Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất
Quyển 5 - Chương 234: Ngôi làng người Lithovar
Nekoko
20/07/2022
Cùng với hai người cưỡi trên lưng, tôi vụt nhanh qua khu rừng.
Hibi chỉ đường cho tôi thông qua 〖Thần giao cách cảm〗.
Tôi dễ dàng nhảy qua khỏi con sông.
Lực đáp xuống rung chuyển cả một khu vực, làm kinh động tới những con thú sống trong bùn lầy và dưới mặt đất.
Có vài con trông như chuột nhắt và sói.
Nếu lên cấp thêm chút nữa thì chắc bộ xương sẽ tự đi săn được.
Giữa cuộc hành trình, tôi cảm nhận được một thứ rùng rợn sau lưng.
Không muốn chậm trễ, tôi nhờ cô bạn chú ý đường đi để tôi kiểm tra lại phía sau.
Từ rất xa, tôi thấy năm đứa trẻ ngồi trên nhánh cây, tỏa ra ánh sáng trắng mờ.
Y hệt lũ quái mà cô bạn muốn ăn lần trước, Ragan.
Chúng nhìn tôi qua cặp hốc nhỏ giống con mắt.
Liệu chúng có ý định xấu xa gì không đây?
Hay chỉ quan sát thôi?
Sao trông đáng sợ dữ vậy.
「Cây, sắp đụng」
Nhận được lời cảnh báo của người bạn, tôi nhanh chóng quay lên và tránh khỏi chướng ngại vật.
「Có vẻ những đứa bé rừng xanh cũng cảm thấy vui mừng khi thấy sự trở lại của Long thần. Chúng hy vọng khu rừng sẽ không bị tán phá một cách vô ý thức nữa」
Khi còn mãi lo lắng về đám Ragan, Hibi đã giải thích cho tôi biết.
Ồ, hiểu rồi, chúng ghét việc phá hại cây rừng.
Phù hợp với thông tin mà Thần ngôn đưa ra, chúng sinh tồn bằng cách hút ma lực của những loài cây…
Chúng có vai trò là tinh linh hộ vệ của cánh rừng, vậy thì Long thần cũng dễ dàng được chào đón.
Thế nên tôi cần phải cẩn thận.
Nếu tạo ra quá nhiều mộc quái, chúng sẽ thù ghét tôi mất…
Ơ? Có khi nào tôi đã trở thành mục tiêu theo dõi trong đợt rèn luyện lần trước?
C-Chưa phải vậy đâu đúng không?
Chắc chúng chỉ quan sát tôi từ khi trở thành Long thần thôi mà?
Cuộc hành trình tiếp tục mà không gặp trở ngại, ngoài việc Baron cứ vuốt ve vào lưng tôi một cách quái gở, khiến cô bạn càng lúc càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
「Baron, thôi đi. Xa tôi ra」
Bộ không khoái sao?
Thế này còn sướng gấp bội với việc bị ăn chém.
Có lần tôi đã suýt dzẹo chỉ vì mừng rỡ chạy tới một nhóm người lạ. (Trans: mời xem lại từ đầu :v)
Cô nàng quay lại nhìn Baron rất bực mình.
Dù không có khả năng điều khiển tự do nhưng đây cũng là một phần cơ thể của cô ấy.
Nét mặt hờn dỗi có chút nam tính.
Qua lời miêu tả về giống loài của tôi là loài rồng hai đầu song tính, tôi tin cô ấy là giống cái.
Hoặc chỉ là bản tính của tôi có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của cô nàng.
Lần tới biến thành người tôi sẽ giữ hai đầu luôn mới khẳng định được.
Ai khác mà trông thấy sẽ tưởng chúng tôi là yêu quái cho xem.
Di chuyển được một lúc lâu, tôi cảm nhận được số lượng lớn tín hiệu.
Họ là con người.
Chúng tôi đã gần tới ngôi làng.
Tôi đi chậm lại và dừng bước trước cánh cổng bằng gỗ.
Cánh cổng vẫn đủ to để tôi cúi người đi qua.
Ngôi làng của tộc Lithovar được bao bọc xung quanh bằng hàng rào cọc ghim.
Tôi thừa sức nhảy qua nhưng đi vào cửa chính đàng hoàng để tránh náo loạn.
Thay vì thấy một con rồng xuất hiện một cái đùng, từ từ đi qua cổng cho nó bớt kinh hãi.
Dù gì cũng sắp là vị thần bảo hộ của họ, giữ thái độ phép tắc là việc nên làm.
Ngoài ra nếu gây sự chú ý tới người lữ hành, có thể đánh mất khả năng hạ gục con Manticore.
Đứng ở lối vào mà một người đàn ông cầm cây thương.
Tôi đoán là người gác cổng.
“Ng-Ngài Long thần ư!? S-Sư tế Hibi! Đây là…”
Ông ta đánh rơi cả cây thương, bủng rủng bước lại gần hơn.
“Long thần bày tỏ sự lo ngại với người lữ khách. Vì vậy chúng tôi mới dẫn ngài về.”
Còn hơn cả lo ngại, đó là sự thù ghét…
Sẽ thật tốt nếu tôi chỉ quan tâm về vấn đề không đâu, nhưng bỗng có một nhà lữ hành bị thương ở bụng xuất hiện, tôi chỉ có thể nghĩ ra đó là Manticore.
〖Hóa nhân thuật〗 sẽ tốn rất nhiều MP, có thể tôi sai, nhưng mọi chuyện không thể trùng hợp như thế.
Không chừng còn kỹ năng nào đó mà tôi chưa biết rõ.
Tôi sẽ không thấy nhẹ nhõm cho tới khi chứng kiến tận mắt.
Tôi quay đầu lại về Hibi.
Biết có điều gì đó tôi cần nói, cô ấy nhắm mắt lại.
Người lữ khách ấy ở đâu?
Để tránh hỗn loạn, tôi chỉ cần mọi người ở gần tránh xa.
Có khả năng người đó là một quái thú hóa thành.
「...Thần hiểu rồi, vậy ra ngài lại vội vã đến thế. Thần sẽ sắp xếp ngay. Nhưng người lữ khách đang ở khu trị thương, như vậy việc sơ tán người dân mà không khiến cô ta chú ý rất khó」
Tôi nhận được câu trả lời.
Vừa lúc kết thúc việc truyền đạt, Hibi nhảy khỏi lưng của tôi.
Cô ấy hạ đầu gối đáp xuống một cách nhẹ nhàng.
Sau khi kiểm tra lại cơ thể của mình, cô ta chạy đến trước người gác cổng.
“Gozu, hãy gọi những bệnh nhân trong khu vực trị thương đến nơi họp mặt. Đừng nhắc tới ngài Long thần, hãy lấy lý do nào đó khác. Cứ dùng danh nghĩa của tôi cũng được. Nhưng hãy đảm bảo người lữ khách nằm lại trên giường. Nếu cô ta tỏ ra đáng ngờ thì ngay lập tức thông báo lại.”
“B-Biết rồi!”
Người gác cổng có tên Gozu.
Nhanh chóng nhặt lại cây thương, anh ta vội chạy vào trong làng.
“Guah!”
Cô bạn của tôi vươn đầu ra tóm lấy Baron thả xuống đất.
Qua cuộc trò chuyện vừa rồi giữa Hibi và Gozu, cô ấy biết rằng không cần phải để anh ta trên lưng nữa.
“Uowah!”
Baron ngã cái phịch dưới đất.
V-Vậy hơi quá đáng rồi.
“Guuah”
Một tiếng gầm lặng lẽ, Baron được bao phủ bởi ánh sáng…
Ít ra cô nàng vẫn dùng 〖Hồi sức tăng cường〗.
Nhìn lên, tôi thấy những kiến trúc bằng gạch phía xa.
Với khối hình trụ góc cạnh, không có cái nào quá to cả.
Dưới bóng của những công trình, có một nhóm trẻ con Lithovar nhìn lấy tôi rụt rè.
Tổng cộng ba đứa.
Tôi hạ người xuống để không khiến chúng sợ hãi.
Cả ba đứa trẻ vui mừng chạy tới chỗ tôi.
“Long thần! Là ngài Long thần kìa!”
“Ngài ấy thật sự trở về rồi!”
...Danh nghĩa vị thần bảo hộ cũng không tệ.
Nên làm sao đây, liệu tôi có thể chuyển đến đây sống luôn không?
Hibi chỉ đường cho tôi thông qua 〖Thần giao cách cảm〗.
Tôi dễ dàng nhảy qua khỏi con sông.
Lực đáp xuống rung chuyển cả một khu vực, làm kinh động tới những con thú sống trong bùn lầy và dưới mặt đất.
Có vài con trông như chuột nhắt và sói.
Nếu lên cấp thêm chút nữa thì chắc bộ xương sẽ tự đi săn được.
Giữa cuộc hành trình, tôi cảm nhận được một thứ rùng rợn sau lưng.
Không muốn chậm trễ, tôi nhờ cô bạn chú ý đường đi để tôi kiểm tra lại phía sau.
Từ rất xa, tôi thấy năm đứa trẻ ngồi trên nhánh cây, tỏa ra ánh sáng trắng mờ.
Y hệt lũ quái mà cô bạn muốn ăn lần trước, Ragan.
Chúng nhìn tôi qua cặp hốc nhỏ giống con mắt.
Liệu chúng có ý định xấu xa gì không đây?
Hay chỉ quan sát thôi?
Sao trông đáng sợ dữ vậy.
「Cây, sắp đụng」
Nhận được lời cảnh báo của người bạn, tôi nhanh chóng quay lên và tránh khỏi chướng ngại vật.
「Có vẻ những đứa bé rừng xanh cũng cảm thấy vui mừng khi thấy sự trở lại của Long thần. Chúng hy vọng khu rừng sẽ không bị tán phá một cách vô ý thức nữa」
Khi còn mãi lo lắng về đám Ragan, Hibi đã giải thích cho tôi biết.
Ồ, hiểu rồi, chúng ghét việc phá hại cây rừng.
Phù hợp với thông tin mà Thần ngôn đưa ra, chúng sinh tồn bằng cách hút ma lực của những loài cây…
Chúng có vai trò là tinh linh hộ vệ của cánh rừng, vậy thì Long thần cũng dễ dàng được chào đón.
Thế nên tôi cần phải cẩn thận.
Nếu tạo ra quá nhiều mộc quái, chúng sẽ thù ghét tôi mất…
Ơ? Có khi nào tôi đã trở thành mục tiêu theo dõi trong đợt rèn luyện lần trước?
C-Chưa phải vậy đâu đúng không?
Chắc chúng chỉ quan sát tôi từ khi trở thành Long thần thôi mà?
Cuộc hành trình tiếp tục mà không gặp trở ngại, ngoài việc Baron cứ vuốt ve vào lưng tôi một cách quái gở, khiến cô bạn càng lúc càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
「Baron, thôi đi. Xa tôi ra」
Bộ không khoái sao?
Thế này còn sướng gấp bội với việc bị ăn chém.
Có lần tôi đã suýt dzẹo chỉ vì mừng rỡ chạy tới một nhóm người lạ. (Trans: mời xem lại từ đầu :v)
Cô nàng quay lại nhìn Baron rất bực mình.
Dù không có khả năng điều khiển tự do nhưng đây cũng là một phần cơ thể của cô ấy.
Nét mặt hờn dỗi có chút nam tính.
Qua lời miêu tả về giống loài của tôi là loài rồng hai đầu song tính, tôi tin cô ấy là giống cái.
Hoặc chỉ là bản tính của tôi có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của cô nàng.
Lần tới biến thành người tôi sẽ giữ hai đầu luôn mới khẳng định được.
Ai khác mà trông thấy sẽ tưởng chúng tôi là yêu quái cho xem.
Di chuyển được một lúc lâu, tôi cảm nhận được số lượng lớn tín hiệu.
Họ là con người.
Chúng tôi đã gần tới ngôi làng.
Tôi đi chậm lại và dừng bước trước cánh cổng bằng gỗ.
Cánh cổng vẫn đủ to để tôi cúi người đi qua.
Ngôi làng của tộc Lithovar được bao bọc xung quanh bằng hàng rào cọc ghim.
Tôi thừa sức nhảy qua nhưng đi vào cửa chính đàng hoàng để tránh náo loạn.
Thay vì thấy một con rồng xuất hiện một cái đùng, từ từ đi qua cổng cho nó bớt kinh hãi.
Dù gì cũng sắp là vị thần bảo hộ của họ, giữ thái độ phép tắc là việc nên làm.
Ngoài ra nếu gây sự chú ý tới người lữ hành, có thể đánh mất khả năng hạ gục con Manticore.
Đứng ở lối vào mà một người đàn ông cầm cây thương.
Tôi đoán là người gác cổng.
“Ng-Ngài Long thần ư!? S-Sư tế Hibi! Đây là…”
Ông ta đánh rơi cả cây thương, bủng rủng bước lại gần hơn.
“Long thần bày tỏ sự lo ngại với người lữ khách. Vì vậy chúng tôi mới dẫn ngài về.”
Còn hơn cả lo ngại, đó là sự thù ghét…
Sẽ thật tốt nếu tôi chỉ quan tâm về vấn đề không đâu, nhưng bỗng có một nhà lữ hành bị thương ở bụng xuất hiện, tôi chỉ có thể nghĩ ra đó là Manticore.
〖Hóa nhân thuật〗 sẽ tốn rất nhiều MP, có thể tôi sai, nhưng mọi chuyện không thể trùng hợp như thế.
Không chừng còn kỹ năng nào đó mà tôi chưa biết rõ.
Tôi sẽ không thấy nhẹ nhõm cho tới khi chứng kiến tận mắt.
Tôi quay đầu lại về Hibi.
Biết có điều gì đó tôi cần nói, cô ấy nhắm mắt lại.
Người lữ khách ấy ở đâu?
Để tránh hỗn loạn, tôi chỉ cần mọi người ở gần tránh xa.
Có khả năng người đó là một quái thú hóa thành.
「...Thần hiểu rồi, vậy ra ngài lại vội vã đến thế. Thần sẽ sắp xếp ngay. Nhưng người lữ khách đang ở khu trị thương, như vậy việc sơ tán người dân mà không khiến cô ta chú ý rất khó」
Tôi nhận được câu trả lời.
Vừa lúc kết thúc việc truyền đạt, Hibi nhảy khỏi lưng của tôi.
Cô ấy hạ đầu gối đáp xuống một cách nhẹ nhàng.
Sau khi kiểm tra lại cơ thể của mình, cô ta chạy đến trước người gác cổng.
“Gozu, hãy gọi những bệnh nhân trong khu vực trị thương đến nơi họp mặt. Đừng nhắc tới ngài Long thần, hãy lấy lý do nào đó khác. Cứ dùng danh nghĩa của tôi cũng được. Nhưng hãy đảm bảo người lữ khách nằm lại trên giường. Nếu cô ta tỏ ra đáng ngờ thì ngay lập tức thông báo lại.”
“B-Biết rồi!”
Người gác cổng có tên Gozu.
Nhanh chóng nhặt lại cây thương, anh ta vội chạy vào trong làng.
“Guah!”
Cô bạn của tôi vươn đầu ra tóm lấy Baron thả xuống đất.
Qua cuộc trò chuyện vừa rồi giữa Hibi và Gozu, cô ấy biết rằng không cần phải để anh ta trên lưng nữa.
“Uowah!”
Baron ngã cái phịch dưới đất.
V-Vậy hơi quá đáng rồi.
“Guuah”
Một tiếng gầm lặng lẽ, Baron được bao phủ bởi ánh sáng…
Ít ra cô nàng vẫn dùng 〖Hồi sức tăng cường〗.
Nhìn lên, tôi thấy những kiến trúc bằng gạch phía xa.
Với khối hình trụ góc cạnh, không có cái nào quá to cả.
Dưới bóng của những công trình, có một nhóm trẻ con Lithovar nhìn lấy tôi rụt rè.
Tổng cộng ba đứa.
Tôi hạ người xuống để không khiến chúng sợ hãi.
Cả ba đứa trẻ vui mừng chạy tới chỗ tôi.
“Long thần! Là ngài Long thần kìa!”
“Ngài ấy thật sự trở về rồi!”
...Danh nghĩa vị thần bảo hộ cũng không tệ.
Nên làm sao đây, liệu tôi có thể chuyển đến đây sống luôn không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.