Tái Sinh (Vampire Và Ma Pháp)
Chương 39: ^End^
DongYu
10/03/2015
Tôi xin lỗi em…” đồng lúc anh cắt ngang câu nói của tôi bằng đôi mắt đượm buồn thì một âm thanh vang lên từ bên dưới vào không trung, tiếp theo đó cả bầu trời đêm bỗng như được thắp sáng bởi cái thứ “bùm chíu” đó.
Tôi hào hứng nhìn lên không trung, nơi mà những đốm sáng đang nở tung thành những hình thù đầy kì lạ, reo lên đầy kinh ngạc “Ryan, anh có nhìn thấy nó không?? Anh xem…xem…kì…”
Lời nói của tôi bị dập tắt bởi một bờ môi ấm áp áp xuống. Tôi mở to mắt vì cảnh tượng đầy kích động đang xảy ra trước mũi mình (OAO) (•‿•). Ôi thần phật ơi, con thề trước Mặt trăng máu của Đêm đen, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy tất cả rất thật, giống như là, Ryan….sinh ra là để chờ đợi tôi vậy…một cảm giác kì lạ nào đó. ~(‾▿‾~ ) Và tôi cảm thấy trái tim mình đang đập rất sống động…một cách loạn nhịp…~(‾▿‾~ )
Sau đó đôi môi mềm mại đó rời khỏi môi tôi, khiến tôi lưu luyến cảm giác như tất cả ngọt ngào của hành động đó, giống như lưu luyến những đóa hoa đốm sáng nở trên bầu trời đêm tịch mịch đó.
Ryn liếc nhìn tôi, rồi cúi đầu bế bổng tôi lên, mái tóc màu sáng lòa xòa che đi đôi mắt màu tím hút hồn đó, khiến tôi cảm thấy bực bội, chỉ muốn đưa tay gạt nó đi, để có thể nhìn thấy biểu cảm sau đó của anh.
Chúng tôi trở về thế giới ma cà rồng. Và khoảng không im lặng giữa chúng tôi cứ ngày một kéo dài. Thoắt cái, anh đã đặt tôi ở trước cánh cổng biệt thự nhà Beauharnais, vẻ mặt thiếu tự nhiên và đôi mắt sầu ảo não.
Có lẽ anh đang lo mình không gả đi được sao?? (─‿‿─)
“Ryan…” ngay vào lúc anh định rời đi, tôi ngập ngừng lên tiếng, một tay níu tay áo anh “Tại sao anh lại hôn em?”
“…”
“Có phải là anh đang lo anh không gả đi được không?”
“…(-_-)”
Nhìn thấy anh không trả lời, nhưng khuôn mặt mỗi lúc càng tối sầm hơn. Tôi luống cuống tóm chặt lấy tay anh “Vậy anh gả cho em, có được không? (“….” Là tại tôi hay vẻ mặt của anh có chút thay đổi, nếu không phải nói là gian…gian?? (щ(゚Д゚щ))
“Hay, nói hay lắm con gái ạ.”
Không biết từ lúc nào mà cánh cổng nhà tôi lại náo nhiệt như vậy. Cha và mẹ thần bí đột ngột xuất hiện phía sau lưng Ryan. Qua đôi vai anh, tôi có thể nhìn thấy mẹ đang tít mắt cười, trong khi cha lại đang nặn một nụ cười đầy méo mó.
Tôi đỏ mặt, đỉnh đầu bốc khói, vội vàng buông tay áo Ryan ra (>“Dụ dỗ con gái nhà lành, cậu nghĩ cậu nên biện hộ tội trạng như thế nào đây?” cha tôi vừa tiến tới gần Ryan, vừa nói bằng chất giọng đe dọa sặc mùi máu vừa cười đầy méo mó trông rất đáng sợ, tôi tưởng cha có ý định đánh Ryan, nên tiến hai bước, chắn trước mặt anh, thanh minh:
“Không đúng, anh ấy đã cứu mạng con, hơn nữa còn đưa con đến thế giới loài người…” (>_“Cậu dám đưa con gái tôi đến thế giới loài người??” cha trợn tròn mắt suýt chút nữa là lồi cả hai mắt ra ngoài như cá vàng, giọng nói tức tối khiến tôi tưởng như rằng chỉ cần thêm vài lời nữa thì ông sẽ tức đến thổ huyết mất. “Ryan Della Bourbon, tôi có nên nộp cậu cho nghị viện không?”
@
Tôi định lên tiếng can ngăn, chợt nhận ra “Khoan đã, Bourbon…cha, đây có phải là cái người mà cha nói với con là biến thái và mặt dày vô liêm sỉ, bảo con nhất định phải tránh xa không??” (◕ ‿ ◕). Tôi không tin, có chết cũng không (>____Trước khi tôi nhận được cái gật đầu chắc nịch của cha, vòng eo đã bị ai đó ôm chặt, hơn nữa còn thuận tay vác tôi lên vai. Ryan hất mái tóc màu sáng của mình, trong ánh trăng lại càng lung linh, vứt xuống đất một cái máy ghi âm cứ chạy mãi một đoạn “anh gả cho em” ban nãy. Tôi xấu hổ vùi đầu thật thấp, thật mất mặt quá đi mất!!!!! (>____“Muộn rồi, em vĩnh viễn là cô dâu của tôi.”
THE END
Tôi hào hứng nhìn lên không trung, nơi mà những đốm sáng đang nở tung thành những hình thù đầy kì lạ, reo lên đầy kinh ngạc “Ryan, anh có nhìn thấy nó không?? Anh xem…xem…kì…”
Lời nói của tôi bị dập tắt bởi một bờ môi ấm áp áp xuống. Tôi mở to mắt vì cảnh tượng đầy kích động đang xảy ra trước mũi mình (OAO) (•‿•). Ôi thần phật ơi, con thề trước Mặt trăng máu của Đêm đen, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy tất cả rất thật, giống như là, Ryan….sinh ra là để chờ đợi tôi vậy…một cảm giác kì lạ nào đó. ~(‾▿‾~ ) Và tôi cảm thấy trái tim mình đang đập rất sống động…một cách loạn nhịp…~(‾▿‾~ )
Sau đó đôi môi mềm mại đó rời khỏi môi tôi, khiến tôi lưu luyến cảm giác như tất cả ngọt ngào của hành động đó, giống như lưu luyến những đóa hoa đốm sáng nở trên bầu trời đêm tịch mịch đó.
Ryn liếc nhìn tôi, rồi cúi đầu bế bổng tôi lên, mái tóc màu sáng lòa xòa che đi đôi mắt màu tím hút hồn đó, khiến tôi cảm thấy bực bội, chỉ muốn đưa tay gạt nó đi, để có thể nhìn thấy biểu cảm sau đó của anh.
Chúng tôi trở về thế giới ma cà rồng. Và khoảng không im lặng giữa chúng tôi cứ ngày một kéo dài. Thoắt cái, anh đã đặt tôi ở trước cánh cổng biệt thự nhà Beauharnais, vẻ mặt thiếu tự nhiên và đôi mắt sầu ảo não.
Có lẽ anh đang lo mình không gả đi được sao?? (─‿‿─)
“Ryan…” ngay vào lúc anh định rời đi, tôi ngập ngừng lên tiếng, một tay níu tay áo anh “Tại sao anh lại hôn em?”
“…”
“Có phải là anh đang lo anh không gả đi được không?”
“…(-_-)”
Nhìn thấy anh không trả lời, nhưng khuôn mặt mỗi lúc càng tối sầm hơn. Tôi luống cuống tóm chặt lấy tay anh “Vậy anh gả cho em, có được không? (“….” Là tại tôi hay vẻ mặt của anh có chút thay đổi, nếu không phải nói là gian…gian?? (щ(゚Д゚щ))
“Hay, nói hay lắm con gái ạ.”
Không biết từ lúc nào mà cánh cổng nhà tôi lại náo nhiệt như vậy. Cha và mẹ thần bí đột ngột xuất hiện phía sau lưng Ryan. Qua đôi vai anh, tôi có thể nhìn thấy mẹ đang tít mắt cười, trong khi cha lại đang nặn một nụ cười đầy méo mó.
Tôi đỏ mặt, đỉnh đầu bốc khói, vội vàng buông tay áo Ryan ra (>“Dụ dỗ con gái nhà lành, cậu nghĩ cậu nên biện hộ tội trạng như thế nào đây?” cha tôi vừa tiến tới gần Ryan, vừa nói bằng chất giọng đe dọa sặc mùi máu vừa cười đầy méo mó trông rất đáng sợ, tôi tưởng cha có ý định đánh Ryan, nên tiến hai bước, chắn trước mặt anh, thanh minh:
“Không đúng, anh ấy đã cứu mạng con, hơn nữa còn đưa con đến thế giới loài người…” (>_“Cậu dám đưa con gái tôi đến thế giới loài người??” cha trợn tròn mắt suýt chút nữa là lồi cả hai mắt ra ngoài như cá vàng, giọng nói tức tối khiến tôi tưởng như rằng chỉ cần thêm vài lời nữa thì ông sẽ tức đến thổ huyết mất. “Ryan Della Bourbon, tôi có nên nộp cậu cho nghị viện không?”
@
Tôi định lên tiếng can ngăn, chợt nhận ra “Khoan đã, Bourbon…cha, đây có phải là cái người mà cha nói với con là biến thái và mặt dày vô liêm sỉ, bảo con nhất định phải tránh xa không??” (◕ ‿ ◕). Tôi không tin, có chết cũng không (>____Trước khi tôi nhận được cái gật đầu chắc nịch của cha, vòng eo đã bị ai đó ôm chặt, hơn nữa còn thuận tay vác tôi lên vai. Ryan hất mái tóc màu sáng của mình, trong ánh trăng lại càng lung linh, vứt xuống đất một cái máy ghi âm cứ chạy mãi một đoạn “anh gả cho em” ban nãy. Tôi xấu hổ vùi đầu thật thấp, thật mất mặt quá đi mất!!!!! (>____“Muộn rồi, em vĩnh viễn là cô dâu của tôi.”
THE END
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.