại không có đầu mối, thực lực của anh ta lại không thể xem thường được, chỉ là anh ta cũng muốn điều tra nhưng lại không có cách nào điều tra được. Hơn nữa sau khi thay thế vị trí mãnh hổ, từ đầu đến cuối đều có cảm giác bị người khác dòm ngó, mỗi giờ mỗi khắc đều giày vò anh ta muốn phát điên lên được.
Loại người như thế này, làm sao anh có thể để cho Bảo Ngọc tiếp xúc được?
Bắc Khởi Hiên ngồi vào xe của mình, châm điếu thuốc lá, vừa hút vừa ngăn lông mày.
Anh nhất định phải tra cho rõ ràng chuyện của người kia mới được, nếu không mình vĩnh viễn sẽ chỉ bị hắn ta khống chế trong lòng bàn tay, sau này sợ rằng cũng đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn. Cho dù là vì Bảo Ngọc, anh ta cũng nhất định phải làm như vậy.
Đinh Khiên dựa theo thời gian đã hẹn trước mà xuất hiện, Bảo Ngọc đi tới, thuận tiện mang theo hai hộp bánh gato, một hộp mang về cho Tiêu Mặc Ngôn, một hộp khác cho ba và thím Đỗ.
“Bảo Ngọc, lúc nãy không có chuyện gì chứ?” Đinh Khiên ngồi trong xe không yên lòng hỏi.
“Không có chuyện gì đâu, chỉ là gặp chị Thanh mà thôi.” Bảo Ngọc cũng không nói đến chuyện gặp phải Bắc Khởi Hiên, bởi vì Tiêu Mặc Ngôn không thích anh ta, cô cũng không muốn bởi vì lần gặp nhau ngày hôm nay mà dính dáng đến chút phiền toái không cần thiết.
Hai người trở về nhà họ Trương, Trương Hồng Khánh vẫn chưa đi làm về, Bảo Ngọc để bánh ga tô lại rồi nói chuyện với thím Đỗ hai câu, sau đó mới cùng Đinh Khiên trở về Đường Hằng Nguyên. Sau khi về đến rồi mới phát hiện Tiểu Cường đã mang theo đầy vẻ mệt mỏi chạy về, đang báo cáo cái gì đó với Tiêu Mặc Ngôn, Tiêu Mặc Ngôn đứng ở cửa sổ sát đất, hai tay để trong túi quần, tấm lưng thẳng tắp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.