Tái Sinh (Vampire Và Ma Pháp)
Chương 35
DongYu
10/03/2015
Celine quỳ trên nền đất, nhìn khung cảnh xung quanh hoang tàn chìm trong lửa và máu.
Ta phải làm sao đây…không lẽ không còn cách nào khác??
Celine…tớ sợ…
Tôi tỉnh dậy vẫn trong không gian cũ, không có thứ gì thay đổi. Tôi cảm thấy dường như mình đã chết, hoặc sống theo một cách tâm linh nào đó. Tôi không ăn, không uống, dường như việc duy nhất tôi làm ở đây là ngủ và ngắm mọi thứ trôi một cách yên bình.
Nếu được, tôi muốn ngủ vĩnh viễn…
“Celine…Celine…tớ sợ…” một giọng nói không ngừng vang lên từ phía bầu trời xa xa.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, Rose, là cậu ư??
Từ bên dưới tôi, bầu trời trong suốt khẽ sáng lên thứ ánh sáng màu bạc, rồi phản chiếu như một tấm gương ma thuật.
Trong đó, tôi nhìn thấy một cánh cửa màu trắng rất lớn, ở giữa vẽ một cây thánh giá màu vàng kim sáng chói. Đây chắc hẳn là một cái Giáo đường. Bàn tay của Rose khẽ run nhẹ, và tôi nhìn thấy cô ấy khẽ rơi nước mắt.
“Tại sao cậu lại khóc?” tôi thì thầm
Trước mắt tôi, Rose thu lại giọt nước mắt, khôi phục ánh mắt lạnh lùng của cô ấy, đẩy cánh cửa bước vào. Bên trong Giáo đường toàn là những gương mặt xa lạ, những người ấy vừa nhìn thấy Rose bước vào vội vàng đứng dậy cung kính hành lễ, nhưng vẫn không quên bàn tán về bộ thường phục trên người cô.
Tôi biết, hôm nay là lễ đăng quang.
Rose bước nhanh về phía vị Giáo Hoàng. Vị Giáo Hoàng trong bộ lễ phục trang trọng, phẳng phui và nổi bật với gam màu trắng trang nhã – vàng cao quí – đỏ sáng tươi không ngừng trố mắt nhìn vị Nữ Hoàng đầy giản dị trước mắt mình, kiềm không được mà nhỏ giọng nhắc nhở:
Ba chiếc ghế gần Rose nhất lần lượt là mái tóc màu xanh đặc trưng của Edward và mái tóc màu sáng đó, cho dù có hóa thành tro bụi thì tôi vẫn không tài nào quên được, là Ryan cùng đôi mắt ánh tím nhạt từng hút hồn tôi.
Tại sao…anh vẫn giữ lại ánh mắt tàn nhẫn như vậy chứ??
Vị Giáo Hoàng vừa cao giọng nói, vừa trịnh trọng nhận lấy vương miện được làm từ kim cương và vàng tinh chất từ chiếc đệm đỏ, cẩn trọng đặt lên mái tóc màu bạch kim của Rose.
Cô nhận lấy chiếc quyền trượng màu bạc cùng một lọ thủy tinh cầu kì chứa đầy thứ dung dịch đặc quánh màu đỏ – rõ ràng là máu, xoay lưng về phía những ma cà rồng bên dưới, chất giọng không cao cũng không thấp:
Giọng nói trầm lặng đầy hùng hồn đã làm tất cả ma cà rồng bên dưới đứng bật dậy, tiếng vỗ tay dậy như sóng trào.
Tôi ngồi yên lặng quan sát, Rose…cậu muốn cho tớ xem cái gì đây??
Rồi một người con trai với mái tóc màu tím xuất hiện cùng một người đàn ông âu phục đen. Dường như bọn họ có ý định tạo phản…Nhưng rồi mọi thứ chợt diễn ra rất đột ngột. Trận chiến, vòng tròn ma pháp và kết giới, tất cả những thứ đó như diễn ra cùng một lúc, khiến tôi rất khó nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
Người con trai tóc tím tên gọi Louis đó sau khi kí giao ước với người đàn ông âu phục đen đó thì lập tức giết chết ông ta, hơn nữa còn phá hủy luôn kết giới của Rose. Đến đây, đột nhiên bỗng tối sầm lại và tấm gương kia bỗng dưng biến mất. Lúc này, tôi nhìn thấy Rose – không biết tự bao gi
@
không biết tự bao giờ đã ngồi đối diện tôi.
@
“Cậu sao vậy?” tôi lên tiếng, tiến đến gần cậu ấy
“Celine…” Rose ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt xám tro đượm đầy bi thương “Tớ không muốn chết.”
“Đã có ai nói về chết chóc gì đâu?” tôi gắt, tóm lấy cánh tay Rose “Nói cho tớ nghe, cậu trốn vào đây, vậy thân xác của tớ ra sao?? Còn chuyện ban nãy nữa?”
“Lể đăng quang của cậu, tớ đã biến thành một bãi chiến trường rồi.” Rose cụp đuôi mắt, ngượng cười, xõa tung mái tóc màu bạch kim tựa dòng thác, cô nằm xuống nền trời xanh ngắt, đưa tay chạm vào những gợn mây hững hờ “Louis đã được thả ra, hơn nữa phong ấn cũng đã mất đi, thế giới ma cà rồng sẽ ngập chìm trong máu và lửa.”
“Chẳng lẽ không có cách nào khác??”
“Có một cách…” Rose thấp giọng “Trong sách cấm có một loại ma chú có thể áp chế Louis. Là ma chú ký sinh – Parasite.”
“Parasite??” tôi nhíu mày, chợt cảm thấy có những thứ dường như đã khắc sâu vào tâm trí của mình “Là loại ma chú liên kết cơ thể??”
“Đúng.” Rose chầm chậm gật đầu, đôi mắt xám chùng xuống “Người niệm chú này sẽ liên kết sinh mạng với một đối tượng được ấn định, mọi tổn thương của hai bên sẽ san sẻ cho nhau. Tuy nhiên, nhược điểm của ma chú này chính là phải đem bản thân mình đi để làm vật chủ.”
Tôi im lặng, trong lòng bỗng thấy khó chịu, khung cảnh xung quanh có chút thay đổi
“Ban nãy tớ cứ tưởng như thế là kết thúc, tớ có thể sống tiếp…” Rose vùi mặt vào hai cánh tay, giọng nói nấc nghẹn “Nhưng không phải, thực tế là tớ vẫn phải dùng Parasite.”
Xung quanh tôi nổi cơn gió lớn, bầu trời vốn xah ngắt trở nên xám xịt. Những đám mây hững hờ bây giờ tập trung lại thành một đám mây đen, ở giữa xoáy thành những vòng xoáy xám xịt, phản chiếu như một chiếc gương.
Trong đó, lần lươt phản chiếu những khuông mặt thân quen. Edward đứng tựa hẳn cả người lên bức tường, dường như yếu ớt đến nỗi nếu không có điểm tựa sẽ không thể đứng được. Cielo đứng bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn ra khung cảnh của thế giới ma cà rồng như chờ đợi một hồi kết giáng xuống, đặt dấu chấm hết cho tất cả mọi sinh vật.
Trái tim tôi khẽ nảy lên một cái khi nhìn thấy Ryan đứng tựa người vào chiếc bàn bên giường ngủ. Rõ ràng là nhẫn tâm như vậy, tại sao bây giờ trong đôi mắt đó lại ngập tràn xót xa. Rõ ràng là không yêu em như vậy, tại sao anh vẫn cố chấp níu giữ chứ?
Trên giường là thể xác vô hồn của tôi. Mái tóc bạch kim, tựa như mái tóc đó hoàn toàn có thể nhấn chìm cả khuôn mặt thanh tú không huyết sắc đó. Làn da trắng nhợt, tựa trong suốt, nếu không cẩn thận, chỉ e sợ là sẽ biến mất vĩnh viễn vào không khí.
“Celine, cậu có thể để tớ ở trong này một lát được không?” Rose ngẩng đầu nhìn tôi đầy thành khẩn, đuôi mắt khẽ ươn ướt.
Tôi gật đầu, ngay lập tức đã có một bàn tay kéo tôi ra khỏi không gian tịnh mịch đó. Tôi gương mắt nhìn hình dáng nhỏ bé của Rose dần bị che khuất bởi đám mây to u ám, trong lòng bất giác chùng xuống tựa cơn gió lạnh thổi qua. Phía trên đỉnh đầu, gió không ngừng gào thét.
@
Rose, cậu thực sự mâu thuẫn, đang rất cố gắng đấu tranh, đúng không??
Tôi tỉnh dậy, và người đầu tiên tôi nhìn thấy là Ryan.
Anh ta vẫn giữ dáng vẻ đó, tao nhã tựa vào bức tường ở phía sau, mái tóc màu sáng như nhảy múa trong ánh sáng nhàn nhạt hắt lên cửa sổ, đôi mắt tím không ngừng dán chặt vào tôi, dường như hận không thể đem tôi khắc vào đôi mắt anh ta vậy?
“Là em đúng không, cô dâu của ta?”
Tôi chớp đôi mắt, cảm thấy không nên ở gần người con trai này.
Tôi biết linh hồn tôi không mạnh bằng Rose, vĩnh viễn không thể thể hiện ra ngoài. Việc tôi sống sót cùng với linh hồn của Rose trong một cơ thể đã là quái lạ lắm rồi. Từ lúc đó, tôi quyết định đã từ bỏ người con trai này, chôn vùi cuộc sống của tôi trong đáy sâu của trái tim.
Nhưng ngày hôm nay, khi thực sự đứng trước con người này, tôi vẫn mong muốn có thể được yêu cũng giống như có quyền được hỏi về những điều mà tôi không hề biết. Đáng tiếc, tôi không có được cái dũng khí đó.
“Mọi người đâu cả rồi?” tôi cố tình lơ đi câu hỏi của Ryan, cụp đuôi mắt bước xuống giường, toan đi về phía cánh cửa thì “pặp” bàn tay của anh ta đã tóm gọn lấy cổ tay tôi.
Trước lúc tôi kịp hoàn hồn, phía sau lưng tôi là bức tường bằng gạch lạnh ngắt, đổi diện với khuôn mặt hoàn mĩ khiến trăng cũng phải lu mờ.
“Em muốn chạy trốn sao?”
Tôi cụp đuôi mắt, thấp giọng “Thả tôi ra.” rồi dùng sức đẩy anh ta ra
“Để em chạy trốn khỏi ta sao?” Ryan dùng hai tay khống chế lấy tay tôi, chặn tôi lại trong không gian sặc mùi nguy hiểm của anh ta. Trong không gian đầy mùi vị quen thuộc đó, trái tim tôi không ngừng đập lên liên hồi ngân lên từng hồi như cảnh báo. “Celine, em còn định chạy trốn ta bao giờ nữa…”
“Tôi…”
“Nữ Hoàng.” Edward từ bên ngoài đột ngột phá cửa xông vào, thần sắc có chút hoảng hốt. Thoắt nhìn thấy cảnh tượng không nên nhìn trước mắt, liền cụp mắt, quỳ nửa người, thấp giọng, ngữ khí cung kính:
“Nữ Hoàng.”
Tôi liền nhân cơ hội này vùng khỏi tầm kiểm soát của Ryan, sốt sắng đến gần Edward, hỏi: “Có chuyện gì đã xảy ra sao?”
“Là em sao, Celine?” Edward ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt mở to như thể không tin được “Nữ Hoàng đâu?”
Tôi khẽ sững lại, rất nhanh sau đó lại nói “Cô ấy bây giờ đang muốn ở một mình.”
“Có chuyện gì sao, Edward?” Ryan tựa người vào bức tường đá lạnh lẽo, nhướn mày, ánh nhìn căm tức, như thể Edward vừa phá hỏng chuyện vui của anh ta vậy.
“Có em cũng được.” Edward vừa niệm chú, từ trong không trung hiện lên một hình ảnh lớn. Trên đó, tôi nhìn thấy một người con trai tóc màu tím đang chĩa mũi kiếm về một người con trai khác, cả người đầy vết thương và máu tươi đã khô. Điều kì lạ là cả hai người lại giống nhau hệt như hai giọt nước.
“Đây là…”
“Cielo ban nãy không biết đã nghĩ gì, lập tức đuổi theo Louis, có ngăn cản thế nào cũng không được.”
Tiếng thét kia như xé toang nỗi lòng của tôi, khẽ chau mày, tôi đưa tay ôm siết lấy trái tim đang kích động của mình, thì thầm với chính mình, cũng như chính Rose “Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi.”
Ta phải làm sao đây…không lẽ không còn cách nào khác??
Celine…tớ sợ…
Tôi tỉnh dậy vẫn trong không gian cũ, không có thứ gì thay đổi. Tôi cảm thấy dường như mình đã chết, hoặc sống theo một cách tâm linh nào đó. Tôi không ăn, không uống, dường như việc duy nhất tôi làm ở đây là ngủ và ngắm mọi thứ trôi một cách yên bình.
Nếu được, tôi muốn ngủ vĩnh viễn…
“Celine…Celine…tớ sợ…” một giọng nói không ngừng vang lên từ phía bầu trời xa xa.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, Rose, là cậu ư??
Từ bên dưới tôi, bầu trời trong suốt khẽ sáng lên thứ ánh sáng màu bạc, rồi phản chiếu như một tấm gương ma thuật.
Trong đó, tôi nhìn thấy một cánh cửa màu trắng rất lớn, ở giữa vẽ một cây thánh giá màu vàng kim sáng chói. Đây chắc hẳn là một cái Giáo đường. Bàn tay của Rose khẽ run nhẹ, và tôi nhìn thấy cô ấy khẽ rơi nước mắt.
“Tại sao cậu lại khóc?” tôi thì thầm
Trước mắt tôi, Rose thu lại giọt nước mắt, khôi phục ánh mắt lạnh lùng của cô ấy, đẩy cánh cửa bước vào. Bên trong Giáo đường toàn là những gương mặt xa lạ, những người ấy vừa nhìn thấy Rose bước vào vội vàng đứng dậy cung kính hành lễ, nhưng vẫn không quên bàn tán về bộ thường phục trên người cô.
Tôi biết, hôm nay là lễ đăng quang.
Rose bước nhanh về phía vị Giáo Hoàng. Vị Giáo Hoàng trong bộ lễ phục trang trọng, phẳng phui và nổi bật với gam màu trắng trang nhã – vàng cao quí – đỏ sáng tươi không ngừng trố mắt nhìn vị Nữ Hoàng đầy giản dị trước mắt mình, kiềm không được mà nhỏ giọng nhắc nhở:
Ba chiếc ghế gần Rose nhất lần lượt là mái tóc màu xanh đặc trưng của Edward và mái tóc màu sáng đó, cho dù có hóa thành tro bụi thì tôi vẫn không tài nào quên được, là Ryan cùng đôi mắt ánh tím nhạt từng hút hồn tôi.
Tại sao…anh vẫn giữ lại ánh mắt tàn nhẫn như vậy chứ??
Vị Giáo Hoàng vừa cao giọng nói, vừa trịnh trọng nhận lấy vương miện được làm từ kim cương và vàng tinh chất từ chiếc đệm đỏ, cẩn trọng đặt lên mái tóc màu bạch kim của Rose.
Cô nhận lấy chiếc quyền trượng màu bạc cùng một lọ thủy tinh cầu kì chứa đầy thứ dung dịch đặc quánh màu đỏ – rõ ràng là máu, xoay lưng về phía những ma cà rồng bên dưới, chất giọng không cao cũng không thấp:
Giọng nói trầm lặng đầy hùng hồn đã làm tất cả ma cà rồng bên dưới đứng bật dậy, tiếng vỗ tay dậy như sóng trào.
Tôi ngồi yên lặng quan sát, Rose…cậu muốn cho tớ xem cái gì đây??
Rồi một người con trai với mái tóc màu tím xuất hiện cùng một người đàn ông âu phục đen. Dường như bọn họ có ý định tạo phản…Nhưng rồi mọi thứ chợt diễn ra rất đột ngột. Trận chiến, vòng tròn ma pháp và kết giới, tất cả những thứ đó như diễn ra cùng một lúc, khiến tôi rất khó nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
Người con trai tóc tím tên gọi Louis đó sau khi kí giao ước với người đàn ông âu phục đen đó thì lập tức giết chết ông ta, hơn nữa còn phá hủy luôn kết giới của Rose. Đến đây, đột nhiên bỗng tối sầm lại và tấm gương kia bỗng dưng biến mất. Lúc này, tôi nhìn thấy Rose – không biết tự bao gi
@
không biết tự bao giờ đã ngồi đối diện tôi.
@
“Cậu sao vậy?” tôi lên tiếng, tiến đến gần cậu ấy
“Celine…” Rose ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt xám tro đượm đầy bi thương “Tớ không muốn chết.”
“Đã có ai nói về chết chóc gì đâu?” tôi gắt, tóm lấy cánh tay Rose “Nói cho tớ nghe, cậu trốn vào đây, vậy thân xác của tớ ra sao?? Còn chuyện ban nãy nữa?”
“Lể đăng quang của cậu, tớ đã biến thành một bãi chiến trường rồi.” Rose cụp đuôi mắt, ngượng cười, xõa tung mái tóc màu bạch kim tựa dòng thác, cô nằm xuống nền trời xanh ngắt, đưa tay chạm vào những gợn mây hững hờ “Louis đã được thả ra, hơn nữa phong ấn cũng đã mất đi, thế giới ma cà rồng sẽ ngập chìm trong máu và lửa.”
“Chẳng lẽ không có cách nào khác??”
“Có một cách…” Rose thấp giọng “Trong sách cấm có một loại ma chú có thể áp chế Louis. Là ma chú ký sinh – Parasite.”
“Parasite??” tôi nhíu mày, chợt cảm thấy có những thứ dường như đã khắc sâu vào tâm trí của mình “Là loại ma chú liên kết cơ thể??”
“Đúng.” Rose chầm chậm gật đầu, đôi mắt xám chùng xuống “Người niệm chú này sẽ liên kết sinh mạng với một đối tượng được ấn định, mọi tổn thương của hai bên sẽ san sẻ cho nhau. Tuy nhiên, nhược điểm của ma chú này chính là phải đem bản thân mình đi để làm vật chủ.”
Tôi im lặng, trong lòng bỗng thấy khó chịu, khung cảnh xung quanh có chút thay đổi
“Ban nãy tớ cứ tưởng như thế là kết thúc, tớ có thể sống tiếp…” Rose vùi mặt vào hai cánh tay, giọng nói nấc nghẹn “Nhưng không phải, thực tế là tớ vẫn phải dùng Parasite.”
Xung quanh tôi nổi cơn gió lớn, bầu trời vốn xah ngắt trở nên xám xịt. Những đám mây hững hờ bây giờ tập trung lại thành một đám mây đen, ở giữa xoáy thành những vòng xoáy xám xịt, phản chiếu như một chiếc gương.
Trong đó, lần lươt phản chiếu những khuông mặt thân quen. Edward đứng tựa hẳn cả người lên bức tường, dường như yếu ớt đến nỗi nếu không có điểm tựa sẽ không thể đứng được. Cielo đứng bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn ra khung cảnh của thế giới ma cà rồng như chờ đợi một hồi kết giáng xuống, đặt dấu chấm hết cho tất cả mọi sinh vật.
Trái tim tôi khẽ nảy lên một cái khi nhìn thấy Ryan đứng tựa người vào chiếc bàn bên giường ngủ. Rõ ràng là nhẫn tâm như vậy, tại sao bây giờ trong đôi mắt đó lại ngập tràn xót xa. Rõ ràng là không yêu em như vậy, tại sao anh vẫn cố chấp níu giữ chứ?
Trên giường là thể xác vô hồn của tôi. Mái tóc bạch kim, tựa như mái tóc đó hoàn toàn có thể nhấn chìm cả khuôn mặt thanh tú không huyết sắc đó. Làn da trắng nhợt, tựa trong suốt, nếu không cẩn thận, chỉ e sợ là sẽ biến mất vĩnh viễn vào không khí.
“Celine, cậu có thể để tớ ở trong này một lát được không?” Rose ngẩng đầu nhìn tôi đầy thành khẩn, đuôi mắt khẽ ươn ướt.
Tôi gật đầu, ngay lập tức đã có một bàn tay kéo tôi ra khỏi không gian tịnh mịch đó. Tôi gương mắt nhìn hình dáng nhỏ bé của Rose dần bị che khuất bởi đám mây to u ám, trong lòng bất giác chùng xuống tựa cơn gió lạnh thổi qua. Phía trên đỉnh đầu, gió không ngừng gào thét.
@
Rose, cậu thực sự mâu thuẫn, đang rất cố gắng đấu tranh, đúng không??
Tôi tỉnh dậy, và người đầu tiên tôi nhìn thấy là Ryan.
Anh ta vẫn giữ dáng vẻ đó, tao nhã tựa vào bức tường ở phía sau, mái tóc màu sáng như nhảy múa trong ánh sáng nhàn nhạt hắt lên cửa sổ, đôi mắt tím không ngừng dán chặt vào tôi, dường như hận không thể đem tôi khắc vào đôi mắt anh ta vậy?
“Là em đúng không, cô dâu của ta?”
Tôi chớp đôi mắt, cảm thấy không nên ở gần người con trai này.
Tôi biết linh hồn tôi không mạnh bằng Rose, vĩnh viễn không thể thể hiện ra ngoài. Việc tôi sống sót cùng với linh hồn của Rose trong một cơ thể đã là quái lạ lắm rồi. Từ lúc đó, tôi quyết định đã từ bỏ người con trai này, chôn vùi cuộc sống của tôi trong đáy sâu của trái tim.
Nhưng ngày hôm nay, khi thực sự đứng trước con người này, tôi vẫn mong muốn có thể được yêu cũng giống như có quyền được hỏi về những điều mà tôi không hề biết. Đáng tiếc, tôi không có được cái dũng khí đó.
“Mọi người đâu cả rồi?” tôi cố tình lơ đi câu hỏi của Ryan, cụp đuôi mắt bước xuống giường, toan đi về phía cánh cửa thì “pặp” bàn tay của anh ta đã tóm gọn lấy cổ tay tôi.
Trước lúc tôi kịp hoàn hồn, phía sau lưng tôi là bức tường bằng gạch lạnh ngắt, đổi diện với khuôn mặt hoàn mĩ khiến trăng cũng phải lu mờ.
“Em muốn chạy trốn sao?”
Tôi cụp đuôi mắt, thấp giọng “Thả tôi ra.” rồi dùng sức đẩy anh ta ra
“Để em chạy trốn khỏi ta sao?” Ryan dùng hai tay khống chế lấy tay tôi, chặn tôi lại trong không gian sặc mùi nguy hiểm của anh ta. Trong không gian đầy mùi vị quen thuộc đó, trái tim tôi không ngừng đập lên liên hồi ngân lên từng hồi như cảnh báo. “Celine, em còn định chạy trốn ta bao giờ nữa…”
“Tôi…”
“Nữ Hoàng.” Edward từ bên ngoài đột ngột phá cửa xông vào, thần sắc có chút hoảng hốt. Thoắt nhìn thấy cảnh tượng không nên nhìn trước mắt, liền cụp mắt, quỳ nửa người, thấp giọng, ngữ khí cung kính:
“Nữ Hoàng.”
Tôi liền nhân cơ hội này vùng khỏi tầm kiểm soát của Ryan, sốt sắng đến gần Edward, hỏi: “Có chuyện gì đã xảy ra sao?”
“Là em sao, Celine?” Edward ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt mở to như thể không tin được “Nữ Hoàng đâu?”
Tôi khẽ sững lại, rất nhanh sau đó lại nói “Cô ấy bây giờ đang muốn ở một mình.”
“Có chuyện gì sao, Edward?” Ryan tựa người vào bức tường đá lạnh lẽo, nhướn mày, ánh nhìn căm tức, như thể Edward vừa phá hỏng chuyện vui của anh ta vậy.
“Có em cũng được.” Edward vừa niệm chú, từ trong không trung hiện lên một hình ảnh lớn. Trên đó, tôi nhìn thấy một người con trai tóc màu tím đang chĩa mũi kiếm về một người con trai khác, cả người đầy vết thương và máu tươi đã khô. Điều kì lạ là cả hai người lại giống nhau hệt như hai giọt nước.
“Đây là…”
“Cielo ban nãy không biết đã nghĩ gì, lập tức đuổi theo Louis, có ngăn cản thế nào cũng không được.”
Tiếng thét kia như xé toang nỗi lòng của tôi, khẽ chau mày, tôi đưa tay ôm siết lấy trái tim đang kích động của mình, thì thầm với chính mình, cũng như chính Rose “Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.