Tái Sinh (Vampire Và Ma Pháp)
Chương 16
DongYu
10/03/2015
Giơ bàn tay giơ trái, 7h. Tận 8h buổi học mới bắt đầu. Đi kiếm chút gì ăn đã.
Tôi mở chiếc tủ lạnh con con trong góc phòng.
Cái…cái quái gì thế này??
Bên trong chỉ toàn là những túi chất lỏng màu đỏ lòm đáng sợ. Tôi sợ sệt cầm những túi chất lỏng đó lên. Máu…là máu…!!!
Máu A, O, B, máu động vật….chết tiệt, chỉ toàn là máu!!!
Tôi đọc từng dòng chữ trên mỗi túi chất lỏng phân biệt, toàn thân run lên bần bật. Máu trong người tôi nóng dần, cả cơ thể cảm thấy vô cùng khó chịu. Cổ họng khô khốc, bất giác tôi liếm môi.
Chết tiệt…không được!!!
Hình ảnh bờ vai đẫm máu của cha lần nữa dội về. Tôi lắc đầu, cố gắng khống chế bản năng của mình, cắn chặt răng.
Đứng dậy, lảo đảo bước vào phòng tắm, giội ngay lên người mình một xô nước lạnh. Tinh thần ổn định, có vẻ thoải mái hơn nên tôi quyết định thư giãn trong bồn tắm. Cảm giác làn nước ấm dịu dàng vỗ về tôi khiến tôi phần nào cảm thấy thư thái hơn.
Bây giờ ngẫm nghĩ lại, bao nhiêu chuyện xảy ra mang tính quyết định cuộc sống sau này của tôi đều trải qua vô cùng nhanh chóng và gói gọn trong vòng vỏn vẹn một ngày rưỡi.
Nhớ lại hôm qua, sinh nhật lần thứ mười sáu của mình, quả thật vô cùng tệ hại. Đính hôn bị hủy bỏ. Tại sao á? Vì tôi đã vô tình “phải” lấy trúng chàng bạch mã của chị Sophie nên chị Anne mới buông lời miệt thị tôi giữa bao nhiêu quý tộc như vậy. “Con hoang”, tôi mỉm cười chua chát, không biết lúc nào đã bấm sâu móng tay vào lòng bàn tay. Trở về phòng thì bị ma cà rồng tấn công, suýt chút nữa thì bị tên chết tiệt đó uống máu. Sau đó lại đến chuyện thân thế thật sự được tiết lộ, kinh tởm bản thân cũng chẳng khác gì một con quái vật bất tử uống máu người để duy trì cuộc sống. Thức dậy thì trở nên kì lạ, thèm máu và sợ Mặt trời, buổi sáng thì vô cùng buồn ngủ. Bây giờ thì hay rồi, thoắt một cái thì thành một ma cà rồng quý tộc, hơn nữa là một dòng thuần. Xem ra bây giờ có hối hận chắc cũng không có kịp.
Ây dô, lâu quá rồi, lên thôi. Lúc đứng nhìn vào chỗ mắc quần áo, tôi mới nhận ra tôi đã quên mang quần áo vào…
Quấn chiếc khăn bông quanh người, tôi thận trọng mở cửa bước ra.
Va-li ban nãy tôi để ở trên giường, bước ra từ nhà tắm, tôi quấn khăn mò đến bên chiếc va-li tìm đồng phục. Tìm thấy chiếc áo sơ mi, tôi tiện tay quăng nó lên giường cùng với bộ nội y, đang lúi cúi tìm váy thì một giọng nói vang lên khiến tôi rợn cả tóc gáy
Tôi mở chiếc tủ lạnh con con trong góc phòng.
Cái…cái quái gì thế này??
Bên trong chỉ toàn là những túi chất lỏng màu đỏ lòm đáng sợ. Tôi sợ sệt cầm những túi chất lỏng đó lên. Máu…là máu…!!!
Máu A, O, B, máu động vật….chết tiệt, chỉ toàn là máu!!!
Tôi đọc từng dòng chữ trên mỗi túi chất lỏng phân biệt, toàn thân run lên bần bật. Máu trong người tôi nóng dần, cả cơ thể cảm thấy vô cùng khó chịu. Cổ họng khô khốc, bất giác tôi liếm môi.
Chết tiệt…không được!!!
Hình ảnh bờ vai đẫm máu của cha lần nữa dội về. Tôi lắc đầu, cố gắng khống chế bản năng của mình, cắn chặt răng.
Đứng dậy, lảo đảo bước vào phòng tắm, giội ngay lên người mình một xô nước lạnh. Tinh thần ổn định, có vẻ thoải mái hơn nên tôi quyết định thư giãn trong bồn tắm. Cảm giác làn nước ấm dịu dàng vỗ về tôi khiến tôi phần nào cảm thấy thư thái hơn.
Bây giờ ngẫm nghĩ lại, bao nhiêu chuyện xảy ra mang tính quyết định cuộc sống sau này của tôi đều trải qua vô cùng nhanh chóng và gói gọn trong vòng vỏn vẹn một ngày rưỡi.
Nhớ lại hôm qua, sinh nhật lần thứ mười sáu của mình, quả thật vô cùng tệ hại. Đính hôn bị hủy bỏ. Tại sao á? Vì tôi đã vô tình “phải” lấy trúng chàng bạch mã của chị Sophie nên chị Anne mới buông lời miệt thị tôi giữa bao nhiêu quý tộc như vậy. “Con hoang”, tôi mỉm cười chua chát, không biết lúc nào đã bấm sâu móng tay vào lòng bàn tay. Trở về phòng thì bị ma cà rồng tấn công, suýt chút nữa thì bị tên chết tiệt đó uống máu. Sau đó lại đến chuyện thân thế thật sự được tiết lộ, kinh tởm bản thân cũng chẳng khác gì một con quái vật bất tử uống máu người để duy trì cuộc sống. Thức dậy thì trở nên kì lạ, thèm máu và sợ Mặt trời, buổi sáng thì vô cùng buồn ngủ. Bây giờ thì hay rồi, thoắt một cái thì thành một ma cà rồng quý tộc, hơn nữa là một dòng thuần. Xem ra bây giờ có hối hận chắc cũng không có kịp.
Ây dô, lâu quá rồi, lên thôi. Lúc đứng nhìn vào chỗ mắc quần áo, tôi mới nhận ra tôi đã quên mang quần áo vào…
Quấn chiếc khăn bông quanh người, tôi thận trọng mở cửa bước ra.
Va-li ban nãy tôi để ở trên giường, bước ra từ nhà tắm, tôi quấn khăn mò đến bên chiếc va-li tìm đồng phục. Tìm thấy chiếc áo sơ mi, tôi tiện tay quăng nó lên giường cùng với bộ nội y, đang lúi cúi tìm váy thì một giọng nói vang lên khiến tôi rợn cả tóc gáy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.