Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất
Quyển 11 - Chương 516: Chỉ huy trưởng Kỵ sĩ thánh Alexio (Góc nhìn từ Volk)
Nekoko
26/07/2022
Tôi trèo lên lưng Lecherta.
Cùng với nó và Magiatite, tôi sẽ giao chiến với lũ Kỵ sĩ thánh ở trên không.
Đồng thời Aro, Atlach-Nacha và Mộc quái sẽ xử lý những kẻ tiếp cận gần mặt đất.
Đó là kế hoạch chúng tôi đã bày ra.
Cách này sẽ ngăn chúng giành lợi thế tấn công đơn phương từ trên cao.
Nếu Thánh nhân và Ruồi vương Beelzebub kéo đến thì chúng tôi sẽ rơi vào rắc rối cực kỳ nghiêm trọng, nhưng ả chắc sẽ tập trung lực lượng về phía Irushia.
Không có khả năng ả lại gửi nhóm quân lực trọng yếu để giải quyết chúng tôi.
“...Chúng kia rồi.”
Atlach-Nacha nhắc nhỏ.
Sau câu nói, nhiều cái bóng xuất hiện trong màn sương bên trên…
Hai mươi, à không, hai mươi lăm Kỵ sĩ thánh cưỡi rồng đã đến.
Lecherta lắc lư đầu nhìn tôi.
“Umu, bay lên nào! Cuộc phản công của chúng ta đã bắt đầu!”
“Kishii!”
Nó vươn rộng đôi cánh dơi phóng khỏi mặt đất.
Tôi nắm chặt 〖Linh kiếm ma thạch vàng〗 trong tay.
Hai tên cưỡi rồng trước mặt bọn tôi.
Chúng tách ra hai bên có ý định chèn ép.
Mặt của Leecherta phồng lên.
“Mày muốn…”
“Kishi!”
Chất độc phun ra từ miệng của nó.
Bọn chúng hốt hoảng tránh xa.
“Argh! Hãy rút lui rồi tập hợp lại!”
Một tên hét lên.
Chúng tách rời nhau xa hơn rồi chuẩn bị bay đi.
“Magiatite, trông cậy vào ngươi.”
Tôi vung ngang thanh kiếm một vòng rộng.
Lưỡi kiếm biến dạng và kéo dài ra.
“Cái…!”
Magiatite chém xuyên qua áo giáp một tên và cánh con rồng cưỡi của tên bên kia.
Con rồng kêu gào vùng vẫy vì đau đớn.
Nhưng… không sát thương nào dẫn tới chí mạng cả.
Tên Kỵ sĩ thánh bị thương ôm chặt lấy phần hông và nghiến răng bay lên.
Kẻ còn lại dùng 〖Hồi sức〗 lên thú cưỡi khi đang rơi.
“Đáng lẽ ta nên dồn sức hạ một tên cho chắc ăn. Cứ thế này chúng ta sẽ bị số lượng đông đảo của chúng lấn áp.”
Tôi nhìn lên.
Tên cưỡi rồng nhíu mày trừng lấy tôi.
“Gã dị nhân nào thế kia…”
“Không chỉ mỗi thanh kiếm và con rồng, có thể hắn cũng là quái thú. Chẳng giống một mạo hiểm giả đi lạc tý nào. Chém được con Zephyr và bộ giáp của chúng ta chỉ với một đòn thì hắn còn mạnh hơn ngoài sức tưởng tượng.”
“Không thể hạ hắn từ khoảng cách gần được! Bao vây hắn và dùng ma thuật đi!”
Một số kỵ binh cưỡi rồng lao tới.
“Thú vị lắm, để xem bọn ngươi sẽ làm được gì. Cứ mười hay hai mươi tên mà nhào tới, cũng chẳng thay đổi được kết cục đâu.”
“Ngươi…!”
Khi một tên chuẩn bị xông vào, một gã đàn ông bay tới phía trước ngăn hắn lại.
“Các anh hãy chiến đấu với lũ quái thú bên dưới. Tôi sẽ lo hắn. Để tôi thử sức với hắn.”
“N- Ngài Alexio…! Vâng! Đã rõ!”
Tên được gọi là Alexio là gã đàn ông cao lớn, tóc vàng và đôi mắt xanh.
Trong khi phần lớn những kỵ sĩ khác tỏ ra nghiêm túc thì chỉ riêng ánh mắt của hắn lại giống một con thú thích đi săn.
Cánh con rồng hắn đang cưỡi rộng hơn.
Rõ ràng là cũng mạnh hơn.
Tôi đã từng nghe về cái tên Alexio.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn là chỉ huy và cũng là Kỵ sĩ thánh mạnh nhất Thánh quốc Liarm, Alexio Ozroad.
“Thợ săn rồng Volk. Ta sẽ lấy mạng của ngươi.”
Alexio giữ chặt thanh kiếm.
Nó dài và mảnh, hình dáng chỉ để sử dụng nếu không sợ bị hư hại trong chiến trận…
Chắc chắn nó được rèn từ một thứ kim loại ma thuật đặc biệt.
Lưỡi kiếm bạc phản chiếu ánh mặt trời lung linh tuyệt đẹp.
“Ra là ngươi cũng sở hữu một thanh kiếm tốt… Xem ra một đối thủ có phần hơi nguy hiểm đã xuất hiện.”
“Còn hơn cả thế cơ.”
Tôi liếc về phía nhóm Aro.
Đám kỵ sĩ cưỡi rồng đang lao tới chỗ bọn họ.
Mục đích của trận chiến này là ngăn chúng tấn công một phía từ trên cao.
Nếu chỉ tập trung hoàn toàn vào Alexio nghĩa là sẽ đi lệch khỏi kế hoạch đó, nhưng đây là đối thủ mà tôi không thể khinh suất được.
“Không phải là ta không đủ sức so tài với những kẻ mạnh, nhưng tiếc là lúc này không có nhiều thời gian. Ta sẽ kết thúc nhanh vậy.”
“Nhảm nhí đủ rồi, Thợ săn rồng!”
Trái ngược với lời nói, Alexio cười toe toét.
Con rồng của hắn thét lên và phóng tới.
“Ta nghe nói nhược điểm của ngươi là ma thuật.”
Mũi kiếm của hắn sáng bừng.
Khi vung kiếm, một quả bóng lửa rực cháy bắn ra.
“〖Hỏa cầu〗!”
Lecherta chuẩn bị tránh né.
Nhưng chẳng cần thiết.
“Để đó cho ta!”
Tôi đỡ lấy hỏa cầu bằng mặt kiếm.
Khối lửa trượt qua một bên.
Nhờ vào khả năng kháng ma thuật cấp cao của 〖Linh kiếm ma thạch vàng〗, tôi có thể làm chệch hướng những chiêu thức đạn đạo.
Tuy có thể vô hiệu nó hiệu quả hơn bằng 〖Lưỡi đao trừ tà〗 nhưng tiêu tốn ma lực nên tôi hạn chế sử dụng.
“Bắt đầu hưng phấn lên rồi Thợ săn rồng! Ngươi sẽ ứng phó thế nào với cái này? 〖Nguyệt quang〗!”
Ánh mặt trời phản chiếu từ thanh kiếm của hắn tạo thành nhiều tia nhiệt chiếu tới.
Lecherta lặn xuống để tránh.
Tôi chặn lấy những tia sáng không thể chống đỡ.
Alexio xông thẳng về phía chúng tôi.
Tôi tung đòn chém.
“〖Sóng xung kích〗!”
“〖Sóng xung kích〗!”
Cả hai gần như phát động đồng thời.
Các đường sóng va chạm giữa chúng tôi rồi phát nổ.
“Kishi!”
Lecherta phun độc để kiểm soát Alexio.
“Mặc kệ nó! Tiến lên Zephyr!”
Hắn gào to, bay thẳng vào lớp sương độc.
“Kishii?”
Lecherta tỏ ra hoảng loạn.
Vì tầm nhìn của chúng tôi bị che khuất nên khó mà đoán chính xác lưỡi kiếm của hắn sẽ nhắm vào đâu.
Tôi cũng chẳng ngờ hắn lại mạo hiểm xông tới.
Không chỉ tranh tài thực lực, đây còn là trận chiến của trực giác nhạy bén và tốc độ đường kiếm giữa đôi bên.
“HaaAAAh!”
“Bắt được ngươi rồi, Thợ săn rồng!”
Lưỡi kiếm của chúng tôi va chạm.
Tay tôi tê cóng bởi xung lực.
Hắn mạnh thật.
Đây là lần đầu tôi chạm trán với một kẻ có sức tay dữ dằn đến thế.
Tôi gần như không có khả năng thi triển đòn phép.
Thay vào đó là tài năng kiếm thuật thiên bẩm.
Mỗi người đều có năng lực của riêng họ, với tôi là đấu kiếm.
Có lẽ đó là những chỉ số mà Irushia đã nhắc tới.
Nhưng gã này thì khác.
Hắn có đủ kinh nghiệm phối hợp ma thuật vào trận chiến, chưa hết lại còn sở hữu thể lực hơn cả tôi.
Tôi không hình dung được Thánh quốc lại có một kỵ sĩ kinh khủng như thế này.
“Nhưng ta không chịu thua đâu…!”
“Hay lắm, ngươi đủ mạnh để cạnh tranh với ta đấy!”
Alexio thu kiếm và ngay lập tức nhắm vào hướng khác.
Tôi chỉ vừa kịp đỡ được đòn của hắn, nhưng nó quá nhanh và mạnh.
Hắn hất đường kiếm của tôi sang một bên, lướt qua khỏi tôi rồi quay mặt lại.
“Quả thật rất lâu rồi ta mới gặp được đối thủ có thể bắt kịp theo ta. Kể ra cũng chán thật… Nếu tính mạng của ngài Thánh nhân không gặp nguy cấp thì ta đã có thể chơi cùng ngươi thêm chút nữa. Để ta kết thúc sau đòn kế tiếp.”
Cùng với nó và Magiatite, tôi sẽ giao chiến với lũ Kỵ sĩ thánh ở trên không.
Đồng thời Aro, Atlach-Nacha và Mộc quái sẽ xử lý những kẻ tiếp cận gần mặt đất.
Đó là kế hoạch chúng tôi đã bày ra.
Cách này sẽ ngăn chúng giành lợi thế tấn công đơn phương từ trên cao.
Nếu Thánh nhân và Ruồi vương Beelzebub kéo đến thì chúng tôi sẽ rơi vào rắc rối cực kỳ nghiêm trọng, nhưng ả chắc sẽ tập trung lực lượng về phía Irushia.
Không có khả năng ả lại gửi nhóm quân lực trọng yếu để giải quyết chúng tôi.
“...Chúng kia rồi.”
Atlach-Nacha nhắc nhỏ.
Sau câu nói, nhiều cái bóng xuất hiện trong màn sương bên trên…
Hai mươi, à không, hai mươi lăm Kỵ sĩ thánh cưỡi rồng đã đến.
Lecherta lắc lư đầu nhìn tôi.
“Umu, bay lên nào! Cuộc phản công của chúng ta đã bắt đầu!”
“Kishii!”
Nó vươn rộng đôi cánh dơi phóng khỏi mặt đất.
Tôi nắm chặt 〖Linh kiếm ma thạch vàng〗 trong tay.
Hai tên cưỡi rồng trước mặt bọn tôi.
Chúng tách ra hai bên có ý định chèn ép.
Mặt của Leecherta phồng lên.
“Mày muốn…”
“Kishi!”
Chất độc phun ra từ miệng của nó.
Bọn chúng hốt hoảng tránh xa.
“Argh! Hãy rút lui rồi tập hợp lại!”
Một tên hét lên.
Chúng tách rời nhau xa hơn rồi chuẩn bị bay đi.
“Magiatite, trông cậy vào ngươi.”
Tôi vung ngang thanh kiếm một vòng rộng.
Lưỡi kiếm biến dạng và kéo dài ra.
“Cái…!”
Magiatite chém xuyên qua áo giáp một tên và cánh con rồng cưỡi của tên bên kia.
Con rồng kêu gào vùng vẫy vì đau đớn.
Nhưng… không sát thương nào dẫn tới chí mạng cả.
Tên Kỵ sĩ thánh bị thương ôm chặt lấy phần hông và nghiến răng bay lên.
Kẻ còn lại dùng 〖Hồi sức〗 lên thú cưỡi khi đang rơi.
“Đáng lẽ ta nên dồn sức hạ một tên cho chắc ăn. Cứ thế này chúng ta sẽ bị số lượng đông đảo của chúng lấn áp.”
Tôi nhìn lên.
Tên cưỡi rồng nhíu mày trừng lấy tôi.
“Gã dị nhân nào thế kia…”
“Không chỉ mỗi thanh kiếm và con rồng, có thể hắn cũng là quái thú. Chẳng giống một mạo hiểm giả đi lạc tý nào. Chém được con Zephyr và bộ giáp của chúng ta chỉ với một đòn thì hắn còn mạnh hơn ngoài sức tưởng tượng.”
“Không thể hạ hắn từ khoảng cách gần được! Bao vây hắn và dùng ma thuật đi!”
Một số kỵ binh cưỡi rồng lao tới.
“Thú vị lắm, để xem bọn ngươi sẽ làm được gì. Cứ mười hay hai mươi tên mà nhào tới, cũng chẳng thay đổi được kết cục đâu.”
“Ngươi…!”
Khi một tên chuẩn bị xông vào, một gã đàn ông bay tới phía trước ngăn hắn lại.
“Các anh hãy chiến đấu với lũ quái thú bên dưới. Tôi sẽ lo hắn. Để tôi thử sức với hắn.”
“N- Ngài Alexio…! Vâng! Đã rõ!”
Tên được gọi là Alexio là gã đàn ông cao lớn, tóc vàng và đôi mắt xanh.
Trong khi phần lớn những kỵ sĩ khác tỏ ra nghiêm túc thì chỉ riêng ánh mắt của hắn lại giống một con thú thích đi săn.
Cánh con rồng hắn đang cưỡi rộng hơn.
Rõ ràng là cũng mạnh hơn.
Tôi đã từng nghe về cái tên Alexio.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn là chỉ huy và cũng là Kỵ sĩ thánh mạnh nhất Thánh quốc Liarm, Alexio Ozroad.
“Thợ săn rồng Volk. Ta sẽ lấy mạng của ngươi.”
Alexio giữ chặt thanh kiếm.
Nó dài và mảnh, hình dáng chỉ để sử dụng nếu không sợ bị hư hại trong chiến trận…
Chắc chắn nó được rèn từ một thứ kim loại ma thuật đặc biệt.
Lưỡi kiếm bạc phản chiếu ánh mặt trời lung linh tuyệt đẹp.
“Ra là ngươi cũng sở hữu một thanh kiếm tốt… Xem ra một đối thủ có phần hơi nguy hiểm đã xuất hiện.”
“Còn hơn cả thế cơ.”
Tôi liếc về phía nhóm Aro.
Đám kỵ sĩ cưỡi rồng đang lao tới chỗ bọn họ.
Mục đích của trận chiến này là ngăn chúng tấn công một phía từ trên cao.
Nếu chỉ tập trung hoàn toàn vào Alexio nghĩa là sẽ đi lệch khỏi kế hoạch đó, nhưng đây là đối thủ mà tôi không thể khinh suất được.
“Không phải là ta không đủ sức so tài với những kẻ mạnh, nhưng tiếc là lúc này không có nhiều thời gian. Ta sẽ kết thúc nhanh vậy.”
“Nhảm nhí đủ rồi, Thợ săn rồng!”
Trái ngược với lời nói, Alexio cười toe toét.
Con rồng của hắn thét lên và phóng tới.
“Ta nghe nói nhược điểm của ngươi là ma thuật.”
Mũi kiếm của hắn sáng bừng.
Khi vung kiếm, một quả bóng lửa rực cháy bắn ra.
“〖Hỏa cầu〗!”
Lecherta chuẩn bị tránh né.
Nhưng chẳng cần thiết.
“Để đó cho ta!”
Tôi đỡ lấy hỏa cầu bằng mặt kiếm.
Khối lửa trượt qua một bên.
Nhờ vào khả năng kháng ma thuật cấp cao của 〖Linh kiếm ma thạch vàng〗, tôi có thể làm chệch hướng những chiêu thức đạn đạo.
Tuy có thể vô hiệu nó hiệu quả hơn bằng 〖Lưỡi đao trừ tà〗 nhưng tiêu tốn ma lực nên tôi hạn chế sử dụng.
“Bắt đầu hưng phấn lên rồi Thợ săn rồng! Ngươi sẽ ứng phó thế nào với cái này? 〖Nguyệt quang〗!”
Ánh mặt trời phản chiếu từ thanh kiếm của hắn tạo thành nhiều tia nhiệt chiếu tới.
Lecherta lặn xuống để tránh.
Tôi chặn lấy những tia sáng không thể chống đỡ.
Alexio xông thẳng về phía chúng tôi.
Tôi tung đòn chém.
“〖Sóng xung kích〗!”
“〖Sóng xung kích〗!”
Cả hai gần như phát động đồng thời.
Các đường sóng va chạm giữa chúng tôi rồi phát nổ.
“Kishi!”
Lecherta phun độc để kiểm soát Alexio.
“Mặc kệ nó! Tiến lên Zephyr!”
Hắn gào to, bay thẳng vào lớp sương độc.
“Kishii?”
Lecherta tỏ ra hoảng loạn.
Vì tầm nhìn của chúng tôi bị che khuất nên khó mà đoán chính xác lưỡi kiếm của hắn sẽ nhắm vào đâu.
Tôi cũng chẳng ngờ hắn lại mạo hiểm xông tới.
Không chỉ tranh tài thực lực, đây còn là trận chiến của trực giác nhạy bén và tốc độ đường kiếm giữa đôi bên.
“HaaAAAh!”
“Bắt được ngươi rồi, Thợ săn rồng!”
Lưỡi kiếm của chúng tôi va chạm.
Tay tôi tê cóng bởi xung lực.
Hắn mạnh thật.
Đây là lần đầu tôi chạm trán với một kẻ có sức tay dữ dằn đến thế.
Tôi gần như không có khả năng thi triển đòn phép.
Thay vào đó là tài năng kiếm thuật thiên bẩm.
Mỗi người đều có năng lực của riêng họ, với tôi là đấu kiếm.
Có lẽ đó là những chỉ số mà Irushia đã nhắc tới.
Nhưng gã này thì khác.
Hắn có đủ kinh nghiệm phối hợp ma thuật vào trận chiến, chưa hết lại còn sở hữu thể lực hơn cả tôi.
Tôi không hình dung được Thánh quốc lại có một kỵ sĩ kinh khủng như thế này.
“Nhưng ta không chịu thua đâu…!”
“Hay lắm, ngươi đủ mạnh để cạnh tranh với ta đấy!”
Alexio thu kiếm và ngay lập tức nhắm vào hướng khác.
Tôi chỉ vừa kịp đỡ được đòn của hắn, nhưng nó quá nhanh và mạnh.
Hắn hất đường kiếm của tôi sang một bên, lướt qua khỏi tôi rồi quay mặt lại.
“Quả thật rất lâu rồi ta mới gặp được đối thủ có thể bắt kịp theo ta. Kể ra cũng chán thật… Nếu tính mạng của ngài Thánh nhân không gặp nguy cấp thì ta đã có thể chơi cùng ngươi thêm chút nữa. Để ta kết thúc sau đòn kế tiếp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.