Chương 74
Thanh Y
24/10/2020
Bích Ngọc vô tình đánh đổ cốc trên bàn khiến cho rượu đổ đầy lên vạt áo của Tử Khiết. Nàng ta vô cùng bối rối muốn dùng khăn tay lau cho chàng nhưng Tử Khiết liền đẩy ra. Chàng nói:
- Ta ra ngoài thay y phục một lát.
Khi Tử Khiết vừa đứng dậy, điệu múa đầu tiên cũng vừa bắt đầu. Một dàn vũ công mặc đồ trắng tinh khôi đang vươn lên như những mầm nhỏ đón ánh nắng mặt trời, sau đó nhường chỗ cho vũ công chính mặc trang phục vàng rực rỡ như đóa hoa hướng dương nở rộ ở chính giữa.
Tiếng nhạc vang lên cũng là lúc Thường Tận để ý thấy Tử Khiết đã rời khỏi chỗ ngồi tự lúc nào. Nàng nói với Bình An:
- Ta ra ngoài có việc một chút.
Thường Tận đứng dậy, chậm rãi rời khỏi chỗ ngồi. Nàng còn chưa bước được quá ba bước thì bỗng dưng ánh mắt trở nên trống rỗng vô hồn. Nàng đưa tay phải ra, triệu hồi Thương kiếm. Thường Tận xoay người một cái, ném Thương kiếm ra xoay một vòng trong không trung, nhanh như cắt để lại vết chém không nông không sâu, đủ gây ra sát thương, khiến cho toàn bộ đoàn vũ công gục xuống tại chỗ.
Bình An không thể tin được chuyện vừa xảy ra trước mắt. Hắn bàng hoàng đứng dậy, gọi lớn:
- Tiên nữ, có chuyện gì vậy?
Thường Tận vẫn không nghe thấy gì, tiếp tục lao đến, đâm một phát thẳng vào ngực của Quỷ vương. Cũng may hắn kịp thời ngả người về sau nên mũi kiếm chỉ xượt nhẹ qua áo. Ai nấy trong điện bắt đầu nháo nhào hoảng sợ, bỏ hết thể diện mà phi ra khỏi Thiên cung.
Thường Tận tiếp tục xoay người, lần này mũi kiếm lại hướng về phía Tinh Thúy. Đúng lúc ấy, Bình An chạy ra trước, dùng tay không nắm chặt lưỡi gươm trên tay nàng.
- Tiên nữ! Người mau dừng lại đi! Tại sao lại giết người vô tội.
- Vô tội thì sao? – Thường Tận đáp, ánh mắt vẫn vô hồn – Ta thích giết ai thì giết, chẳng cần bàn đến đạo lý.
Bích Ngọc ngồi trên bục cao chứng kiến một màn chém giết đặc sắc thì vô cùng thỏa mãn:
“Không ngờ ông trời lại giúp ta. Ả Ma đầu này lại ngang nhiên gây rối ở đây như vậy. Màn kịch mà ta dày công chuẩn bị đến cuối cùng lại không cần phải dùng đến rồi.”
…
Thường Tận chẳng màng đến hai tay nhuốm đầy máu vì chặn kiếm của Bình An, trực tiếp lao đến, xiên thẳng mũi kiếm vào cổ của Tinh Thúy. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến nàng ta không kịp phản ứng. Trước khi chết, nàng ta vẫn cố gắng nguyền rủa Thường Tận lần cuối:
- Cho dù ta có hóa thành ma cũng sẽ quay lại tìm ngươi báo thù. Đời đời kiếp kiếp, hễ gặp ngươi là ta sẽ giết…
Sau đó gục xuống tại chỗ, thân xác hóa thành tro bụi. Thường Tận vẫn chưa dừng lại, tiếp tục điên cuồng chém giết. Một bữa tiệc hoa lệ nay lại hóa thành một cảnh tượng vô cùng tang tóc.
Tử Khiết vừa thay y phục xong, lúc trở ra thì thấy người người nháo nhào chạy trốn, liền băn khoăn không hiểu chuyện gì. Khi chàng về đến Thượng môn điện, đã thấy Thường Tận mặt mũi nhuốm đầy máu, ngông cuồng đâm hết người này đến người khác. Chàng vô cùng tức giận, hóa thân thành rồng trắng, bay đến quấn quanh người nàng.
Thường Tận bị siết chặt đến mức thở không nổi, sau đó ngất xỉu ngay tại chỗ. Tử Khiết dùng linh lực phong ấn tay chân nàng lại, sai người áp giải đến Thiên lao, chờ ngày xử tử thị chúng. Bình An lúc ấy vẫn ngồi thẫn thờ dưới đất, đầu óc mơ hồ. Hắn nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được, rốt cuộc vì sao lại ra cơ sự này.
Trước ngày hôm ấy, Thường Tận vẫn luôn bình thản chờ đợi để được gặp lại Tử Khiết. Vì cớ gì một người bình thường lại tự dưng phát điên, đánh mất hết lý trí? Bình An vừa đau lòng lại vừa thất vọng. Hắn thất vọng về Thường Tận thì ít, mà thất vọng về bản thân thì nhiều. Hắn tự trách mình đã quá tin tưởng vào một người không đáng tin.
Ngay lúc ấy, một bàn tay dịu dàng đỡ hắn đứng lên. Người đó là Bích Ngọc. Giọng nói thánh thót của nàng ta cứ văng vẳng trong đầu hắn:
- Bình An ngoan. Con đã nhìn thấy bộ mặt thật của ả Ma đầu đấy rồi chứ? Trước giờ ta chỉ luôn muốn tốt cho con, nên mới năm lần bảy lượt ngăn cản. Nhưng con tuổi trẻ chưa trải sự đời, một mực tin tưởng người xấu, nên mới bị phản bội như hôm nay. Nhưng mà không sao, nếu như con đã nhìn rõ lòng người, thì vẫn còn cơ hội làm lại.
- Ta… có thể làm gì? – Bình An hỏi, giọng nói vẫn thất thần.
- Đợi đến khi xử tử ả tiện nhân đó, ta sẽ để con đích thân được hành hình.
- Sao… Sao cơ? – Trái tim Bình An như trùng xuống.
Hắn vô cùng thất vọng vì chuyện hôm nay, nhưng tình cảm mẫu tử vun đắp bấy lâu cũng không dễ gì một sớm một chiều tan biến. Bảo hắn tự tay giết chết người hắn coi như là trời, còn khó hơn bảo hắn tự sát.
Trong cơn hỗn loạn đó, vẫn có một người đứng trong góc khuất khẽ nở một nụ cười tinh quái.
“Một, hai, ba…”, hắn nhẩm đếm, “…Một trăm chín mươi, một trăm chín mốt,…, hai trăm mười chín,… Quào, hôm nay thu hoạch được không ít. Thật là sảng khoái. Xem nào, ngày mai sẽ được bao nhiêu người đây?”
Bóng hắn khuất dần sau bức tường phủ đầy hoa tím. Trên mặt đất rải rác những cánh hoa dập nát do trận cuồng phong vừa rồi gây nên, điểm xuyết là những giọt máu đỏ tươi tanh nồng, cảm giác khiến người ta thật muốn buồn nôn.
…
Thường Tận tỉnh dậy vì cảm thấy cổ họng vô cùng đau rát. Nàng khẽ thều thào:
- Nước… nước…
Nhưng xung quanh tuyệt nhiên không một tiếng động. Chỉ có tiếng gió thi thoảng rít lên bên tai. Một sự lạnh lẽo ê buốt xâm lấn toàn bộ cơ thể nàng. Nàng mở mắt ra nhưng chỉ thấy một màn đên tịch mịch.
“Nơi này là đâu?”, nàng tự hỏi. Nàng toan đứng dậy nhưng vật gì đó vướng ở tay và chân kéo nàng ngã xuống. Trong không gian thanh vắng, nàng có thể nhận ra đó là tiếng xích.
“Chuyện gì đã xảy ra? Ta đang ở đâu? Lạnh quá… Tối quá…”
- Ha ha ha! – Một điệu cười lả lướt bỗng vang lên trong hư không.
- Ai? Ai đang cười vậy? – Thường Tận hỏi một cách yếu ớt.
- Cuối cùng ta cũng đợi được ngày hôm nay. Ả tiện nhân như ngươi cũng có ngày nằm trong tay ta.
Thường Tận nheo mắt cố nhìn xem kẻ đang nói là ai nhưng vì trời quá tối, ngay cả một tia sáng cũng không hiện hữu nên nàng có cố thế nào cũng không nhìn thấy được.
Rồi bỗng dưng đèn được bật sáng lên. Giữa màn tuyết trắng muốt, một nữ nhân mặc y phục bằng bông cũng trắng muốt, gương mặt bị che mất bởi một chiếc mặt nạ bằng vải màu be. Nữ nhân đó vừa bước đến gần vừa nói:
- Chỉ mới không gặp một thời gian mà ngươi đã quên giọng ta rồi sao?
- Bích Ngọc? – Thường Tận ngớ người ra.
- Sao? Ngươi cuối cùng cũng nhận ra ta? – Bích Ngọc mỉm cười – Cảm giác như thế nào khi bị giam cùm ở đây?
- Ta đang ở đâu? Chuyện này là sao? – Thường Tận thoáng chút bối rối. Nàng chỉ nhớ khi nàng đứng dậy chuẩn bị ra khỏi Thượng Môn điện thì đột nhiên thấy đầu óc quay cuồng, sau đó khi bình tĩnh lại thì nàng đã thấy mình bị nhốt ở đây rồi.
Bích Ngọc dùng ngón trỏ nâng mặt Thường Tận lên, vẻ mặt đắc ý lộ rõ trên khóe mắt nàng ta.
- Cảm ơn ngươi Thường Tận. Ngươi đã giúp ta một việc lớn hôm nay. Ta vốn dĩ định lừa ngươi đến Thượng An điện rồi giăng một hiện trường giết người giả nhằm biến ngươi thành kẻ thù không đội trời chung với các giới. Không ngờ vở kịch còn chưa bắt đầu thì ngươi đã ngông cuồng giết hết những người ở bữa tiệc, tự biến bản thân thành tội nhân thiên cổ.
- Ngươi nói gì? Bịa đặt! Sao ngươi có thể bịa ra những chuyện kinh khủng như thế?
- Ta nói có gì sai? Ngươi không tin sao? Ngươi có thể không tin ta, nhưng ngươi chắc sẽ tin Bình An chứ? Đứa bé mà ngươi đã cứu từ nhiều năm trước, đứa bé vẫn bám dính lấy ngươi như sam.
- Bình An… - Thường Tận thốt lên – Ngươi đã làm gì nó rồi?
- Ta chẳng làm gì nó cả. Nó vẫn vô cùng bình an vô sự. Lát nữa ta sẽ gọi nó đến gặp ngươi, để cho hai người được dịp đoàn viên. Nhưng trước đó, có một số việc ta phải làm trước.
- Ngươi… muốn làm gì? – Thường Tận trừng mắt lên nhìn Bích Ngọc.
Nàng ta từ tốn gỡ chiếc mặt nạ bằng vải xuống, để lộ da thịt nhăn nheo chảy xệ như một bà lão, mà có khi còn tệ hơn cả như thế nữa. Thường Tận hoảng hốt khi nhìn thấy gương mặt ấy:
- Chuyện gì đã xảy ra với ngươi?
- Ngươi quan tâm làm gì? – Bích Ngọc mỉm cười giả lả - Ngươi chỉ cần biết… rất nhanh thôi, gương mặt của ta sẽ trở nên xinh đẹp như cũ, còn gương mặt ngươi… sẽ trở nên nhàu nhĩ như thế này.
- Ngươi muốn làm gì?...
Không đợi Thường Tận kịp phản ứng, Bích Ngọc đã dùng phép lóc lớp da trên mặt Thường Tận xuống, dùng nó đắp lên mặt mình. Thường Tận đau đớn gào lên, máu chảy lênh láng trên gương mặt nàng.
Bích Ngọc mãn nguyện vuốt ve gương mặt mới của mình, rồi lại nhìn Thường Tận:
- Ngươi xem… ta nói có sai đâu? Bây giờ ta không còn cần phải lo lắng nữa rồi. Nghe nói dùng da mặt của một người có tu vi thâm hậu, nó sẽ không bị thối rữa nhanh như da của người phàm. Nếu may mắn, ta có thể dùng nó thêm vài ngàn năm nữa. Cảm ơn ngươi rất nhiều Thường Tận. Ngươi giúp ta nhiều như vậy, ta sẽ cho ngươi một cái chết vang danh thiên cổ, xứng đáng với công lao của ngươi. Ha ha ha!
Nói rồi nàng ta quay gót rời đi, tiện thể tắt hết đèn trong Thiên lao. Máu của Thường Tận vẫn không ngừng chảy, nhuốm đỏ cả nền tuyết trắng xóa. Trong cơn đau âm ỉ, nàng nghe tiếng bước chân, tiếp sau đó là một giọng nói thân quen.
- Ta ra ngoài thay y phục một lát.
Khi Tử Khiết vừa đứng dậy, điệu múa đầu tiên cũng vừa bắt đầu. Một dàn vũ công mặc đồ trắng tinh khôi đang vươn lên như những mầm nhỏ đón ánh nắng mặt trời, sau đó nhường chỗ cho vũ công chính mặc trang phục vàng rực rỡ như đóa hoa hướng dương nở rộ ở chính giữa.
Tiếng nhạc vang lên cũng là lúc Thường Tận để ý thấy Tử Khiết đã rời khỏi chỗ ngồi tự lúc nào. Nàng nói với Bình An:
- Ta ra ngoài có việc một chút.
Thường Tận đứng dậy, chậm rãi rời khỏi chỗ ngồi. Nàng còn chưa bước được quá ba bước thì bỗng dưng ánh mắt trở nên trống rỗng vô hồn. Nàng đưa tay phải ra, triệu hồi Thương kiếm. Thường Tận xoay người một cái, ném Thương kiếm ra xoay một vòng trong không trung, nhanh như cắt để lại vết chém không nông không sâu, đủ gây ra sát thương, khiến cho toàn bộ đoàn vũ công gục xuống tại chỗ.
Bình An không thể tin được chuyện vừa xảy ra trước mắt. Hắn bàng hoàng đứng dậy, gọi lớn:
- Tiên nữ, có chuyện gì vậy?
Thường Tận vẫn không nghe thấy gì, tiếp tục lao đến, đâm một phát thẳng vào ngực của Quỷ vương. Cũng may hắn kịp thời ngả người về sau nên mũi kiếm chỉ xượt nhẹ qua áo. Ai nấy trong điện bắt đầu nháo nhào hoảng sợ, bỏ hết thể diện mà phi ra khỏi Thiên cung.
Thường Tận tiếp tục xoay người, lần này mũi kiếm lại hướng về phía Tinh Thúy. Đúng lúc ấy, Bình An chạy ra trước, dùng tay không nắm chặt lưỡi gươm trên tay nàng.
- Tiên nữ! Người mau dừng lại đi! Tại sao lại giết người vô tội.
- Vô tội thì sao? – Thường Tận đáp, ánh mắt vẫn vô hồn – Ta thích giết ai thì giết, chẳng cần bàn đến đạo lý.
Bích Ngọc ngồi trên bục cao chứng kiến một màn chém giết đặc sắc thì vô cùng thỏa mãn:
“Không ngờ ông trời lại giúp ta. Ả Ma đầu này lại ngang nhiên gây rối ở đây như vậy. Màn kịch mà ta dày công chuẩn bị đến cuối cùng lại không cần phải dùng đến rồi.”
…
Thường Tận chẳng màng đến hai tay nhuốm đầy máu vì chặn kiếm của Bình An, trực tiếp lao đến, xiên thẳng mũi kiếm vào cổ của Tinh Thúy. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến nàng ta không kịp phản ứng. Trước khi chết, nàng ta vẫn cố gắng nguyền rủa Thường Tận lần cuối:
- Cho dù ta có hóa thành ma cũng sẽ quay lại tìm ngươi báo thù. Đời đời kiếp kiếp, hễ gặp ngươi là ta sẽ giết…
Sau đó gục xuống tại chỗ, thân xác hóa thành tro bụi. Thường Tận vẫn chưa dừng lại, tiếp tục điên cuồng chém giết. Một bữa tiệc hoa lệ nay lại hóa thành một cảnh tượng vô cùng tang tóc.
Tử Khiết vừa thay y phục xong, lúc trở ra thì thấy người người nháo nhào chạy trốn, liền băn khoăn không hiểu chuyện gì. Khi chàng về đến Thượng môn điện, đã thấy Thường Tận mặt mũi nhuốm đầy máu, ngông cuồng đâm hết người này đến người khác. Chàng vô cùng tức giận, hóa thân thành rồng trắng, bay đến quấn quanh người nàng.
Thường Tận bị siết chặt đến mức thở không nổi, sau đó ngất xỉu ngay tại chỗ. Tử Khiết dùng linh lực phong ấn tay chân nàng lại, sai người áp giải đến Thiên lao, chờ ngày xử tử thị chúng. Bình An lúc ấy vẫn ngồi thẫn thờ dưới đất, đầu óc mơ hồ. Hắn nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được, rốt cuộc vì sao lại ra cơ sự này.
Trước ngày hôm ấy, Thường Tận vẫn luôn bình thản chờ đợi để được gặp lại Tử Khiết. Vì cớ gì một người bình thường lại tự dưng phát điên, đánh mất hết lý trí? Bình An vừa đau lòng lại vừa thất vọng. Hắn thất vọng về Thường Tận thì ít, mà thất vọng về bản thân thì nhiều. Hắn tự trách mình đã quá tin tưởng vào một người không đáng tin.
Ngay lúc ấy, một bàn tay dịu dàng đỡ hắn đứng lên. Người đó là Bích Ngọc. Giọng nói thánh thót của nàng ta cứ văng vẳng trong đầu hắn:
- Bình An ngoan. Con đã nhìn thấy bộ mặt thật của ả Ma đầu đấy rồi chứ? Trước giờ ta chỉ luôn muốn tốt cho con, nên mới năm lần bảy lượt ngăn cản. Nhưng con tuổi trẻ chưa trải sự đời, một mực tin tưởng người xấu, nên mới bị phản bội như hôm nay. Nhưng mà không sao, nếu như con đã nhìn rõ lòng người, thì vẫn còn cơ hội làm lại.
- Ta… có thể làm gì? – Bình An hỏi, giọng nói vẫn thất thần.
- Đợi đến khi xử tử ả tiện nhân đó, ta sẽ để con đích thân được hành hình.
- Sao… Sao cơ? – Trái tim Bình An như trùng xuống.
Hắn vô cùng thất vọng vì chuyện hôm nay, nhưng tình cảm mẫu tử vun đắp bấy lâu cũng không dễ gì một sớm một chiều tan biến. Bảo hắn tự tay giết chết người hắn coi như là trời, còn khó hơn bảo hắn tự sát.
Trong cơn hỗn loạn đó, vẫn có một người đứng trong góc khuất khẽ nở một nụ cười tinh quái.
“Một, hai, ba…”, hắn nhẩm đếm, “…Một trăm chín mươi, một trăm chín mốt,…, hai trăm mười chín,… Quào, hôm nay thu hoạch được không ít. Thật là sảng khoái. Xem nào, ngày mai sẽ được bao nhiêu người đây?”
Bóng hắn khuất dần sau bức tường phủ đầy hoa tím. Trên mặt đất rải rác những cánh hoa dập nát do trận cuồng phong vừa rồi gây nên, điểm xuyết là những giọt máu đỏ tươi tanh nồng, cảm giác khiến người ta thật muốn buồn nôn.
…
Thường Tận tỉnh dậy vì cảm thấy cổ họng vô cùng đau rát. Nàng khẽ thều thào:
- Nước… nước…
Nhưng xung quanh tuyệt nhiên không một tiếng động. Chỉ có tiếng gió thi thoảng rít lên bên tai. Một sự lạnh lẽo ê buốt xâm lấn toàn bộ cơ thể nàng. Nàng mở mắt ra nhưng chỉ thấy một màn đên tịch mịch.
“Nơi này là đâu?”, nàng tự hỏi. Nàng toan đứng dậy nhưng vật gì đó vướng ở tay và chân kéo nàng ngã xuống. Trong không gian thanh vắng, nàng có thể nhận ra đó là tiếng xích.
“Chuyện gì đã xảy ra? Ta đang ở đâu? Lạnh quá… Tối quá…”
- Ha ha ha! – Một điệu cười lả lướt bỗng vang lên trong hư không.
- Ai? Ai đang cười vậy? – Thường Tận hỏi một cách yếu ớt.
- Cuối cùng ta cũng đợi được ngày hôm nay. Ả tiện nhân như ngươi cũng có ngày nằm trong tay ta.
Thường Tận nheo mắt cố nhìn xem kẻ đang nói là ai nhưng vì trời quá tối, ngay cả một tia sáng cũng không hiện hữu nên nàng có cố thế nào cũng không nhìn thấy được.
Rồi bỗng dưng đèn được bật sáng lên. Giữa màn tuyết trắng muốt, một nữ nhân mặc y phục bằng bông cũng trắng muốt, gương mặt bị che mất bởi một chiếc mặt nạ bằng vải màu be. Nữ nhân đó vừa bước đến gần vừa nói:
- Chỉ mới không gặp một thời gian mà ngươi đã quên giọng ta rồi sao?
- Bích Ngọc? – Thường Tận ngớ người ra.
- Sao? Ngươi cuối cùng cũng nhận ra ta? – Bích Ngọc mỉm cười – Cảm giác như thế nào khi bị giam cùm ở đây?
- Ta đang ở đâu? Chuyện này là sao? – Thường Tận thoáng chút bối rối. Nàng chỉ nhớ khi nàng đứng dậy chuẩn bị ra khỏi Thượng Môn điện thì đột nhiên thấy đầu óc quay cuồng, sau đó khi bình tĩnh lại thì nàng đã thấy mình bị nhốt ở đây rồi.
Bích Ngọc dùng ngón trỏ nâng mặt Thường Tận lên, vẻ mặt đắc ý lộ rõ trên khóe mắt nàng ta.
- Cảm ơn ngươi Thường Tận. Ngươi đã giúp ta một việc lớn hôm nay. Ta vốn dĩ định lừa ngươi đến Thượng An điện rồi giăng một hiện trường giết người giả nhằm biến ngươi thành kẻ thù không đội trời chung với các giới. Không ngờ vở kịch còn chưa bắt đầu thì ngươi đã ngông cuồng giết hết những người ở bữa tiệc, tự biến bản thân thành tội nhân thiên cổ.
- Ngươi nói gì? Bịa đặt! Sao ngươi có thể bịa ra những chuyện kinh khủng như thế?
- Ta nói có gì sai? Ngươi không tin sao? Ngươi có thể không tin ta, nhưng ngươi chắc sẽ tin Bình An chứ? Đứa bé mà ngươi đã cứu từ nhiều năm trước, đứa bé vẫn bám dính lấy ngươi như sam.
- Bình An… - Thường Tận thốt lên – Ngươi đã làm gì nó rồi?
- Ta chẳng làm gì nó cả. Nó vẫn vô cùng bình an vô sự. Lát nữa ta sẽ gọi nó đến gặp ngươi, để cho hai người được dịp đoàn viên. Nhưng trước đó, có một số việc ta phải làm trước.
- Ngươi… muốn làm gì? – Thường Tận trừng mắt lên nhìn Bích Ngọc.
Nàng ta từ tốn gỡ chiếc mặt nạ bằng vải xuống, để lộ da thịt nhăn nheo chảy xệ như một bà lão, mà có khi còn tệ hơn cả như thế nữa. Thường Tận hoảng hốt khi nhìn thấy gương mặt ấy:
- Chuyện gì đã xảy ra với ngươi?
- Ngươi quan tâm làm gì? – Bích Ngọc mỉm cười giả lả - Ngươi chỉ cần biết… rất nhanh thôi, gương mặt của ta sẽ trở nên xinh đẹp như cũ, còn gương mặt ngươi… sẽ trở nên nhàu nhĩ như thế này.
- Ngươi muốn làm gì?...
Không đợi Thường Tận kịp phản ứng, Bích Ngọc đã dùng phép lóc lớp da trên mặt Thường Tận xuống, dùng nó đắp lên mặt mình. Thường Tận đau đớn gào lên, máu chảy lênh láng trên gương mặt nàng.
Bích Ngọc mãn nguyện vuốt ve gương mặt mới của mình, rồi lại nhìn Thường Tận:
- Ngươi xem… ta nói có sai đâu? Bây giờ ta không còn cần phải lo lắng nữa rồi. Nghe nói dùng da mặt của một người có tu vi thâm hậu, nó sẽ không bị thối rữa nhanh như da của người phàm. Nếu may mắn, ta có thể dùng nó thêm vài ngàn năm nữa. Cảm ơn ngươi rất nhiều Thường Tận. Ngươi giúp ta nhiều như vậy, ta sẽ cho ngươi một cái chết vang danh thiên cổ, xứng đáng với công lao của ngươi. Ha ha ha!
Nói rồi nàng ta quay gót rời đi, tiện thể tắt hết đèn trong Thiên lao. Máu của Thường Tận vẫn không ngừng chảy, nhuốm đỏ cả nền tuyết trắng xóa. Trong cơn đau âm ỉ, nàng nghe tiếng bước chân, tiếp sau đó là một giọng nói thân quen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.