Chương 522
Tiểu Nãi
20/04/2024
Chương 527
“Ha ha.” Anh ta cười, tiếng cười trầm thấp tràn ngập ý vị xem trò hay: “Có nói ra cô cũng không tin, trước khi Tiêu Mặc Ngôn lựa chọn nơi này để tổ chức lễ cưới, tôi đã thay cậu ta đưa ra quyết định rồi. Tất cả giáo đường trong thành phố Y, đây là nơi mà khiến tôi thấy vui vẻ nhất, tôi biết tên kia cũng sẽ giống như tôi, thích nơi này. Có lẽ đây chính là thành tựu mà tôi đã nghiên cứu cậu ta trong từng ấy năm qua, so với chính cậu ta tôi càng hiểu rõ cậu ta hơn, sự thật chứng minh đặt cược của tôi đã đúng. Lúc Tiêu Mặc Ngôn không đến đây để trang trí, mỗi một nơi ở đây tôi đều đã chôn bom rồi, chỉ cần tôi nhẹ nhàng ấn cái điều khiển này, oàng một tiếng… toàn bộ sẽ kết thúc, thế giới lập tức thanh tĩnh, ai ai cũng thanh tĩnh, chỉ còn lại cô và tôi.”
Bảo Ngọc nghe được anh ta nói như vậy thì nghẹn họng trân trối nhìn, cô không ngờ Tiêu Tuyệt lại làm ra chuyện quyết tuyệt như vậy: “Anh… Tại sao… Tại sao lại phải làm như vậy?” Nhất định phải cá chết lưới rách sao, coi như anh ta thật sự hận Hồng môn, ở đây cũng có rất nhiều người vô tội, còn có người anh em duy nhất của anh ta.
“Vì sao à…” Anh ta thì thào cứ nói mãi câu nói này, có lẽ ngay cả chính anh ta cũng chẳng muốn nói, chỉ là câu môi khẽ cười: “Coi như chỉ là một cái bóng cũng muốn lưu lại vết tích đã từng tồn tại.”
“Tiêu Tuyệt.” Bảo Ngọc xoay người lại, hai tay Bắt lấy vạt áo của anh ta, đôi mắt trừng lớn âm u khiến người khác không thể nào né tránh được: “Buông tay đi, đừng tiếp tục chấp niệm nữa, cuộc đời bất công, thế nhưng không có ai vì chuyện đó mà trả giá đắt! Anh đang đau khổ, tương tự như vậy Tiêu Mặc Ngôn cũng không dễ chịu gì, cuộc sống bây giờ cũng không phải là do anh ấy lựa chọn, anh cần gì phải làm cho cả hai có cuộc sống nặng nề như vậy chứ?”
Chăm chú nhìn cô, anh ta chậm rãi vươn tay ra, lòng bàn tay mềm mại vuốt v e gương mặt của cô, rất nhẹ, giống như lông vũ lướt qua.
“Không còn kịp rồi, cái gì cũng không còn kịp nữa…”
“Không, vẫn còn kịp, tất cả vẫn còn kịp.” Bảo Ngọc kích động bắt lấy tay của anh ta: “Tiêu Tuyệt, chỉ cần anh chịu buông tay, không có gì tính là muộn cả, anh sẽ đổi lấy một người anh em tốt, một người thân và một đám bạn bè.”
Anh ta nghiêng đầu nhìn Bảo Ngọc, đột nhiên anh ta lên tiếng: “Tôi có thể đổi lấy được một người yêu tôi không, yêu tôi giống như yêu Tiêu Mặc Ngôn vậy đó?”
Bảo Ngọc im lặng, theo bản năng buông lỏng hai tay của anh ta ra.
Tiêu Tuyệt rủ mắt xuống, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười, giọng nói càng thêm nhẹ nhàng: “Nếu như năm đó những người kia lựa chọn để tôi ở lại bên cạnh của bà ấy, kết quả hiện tại tất cả đã khác như thế này rồi.”
Trong lòng Bảo Ngọc run lên, cô biết anh ta đang chỉ mẹ con bọn họ, là người phụ nữ đáng thương trong bệnh viện tâm thần. Môi dưới của cô run rẩy: “Tiêu Tuyệt, Người tôi yêu là Tiêu Mặc Ngôn, chỉ vì anh ấy là Tiêu Mặc Ngôn, cũng không phải là bởi vì anh ấy là người xuất hiện vào thời điểm thích hợp.” Cô hơi ngừng lại, giọng điệu của cô chìm đi mấy phần, lại kiên định lạ thường: “Có lẽ anh ấy cũng không phải là người mà tôi muốn tìm, nhưng tôi yêu anh ấy là sự thật.”
Tiêu Tuyệt có chút không thể tin được cô lại giống như vậy, không ngừng lắc đầu, trong mắt hiện ra ánh sáng mông lung, đặt trong mắt Bảo Ngọc lại có vẻ yếu ớt tổn thương.
“Bảo Ngọc, cô có thể thử tiếp nhận tôi không, cô sẽ phát hiện tôi chính là người thích hợp nhất, là người xuất hiện để cho cô yêu thương.”
“Lòng của tôi không thể thay đổi, tôi đã lựa chọn Tiêu Mặc Ngôn, cũng sẽ không chừa phần cho người khác.”
Anh ta chậm rãi gục đầu xuống, hai vai khẽ rung: “… Tôi không muốn làm những người khác.”
Nhìn anh ta như vậy, cho dù anh ta là người hung ác như thế nào, cho dù anh ta là người mất nhân tính cỡ nào, Bảo Ngọc vẫn không thể nào hận anh ta được, ngược lại còn có cảm giác thương tiếc sinh ra từ đáy lòng.
Cô đến gần, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai của anh ta: “Tiêu Tuyệt, thả tôi đi đi, tôi mãi mãi cũng sẽ cảm kích anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.