Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất
Quyển 3 - Chương 146: Câu chuyện về một dũng giả 3 (ngoại truyện)
Nekoko
20/07/2022
“...Thông tin nhận được là toàn bộ thành viên của đội khảo sát đã hy
sinh. Không thể tìm thấy được bất kỳ thi thể nào, rất có thể đã bị thu
dọn bởi những loài quái thú hoang dã. Sau khi giải quyết xong vấn đề này thần sẽ ra đó và tìm kiếm những gì may mắn còn sót lại và gửi lời chia
buồn đến cho các gia đình bất hạnh.” (Irushia)
Đương nhiên việc này nói cho có thôi, chứ tự hạ mình xuống cũng chẳng mấy vui vẻ gì.
Nhất là khi phải cúi lạy tên giáo sĩ “có chức”.
Chính ta mới là người mang lại rất nhiều lợi ích và công trạng cho ngươi trong khi ngươi thật sự chỉ là một thứ ăn hại.
Nói thẳng ra, sự dân chủ, công bằng chỉ là lời giả dối.
Tôi luôn phải kiềm chế để không khiến hắn cáu giận.
Nhưng hãy cứ chờ đến cái ngày mà ngươi mất hết giá trị lợi dụng đi, rồi chính tay ta sẽ là người đưa tiễn ngươi đi.
“Dù thần chỉ vừa mới trở về thành phố trong suốt quãng thời gian dài, ngài đã căn dặn cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức và hồi phục thể trạng, nhưng…?” (Irushia)
“Ngay cả khi người dân nhận định nó như một sự hiểu lầm, sẽ không dễ dàng để gạt bỏ được sự bất an của họ. Cũng chính sự biến động bất thường này đã khiến thần không thể yên giấc. Nhưng nhờ thế mà thần có thể nắm bắt được toàn bộ tình huống hiện tại, nếu như ngài không cảm thấy bất tiện?” (Irushia)
“...Không phải vấn đề, nhưng liệu cậu có chắc chứ?” (Giáo sĩ)
“Hoàn toàn chính xác, đó chính là nhiệm vụ của thần.” (Irushia)
Hôm qua tôi đã xóa sạch triệt để mọi dấu vết của bọn lính kia mà thấy cực nhọc vô cùng, đặc biệt là phải chắc chắn những khu thành thị xung quanh không thể phát hiện.
Giờ tôi chỉ cần tạo dựng một vài chi tiết để có được lời chấp nhận của tên giáo sĩ mà không gặp phải quá nhiều sự hoài nghi…
Vấn đề này chẳng cần phải làm sáng tỏ nên nó cũng không tốn thời gian gì mấy.
Chừng nào hắn còn chưa kiểm chứng sâu hơn nữa thì vẫn còn an toàn.
“Thần sẽ dẫn dắt nhóm chinh phạt để tiêu diệt con Rồng tai ương vào sáng mai, và thần cũng xin tạm thả tự do cho cựu đội trưởng Adofu, để đồng hành cùng thần trong cuộc viễn chinh.” (Irushia)
“Không nhất thiết như thế, để ông ta làm vướng bận cậu làm gì, được quyền kiểm soát cả đội quân cậu vẫn sẽ tự bản thân hoàn thành tốt thôi.” (Giáo sĩ)
“Bởi dù sao ông ấy cũng là người đã chăm lo cho thần suốt quãng thời gian trước kia nên ít nhất hãy cho thần được đền đáp ân huệ. Nếu trong sự kiện lần này Adofu lập được thành tích cao cả, thần kính mong có thể xem xét lại tội trạng việc Adofu gϊếŧ vị hôn thê của ông ta.”(Irushia)
“Đừng mang việc tư của cậu vào đây!” (Giáo sĩ)
“Không còn ai phù hợp hơn cả. Tám người đàn ông đã bị sát hại bởi chính con Rồng tai ương kia. Nếu tình hình này còn tiếp diễn thì sẽ có nhiều nạn nhân hơn nữa. Từ khi thần có thể lắng nghe được 〖Thần ngôn〗 thần tin chắc Adofu là người có thể sát cánh bên cạnh mình.” (Irushia)
Chỉ là lời nói dối.
So sánh với một người có đẳng cấp như Adofu thì tìm được người tài năng hơn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tới khi nào tôi nói mình có năng lực kiểm tra được bảng trạng thái và danh nghĩa 〖Thần ngôn〗 thì tôi vẫn có thể diễn trò bịp của mình bao lâu tùy thích.
“Gu guu…” (Giáo sĩ)
“Bên cạnh đó, tuy thần khá mạnh, nhưng thần cần ai đó sẵn sàng hy sinh tính mạng, tại sao phải phí phạm nhiều vị đội trưởng quân lính trong khi ngài đã có thừa một người sắp bị xử tử như Adofu?” (Irushia)
“Nh-Nhưng mà…” (Giáo sĩ)
“Nếu ngài còn giữ định kiến hẹp hòi thế này, nó sẽ tạo ra thêm những vấn đề nhức nhói hơn. Sẽ có sự phản ứng tiêu cực về đức tin trong giáo hội nếu Adofu bị xét xử thiếu công bằng, và nhiều câu hỏi sẽ đổ dồn về việc tại sao cái chết của Adofu bị che đậy… Thần tin rằng sẽ có sự ngờ vực lan tràn trong lòng dân chúng.” (Irushia)
“...Irushia, anh đang cố hăm dọa ta sao hả?” (Giáo sĩ)
“Dạ không, hoàn toàn không, tất cả chuyện vừa rồi chỉ là những lời suy đoán vô căn cứ của thần mà thôi. Bởi vì sự việc rất quan trọng với bản thân thần, nhưng cũng đành từ bỏ vậy, thần không muốn khiến ngài giáo sĩ đáng kính phải khó xử, điều vinh hạnh là thần đã được bày tỏ những chấp chứa ở trong lòng.” (Irushia)
“Trở lại vấn đề chính, liệu cậu có thể đối phó được với một con quái thú có cấp độ như Rồng tai ương không?” (Giáo sĩ)
“Thần vẫn chưa có kinh nghiệm và vẫn cần rất nhiều nổ lực để rèn luyện bản thân. Nên thần nghĩ đây là cơ hội vô cùng tốt… ngài có nghĩ thế chứ? Bởi con rồng đó khá quỷ quyệt, chẳng may vô tình nó tìm được linh vật bảo hộ trong hoang mạc và phá hủy nó.” (Irushia)
“Sự việc lần này thì…” (Giáo sĩ)
Ông ta hạ giọng, nghiến răng một cách tức tối.
“Ngài muốn căn dặn gì ạ, thưa giáo sĩ đáng kính?” (Irushia)
“...Ta sẽ cho phép, như một ngoại lệ, để Adofu đi theo anh. Nếu thấy có dấu hiệu ông ta muốn bỏ trốn, hãy cố ngăn chặn hắn lại.” (Giáo sĩ)
“Đúng hơn là ngài muốn thần gϊếŧ ông ta.” (Irushia)
“......” (Giáo sĩ)
“Thần chỉ đùa thôi ạ. Chân thành cảm tạ sự chấp thuận của ngài.” (Irushia)
Tôi cúi chào hắn ta và ra khỏi phòng.
Xong việc, bây giờ tôi đã có thể mang Adofu theo vào ngày mai.
Từ đây mọi thứ đã theo đúng kế hoạch.
Thật vậy, cứ việc đi thật xa rồi tha hồ làm bấy bá cái xác của tên Adofu.
Tôi cần phải tận hưởng càng lâu càng tốt.
Tôi sẽ nhìn thật kỹ lấy khuôn mặt mà hắn ta biểu hiện.
Gϊếŧ con Rồng tai ương kia dễ ẹt.
Phần nhiều nó còn chưa mạnh so với loài rết cát.
Bởi vì đội khảo sát còn sống nhăn răng như vậy chắc tầm nó chỉ ở khoảng hạng C đâu đấy.
Không cần phải dùng đến thánh kiếm, liệu tôi có nên dùng nguyền kiếm gϊếŧ nó luôn không nhỉ?
Rồng tai ương hử?
Sẽ đáng rất nhiều tiền.
Phần lớn sẽ lại vào túi của tên giáo sĩ đần độn kia và giáo hội.
Thì tôi chỉ cần xử lý vấn đề của mình với tên Adofu rồi lén thu một ít tiền, cũng không tệ.
Tính đến sau này, tôi sẽ nhét tiền cho một số người để nâng đỡ tôi lên.
Cứ như thế tôi có thể giữ được mọi thứ sau khi hạ thấp danh tiếng của giáo hội đi một phần nào.
Thu gom một ít từ chỗ con rồng đó phải là chuyện đương nhiên rồi.
Từ đỉnh đầu cho tới tận chóp đuôi luôn, mọi bộ phận đều đáng giá.
Rất nhiều loài rồng đều có cơ thể to lớn nên thật có ích.
Có thể nói với một thị trấn nhỏ đang đối diện với vấn đề tài chính cũng có thể trở nên hưng thịnh từ các sản phẩm đến chỉ từ một con rồng khổng lồ chất lượng, đó là khi đánh bại được nó kìa.
Bộ da làm được áo giáp và trang phục, đôi khi còn được dùng trong những thánh lễ.
Nếu bạn cường hóa xương và móng thì có thể làm ra vũ khí ma pháp, trang sức hay nhạc cụ cũng ngon lành lắm.
Chẳng may có vài thành phần bị xấu, thì cứ việc nghiền nó ra làm phân bón cực tốt.
Thật sự vẫn chưa có công thức nấu ăn nào dành cho loài hiếm có này, nhưng đúng là thịt cũng có thể ăn được.
Không chỉ để dùng làm thực phẩm, thịt có khi còn dùng để làm thuốc chữa bệnh và món đồ cúng tế.
Với một con rồng hùng mạnh sở hữu thật nhiều ma thuật thì nếu thu thập được đôi mắt, không chừng bạn có thể nhìn thấu được tương lai thông qua nó.
Nhưng đáng tiếc với một thứ hữu ích như thế thì ma lực của nó cũng sẽ sớm cạn kiệt sau một quãng thời gian.
Với những bộ phận quý hiếm khác, hãy làm bùa hộ mệnh và đưa vào bộ sưu tập.
Tôi hy vọng là sẽ không có xảy ra hiệu ứng nguyền rủa hay tác động xấu nào đó.
Nhưng nó vẫn đáng giá tùy theo giá trị.
Mà dù có xảy ra hiệu ứng bất lợi tôi vẫn có thể nhận biết ngay và quăng cho ai đó khác để không bị ảnh hưởng.
Và rồi tôi chỉ việc thích thú nhìn ngắm người đó trở nên thế nào từ xa mà thôi.
Đương nhiên việc này nói cho có thôi, chứ tự hạ mình xuống cũng chẳng mấy vui vẻ gì.
Nhất là khi phải cúi lạy tên giáo sĩ “có chức”.
Chính ta mới là người mang lại rất nhiều lợi ích và công trạng cho ngươi trong khi ngươi thật sự chỉ là một thứ ăn hại.
Nói thẳng ra, sự dân chủ, công bằng chỉ là lời giả dối.
Tôi luôn phải kiềm chế để không khiến hắn cáu giận.
Nhưng hãy cứ chờ đến cái ngày mà ngươi mất hết giá trị lợi dụng đi, rồi chính tay ta sẽ là người đưa tiễn ngươi đi.
“Dù thần chỉ vừa mới trở về thành phố trong suốt quãng thời gian dài, ngài đã căn dặn cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức và hồi phục thể trạng, nhưng…?” (Irushia)
“Ngay cả khi người dân nhận định nó như một sự hiểu lầm, sẽ không dễ dàng để gạt bỏ được sự bất an của họ. Cũng chính sự biến động bất thường này đã khiến thần không thể yên giấc. Nhưng nhờ thế mà thần có thể nắm bắt được toàn bộ tình huống hiện tại, nếu như ngài không cảm thấy bất tiện?” (Irushia)
“...Không phải vấn đề, nhưng liệu cậu có chắc chứ?” (Giáo sĩ)
“Hoàn toàn chính xác, đó chính là nhiệm vụ của thần.” (Irushia)
Hôm qua tôi đã xóa sạch triệt để mọi dấu vết của bọn lính kia mà thấy cực nhọc vô cùng, đặc biệt là phải chắc chắn những khu thành thị xung quanh không thể phát hiện.
Giờ tôi chỉ cần tạo dựng một vài chi tiết để có được lời chấp nhận của tên giáo sĩ mà không gặp phải quá nhiều sự hoài nghi…
Vấn đề này chẳng cần phải làm sáng tỏ nên nó cũng không tốn thời gian gì mấy.
Chừng nào hắn còn chưa kiểm chứng sâu hơn nữa thì vẫn còn an toàn.
“Thần sẽ dẫn dắt nhóm chinh phạt để tiêu diệt con Rồng tai ương vào sáng mai, và thần cũng xin tạm thả tự do cho cựu đội trưởng Adofu, để đồng hành cùng thần trong cuộc viễn chinh.” (Irushia)
“Không nhất thiết như thế, để ông ta làm vướng bận cậu làm gì, được quyền kiểm soát cả đội quân cậu vẫn sẽ tự bản thân hoàn thành tốt thôi.” (Giáo sĩ)
“Bởi dù sao ông ấy cũng là người đã chăm lo cho thần suốt quãng thời gian trước kia nên ít nhất hãy cho thần được đền đáp ân huệ. Nếu trong sự kiện lần này Adofu lập được thành tích cao cả, thần kính mong có thể xem xét lại tội trạng việc Adofu gϊếŧ vị hôn thê của ông ta.”(Irushia)
“Đừng mang việc tư của cậu vào đây!” (Giáo sĩ)
“Không còn ai phù hợp hơn cả. Tám người đàn ông đã bị sát hại bởi chính con Rồng tai ương kia. Nếu tình hình này còn tiếp diễn thì sẽ có nhiều nạn nhân hơn nữa. Từ khi thần có thể lắng nghe được 〖Thần ngôn〗 thần tin chắc Adofu là người có thể sát cánh bên cạnh mình.” (Irushia)
Chỉ là lời nói dối.
So sánh với một người có đẳng cấp như Adofu thì tìm được người tài năng hơn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tới khi nào tôi nói mình có năng lực kiểm tra được bảng trạng thái và danh nghĩa 〖Thần ngôn〗 thì tôi vẫn có thể diễn trò bịp của mình bao lâu tùy thích.
“Gu guu…” (Giáo sĩ)
“Bên cạnh đó, tuy thần khá mạnh, nhưng thần cần ai đó sẵn sàng hy sinh tính mạng, tại sao phải phí phạm nhiều vị đội trưởng quân lính trong khi ngài đã có thừa một người sắp bị xử tử như Adofu?” (Irushia)
“Nh-Nhưng mà…” (Giáo sĩ)
“Nếu ngài còn giữ định kiến hẹp hòi thế này, nó sẽ tạo ra thêm những vấn đề nhức nhói hơn. Sẽ có sự phản ứng tiêu cực về đức tin trong giáo hội nếu Adofu bị xét xử thiếu công bằng, và nhiều câu hỏi sẽ đổ dồn về việc tại sao cái chết của Adofu bị che đậy… Thần tin rằng sẽ có sự ngờ vực lan tràn trong lòng dân chúng.” (Irushia)
“...Irushia, anh đang cố hăm dọa ta sao hả?” (Giáo sĩ)
“Dạ không, hoàn toàn không, tất cả chuyện vừa rồi chỉ là những lời suy đoán vô căn cứ của thần mà thôi. Bởi vì sự việc rất quan trọng với bản thân thần, nhưng cũng đành từ bỏ vậy, thần không muốn khiến ngài giáo sĩ đáng kính phải khó xử, điều vinh hạnh là thần đã được bày tỏ những chấp chứa ở trong lòng.” (Irushia)
“Trở lại vấn đề chính, liệu cậu có thể đối phó được với một con quái thú có cấp độ như Rồng tai ương không?” (Giáo sĩ)
“Thần vẫn chưa có kinh nghiệm và vẫn cần rất nhiều nổ lực để rèn luyện bản thân. Nên thần nghĩ đây là cơ hội vô cùng tốt… ngài có nghĩ thế chứ? Bởi con rồng đó khá quỷ quyệt, chẳng may vô tình nó tìm được linh vật bảo hộ trong hoang mạc và phá hủy nó.” (Irushia)
“Sự việc lần này thì…” (Giáo sĩ)
Ông ta hạ giọng, nghiến răng một cách tức tối.
“Ngài muốn căn dặn gì ạ, thưa giáo sĩ đáng kính?” (Irushia)
“...Ta sẽ cho phép, như một ngoại lệ, để Adofu đi theo anh. Nếu thấy có dấu hiệu ông ta muốn bỏ trốn, hãy cố ngăn chặn hắn lại.” (Giáo sĩ)
“Đúng hơn là ngài muốn thần gϊếŧ ông ta.” (Irushia)
“......” (Giáo sĩ)
“Thần chỉ đùa thôi ạ. Chân thành cảm tạ sự chấp thuận của ngài.” (Irushia)
Tôi cúi chào hắn ta và ra khỏi phòng.
Xong việc, bây giờ tôi đã có thể mang Adofu theo vào ngày mai.
Từ đây mọi thứ đã theo đúng kế hoạch.
Thật vậy, cứ việc đi thật xa rồi tha hồ làm bấy bá cái xác của tên Adofu.
Tôi cần phải tận hưởng càng lâu càng tốt.
Tôi sẽ nhìn thật kỹ lấy khuôn mặt mà hắn ta biểu hiện.
Gϊếŧ con Rồng tai ương kia dễ ẹt.
Phần nhiều nó còn chưa mạnh so với loài rết cát.
Bởi vì đội khảo sát còn sống nhăn răng như vậy chắc tầm nó chỉ ở khoảng hạng C đâu đấy.
Không cần phải dùng đến thánh kiếm, liệu tôi có nên dùng nguyền kiếm gϊếŧ nó luôn không nhỉ?
Rồng tai ương hử?
Sẽ đáng rất nhiều tiền.
Phần lớn sẽ lại vào túi của tên giáo sĩ đần độn kia và giáo hội.
Thì tôi chỉ cần xử lý vấn đề của mình với tên Adofu rồi lén thu một ít tiền, cũng không tệ.
Tính đến sau này, tôi sẽ nhét tiền cho một số người để nâng đỡ tôi lên.
Cứ như thế tôi có thể giữ được mọi thứ sau khi hạ thấp danh tiếng của giáo hội đi một phần nào.
Thu gom một ít từ chỗ con rồng đó phải là chuyện đương nhiên rồi.
Từ đỉnh đầu cho tới tận chóp đuôi luôn, mọi bộ phận đều đáng giá.
Rất nhiều loài rồng đều có cơ thể to lớn nên thật có ích.
Có thể nói với một thị trấn nhỏ đang đối diện với vấn đề tài chính cũng có thể trở nên hưng thịnh từ các sản phẩm đến chỉ từ một con rồng khổng lồ chất lượng, đó là khi đánh bại được nó kìa.
Bộ da làm được áo giáp và trang phục, đôi khi còn được dùng trong những thánh lễ.
Nếu bạn cường hóa xương và móng thì có thể làm ra vũ khí ma pháp, trang sức hay nhạc cụ cũng ngon lành lắm.
Chẳng may có vài thành phần bị xấu, thì cứ việc nghiền nó ra làm phân bón cực tốt.
Thật sự vẫn chưa có công thức nấu ăn nào dành cho loài hiếm có này, nhưng đúng là thịt cũng có thể ăn được.
Không chỉ để dùng làm thực phẩm, thịt có khi còn dùng để làm thuốc chữa bệnh và món đồ cúng tế.
Với một con rồng hùng mạnh sở hữu thật nhiều ma thuật thì nếu thu thập được đôi mắt, không chừng bạn có thể nhìn thấu được tương lai thông qua nó.
Nhưng đáng tiếc với một thứ hữu ích như thế thì ma lực của nó cũng sẽ sớm cạn kiệt sau một quãng thời gian.
Với những bộ phận quý hiếm khác, hãy làm bùa hộ mệnh và đưa vào bộ sưu tập.
Tôi hy vọng là sẽ không có xảy ra hiệu ứng nguyền rủa hay tác động xấu nào đó.
Nhưng nó vẫn đáng giá tùy theo giá trị.
Mà dù có xảy ra hiệu ứng bất lợi tôi vẫn có thể nhận biết ngay và quăng cho ai đó khác để không bị ảnh hưởng.
Và rồi tôi chỉ việc thích thú nhìn ngắm người đó trở nên thế nào từ xa mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.