Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng
Chương 93: Ngoại truyện: Vương quốc Hỗn Huyết và cuộc sống với những đứa trẻ 1
Hina Vamila
01/03/2022
Ta cũng không rõ nữa, nhưng mình từ nay hình như đã có thêm hai đứa em gái.
Mang theo Viluna và Alisia, ta đã rất nhanh băng qua quãng đường mình đi hàng năm trời trở về toà tháp Hồng Ngọc chỉ bằng ma thuật không gian.
- Woa. Thật tráng lệ.
- Thật tráng lệ.
Hai đứa trẻ đã reo lên mặc cho việc dịch chuyển không gian rất bất ngờ và chỉ thích thú với công trình tráng lệ do ta xây lên.
Cũng đã lâu rồi nhỉ? Chắc là, công việc không bị chất đống lên đâu đúng không?
Ta có hơi lo lắng ngưởng đầu nhìn về đỉnh của toà tháp đang bị che khuất bởi những tầng mây đen, không hiểu sao ta cảm giác nó thật u ám.
Mà mình cũng không thể rủ bỏ trách nhiệm này được.
- Nào, hai đứa đi thôi.
Dắt lấy tay hai đứa trẻ, ta tiến bước chậm chạm đến trước cổng của toà tháp. Để không làm cho hai cô bé cảm thấy hoảng sợ vì sự đột ngột, ta đã dịch chuyển hơi xa với vị trí của cổng toà tháp. Ta nghĩ mình có lẽ đang phần khu vườn bên dưới toà tháp, bên trong của thành phố đã phát triển từ khi nó được ta xây lên.
- Chúng ta sẽ sống ở đó hả chị?
- Điều đó là thật sao?
Viluna và Alisia phối hợp hỏi khi tôi bước đi.
- Ừm, các em từ này sẽ trở thành những người cao quý nhất của nơi này. Cũng như chị, các em sẽ trở thành hoàng tộc tiếp theo của vương quốc Hỗn Huyết này.
Tôi mỉm cười nhẹ trả lời.
- Hoàng tộc?
- Chúng ta sẽ trở thành những người cao quý.
- Nó nghe rất tuyệt vời.
- Đúng vậy đấy chị Viluna.
Hai đứa lại trao đổi và tôi cũng ho nhẹ với nó.
- Chính vì vậy. Cho nên các em sau này hãy gọi chị là hoàng tỷ nhé?
- Hoàng tỷ!
- Hoàng tỷ!
Quả là những đứa trẻ ngoan.
Không hiểu sao tôi có cảm giác thật hạnh phúc bởi cảm giác này, cùng một cảm giác nặng nề khó tả.
- ...
- Hoàng tỷ. Mặt chị trông không tốt lắm?
- Chị bị sao vậy ạ?
- Chị...chị không sao cả...
Ta biết mình không nên dùng lực, nhưng đã vô tình siết nhẹ lấy tay của hai đứa trẻ.
- Chị nhất định sẽ bảo vệ hai em...sẽ không ai có thể hại các em. Chị hứa đấy.
- ?
- ?
Hai đứa trẻ trông như không hiểu điều ta nói và chúng chỉ nhìn nhau để trao đổi với đối phương.
Nhưng như vậy cũng rất tốt, ta thật sự không muốn cho chúng biết chút nào về quá khứ đau thương của mình và những gì ta phải trải qua hơn một trăm năm qua.
- Cứ như chúng ta là gia đình thôi. Chị là người lớn nhất nên sẽ không để các em bị tổn hại gì. Ý của chị là vậy đó.
Ta cố thử giải thích cho hai đứa trẻ ngây thơ.
- Vâng ạ.
- Em hiểu rồi.
Ta không biết vì sao hai đứa trẻ này lại có sự hiểu biết khác mình lúc vừa sinh ra như vậy, nhưng thật tốt khi chúng hiểu chứ không như mình khi đó. Chỉ nhớ lại một chút thôi, ta đã cảm thấy thật hoài niệm cũng như khá mắc cỡ vì bản thân thật sự rất ngây thơ như một trang giấy trắng trước ngươi mình yêu.
Hoài niệm qua đi, ta không biết lúc nào đã dẫn hai đứa trẻ qua khỏi khu vườn.
- N-Nữ hoàng...
Ở bên ngoài ta đã chạm mặt với những người hầu hỗn huyết đang chăm sóc khu vườn, ngoại hình của họ đa phần đều giống con người trừ vài người có đặc trưng giống quỷ tộc và các thú nhân.
Họ vừa gặp ta thì ai nấy đều trưng ra bộ mặc hoảng loạn rồi nhanh chân bước đến chỗ ta mà đổ rạp xuống.
- Cung nghênh người đã trở về.
- Cung nghênh nữ hoàng đã trở về.
...
Cũng được vài năm rồi nhỉ, trông bọn họ cũng không khác mấy trước khi mình đi.
Ta đã nghĩ nơi này sẽ đổi khác chỉ trông vài năm đó, nhưng có vẻ mọi thứ tốt hơn ta suy tính. Ta suy nghĩ vậy không phải mong sẽ có một cuộc tạo phản xảy ra, nhưng lòng của mỗi cá thể ở trước mắt ta thật sự khá khó đoán. Kể từ khi ta lên làm nữ hoàng, ngoài việc bị khuất phục bởi sức mạnh của ta, những kẻ đứng đầu của các ngôi làng hỗn huyết chưa bao giờ thật sự phục tùng ta cả. Cũng như con người và quỷ tộc mà ta biết, chúng đều có lòng tham của riêng mình.
- Được rồi đứng lên đi, hãy tiếp tục công việc của các ngươi.
- V-Vâng thưa nữ hoàng.
- Chúc người một ngày tốt lành...
Ta tiếp tục dẫn hai đứa trẻ đi tiếp sau đó và gặp thêm rất nhiều người hầu. Họ phản ứng tương tự như những người khác, nhưng nếu để ý hơn thì ta sẽ thấy họ rất đang khó hiểu nhìn về phía hai đứa trẻ của ta.
- Cung nghênh nữ hoàng đã trở về.
Đi đến cuối thì ta cũng tới cảnh cửa lớn của toà tháp. Trước cửa ta không nhớ mình có sắp xếp, nhưng đứng ở đó lại là một nhóm người hỗn huyết trang bị giáp sắt đỏ.
Có lẽ là binh lính mới phát triển gần đây?
Kể ra ta cũng làm một nữ hoàng thật tệ. Ngoài mấy chuyện cần phê duyệt từ các quý tộc mà mình sắc phong, ta thậm chí còn chưa nhúng tay vào những việc quan trọng như tạo một quân đội riêng trong vương quốc bao giờ.
- Đứng lên đi. Các ngươi vất vả rồi.
- ...????
Mặc kệ họ thế nào tôi vẫn lên tiếng khen và bước đi qua.
- C-Có phải nữ hoàng vừa khen chúng ta?
- T-Thật sự sao? Ta sẽ không nghe lầm chứ?
- Khụ...c-chúng ta nên làm việc nghiêm túc hơn nhỉ? Có khi nào chúng ta làm việc gì đó sai không?
...
Ta không cố ý nghe nhưng nhóm binh lính kia có vẻ đang hoài nghi cái gì đó.
- Hoàng tỷ?
- Huh? Alisia em có chuyện gì sao?
- Những người xung quanh là ai thế hả chị? Bọn họ đều nhìn em bằng ánh mắt kỳ lạ.
- Họ à? Đó là những người hầu của chị. Từ sau này trở đi cũng sẽ là người hầu của các em. Nó sẽ khó giải thích, nhưng từ này họ sẽ làm hết mọi việc mà các em muốn.
Người hầu là gì, ta thật sự rất nhạt nhoà với điều đó, nhưng theo cách ta hiểu thì nó chính là thế.
- Nữ hoàng...mừng người đã trở về.
- N-Nữ hoàng người thật...mừng người trở về...
Mà khi nào nơi này có nhiều người hầu thế này rồi nhỉ?
Tính cũng đã hơn một trăm người, mình không nhớ đã có nhiều như vậy trước đây.
Mặc kệ bộ dạng nhìn ta một cách đắm đuối quá quen thuộc của những người hầu, thì số lượng của họ thất bất ngờ. Ta đã không nghĩ mình thuê nhiều như vậy trong những năm qua kể từ khi làm nữ hoàng.
- Nữ hoàng~~~~!!!
Giọng nói này...
Ta có chút chùng bước khi một giọng nói thật hào hứng vang lên từ phía sau.
- Yulia, thật trùng hợp ta cũng đang tính tìm ngươi.
Bóng hình ta vừa quay lại thấy đó chính là một cô gái tóc nâu có hai chiếc tai cáo và bảy chiếc đuôi dài ở phía sau trong bộ đồ hầu gái, có một thân hình đồ sộ.
- Nữ hoàng, người cuối cũng trở về...thần nhớ người quá đi mất thôi!
- Yu...
Ta muốn ngăn cô ấy lại nhưng...mọi việc đã muộn, kể từ khi ta quay lại thì đã bị ôm chặt bởi cô ấy và bị dí cái bộ ngực khủng kia vào mặt.
Ta thật muốn dùng lực nhưng lại sợ cô ấy đau nên cũng thôi.
- Người đã đi đâu trong thời gian qua vậy ạ? Người làm thần thật lo lắng qua đi đấy ạ.
- Ta...có chút công việc...ngươi...có thể buông ta ra được...không?
Kể cả người không quan trọng địa vị như ta thì kiểu này thật khó chịu.
- A! Xin lỗi người. Fufufu, thật cảm thấy thật thất lễ khi lại hành xử như vậy. Chỉ là...thần... Đây là gì!? Hai sinh vật đáng yêu này là ai!?
- Đây là chuyện ta muốn tìm ngươi đấy.
- C-Con của người sao ạ? A-Ai là cha của chúng?
- ...
Cô đừng tỏ ra bộ mặt sốc với ta. Bình tĩnh bình tĩnh, mình không nên nghĩ đến việc sẽ rút cạn máu cô ấy chỉ vì cô ấy nói những lời như vậy. Nào, hãy cư xử như một nữ hoàng.
- L-Là tên khốn nào đã khiến người có thai...nữ hoàng...
- Được rồi. Cô đừng làm quá mọi thứ lên nữa Yulia, hai đứa trẻ này không phải là con của ta.
Ta cố kiềm chế sự xúc động mà lạnh nhạt nói.
- Chuyện về chúng ta sẽ nói sau. Nhưng chúng từ nay sẽ là công chúa của vương quốc này. Viluna Clear và Alisia Clear. Công việc của ngươi sau này sẽ là chăm sóc và hướng dẫn chúng để trở thành một hoàng tộc thực thụ. Điều đó ngươi làm được đúng không?
Yulia dù sao cũng là một thú nhân có máu mũ với hoàng tộc vương quốc ở lãnh địa của thú nhân, nên ta cảm thấy sẽ không sai lầm khi giao hai đứa trẻ cho cô ấy.
- ...
Nhưng khi ta nói xong rồi, Yulia vẫn tỏ ra gương mặt như cũ, mắt mở lớn đuôi dựng thẳng tay che miệng nhìn hai đứa trẻ.
- Ngươi có thể dừng việc tỏ ra sốc của mình lại cho ta nhờ không?
- ...
- Hà...
Ta không có sự kiên nhẫn cho Yulia nên đã thở dài một cái rồi dùng ma thuật dịch chuyển lên cô ấy.
- A? Cô ấy đâu rồi ạ?
- Biến mất rồi.
- Không sao cả. Chút nữa cô ấy quay lại ấy mà.
Sau khi nói với hai đứa trẻ bất ngờ thì tôi im lặng tính toán chút thời gian trước khi đem Yulia quay lại.
- Aaaaaa!!! Aaaaaa!!! Sắp sắp rơi xuống đất rồi...
Yulia quay lại không phải trong tư thế đứng trước đó mà đang quằng quại dưới mắt đất, hai mắt nhắm nghiền vì sợ. Tất nhiên là như vậy rồi, ta vừa rồi đã vứt cô ấy lên độ cao còn hơn toà tháp Hồng Ngọc, để rơi xuống, đến khi gần chạm đất thì mới dịch chuyển về đây.
Quằng quại một lúc, có lẽ làm thấy ánh mắt của ta, Yulia lúc này mới bình tĩnh lại, bật người dậy.
- T-Thần rõ rồi. Hai vị công chúa đây, người hãy để cho thần chăm lo. Bằng cả tính mạng của mình, thần nhất định sẽ nuôi dạy cả hai trở thành những công chúa hoàn hảo nhất của vương quốc.
Mặc cho đuôi vẫn còn đang run thì bộ dạng đã chuyên nghiệp hơn trước đó rất nhiều với tư thế cuối người.
- Được, ta nhờ ngươi rồi.
Ta nói rồi đẩy hai đứa bé lên và buông tay chúng ra.
- Hoàng tỷ?
- Chị đi sao ạ?
Lúc này hai đứa trẻ cũng đã cho ta một ánh mắt lo lắng.
- Đúng vậy.
Tôi mỉm cười đưa tay xoa đầu hai đứa trẻ.
- Chị có chút công việc bận, cho nên hai đứa em hãy nghe lời Yulia đấy nhé. Sau bữa ăn tối, chúng ta sẽ gặp lại, được không?
Hai đứa trẻ lại nhìn nhau, hơi có chút luyến tiếc trong mắt chúng rồi cũng gật đầu.
Thật là những đứa trẻ hiểu chuyện.
- Gặp lại sau.
- Gặp lại sau.
- Gặp lại sau.
Chúng có vẻ như đã học cách nói chuyện từ ta.
Với nó ta chỉ mỉm cười rồi quay người, bước thẳng vào một khe nứt ở sau đến phòng thí nghiệm mật ta tạo ra bên trong toà tháp.
Ở đây ta chỉ có thể nhìn mọi thứ mình thí nghiệm mà cảm thấy buồn bã.
Sau tất cả, ta biết là chúng đều trở thành những thứ vô dụng. Những thí nghiệm này, nó chẳng đưa ta đi đến đâu trên con đường cứu Lurn cả, ta đã thất bại và vẫn chưa thể tìm được ra giải pháp nào tốt hơn để cứu anh ấy.
Không được, mình không nên tức giận.
Ta thật sự rất khó chịu vào lúc này, chỉ chút nữa thì đã quét bay những thứ chướng mắt này đi, nhưng đã kiềm chế lại khi nghĩ đến nó là thứ để giúp ta duy trì nơi này nên đã dừng lại.
- Ít ra thì chúng có ích trong việc di trì cơ thể Lurn. Mình sẽ không thể quá bỏ chúng trước khi tìm ra giải pháp tốt hơn.
Ta cảm thấy thật buồn vào lúc này và đi thẳng đến giữa căn phòng.
- Thế nào rồi? Có chút tiến triển nào không?
Cùng lúc này một bóng người giống ta như đúc từ ma năng cũng xuất hiện. Là bộ não của toà tháp, cô ta trông có vẻ rất mong chờ từ những việc ta làm.
- Không...ta đã thất bại rồi. Chỉ mỗi việc khiến cho cơ thể có sự sống như trước thôi thì vẫn chưa phải là đủ. Chúng ta đã phạm phải một sai lầm từ trước đến giờ, thứ chúng ta thiếu chính là linh hồn.
- Linh hồn? Như vậy sự cố gắng bao lâu nay của chúng ta...
Từ lời nói của cô ta, ta có thể nghe được mùi vị của sự giận dữ và hục hẫn, cũng là cảm xúc của ta vào lúc này.
- Ta nghĩ mình sẽ bắt đầu nghiêm cứu về nó. Mở khoan bảo quản đi, việc đem theo Lurn trong một khoảng thời gian dài bên ngoài, tảng băng của anh ấy đã có phần hư hao rồi. Ta muốn gia cố lại nó.
- ...
Ta không biết bộ não của toà tháp đang nghĩ gì, chỉ thấy cô ta im lặng rồi cũng ngoan ngoãn mở ra chiếc khoang bảo quản ở trung tâm căn phòng, để ta đem tảng băng đang giữ Lurn đưa ra đặt vào bên trong.
Hình dáng của nó đáng ra như một chiếc quan tài băng vào lúc này, nhưng vì ta nhiều lần đem ra lấy vào nên giờ nó chỉ còn giống như một khối hình trụ. Sự thiệt hại này rất nguy hiểm, thật may là ta đã không đánh mất hết lý trí để đi đi lại lại bên ngoài thì nó tan hết.
Khi ta để tản băng chứa Lurn vào khoang bảo quản, nó đã liền khép kính cánh cửa sắt của mình, chìm xuống dưới mặt đất.
Ta nhìn nó có hơi lưu luyến, như thường lệ ngồi xuống ờ bậc thang của khoang bảo quản, một nơi dù cho toà tháp có bị sụp đổ vẫn sẽ tồn tại mãi mãi.
Ta không phải chờ đợi, chỉ là muốn ở bên Lurn như thế này mà thôi.
- Kể cả khi ngươi nói nó liên quan đến linh hồn...nhưng chúng ta...
- Ta sẽ cố gắng hết sức.
Một chút thông tin cũng không có, cô ta có lẽ là muốn nói như vậy.
- Chỉ là một thứ mới mẻ thôi, như những gì chúng ta đã làm. Ta sẽ chỉ cần một lần nữa học hỏi nó và nghiêm cứu mọi thứ về nó là được.
Ta chuyển chủ đề.
- Nhưng ta cũng đã có một sự khám phá mới. Đó là về sự khai sinh của ta.
Ta quay lên nhìn vào đôi mắt đỏ giống mình kia.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau
Mang theo Viluna và Alisia, ta đã rất nhanh băng qua quãng đường mình đi hàng năm trời trở về toà tháp Hồng Ngọc chỉ bằng ma thuật không gian.
- Woa. Thật tráng lệ.
- Thật tráng lệ.
Hai đứa trẻ đã reo lên mặc cho việc dịch chuyển không gian rất bất ngờ và chỉ thích thú với công trình tráng lệ do ta xây lên.
Cũng đã lâu rồi nhỉ? Chắc là, công việc không bị chất đống lên đâu đúng không?
Ta có hơi lo lắng ngưởng đầu nhìn về đỉnh của toà tháp đang bị che khuất bởi những tầng mây đen, không hiểu sao ta cảm giác nó thật u ám.
Mà mình cũng không thể rủ bỏ trách nhiệm này được.
- Nào, hai đứa đi thôi.
Dắt lấy tay hai đứa trẻ, ta tiến bước chậm chạm đến trước cổng của toà tháp. Để không làm cho hai cô bé cảm thấy hoảng sợ vì sự đột ngột, ta đã dịch chuyển hơi xa với vị trí của cổng toà tháp. Ta nghĩ mình có lẽ đang phần khu vườn bên dưới toà tháp, bên trong của thành phố đã phát triển từ khi nó được ta xây lên.
- Chúng ta sẽ sống ở đó hả chị?
- Điều đó là thật sao?
Viluna và Alisia phối hợp hỏi khi tôi bước đi.
- Ừm, các em từ này sẽ trở thành những người cao quý nhất của nơi này. Cũng như chị, các em sẽ trở thành hoàng tộc tiếp theo của vương quốc Hỗn Huyết này.
Tôi mỉm cười nhẹ trả lời.
- Hoàng tộc?
- Chúng ta sẽ trở thành những người cao quý.
- Nó nghe rất tuyệt vời.
- Đúng vậy đấy chị Viluna.
Hai đứa lại trao đổi và tôi cũng ho nhẹ với nó.
- Chính vì vậy. Cho nên các em sau này hãy gọi chị là hoàng tỷ nhé?
- Hoàng tỷ!
- Hoàng tỷ!
Quả là những đứa trẻ ngoan.
Không hiểu sao tôi có cảm giác thật hạnh phúc bởi cảm giác này, cùng một cảm giác nặng nề khó tả.
- ...
- Hoàng tỷ. Mặt chị trông không tốt lắm?
- Chị bị sao vậy ạ?
- Chị...chị không sao cả...
Ta biết mình không nên dùng lực, nhưng đã vô tình siết nhẹ lấy tay của hai đứa trẻ.
- Chị nhất định sẽ bảo vệ hai em...sẽ không ai có thể hại các em. Chị hứa đấy.
- ?
- ?
Hai đứa trẻ trông như không hiểu điều ta nói và chúng chỉ nhìn nhau để trao đổi với đối phương.
Nhưng như vậy cũng rất tốt, ta thật sự không muốn cho chúng biết chút nào về quá khứ đau thương của mình và những gì ta phải trải qua hơn một trăm năm qua.
- Cứ như chúng ta là gia đình thôi. Chị là người lớn nhất nên sẽ không để các em bị tổn hại gì. Ý của chị là vậy đó.
Ta cố thử giải thích cho hai đứa trẻ ngây thơ.
- Vâng ạ.
- Em hiểu rồi.
Ta không biết vì sao hai đứa trẻ này lại có sự hiểu biết khác mình lúc vừa sinh ra như vậy, nhưng thật tốt khi chúng hiểu chứ không như mình khi đó. Chỉ nhớ lại một chút thôi, ta đã cảm thấy thật hoài niệm cũng như khá mắc cỡ vì bản thân thật sự rất ngây thơ như một trang giấy trắng trước ngươi mình yêu.
Hoài niệm qua đi, ta không biết lúc nào đã dẫn hai đứa trẻ qua khỏi khu vườn.
- N-Nữ hoàng...
Ở bên ngoài ta đã chạm mặt với những người hầu hỗn huyết đang chăm sóc khu vườn, ngoại hình của họ đa phần đều giống con người trừ vài người có đặc trưng giống quỷ tộc và các thú nhân.
Họ vừa gặp ta thì ai nấy đều trưng ra bộ mặc hoảng loạn rồi nhanh chân bước đến chỗ ta mà đổ rạp xuống.
- Cung nghênh người đã trở về.
- Cung nghênh nữ hoàng đã trở về.
...
Cũng được vài năm rồi nhỉ, trông bọn họ cũng không khác mấy trước khi mình đi.
Ta đã nghĩ nơi này sẽ đổi khác chỉ trông vài năm đó, nhưng có vẻ mọi thứ tốt hơn ta suy tính. Ta suy nghĩ vậy không phải mong sẽ có một cuộc tạo phản xảy ra, nhưng lòng của mỗi cá thể ở trước mắt ta thật sự khá khó đoán. Kể từ khi ta lên làm nữ hoàng, ngoài việc bị khuất phục bởi sức mạnh của ta, những kẻ đứng đầu của các ngôi làng hỗn huyết chưa bao giờ thật sự phục tùng ta cả. Cũng như con người và quỷ tộc mà ta biết, chúng đều có lòng tham của riêng mình.
- Được rồi đứng lên đi, hãy tiếp tục công việc của các ngươi.
- V-Vâng thưa nữ hoàng.
- Chúc người một ngày tốt lành...
Ta tiếp tục dẫn hai đứa trẻ đi tiếp sau đó và gặp thêm rất nhiều người hầu. Họ phản ứng tương tự như những người khác, nhưng nếu để ý hơn thì ta sẽ thấy họ rất đang khó hiểu nhìn về phía hai đứa trẻ của ta.
- Cung nghênh nữ hoàng đã trở về.
Đi đến cuối thì ta cũng tới cảnh cửa lớn của toà tháp. Trước cửa ta không nhớ mình có sắp xếp, nhưng đứng ở đó lại là một nhóm người hỗn huyết trang bị giáp sắt đỏ.
Có lẽ là binh lính mới phát triển gần đây?
Kể ra ta cũng làm một nữ hoàng thật tệ. Ngoài mấy chuyện cần phê duyệt từ các quý tộc mà mình sắc phong, ta thậm chí còn chưa nhúng tay vào những việc quan trọng như tạo một quân đội riêng trong vương quốc bao giờ.
- Đứng lên đi. Các ngươi vất vả rồi.
- ...????
Mặc kệ họ thế nào tôi vẫn lên tiếng khen và bước đi qua.
- C-Có phải nữ hoàng vừa khen chúng ta?
- T-Thật sự sao? Ta sẽ không nghe lầm chứ?
- Khụ...c-chúng ta nên làm việc nghiêm túc hơn nhỉ? Có khi nào chúng ta làm việc gì đó sai không?
...
Ta không cố ý nghe nhưng nhóm binh lính kia có vẻ đang hoài nghi cái gì đó.
- Hoàng tỷ?
- Huh? Alisia em có chuyện gì sao?
- Những người xung quanh là ai thế hả chị? Bọn họ đều nhìn em bằng ánh mắt kỳ lạ.
- Họ à? Đó là những người hầu của chị. Từ sau này trở đi cũng sẽ là người hầu của các em. Nó sẽ khó giải thích, nhưng từ này họ sẽ làm hết mọi việc mà các em muốn.
Người hầu là gì, ta thật sự rất nhạt nhoà với điều đó, nhưng theo cách ta hiểu thì nó chính là thế.
- Nữ hoàng...mừng người đã trở về.
- N-Nữ hoàng người thật...mừng người trở về...
Mà khi nào nơi này có nhiều người hầu thế này rồi nhỉ?
Tính cũng đã hơn một trăm người, mình không nhớ đã có nhiều như vậy trước đây.
Mặc kệ bộ dạng nhìn ta một cách đắm đuối quá quen thuộc của những người hầu, thì số lượng của họ thất bất ngờ. Ta đã không nghĩ mình thuê nhiều như vậy trong những năm qua kể từ khi làm nữ hoàng.
- Nữ hoàng~~~~!!!
Giọng nói này...
Ta có chút chùng bước khi một giọng nói thật hào hứng vang lên từ phía sau.
- Yulia, thật trùng hợp ta cũng đang tính tìm ngươi.
Bóng hình ta vừa quay lại thấy đó chính là một cô gái tóc nâu có hai chiếc tai cáo và bảy chiếc đuôi dài ở phía sau trong bộ đồ hầu gái, có một thân hình đồ sộ.
- Nữ hoàng, người cuối cũng trở về...thần nhớ người quá đi mất thôi!
- Yu...
Ta muốn ngăn cô ấy lại nhưng...mọi việc đã muộn, kể từ khi ta quay lại thì đã bị ôm chặt bởi cô ấy và bị dí cái bộ ngực khủng kia vào mặt.
Ta thật muốn dùng lực nhưng lại sợ cô ấy đau nên cũng thôi.
- Người đã đi đâu trong thời gian qua vậy ạ? Người làm thần thật lo lắng qua đi đấy ạ.
- Ta...có chút công việc...ngươi...có thể buông ta ra được...không?
Kể cả người không quan trọng địa vị như ta thì kiểu này thật khó chịu.
- A! Xin lỗi người. Fufufu, thật cảm thấy thật thất lễ khi lại hành xử như vậy. Chỉ là...thần... Đây là gì!? Hai sinh vật đáng yêu này là ai!?
- Đây là chuyện ta muốn tìm ngươi đấy.
- C-Con của người sao ạ? A-Ai là cha của chúng?
- ...
Cô đừng tỏ ra bộ mặt sốc với ta. Bình tĩnh bình tĩnh, mình không nên nghĩ đến việc sẽ rút cạn máu cô ấy chỉ vì cô ấy nói những lời như vậy. Nào, hãy cư xử như một nữ hoàng.
- L-Là tên khốn nào đã khiến người có thai...nữ hoàng...
- Được rồi. Cô đừng làm quá mọi thứ lên nữa Yulia, hai đứa trẻ này không phải là con của ta.
Ta cố kiềm chế sự xúc động mà lạnh nhạt nói.
- Chuyện về chúng ta sẽ nói sau. Nhưng chúng từ nay sẽ là công chúa của vương quốc này. Viluna Clear và Alisia Clear. Công việc của ngươi sau này sẽ là chăm sóc và hướng dẫn chúng để trở thành một hoàng tộc thực thụ. Điều đó ngươi làm được đúng không?
Yulia dù sao cũng là một thú nhân có máu mũ với hoàng tộc vương quốc ở lãnh địa của thú nhân, nên ta cảm thấy sẽ không sai lầm khi giao hai đứa trẻ cho cô ấy.
- ...
Nhưng khi ta nói xong rồi, Yulia vẫn tỏ ra gương mặt như cũ, mắt mở lớn đuôi dựng thẳng tay che miệng nhìn hai đứa trẻ.
- Ngươi có thể dừng việc tỏ ra sốc của mình lại cho ta nhờ không?
- ...
- Hà...
Ta không có sự kiên nhẫn cho Yulia nên đã thở dài một cái rồi dùng ma thuật dịch chuyển lên cô ấy.
- A? Cô ấy đâu rồi ạ?
- Biến mất rồi.
- Không sao cả. Chút nữa cô ấy quay lại ấy mà.
Sau khi nói với hai đứa trẻ bất ngờ thì tôi im lặng tính toán chút thời gian trước khi đem Yulia quay lại.
- Aaaaaa!!! Aaaaaa!!! Sắp sắp rơi xuống đất rồi...
Yulia quay lại không phải trong tư thế đứng trước đó mà đang quằng quại dưới mắt đất, hai mắt nhắm nghiền vì sợ. Tất nhiên là như vậy rồi, ta vừa rồi đã vứt cô ấy lên độ cao còn hơn toà tháp Hồng Ngọc, để rơi xuống, đến khi gần chạm đất thì mới dịch chuyển về đây.
Quằng quại một lúc, có lẽ làm thấy ánh mắt của ta, Yulia lúc này mới bình tĩnh lại, bật người dậy.
- T-Thần rõ rồi. Hai vị công chúa đây, người hãy để cho thần chăm lo. Bằng cả tính mạng của mình, thần nhất định sẽ nuôi dạy cả hai trở thành những công chúa hoàn hảo nhất của vương quốc.
Mặc cho đuôi vẫn còn đang run thì bộ dạng đã chuyên nghiệp hơn trước đó rất nhiều với tư thế cuối người.
- Được, ta nhờ ngươi rồi.
Ta nói rồi đẩy hai đứa bé lên và buông tay chúng ra.
- Hoàng tỷ?
- Chị đi sao ạ?
Lúc này hai đứa trẻ cũng đã cho ta một ánh mắt lo lắng.
- Đúng vậy.
Tôi mỉm cười đưa tay xoa đầu hai đứa trẻ.
- Chị có chút công việc bận, cho nên hai đứa em hãy nghe lời Yulia đấy nhé. Sau bữa ăn tối, chúng ta sẽ gặp lại, được không?
Hai đứa trẻ lại nhìn nhau, hơi có chút luyến tiếc trong mắt chúng rồi cũng gật đầu.
Thật là những đứa trẻ hiểu chuyện.
- Gặp lại sau.
- Gặp lại sau.
- Gặp lại sau.
Chúng có vẻ như đã học cách nói chuyện từ ta.
Với nó ta chỉ mỉm cười rồi quay người, bước thẳng vào một khe nứt ở sau đến phòng thí nghiệm mật ta tạo ra bên trong toà tháp.
Ở đây ta chỉ có thể nhìn mọi thứ mình thí nghiệm mà cảm thấy buồn bã.
Sau tất cả, ta biết là chúng đều trở thành những thứ vô dụng. Những thí nghiệm này, nó chẳng đưa ta đi đến đâu trên con đường cứu Lurn cả, ta đã thất bại và vẫn chưa thể tìm được ra giải pháp nào tốt hơn để cứu anh ấy.
Không được, mình không nên tức giận.
Ta thật sự rất khó chịu vào lúc này, chỉ chút nữa thì đã quét bay những thứ chướng mắt này đi, nhưng đã kiềm chế lại khi nghĩ đến nó là thứ để giúp ta duy trì nơi này nên đã dừng lại.
- Ít ra thì chúng có ích trong việc di trì cơ thể Lurn. Mình sẽ không thể quá bỏ chúng trước khi tìm ra giải pháp tốt hơn.
Ta cảm thấy thật buồn vào lúc này và đi thẳng đến giữa căn phòng.
- Thế nào rồi? Có chút tiến triển nào không?
Cùng lúc này một bóng người giống ta như đúc từ ma năng cũng xuất hiện. Là bộ não của toà tháp, cô ta trông có vẻ rất mong chờ từ những việc ta làm.
- Không...ta đã thất bại rồi. Chỉ mỗi việc khiến cho cơ thể có sự sống như trước thôi thì vẫn chưa phải là đủ. Chúng ta đã phạm phải một sai lầm từ trước đến giờ, thứ chúng ta thiếu chính là linh hồn.
- Linh hồn? Như vậy sự cố gắng bao lâu nay của chúng ta...
Từ lời nói của cô ta, ta có thể nghe được mùi vị của sự giận dữ và hục hẫn, cũng là cảm xúc của ta vào lúc này.
- Ta nghĩ mình sẽ bắt đầu nghiêm cứu về nó. Mở khoan bảo quản đi, việc đem theo Lurn trong một khoảng thời gian dài bên ngoài, tảng băng của anh ấy đã có phần hư hao rồi. Ta muốn gia cố lại nó.
- ...
Ta không biết bộ não của toà tháp đang nghĩ gì, chỉ thấy cô ta im lặng rồi cũng ngoan ngoãn mở ra chiếc khoang bảo quản ở trung tâm căn phòng, để ta đem tảng băng đang giữ Lurn đưa ra đặt vào bên trong.
Hình dáng của nó đáng ra như một chiếc quan tài băng vào lúc này, nhưng vì ta nhiều lần đem ra lấy vào nên giờ nó chỉ còn giống như một khối hình trụ. Sự thiệt hại này rất nguy hiểm, thật may là ta đã không đánh mất hết lý trí để đi đi lại lại bên ngoài thì nó tan hết.
Khi ta để tản băng chứa Lurn vào khoang bảo quản, nó đã liền khép kính cánh cửa sắt của mình, chìm xuống dưới mặt đất.
Ta nhìn nó có hơi lưu luyến, như thường lệ ngồi xuống ờ bậc thang của khoang bảo quản, một nơi dù cho toà tháp có bị sụp đổ vẫn sẽ tồn tại mãi mãi.
Ta không phải chờ đợi, chỉ là muốn ở bên Lurn như thế này mà thôi.
- Kể cả khi ngươi nói nó liên quan đến linh hồn...nhưng chúng ta...
- Ta sẽ cố gắng hết sức.
Một chút thông tin cũng không có, cô ta có lẽ là muốn nói như vậy.
- Chỉ là một thứ mới mẻ thôi, như những gì chúng ta đã làm. Ta sẽ chỉ cần một lần nữa học hỏi nó và nghiêm cứu mọi thứ về nó là được.
Ta chuyển chủ đề.
- Nhưng ta cũng đã có một sự khám phá mới. Đó là về sự khai sinh của ta.
Ta quay lên nhìn vào đôi mắt đỏ giống mình kia.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.