Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất
Quyển 5 - Chương 253: Thu thập thông tin
Nekoko
20/07/2022
“Có một số chuyện chị muốn hỏi. Cho phép chứ?”
Đám trẻ gật đầu với biểu cảm căng thẳng.
Chúng tôi đã đạt được ý định mong muốn chỉ trong vài phút đến đây.
“Có tồn tại hai ngôi làng ở đây phải không? Họ có mối quan hệ gì với nhau?”
“...Làng của chúng em chia tách ra khỏi nơi đó.”
“Chia tách?”
Đám trẻ quả quyết.
Lần này có một đứa bé khác lên tiếng.
“Ban đầu… em được kể là ngôi làng tôn thờ rồng thần hai đầu. Cứ cách vài thập kỷ ngài sẽ lại đến sống ở đây trong vài năm… Bảo vệ cho ngôi làng và tiêu diệt những kẻ thù gây hại.”
Tôi tự hỏi không biết thế hệ tiền nhiệm đã bỏ đi đâu, nhưng có lẽ là diễn ra theo chu kỳ.
Không chừng là tạm vắng mặt khi số lượng Abyss giảm lại và trở về trong thời điểm sinh sôi của chúng…
Thế có khác gì một con thú thích săn Abyss thay vì vị thần đâu?
Nhưng cư dân ở đây đã rất biết ơn vì điều đó.
Tôi vẫn không biết ông Long thần kia nghĩ cái gì nữa.
Nếu đã đến đây thì định cư luôn cho rồi.
Lỡ mà lão đột ngột quay về tôi không biết giấu mặt vào đâu nữa.
“Con quái thú ăn thịt người, Manticore, đã xuất hiện trước khi em kịp khôn lớn… Hình như đã hơn mười hai năm rồi.”
Sinh vật ấy tồn tại ở đây suốt thời gian đó…
“Ba năm sau Long thần có quay trở về. Mọi người nghĩ rằng đã được cứu rỗi, nhưng… có vẻ ngài ấy lảng tránh con Manticore. Không chỉ vậy, sư tế còn đề nghị hiến tế cống phẩm sống cho nó để hạn chế thiệt hại… Và rồi…”
...Nó khác những gì tôi mong đợi.
Chi tiết quan trọng nhất là ông không giúp đỡ gì được cả, cựu Long thần ạ.
“Guaa…”
Cô bạn cũng bất mãn khi nghe được, gầm gừ khẽ…
Này, bản tính rồng lộ ra kìa.
“Trong thời gian đó, nhóm phe phái không còn tôn sùng Long thần nổi dậy và không thể ở trong ngôi làng kia nữa… Kết quả là mọi người di cư đến đây.”
“...Hiểu rồi.”
Đó là hoàn cảnh của họ.
Tôi đã biết vì sao ngôi làng bên kia trở nên lạnh nhạt và bên này lại không ưa thích Long thần.
...Vậy là từ khi con Manticore xuất hiện, ngôi làng này đành phải nghe theo lời sư tế dâng cúng cổng phẩm.
“Một sư tế mang dòng máu của Long thần đã chống đối với họ, mối quan hệ giữa hai bên dần rạn nứt. Để người dân của chúng em có thể phòng ngừa quái thú, năng lực của sư tế rất cần thiết, lý do cho…”
Tôi nhớ tới sư tế của ngôi làng này, nhưng không nghĩ cô ta là loại người sùng đạo.
Cô ấy chỉ được tôn trọng nhờ vào khả năng định vị quái thú.
Vì họ giống nhau nên tôi đã đưa ra kết luận sai.
Vậy thôi, tiếp theo là về nơi lẩn trốn của con Manticore...
Chúng tôi cạn MP trầm trọng rồi.
Thế nhé bạn tôi.
Hỏi xong, chuồn.
...Đáng lẽ nên ưu tiên hỏi vấn đề này trước mới phải.
Nhưng vì chưa biết hoàn cảnh giữa hai bên nên tôi không muốn làm lộn xộn lên thêm.
Mừng vì đã tìm hiểu rõ, thế cơ…
Những gì còn lại là vị trí của nó, rồi phắn nhanh.
「Đã rõ」
Sau khi nhận tin nhắn, cô nàng quay trở lại với lũ trẻ.
“Này, con Manticore sống ở đâu?”
“Eh? Umm… Đây là chỗ lối vào, cứ đi theo. Ờm, sẽ có một con sông và dốc núi, và… Umm, để em vẽ lại cho…”
“...Hướng đi là đủ rồi.”
Có vẻ tuyến đường khá phức tạp…
Không tốt rồi…
Tôi có 〖Cảm quan〗 nên tự dò xét được, nhưng nếu con Manticore phát hiện trước là chấm hết.
“Cha của bọn em bảo họ đã xây một ngôi đền để khiến nó hài lòng, chị chắc chắn sẽ tìm được. Nhưng tại sao chị cần biết vậy?”
...Họ phục vụ nó tận tình đến thế cơ ư?
Cô bạn quay đi, nhìn về chỗ cái hố đã nhảy xuống.
“Ui, tọc mạch làm gì. Bạn của chị sẽ giải quyết, không cần phải lo. Chị phải ra khỏi đây thôi.”
Cô ấy nói xong là bắt đầu hành động.
“C- Chị định ra ngoài sao?”
“Kh- Không thể nào! Cái hố đó quá cao… Hơn nữa cần ai đó dời tảng đá che lấp ra…”
“Mà cho dù chị có thành công thì còn người canh gác bên ngoài… Chuyện rất khó!”
Cô nàng bật đà vào tường, bay lên tung một cú vào tảng đá…
Nó không những chẳng thèm nhúc nhích mà cô ấy còn bị ngã ngược lại xuống đất.
“Oww! Mẹ kiếp! Grrr.”
S- Sao thế?!
Dù chỉ số của chúng tôi bị giảm một nửa, nhưng khiến cho hòn đá đó bay lên là chuyện cực kỳ đơn giản…
Chẳng lẽ cơ thể nhân dạng của chúng tôi yếu đi theo lượng MP còn lại?
Quá sức rồi.
“Chị ơi!”
“Có sao không?”
“Chúng ta đến giúp đi!”
Lũ trẻ đổ xô đến chỗ cô bạn.
Tôi cần phải nghĩ ra cách nào đó để thoát ra.
Qua đánh giá về hành động vừa rồi, cô ấy vẫn còn mạnh hơn người bình thường.
Phải rồi, trần hang!
Có những khoảng hở trên đó mà?
Đánh vỡ chúng chắc được nhỉ?
「...」
Này? Cô sao vậy?
Cô ấy đưa tay lên, run rẩy.
「...Là lỗi của tôi. Đến giới hạn rồi」
Khôôôông! Tệ rồi! Kinh khủng!
「Tốt nhất là chúng ta tự biến hình trở lại… Cơ thể tôi cảm thấy thật nặng nề」
Bởi thế tôi mới bảo chuồn đi nhanh!
Làm sao bây giờ?!
Cách nào cho đúng chứ?!
B- Bình tĩnh lại.
Hủy bỏ kế hoạch A mà tận dụng những gì tốt nhất.
Qua điều tôi nghe được, nếu hạ gục con Manticore, sự thù ghét với Long thần của ngôi làng sẽ tiêu biến.
...Hay là phá trần hang bằng cách biến lại long dạng, cẩn thận để không khiến cả cái hang đổ sập?
Dù không muốn nhưng tôi sẽ ép buộc người canh gác chỉ điểm đến nơi ở của Manticore.
Khi tiếp cận đủ gần chúng tôi lại biến hóa để làm nó mất phòng bị.
Cứ vậy đi.
...Nhưng có khả năng anh ta sẽ dẫn tôi đến một cái bẫy.
Long thần không được chào đón ở đây, nên tôi phải chuẩn bị tâm lý.
Hơn nữa nếu chỉ mang theo người canh giữ mà bỏ lại số vật tế, nó có thể để ý rồi chạy mất.
Dù chưa phải là mưu kế hoàn hảo, nhưng tôi xác định rồi.
Nếu có thể đuổi con Manticore đi và nâng cao ấn tượng của ngôi làng đối với Long thần cũng không tồi.
...Chuẩn bị biến hình lại nhé bạn tôi.
「Xin lỗi...」
C- Cô không cần tự trách làm gì.
Tôi cũng tính toán sai mà, hay đúng hơn vì bản tính nóng vội.
Ngoài ra con Manticore đã chạy mất đâu.
Tôi biết cần phải làm thế nào rồi.
Chúng ta đã nắm được câu chuyện của họ nên tôi không sợ lặp lại tình huống sai lầm nữa.
Lần này chúng ta sẽ kết liễu được nó.
“GaaaaaAH!”
Nhân dạng bị vô hiệu, cơ thể chúng tôi thổi phồng lên từ bên trong.
Làn da trở lại thô ráp, cái đầu thứ hai trồi ra từ bả vai.
Tầm nhìn của tôi lộ diện và mở mắt từ trong bóng tối.
Tôi nhìn về người bạn bên cạnh.
...Tuyệt, không gặp chút vấn đề.
“Kyah, kyaah!”
“Gì cơ! C- Chị ta là L- Long thần…”
Lũ trẻ la hét…
Tôi biết ngay mà.
Không khí bình an khi nãy đã bị đảo lộn, trở nên náo loạn.
Vài đứa bé sốc ngây người ra, một trong số đó trừng mắt nhặt lấy viên đá dưới chân.
“C- C- Cô đang lừa chúng tôi!”
Cô nhóc ném viên đá trúng vào chân trước của tôi.
Chẳng có tý sát thương nào.
Cơ thể Ouroboros không đáng bận tâm vấn đề này.
「...Ôi」
Cô bạn gửi dòng suy nghĩ đến tôi.
「Không cần cảm thấy hối tiếc làm gì. Chúng ta đi thôi」
...Tôi đã sợ cô ấy sẽ tấn công lại họ.
Cô nàng rất mạnh.
Với những khoảng thời gian bên cạnh lũ nhóc, phản ứng này sẽ khiến cô ấy thất vọng lắm.
「...Tôi không mềm yếu như anh đâu」
Phần lớn những đứa trẻ hoang mang vì chúng tôi, thậm chí khϊếp sợ.
Tất cả hệt như cô bé ném viên đá vừa rồi, ánh mắt thù ghét.
...Khỏi bận tâm.
Lớn lên trong ngôi làng này, người lớn bên cạnh hẳn luôn gieo rắc những câu chuyện không hay về Long thần.
Với lại chính tôi là người mang con Manticore đến chỗ họ.
Tôi vẫn luôn hy vọng được đồng hành cùng họ, nhưng vỡ lẽ rồi.
Quả thật với con người, loài rồng chẳng khác gì quái thú khổng lồ cả.
“Giả dối! Giả dối!”
Cô nhóc mở lời ban đầu nức nở xua tay.
“Làm ơn dừng lại!”
Một đứa trẻ gào lên.
Là người cho rằng mình sẽ là vật tế ra đi tiếp theo, có độ tuổi chững chạc nhất.
Một đứa bé khác hét lên căm phẫn.
“N- Nhưng… Tên Long thần đó…”
“Ai là người đã chữa trị cho chúng ta? Làm sao mà cánh tay bị thương đó của cậu có thể dùng để ném viên đá được?”
“...Nhưng, nhưng.”
Nghe vậy cô nhóc buông lỏng tay.
Viên đá đang cầm rơi xuống.
Sau đó khuỵu lại bật khóc.
Dù sao, chẳng phải chúng tôi vẫn có cơ hội cải thiện quan hệ ư?
Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy, cô bé đó thật cứng cỏi.
Đám trẻ gật đầu với biểu cảm căng thẳng.
Chúng tôi đã đạt được ý định mong muốn chỉ trong vài phút đến đây.
“Có tồn tại hai ngôi làng ở đây phải không? Họ có mối quan hệ gì với nhau?”
“...Làng của chúng em chia tách ra khỏi nơi đó.”
“Chia tách?”
Đám trẻ quả quyết.
Lần này có một đứa bé khác lên tiếng.
“Ban đầu… em được kể là ngôi làng tôn thờ rồng thần hai đầu. Cứ cách vài thập kỷ ngài sẽ lại đến sống ở đây trong vài năm… Bảo vệ cho ngôi làng và tiêu diệt những kẻ thù gây hại.”
Tôi tự hỏi không biết thế hệ tiền nhiệm đã bỏ đi đâu, nhưng có lẽ là diễn ra theo chu kỳ.
Không chừng là tạm vắng mặt khi số lượng Abyss giảm lại và trở về trong thời điểm sinh sôi của chúng…
Thế có khác gì một con thú thích săn Abyss thay vì vị thần đâu?
Nhưng cư dân ở đây đã rất biết ơn vì điều đó.
Tôi vẫn không biết ông Long thần kia nghĩ cái gì nữa.
Nếu đã đến đây thì định cư luôn cho rồi.
Lỡ mà lão đột ngột quay về tôi không biết giấu mặt vào đâu nữa.
“Con quái thú ăn thịt người, Manticore, đã xuất hiện trước khi em kịp khôn lớn… Hình như đã hơn mười hai năm rồi.”
Sinh vật ấy tồn tại ở đây suốt thời gian đó…
“Ba năm sau Long thần có quay trở về. Mọi người nghĩ rằng đã được cứu rỗi, nhưng… có vẻ ngài ấy lảng tránh con Manticore. Không chỉ vậy, sư tế còn đề nghị hiến tế cống phẩm sống cho nó để hạn chế thiệt hại… Và rồi…”
...Nó khác những gì tôi mong đợi.
Chi tiết quan trọng nhất là ông không giúp đỡ gì được cả, cựu Long thần ạ.
“Guaa…”
Cô bạn cũng bất mãn khi nghe được, gầm gừ khẽ…
Này, bản tính rồng lộ ra kìa.
“Trong thời gian đó, nhóm phe phái không còn tôn sùng Long thần nổi dậy và không thể ở trong ngôi làng kia nữa… Kết quả là mọi người di cư đến đây.”
“...Hiểu rồi.”
Đó là hoàn cảnh của họ.
Tôi đã biết vì sao ngôi làng bên kia trở nên lạnh nhạt và bên này lại không ưa thích Long thần.
...Vậy là từ khi con Manticore xuất hiện, ngôi làng này đành phải nghe theo lời sư tế dâng cúng cổng phẩm.
“Một sư tế mang dòng máu của Long thần đã chống đối với họ, mối quan hệ giữa hai bên dần rạn nứt. Để người dân của chúng em có thể phòng ngừa quái thú, năng lực của sư tế rất cần thiết, lý do cho…”
Tôi nhớ tới sư tế của ngôi làng này, nhưng không nghĩ cô ta là loại người sùng đạo.
Cô ấy chỉ được tôn trọng nhờ vào khả năng định vị quái thú.
Vì họ giống nhau nên tôi đã đưa ra kết luận sai.
Vậy thôi, tiếp theo là về nơi lẩn trốn của con Manticore...
Chúng tôi cạn MP trầm trọng rồi.
Thế nhé bạn tôi.
Hỏi xong, chuồn.
...Đáng lẽ nên ưu tiên hỏi vấn đề này trước mới phải.
Nhưng vì chưa biết hoàn cảnh giữa hai bên nên tôi không muốn làm lộn xộn lên thêm.
Mừng vì đã tìm hiểu rõ, thế cơ…
Những gì còn lại là vị trí của nó, rồi phắn nhanh.
「Đã rõ」
Sau khi nhận tin nhắn, cô nàng quay trở lại với lũ trẻ.
“Này, con Manticore sống ở đâu?”
“Eh? Umm… Đây là chỗ lối vào, cứ đi theo. Ờm, sẽ có một con sông và dốc núi, và… Umm, để em vẽ lại cho…”
“...Hướng đi là đủ rồi.”
Có vẻ tuyến đường khá phức tạp…
Không tốt rồi…
Tôi có 〖Cảm quan〗 nên tự dò xét được, nhưng nếu con Manticore phát hiện trước là chấm hết.
“Cha của bọn em bảo họ đã xây một ngôi đền để khiến nó hài lòng, chị chắc chắn sẽ tìm được. Nhưng tại sao chị cần biết vậy?”
...Họ phục vụ nó tận tình đến thế cơ ư?
Cô bạn quay đi, nhìn về chỗ cái hố đã nhảy xuống.
“Ui, tọc mạch làm gì. Bạn của chị sẽ giải quyết, không cần phải lo. Chị phải ra khỏi đây thôi.”
Cô ấy nói xong là bắt đầu hành động.
“C- Chị định ra ngoài sao?”
“Kh- Không thể nào! Cái hố đó quá cao… Hơn nữa cần ai đó dời tảng đá che lấp ra…”
“Mà cho dù chị có thành công thì còn người canh gác bên ngoài… Chuyện rất khó!”
Cô nàng bật đà vào tường, bay lên tung một cú vào tảng đá…
Nó không những chẳng thèm nhúc nhích mà cô ấy còn bị ngã ngược lại xuống đất.
“Oww! Mẹ kiếp! Grrr.”
S- Sao thế?!
Dù chỉ số của chúng tôi bị giảm một nửa, nhưng khiến cho hòn đá đó bay lên là chuyện cực kỳ đơn giản…
Chẳng lẽ cơ thể nhân dạng của chúng tôi yếu đi theo lượng MP còn lại?
Quá sức rồi.
“Chị ơi!”
“Có sao không?”
“Chúng ta đến giúp đi!”
Lũ trẻ đổ xô đến chỗ cô bạn.
Tôi cần phải nghĩ ra cách nào đó để thoát ra.
Qua đánh giá về hành động vừa rồi, cô ấy vẫn còn mạnh hơn người bình thường.
Phải rồi, trần hang!
Có những khoảng hở trên đó mà?
Đánh vỡ chúng chắc được nhỉ?
「...」
Này? Cô sao vậy?
Cô ấy đưa tay lên, run rẩy.
「...Là lỗi của tôi. Đến giới hạn rồi」
Khôôôông! Tệ rồi! Kinh khủng!
「Tốt nhất là chúng ta tự biến hình trở lại… Cơ thể tôi cảm thấy thật nặng nề」
Bởi thế tôi mới bảo chuồn đi nhanh!
Làm sao bây giờ?!
Cách nào cho đúng chứ?!
B- Bình tĩnh lại.
Hủy bỏ kế hoạch A mà tận dụng những gì tốt nhất.
Qua điều tôi nghe được, nếu hạ gục con Manticore, sự thù ghét với Long thần của ngôi làng sẽ tiêu biến.
...Hay là phá trần hang bằng cách biến lại long dạng, cẩn thận để không khiến cả cái hang đổ sập?
Dù không muốn nhưng tôi sẽ ép buộc người canh gác chỉ điểm đến nơi ở của Manticore.
Khi tiếp cận đủ gần chúng tôi lại biến hóa để làm nó mất phòng bị.
Cứ vậy đi.
...Nhưng có khả năng anh ta sẽ dẫn tôi đến một cái bẫy.
Long thần không được chào đón ở đây, nên tôi phải chuẩn bị tâm lý.
Hơn nữa nếu chỉ mang theo người canh giữ mà bỏ lại số vật tế, nó có thể để ý rồi chạy mất.
Dù chưa phải là mưu kế hoàn hảo, nhưng tôi xác định rồi.
Nếu có thể đuổi con Manticore đi và nâng cao ấn tượng của ngôi làng đối với Long thần cũng không tồi.
...Chuẩn bị biến hình lại nhé bạn tôi.
「Xin lỗi...」
C- Cô không cần tự trách làm gì.
Tôi cũng tính toán sai mà, hay đúng hơn vì bản tính nóng vội.
Ngoài ra con Manticore đã chạy mất đâu.
Tôi biết cần phải làm thế nào rồi.
Chúng ta đã nắm được câu chuyện của họ nên tôi không sợ lặp lại tình huống sai lầm nữa.
Lần này chúng ta sẽ kết liễu được nó.
“GaaaaaAH!”
Nhân dạng bị vô hiệu, cơ thể chúng tôi thổi phồng lên từ bên trong.
Làn da trở lại thô ráp, cái đầu thứ hai trồi ra từ bả vai.
Tầm nhìn của tôi lộ diện và mở mắt từ trong bóng tối.
Tôi nhìn về người bạn bên cạnh.
...Tuyệt, không gặp chút vấn đề.
“Kyah, kyaah!”
“Gì cơ! C- Chị ta là L- Long thần…”
Lũ trẻ la hét…
Tôi biết ngay mà.
Không khí bình an khi nãy đã bị đảo lộn, trở nên náo loạn.
Vài đứa bé sốc ngây người ra, một trong số đó trừng mắt nhặt lấy viên đá dưới chân.
“C- C- Cô đang lừa chúng tôi!”
Cô nhóc ném viên đá trúng vào chân trước của tôi.
Chẳng có tý sát thương nào.
Cơ thể Ouroboros không đáng bận tâm vấn đề này.
「...Ôi」
Cô bạn gửi dòng suy nghĩ đến tôi.
「Không cần cảm thấy hối tiếc làm gì. Chúng ta đi thôi」
...Tôi đã sợ cô ấy sẽ tấn công lại họ.
Cô nàng rất mạnh.
Với những khoảng thời gian bên cạnh lũ nhóc, phản ứng này sẽ khiến cô ấy thất vọng lắm.
「...Tôi không mềm yếu như anh đâu」
Phần lớn những đứa trẻ hoang mang vì chúng tôi, thậm chí khϊếp sợ.
Tất cả hệt như cô bé ném viên đá vừa rồi, ánh mắt thù ghét.
...Khỏi bận tâm.
Lớn lên trong ngôi làng này, người lớn bên cạnh hẳn luôn gieo rắc những câu chuyện không hay về Long thần.
Với lại chính tôi là người mang con Manticore đến chỗ họ.
Tôi vẫn luôn hy vọng được đồng hành cùng họ, nhưng vỡ lẽ rồi.
Quả thật với con người, loài rồng chẳng khác gì quái thú khổng lồ cả.
“Giả dối! Giả dối!”
Cô nhóc mở lời ban đầu nức nở xua tay.
“Làm ơn dừng lại!”
Một đứa trẻ gào lên.
Là người cho rằng mình sẽ là vật tế ra đi tiếp theo, có độ tuổi chững chạc nhất.
Một đứa bé khác hét lên căm phẫn.
“N- Nhưng… Tên Long thần đó…”
“Ai là người đã chữa trị cho chúng ta? Làm sao mà cánh tay bị thương đó của cậu có thể dùng để ném viên đá được?”
“...Nhưng, nhưng.”
Nghe vậy cô nhóc buông lỏng tay.
Viên đá đang cầm rơi xuống.
Sau đó khuỵu lại bật khóc.
Dù sao, chẳng phải chúng tôi vẫn có cơ hội cải thiện quan hệ ư?
Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy, cô bé đó thật cứng cỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.