Tái Sinh Năm 1999: Thời Điểm Bắt Đầu Gia Đình Ly Tán, 3 Cô Em Dì Tiếc Nuối Và Khóc Lóc
Chương 42:
Cây Liễu Mọc Dưới Trăng
16/11/2024
"Cám ơn bác Lưu! Vậy bây giờ chúng ta tới khu ổ chuột thương lượng giá nhà đi."
Mười phút sau.
Lưu Quế Anh dẫn Hạ Dương đến một ngôi nhà ở khu ổ chuột.
"Tiểu Chu, nhà của cậu còn bán không?"
"Dì Quế Anh, vào trong ngồi một lát đi."
Hạ Dương lễ phép gật đầu với Chu Phỉ, người đàn ông trung niên trước mặt, cười nói: "Chào chú Chu."
Chu Phỉ mời Lưu Quế Anh và Hạ Dương vào nhà.
"Anh bạn trẻ, anh đi xem nhà trước nhé? Nếu anh thấy nhà không có vấn đề gì thì chúng ta từ từ thương lượng giá cả."
Lưu Quế Anh cười nói: “Tiểu Chu, tôi mang người mua nhà tới cho cậu, nếu nhà cậu muốn bán thì cũng đừng bán đắt quá. Tiểu Dương vốn là một đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện của tôi, mọi người giống như người nhà. Chỉ cần cho chúng tôi biết cậu muốn bán nó với giá bao nhiêu!
Chu Phỉ từ trong túi quần móc ra một bao thuốc lá, đưa cho Hạ Dương một điếu, tự mình ngậm một điếu.
“Dì Quế Anh, gia đình tôi hiện đang nóng lòng muốn mua một căn hộ ở trung tâm thành phố cho con trai chúng tôi nên muốn bán căn nhà cũ để cho nó đủ tiền còn lấy cái đặt cọc nhà mới trước.”
“Tôi cũng biết hiện tại muốn bán nhà ở khu ổ chuột rất khó, nhưng có dì Quế Anh đảm bảo, tôi sẽ không dám đòi cậu giá cắt cổ.”
“Gia đình chúng tôi vẫn còn thiếu 50.000 nhân dân tệ để trả trước. Con trai tôi nói rằng nó đã tìm được một cô con dâu có thể mang về ra mắt, mà tiền hồi môn cũng cần khoảng 10.000 nhân dân tệ nữa. Căn nhà có thể được bán với giá 40.000 nhân dân tệ là mức giá rẻ nhất rồi đó. Chàng trai trẻ, cậu nghĩ thế nào?”
Hạ Dương trong lòng mừng rỡ!
Ban đầu anh ước tính sẽ tốn từ 50.000 đến 60.000 nhân dân tệ để mua một căn nhà ở đây.
Trong tay anh chỉ có 45.000 tiền dự phòng, anh lo lắng nếu đối phương đưa ra hơn 50.000 nhân dân tệ, anh sẽ phải nhờ bà Lưu Quế Anh giúp thương lượng mức giá thấp hơn thì không tiện lắm.
Tuy nhiên, bây giờ giá cơ bản mà bên kia đưa ra là 40.000, theo anh thì đây đã là một mức giá rất rẻ.
Trong lòng tuy rằng sóng gió nhưng sắc mặt lại rất bình tĩnh, khiến Chu Phi ở bên cạnh thật sự đoán không ra Hạ Dương đang suy nghĩ gì.
Hạ Dương đi một vòng, giả vờ do dự: “Nhà ở đây bán 40.000 tệ, tôi thấy hơi đắt. Bác Lưu, bác thấy thế nào?”
Lưu Quế Anh nói với Chu Phi: "Tiểu Chu, bán nhà ở khu ổ chuột với giá 40.000 tệ có chút không đúng lắm, tôi thấy người khác bán với giá 30.000 tệ. Nếu cậu không thành thật như vậy thì tôi sẽ đưa Tiểu Dương đi chỗ khác xem nhà vậy."
Nói xong, Lưu Quế Anh ôm Hạ Dương quay người rời khỏi nhà Chu Phỉ.
Không dễ để có người sẵn sàng bỏ tiền ra mua căn nhà cũ ở khu ở chuột này, nếu không thỏa thuận được về giá cả thì sẽ rất lâu mới có người tới hỏi mua nhà!
Chu Phỉ nhìn thấy Lưu Quế Anh và Hạ Dương đang muốn đi ra khỏi nhà, lo lắng nói: "Dì Quế Anh, đừng đi! Ba mươi nghìn chỉ là ba mươi nghìn, cậu ấy có thể đặt cọc trước cho tôi một khoản để tôi cảm nhận được không?" Chu Phi nói mà trong lòng cũng biết nhà ở đây càng ngày càng khó bán mà.
Hạ Dương cười nói: "Được, vậy tôi đưa trước anh 10 ngàn tệ, còn lại 20 ngàn tệ ngày mai ký hợp đồng sẽ thanh toán đầy đủ sau."
Hạ Dương từ trong túi vải lấy ra một xấp tờ một trăm nhân dân tệ đưa cho Chu Phi, sau đó viết phiếu gửi tiền, yêu cầu đối phương in dấu vân tay của mình lên đó.
Chu Phi cười đến tận mang tai, nói: "Chàng trai trẻ, cậu thật là một người vui vẻ! Ngày mai gặp lại!"
Sau khi thương lượng xong, Hạ Dương và Lưu Quế Anh vừa bước ra khỏi con hẻm thì tình cờ gặp được Đường Nghị!
"Hạ Dương, chúng ta thật sự là địch nhân của nhau!"
Mười phút sau.
Lưu Quế Anh dẫn Hạ Dương đến một ngôi nhà ở khu ổ chuột.
"Tiểu Chu, nhà của cậu còn bán không?"
"Dì Quế Anh, vào trong ngồi một lát đi."
Hạ Dương lễ phép gật đầu với Chu Phỉ, người đàn ông trung niên trước mặt, cười nói: "Chào chú Chu."
Chu Phỉ mời Lưu Quế Anh và Hạ Dương vào nhà.
"Anh bạn trẻ, anh đi xem nhà trước nhé? Nếu anh thấy nhà không có vấn đề gì thì chúng ta từ từ thương lượng giá cả."
Lưu Quế Anh cười nói: “Tiểu Chu, tôi mang người mua nhà tới cho cậu, nếu nhà cậu muốn bán thì cũng đừng bán đắt quá. Tiểu Dương vốn là một đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện của tôi, mọi người giống như người nhà. Chỉ cần cho chúng tôi biết cậu muốn bán nó với giá bao nhiêu!
Chu Phỉ từ trong túi quần móc ra một bao thuốc lá, đưa cho Hạ Dương một điếu, tự mình ngậm một điếu.
“Dì Quế Anh, gia đình tôi hiện đang nóng lòng muốn mua một căn hộ ở trung tâm thành phố cho con trai chúng tôi nên muốn bán căn nhà cũ để cho nó đủ tiền còn lấy cái đặt cọc nhà mới trước.”
“Tôi cũng biết hiện tại muốn bán nhà ở khu ổ chuột rất khó, nhưng có dì Quế Anh đảm bảo, tôi sẽ không dám đòi cậu giá cắt cổ.”
“Gia đình chúng tôi vẫn còn thiếu 50.000 nhân dân tệ để trả trước. Con trai tôi nói rằng nó đã tìm được một cô con dâu có thể mang về ra mắt, mà tiền hồi môn cũng cần khoảng 10.000 nhân dân tệ nữa. Căn nhà có thể được bán với giá 40.000 nhân dân tệ là mức giá rẻ nhất rồi đó. Chàng trai trẻ, cậu nghĩ thế nào?”
Hạ Dương trong lòng mừng rỡ!
Ban đầu anh ước tính sẽ tốn từ 50.000 đến 60.000 nhân dân tệ để mua một căn nhà ở đây.
Trong tay anh chỉ có 45.000 tiền dự phòng, anh lo lắng nếu đối phương đưa ra hơn 50.000 nhân dân tệ, anh sẽ phải nhờ bà Lưu Quế Anh giúp thương lượng mức giá thấp hơn thì không tiện lắm.
Tuy nhiên, bây giờ giá cơ bản mà bên kia đưa ra là 40.000, theo anh thì đây đã là một mức giá rất rẻ.
Trong lòng tuy rằng sóng gió nhưng sắc mặt lại rất bình tĩnh, khiến Chu Phi ở bên cạnh thật sự đoán không ra Hạ Dương đang suy nghĩ gì.
Hạ Dương đi một vòng, giả vờ do dự: “Nhà ở đây bán 40.000 tệ, tôi thấy hơi đắt. Bác Lưu, bác thấy thế nào?”
Lưu Quế Anh nói với Chu Phi: "Tiểu Chu, bán nhà ở khu ổ chuột với giá 40.000 tệ có chút không đúng lắm, tôi thấy người khác bán với giá 30.000 tệ. Nếu cậu không thành thật như vậy thì tôi sẽ đưa Tiểu Dương đi chỗ khác xem nhà vậy."
Nói xong, Lưu Quế Anh ôm Hạ Dương quay người rời khỏi nhà Chu Phỉ.
Không dễ để có người sẵn sàng bỏ tiền ra mua căn nhà cũ ở khu ở chuột này, nếu không thỏa thuận được về giá cả thì sẽ rất lâu mới có người tới hỏi mua nhà!
Chu Phỉ nhìn thấy Lưu Quế Anh và Hạ Dương đang muốn đi ra khỏi nhà, lo lắng nói: "Dì Quế Anh, đừng đi! Ba mươi nghìn chỉ là ba mươi nghìn, cậu ấy có thể đặt cọc trước cho tôi một khoản để tôi cảm nhận được không?" Chu Phi nói mà trong lòng cũng biết nhà ở đây càng ngày càng khó bán mà.
Hạ Dương cười nói: "Được, vậy tôi đưa trước anh 10 ngàn tệ, còn lại 20 ngàn tệ ngày mai ký hợp đồng sẽ thanh toán đầy đủ sau."
Hạ Dương từ trong túi vải lấy ra một xấp tờ một trăm nhân dân tệ đưa cho Chu Phi, sau đó viết phiếu gửi tiền, yêu cầu đối phương in dấu vân tay của mình lên đó.
Chu Phi cười đến tận mang tai, nói: "Chàng trai trẻ, cậu thật là một người vui vẻ! Ngày mai gặp lại!"
Sau khi thương lượng xong, Hạ Dương và Lưu Quế Anh vừa bước ra khỏi con hẻm thì tình cờ gặp được Đường Nghị!
"Hạ Dương, chúng ta thật sự là địch nhân của nhau!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.