Tái Sinh (Vampire Và Ma Pháp)
Chương 26
DongYu
10/03/2015
@
Tái sinh
MẸ!!!!” tôi đột ngột mở bừng mắt tỉnh dậy.
Đón chào tôi là khung cảnh quen thuộc của lớp học. Tôi vẫn đang ngồi trong lớp, chiếc bà cuối lớp nhìn lơ đãng ra cửa sổ bên ngoài, đáng tiếc là bây giờ lớp học lại vắng tanh, không một tiếng động.
Tôi thở gấp, trán và lòng bàn tay rịn mồ hôi. Đưa tay lên sờ mặt, tôi khóc ư??? Nhưng thứ này đâu phải là nước mắt…là MÁU!!!
Tôi kinh hãi nhìn xuống bàn mình, trên bàn là những giọt pha lê rắn hình giọt lệ nhưng lai mang trong mình màu đỏ sẫm của máu.
Nhớ lại những chuyện mình vừa nhìn thấy, tôi không tài nào bình tĩnh được.
Đứa trẻ đó lúc ngủ say rất giống tôi khi còn nhỏ. Người đàn ông kia không ai khác chính là cha tôi – Earl Royalt. Nhưng còn người phụ nữ kia thì sao? Còn bức tranh chân dung ở cầu thang kí túc Trắng??
Có quá nhiều bí mật mà tôi chưa biết, rốt cục thì tôi là ai??
Tôi lau đi mấy giọt nước mắt trên mặt mình, lục đục tìm thời khóa biểu. Nhìn đồng hồ, có lẽ tiết học chưa bắt đầu được lâu, tôi nên đến phòng pha chế đi cho rồi.
Phòng pha chế nằm ở một khu vực độc lập không thuộc với khu trường học. Và tất nhiên, chỉ có những thuần huyết mới được học ở đó. Còn tôi đấy à? Mới chỉ nhận được tiết học thời gian gần đây mà thôi. Mà tại sao tôi phải học á? Có chết cũng không biết.
Tôi xách cặp, chiếc hộp thủy tinh mà bà Emily đưa bên trong túi áo khoác của tôi khẽ rung lên, chạm tay lên vẻ an ủi, tôi không mảy may rảo bước về phía cánh rừng.
Trước cánh rừng có một cây phong lớn, dòng chữ in bằng máu hiện kết giới ngăn chặn tôi lại “NGHIÊM CẤM VÀO RỪNG PHONG MỘT MÌNH”.
Tôi chặt lưỡi, dùng tay bắt thành một ấn chú, bước vào. Bình thường tôi thường chọn vào những lúc đông người nhất để bước vào, nhưng hôm nay tôi lại trễ học, xung quanh cũng không còn ai, bắt buộc phải dùng loại ấn ký này để mở đường.
Quái lạ nhất là khu rừng ngày hôm nay. Là tại tôi hay là tại khu rừng này đang có vấn đề. Gió thổi vần quanh tai, lạnh lẽo đến lạnh người. Lá phong màu đỏ ối rơi nghiêng trong không trung. Xung quanh im ắng không một tiếng động. Tôi lạnh người, cố ép bản thân bình tĩnh, ánh mắt ráo hoảnh rảo bước về phía phòng học.
“Ưm…ưm…a…”
Một chuỗi âm thanh kì lạ vang lên sau gốc cây lớn. Tôi tò mò nghiêng đầu nhìn.
Trời ơi!! Đầu tôi bốc khói, máu nóng dần dồn đến mặt. Tôi đã vô tình xem một chuyện không nên xem ,mắt ơi, xin lỗi mi nhé!! Chuyện này…đúng là xấu hổ đến xúc phạm người nhìn luôn á.
Một người đàn ông đang ôm siết lấy một nữ sinh. Quần áo của cô ta xộc xệch, mái tóc xõa tung. Khuôn mặt của người đó khẽ tựa vào chiếc cổ trắng mảnh khảnh của cô nữ sinh. Trời ơi!! Có cả tiếng thở gấp nữa (>_@
Tôi tái mặt, lùi lại hai bước, không ngờ đạp phải cành cây khô, “rắc” một tiếng.
Người đàn ông đó ngay lập tức khóa lấy tôi trong ánh mắt của ông ta. Tôi cười khan hai tiếng, nhìn cô nữ sinh, cả người cứng đờ…
Có điêu quá không vậy nè??! (>_Ném cái xác nữ sinh kia qua một bên, người đàn ông đó từng bước bước đến gần tôi. Tôi sợ đến mức cơ thể cứng đờ, ngoài việc chỉ biết lùi ra phía sau thì không còn làm được gì nữa.
“Đừng chạy, cô đã nằm trong bẫy của ta rồi.” Người đàn ông ấy vừa dứt lời, từ trong lòng đất đâm ra bao nhiêu là dây, đặc biệt là những thân dây đầy gai của hoa hồng, từ mặt đất xuyên thằng lên không trung, tạo thành một cái bẫy hình nón nhốt tôi vào bên trong. Bên trong tối om, tôi nhìn thấy bên ngoài thông qua những khe hở của những sợi dây. Người đàn ông đó ngày càng tiếng đến gần, càng khiến tôi hoảng sợ. Ánh…ánh mắt của ông ta không điên cuồng như Dhampir kia tôi đã gặp, ánh mắt đó bình tĩnh và sắc sảo hơn nhiều. Tôi vô thức lùi ra phía sau.
Máu…những sợi dây mang những cái gai nhỏ của hoa hồng kiêu hãnh xước vào chân tôi, cánh tay, khuôn mặt. Toàn thân tôi đều rướm máu. Máu tươi rơi xuống.
“Tách”
Người đàn ông đó búng tay, những sợi dây liền biến mất. Tôi ngồi yên trên mặt đất, cả người không ngừng run rẩy. Tại sao…? Cơ thể chết tiệt này, mau cử động xem nào, tại sao đến giờ phút quan trọng mi lại trở nên vô dụng như thế này??
“Cô là thuần huyết sao?” người đàn ông đó nghi hoặc nhìn tôi, sau lại phá lên cười “Haha, không ngờ lại thu được một món hời thế này. Cô em đừng chống cự vô ích, trên những cái gai đã có tẩm độc, hiện tại cơ thể cô chỉ bị tê liệt mà thôi.”
“Không…đừng có đến đây.” Tôi yếu ớt lên tiếng
“Haha, có ma cà rồng nào cưỡng lại được hương vị thuần huyết đâu. Huống hồ nguồn máu thơm ấy lại đang ở trước mặt mình.”
Chợt vùng trước cổ tôi nóng ran, thì ra là sợi dây chuyền hình hoa hồng của bà Emily cho tôi đang rực sáng, một màu đỏ đầy mê hoặc. Theo phản ứng, chiếc hộp thiếc trong túi áo khoác rung lên. Lợi dụng thời cơ tên ma cà rồng mải mê lảm nhảm, tôi đưa ngón tay mình lên miệng, không mảy may cắn phập một cái.
Mùi máu không ngừng tuôn trào, thứ chất lỏng màu đỏ chảy ra, chạy dài suốt cánh tay trắng tuyết của tôi, rơi xuống cái hộp thủy tinh.
Tái sinh
MẸ!!!!” tôi đột ngột mở bừng mắt tỉnh dậy.
Đón chào tôi là khung cảnh quen thuộc của lớp học. Tôi vẫn đang ngồi trong lớp, chiếc bà cuối lớp nhìn lơ đãng ra cửa sổ bên ngoài, đáng tiếc là bây giờ lớp học lại vắng tanh, không một tiếng động.
Tôi thở gấp, trán và lòng bàn tay rịn mồ hôi. Đưa tay lên sờ mặt, tôi khóc ư??? Nhưng thứ này đâu phải là nước mắt…là MÁU!!!
Tôi kinh hãi nhìn xuống bàn mình, trên bàn là những giọt pha lê rắn hình giọt lệ nhưng lai mang trong mình màu đỏ sẫm của máu.
Nhớ lại những chuyện mình vừa nhìn thấy, tôi không tài nào bình tĩnh được.
Đứa trẻ đó lúc ngủ say rất giống tôi khi còn nhỏ. Người đàn ông kia không ai khác chính là cha tôi – Earl Royalt. Nhưng còn người phụ nữ kia thì sao? Còn bức tranh chân dung ở cầu thang kí túc Trắng??
Có quá nhiều bí mật mà tôi chưa biết, rốt cục thì tôi là ai??
Tôi lau đi mấy giọt nước mắt trên mặt mình, lục đục tìm thời khóa biểu. Nhìn đồng hồ, có lẽ tiết học chưa bắt đầu được lâu, tôi nên đến phòng pha chế đi cho rồi.
Phòng pha chế nằm ở một khu vực độc lập không thuộc với khu trường học. Và tất nhiên, chỉ có những thuần huyết mới được học ở đó. Còn tôi đấy à? Mới chỉ nhận được tiết học thời gian gần đây mà thôi. Mà tại sao tôi phải học á? Có chết cũng không biết.
Tôi xách cặp, chiếc hộp thủy tinh mà bà Emily đưa bên trong túi áo khoác của tôi khẽ rung lên, chạm tay lên vẻ an ủi, tôi không mảy may rảo bước về phía cánh rừng.
Trước cánh rừng có một cây phong lớn, dòng chữ in bằng máu hiện kết giới ngăn chặn tôi lại “NGHIÊM CẤM VÀO RỪNG PHONG MỘT MÌNH”.
Tôi chặt lưỡi, dùng tay bắt thành một ấn chú, bước vào. Bình thường tôi thường chọn vào những lúc đông người nhất để bước vào, nhưng hôm nay tôi lại trễ học, xung quanh cũng không còn ai, bắt buộc phải dùng loại ấn ký này để mở đường.
Quái lạ nhất là khu rừng ngày hôm nay. Là tại tôi hay là tại khu rừng này đang có vấn đề. Gió thổi vần quanh tai, lạnh lẽo đến lạnh người. Lá phong màu đỏ ối rơi nghiêng trong không trung. Xung quanh im ắng không một tiếng động. Tôi lạnh người, cố ép bản thân bình tĩnh, ánh mắt ráo hoảnh rảo bước về phía phòng học.
“Ưm…ưm…a…”
Một chuỗi âm thanh kì lạ vang lên sau gốc cây lớn. Tôi tò mò nghiêng đầu nhìn.
Trời ơi!! Đầu tôi bốc khói, máu nóng dần dồn đến mặt. Tôi đã vô tình xem một chuyện không nên xem ,mắt ơi, xin lỗi mi nhé!! Chuyện này…đúng là xấu hổ đến xúc phạm người nhìn luôn á.
Một người đàn ông đang ôm siết lấy một nữ sinh. Quần áo của cô ta xộc xệch, mái tóc xõa tung. Khuôn mặt của người đó khẽ tựa vào chiếc cổ trắng mảnh khảnh của cô nữ sinh. Trời ơi!! Có cả tiếng thở gấp nữa (>_@
Tôi tái mặt, lùi lại hai bước, không ngờ đạp phải cành cây khô, “rắc” một tiếng.
Người đàn ông đó ngay lập tức khóa lấy tôi trong ánh mắt của ông ta. Tôi cười khan hai tiếng, nhìn cô nữ sinh, cả người cứng đờ…
Có điêu quá không vậy nè??! (>_Ném cái xác nữ sinh kia qua một bên, người đàn ông đó từng bước bước đến gần tôi. Tôi sợ đến mức cơ thể cứng đờ, ngoài việc chỉ biết lùi ra phía sau thì không còn làm được gì nữa.
“Đừng chạy, cô đã nằm trong bẫy của ta rồi.” Người đàn ông ấy vừa dứt lời, từ trong lòng đất đâm ra bao nhiêu là dây, đặc biệt là những thân dây đầy gai của hoa hồng, từ mặt đất xuyên thằng lên không trung, tạo thành một cái bẫy hình nón nhốt tôi vào bên trong. Bên trong tối om, tôi nhìn thấy bên ngoài thông qua những khe hở của những sợi dây. Người đàn ông đó ngày càng tiếng đến gần, càng khiến tôi hoảng sợ. Ánh…ánh mắt của ông ta không điên cuồng như Dhampir kia tôi đã gặp, ánh mắt đó bình tĩnh và sắc sảo hơn nhiều. Tôi vô thức lùi ra phía sau.
Máu…những sợi dây mang những cái gai nhỏ của hoa hồng kiêu hãnh xước vào chân tôi, cánh tay, khuôn mặt. Toàn thân tôi đều rướm máu. Máu tươi rơi xuống.
“Tách”
Người đàn ông đó búng tay, những sợi dây liền biến mất. Tôi ngồi yên trên mặt đất, cả người không ngừng run rẩy. Tại sao…? Cơ thể chết tiệt này, mau cử động xem nào, tại sao đến giờ phút quan trọng mi lại trở nên vô dụng như thế này??
“Cô là thuần huyết sao?” người đàn ông đó nghi hoặc nhìn tôi, sau lại phá lên cười “Haha, không ngờ lại thu được một món hời thế này. Cô em đừng chống cự vô ích, trên những cái gai đã có tẩm độc, hiện tại cơ thể cô chỉ bị tê liệt mà thôi.”
“Không…đừng có đến đây.” Tôi yếu ớt lên tiếng
“Haha, có ma cà rồng nào cưỡng lại được hương vị thuần huyết đâu. Huống hồ nguồn máu thơm ấy lại đang ở trước mặt mình.”
Chợt vùng trước cổ tôi nóng ran, thì ra là sợi dây chuyền hình hoa hồng của bà Emily cho tôi đang rực sáng, một màu đỏ đầy mê hoặc. Theo phản ứng, chiếc hộp thiếc trong túi áo khoác rung lên. Lợi dụng thời cơ tên ma cà rồng mải mê lảm nhảm, tôi đưa ngón tay mình lên miệng, không mảy may cắn phập một cái.
Mùi máu không ngừng tuôn trào, thứ chất lỏng màu đỏ chảy ra, chạy dài suốt cánh tay trắng tuyết của tôi, rơi xuống cái hộp thủy tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.