Chương 60: Nơi hắn muốn ở
Thanh Y
05/10/2020
Tử Khiết đang chăm chú đọc tấu sớ trong phòng riêng của mình thì đột nhiên nghe tiếng động lạ phát ra từ chiếc tủ gỗ. Bình thường chàng cũng chẳng để đồ đạc gì trong đó, nên không hiểu thứ gì vừa rơi xuống? Nghĩ rằng không chỉ là do gió thổi nên chàng không mấy để tâm và lại tiếp tục tập trung làm việc.
Thế nhưng chiếc tủ lại kêu lên lần nữa. Lần này là tiếng bụng sôi lên vì đói, mà tiếng đó không phát ra từ bụng chàng, vậy thì chỉ có thể là từ chiếc tủ kia rồi. Tử Khiết chậm rãi đứng dậy, thủ sẵn thanh kiếm sắt trên tay, từ từ đi đến chiếc tủ, rồi bất ngờ mở nhanh ra. Một đứa bé tầm mười tuổi khóc ré ầm ĩ lên:
- Làm ơn tha mạng cho ta! Cầu xin ngươi!
Đứa bé nhắm tịt mắt lại, nước mắt nước mũi tèm lem, hai tai chắp lại vái lạy liên hồi. Nhìn bộ dạng nó lấm lem giống như đã bị kẹt ở đây nhiều ngày. Tử Khiết vội thu kiếm lại, rồi quỳ bằng một chân, khẽ đỡ đứa bé chui ra khỏi tủ:
- Nhóc con, sao lại trốn ở đây? Có biết đây là đâu không?
Thấy mặt mũi Tử Khiết không đến nỗi bặm trợn, nó nghĩ rằng đây là người tốt nên ngưng khóc. Nó đáp:
- Đây là phòng của Tiên nữ. Ngài ấy bảo ta trốn đi mới giữ được mạng.
Tử Khiết bật cười lớn:
- Ta nói cho con biết, đây là phòng của ta, chẳng có tiên nữ nào cả. Rốt cuộc là ai đã bảo con làm vậy chứ?
Đứa bé lắc đầu:
- Không đúng. Đây là phòng của Tiên nữ. Ngày ngày ngài ấy vẫn ngủ trên giường kia mà. Ngươi là người xấu. Ngươi đã cướp phòng của Tiên nữ đúng không?
Tử Khiết lại được một phen cười ngặt nghẽo. Chàng cũng rất tò mò muốn biết ai đã cả gan ngủ trên giường mình:
- Tiên nữ mà con nói rốt cuộc là ai vậy?
Đứa bé đáp:
- Mọi người thường gọi ngài ấy là Ma tôn. À đúng rồi, Dạ Khuyết đại nhân gọi ngài ấy là Thường Tận. Nhưng mà… ta chợt nhớ ra trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi, lúc đó còn có Tiên nữ ở đó nữa…
Mặt Tử Khiết bỗng nghệt ra:
- Thường Tận? Ma tôn?
Chàng nhớ là sau khi tỉnh dậy, mọi người có kể cho chàng nghe rằng Thường Tận đã đánh chiếm Thiên cung. Sau đó, khi Thiên đế trở lại phục thù, ông đã bị nàng hại chết. Chàng đã tự nhủ với lòng, nhất định phải giết nàng trả thù, bằng bất cứ giá nào.
Đột nhiên cửa phòng mở ra, một nữ tử áo trắng với dáng vẻ dịu dàng quen thuộc xuất hiện. Nàng ta đặt khay đồ ăn lên bàn, tò mò hỏi:
- Đứa bé này là ai vậy?
- Nàng đến rồi sao? – Tử Khiết đáp – Nó trốn trong tủ đã nhiều ngày rồi. Cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi. – Đoạn quay qua hỏi đứa bé – À, đúng rồi, con tên là gì?
- Bình An – Đứa bé đáp.
Bích Ngọc vội chạy đến can ngăn Tử Khiết:
- Nó trốn ở đây nhiều ngày chứng tỏ nó là người của Thường Tận. Mau giết nó đi để diệt trừ hậu họa.
Đứa bé nghe thấy vậy thì sợ mất mật, chạy lại nấp sau gấu áo của Tử Khiết. Tử Khiết nói:
- Nàng đừng nói như vậy. Một đứa bé thì có thể gây được hại gì? Được rồi, nàng mau quay về đi. Ta tự ăn trưa được.
- Nhưng mà… - Bích Ngọc muốn nói thêm nhưng có vẻ không mấy tác dụng.
Trước khi rời đi, nàng ta còn lườm Bình An một cái. Bất cứ kẻ nào có dính dáng đến nữ nhân tên Thường Tận kia, nàng ta đều không có thiện cảm. Bích Ngọc vội vàng trở về, sai tì nữ thân cận Hà Vân đi điều tra thân phận đứa bé.
Trong khi đó, Tử Khiết bảo Bình An ngồi lên ghế đối diện mình, sau đó hai người vui vẻ ăn cơm. Bình An ăn thốc ăn tháo như thể bị bỏ đói lâu ngày. Mà quả thật đã nhiều ngày qua nó chẳng có gì trong bụng. Nếu không nhờ chút linh lực tu luyện được trong thời gian sống cùng Thường Tận giúp nó cầm cự, thì nó đã sớm mất mạng rồi.
Tử Khiết lại hỏi nó:
- À đúng rồi, con bảo chúng ta đã từng gặp nhau sao? Ở đâu?
Bình An gật đầu:
- Ở một nơi vô cùng tối tăm. Ta không còn nhớ là ở đâu nữa, nhưng mà không sáng như ở đây, tuy vậy ở đó có một vườn hoa rất rộng, rất đẹp. Tiếc là… ta không thể trở về nữa rồi.
Nói đoạn Bình An lại lắc đầu thở dài như ông cụ non. Tử Khiết nhìn thấy bộ dạng thất thểu đó của nó thì lại không nhịn được cười:
- Tại sao chứ? Con thích đi đâu? Ta đều có thể đưa con đi.
- Thật chứ? - Hai mắt đứa bé chợt sáng lên.
Tử Khiết gật đầu:
- Thật.
- Nhưng mà… - Bình An lại trùng xuống – Nơi đó tên là gì ta còn chẳng nhớ. Sao mà đi được.
- Không sao. Ăn cơm đi. Ta sẽ giúp con tìm.
- Thật sao?
- Thật.
- Vậy ngươi không được nuốt lời đấy.
Nói rồi nó lại gắp lấy gắp để, tập trung và cơm với đồ ăn vào miệng, khuôn mặt không giấu được niềm hân hoan vui vẻ. Tử Khiết nhìn nó rồi bất giác mỉm cười. Chàng chưa từng gặp đứa bé nào đáng yêu như vậy.
…
Bên một bờ suối nằm sâu trong núi Bạch Mộc Lương Tử, Thường Tận đang bình tâm ngồi câu cá. Càng lúc nàng càng cảm thấy thích việc này. Bởi lẽ trong lúc câu nàng có rất nhiều thời gian để suy nghĩ về những chuyện khác. Điều kỳ diệu là nàng vốn chẳng để tâm gì đến chiếc cần trong tay nhưng kiểu gì cũng sẽ có cá cắn câu.
Nàng loay hoay gỡ thêm một con cá mắc bẫy rồi thả vào trong chiếc rọ nhỏ để bên cạnh mình. Đột nhiên Quang Đại từ đâu xuất hiện, khiến cho nàng giật nảy mình.
- Sao vậy? Một đại ma đầu trời không sợ, đất không sợ, lại sợ ta. – Quang Đại chọc ghẹo nàng.
Thường Tận chối bay chối biến:
- Làm gì có. Tự nhiên đang yên đang lành lại có người xuất hiện nên nhất thời giật mình thôi.
- Vậy sao?
Đương nhiên không phải vậy. Thật ra dạo gần đây Thường Tận đã rất cố gắng tránh mặt Quang Đại nhưng hắn vẫn cứ bám lấy không buông. Nàng đã từng bảo hắn, nàng có thể một mình sống trên núi này, bảo hắn hãy đi đến nơi mà hắn muốn, làm những chuyện hắn cần đi.
Thế nhưng hắn lại đáp rằng, nơi hắn muốn ở chính là ở bên cạnh nàng, việc hắn cần làm là chăm sóc nàng. Vậy là Thường Tận chỉ còn biết câm nín. Vì Quang Đại cứ lẽo đẽo theo nàng cả ngày, nên Thường Tận thường trốn hắn ra đây ngồi câu cá một mình, thế mà cuối cùng cũng bị hắn tìm ra, vậy nên mới có chút hốt hoảng.
- Ngươi tìm ta có chuyện gì. – Nàng hỏi hắn.
- Sáng ra đã không thấy nàng đâu, nên ta có chút lo lắng, vì vậy mới đi tìm nàng. Hóa ra nàng đang ở đây.
- Vậy sao… - Thường Tận lại cảm thấy có chút ngượng ngập.
- Thường Tận à, lần sau nàng đi đâu có thể nói với ta một tiếng được không? Nàng biết ta sẽ lo lắng mà.
Thường Tận khẽ gật đầu, trong lòng vẫn cảm thấy có chút không thoải mái. Nàng không biết phải mở lời với Quang Đại như thế nào. Nhiều ngày trôi qua, nàng vẫn không có cảm xúc gì với hắn. Quang Đại ngày ngày ngoài bám riết lấy nàng ra thì còn tra tấn nàng bằng khúc sáo Thiếu niên chí, cũng là khúc nhạc duy nhất mà hắn biết.
Có lần nàng bất đắc dĩ phải nói với hắn:
- Ngươi có thể ngưng đừng thổi sáo nữa được không? Ngày nào cũng nghe bài này, ngươi không thấy phiền, chứ ta thì rất phiền.
Quang Đại thản nhiên đáp:
- Nhưng ta thấy rất hay mà. Ngươi không thích thì thôi vậy… Nhưng mà ta sẽ vẫn cứ thổi.
Thường Tận trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt căm tức nhưng đầy bất lực. Có lẽ nàng đã quá hiền nên hắn mới được đà làm tới. Nàng cũng chẳng thèm đôi co với hắn nữa. Nàng bỏ đi ra bờ suối một mình và lệnh cho hắn không được đi theo.
Thế nhưng Quang Đại cũng chẳng phải một người biết nghe lời, nên hắn vẫn cứ bám theo nàng, rồi lại cất lên khúc nhạc thê lương. Thường Tận không thể làm gì được chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Bộ dạng của Quang Đại làm nàng chợt nhớ đến Tử Khiết lúc xưa. Ngày ngày chàng cũng đeo bám nàng không buông, miệng lúc nào cũng gọi lớn: “Đại mỹ nhân! Đại mỹ nhân!”. Điều đó khiến nàng bất giác bật cười.
Quang Đại đang ngồi vắt vẻo trên cành cây, thấy nàng cười thì rất đỗi tò mò. Hắn không hiểu nàng đang cười vì cái gì. Có khi nào nghe hắn thổi sáo mãi nên bị đần độn luôn rồi không. Nghĩ vậy hắn liền ngưng bặt không thổi nữa.
Hắn chạy đến bên cạnh nàng, tiện thể cài lên tóc nàng một nhánh hoa dâm bụt. Thường Tận ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi làm cái gì vậy?
- Trông rất đẹp. – Hắn đáp.
Thường Tận vội đưa tay lấy bông hoa đó xuống rồi mắng hắn một trận:
- Ngươi thừa biết ta không thích những thứ hoa hòe này mà.
- Nhưng trông nàng rất đẹp.
- Nhưng ta không thích!
Nói rồi nàng đứng phắt dậy bỏ đi. Quang Đại thấy thế cũng vội vàng đuổi theo. Bộ dạng thô lỗ đó của Thường Tận càng làm hắn hứng thú.
“Không hổ là nữ nhân mà ta thích, rất có cá tính!”, hắn nghĩ.
Đang đi bỗng dưng Thường Tận chợt khựng lại. Nàng trông thấy một nữ nhân nằm bất động trong bụi cỏ. Tuy rằng đầu tóc rối bời, áo quần lấm lem nhưng vẫn có thể nhìn ra là một mỹ nhân sắc nước hương trời. Khuôn mặt bầu bĩnh, nước da trắng sứ, đôi mày thanh tú cùng với đôi môi dày mọng như trái đào tươi. Tất cả mọi đường nét trên mặt kết hợp thành một tổng thể vô cùng cân đối, hài hòa.
- Mau giúp ta mang nàng ấy về. – Thường Tận nói với Quang Đại.
Quang Đại giả vờ ngó lơ sang chỗ khác, tỏ ý không hợp tác:
- Tại sao ta phải giúp nàng ta chứ? Có quen biết gì đâu?
Thường Tận lắc đầu ngao ngán:
- Thôi được rồi, ta tự cứu vậy.
Nói rồi nàng vác nữ nhân nọ lên vai, một mạch đi thẳng về nhà. Sau một vài ngày tận tình chăm sóc, nữ nhân nọ cuối cùng cũng tỉnh dậy. Nàng ta liên tục kêu rằng khát nước. Thường Tận ngay lập tức mang nước uống đến cho nàng ta.
Sau khi đã tỉnh táo, nàng ta mới hỏi Thường Tận:
- Ngươi là ai? Đây là nơi nào?
Thường Tận đáp:
- Đây là đỉnh Bạch Mộc Lương Tử. Ta… là một nông dân sống trên núi này đã lâu rồi.
- Nông dân? Nhìn bộ dạng ngươi không giống lắm – Nữ nhân nọ nói – Ngươi đã cứu ta sao?
Thường Tận lắc đầu, giọng nói có phần tinh nghịch:
- Không phải… Người cứu ngươi là bằng hữu của ta. Hắn tên là Quang Đại.
- Quang Đại? – Nữ nhân nọ tỏ vẻ ngạc nhiên – Vậy… hắn đâu rồi.
- Ngươi sẽ sớm gặp hắn thôi – Thường Tận đáp, khóe môi khẽ cong lên.
Thế nhưng chiếc tủ lại kêu lên lần nữa. Lần này là tiếng bụng sôi lên vì đói, mà tiếng đó không phát ra từ bụng chàng, vậy thì chỉ có thể là từ chiếc tủ kia rồi. Tử Khiết chậm rãi đứng dậy, thủ sẵn thanh kiếm sắt trên tay, từ từ đi đến chiếc tủ, rồi bất ngờ mở nhanh ra. Một đứa bé tầm mười tuổi khóc ré ầm ĩ lên:
- Làm ơn tha mạng cho ta! Cầu xin ngươi!
Đứa bé nhắm tịt mắt lại, nước mắt nước mũi tèm lem, hai tai chắp lại vái lạy liên hồi. Nhìn bộ dạng nó lấm lem giống như đã bị kẹt ở đây nhiều ngày. Tử Khiết vội thu kiếm lại, rồi quỳ bằng một chân, khẽ đỡ đứa bé chui ra khỏi tủ:
- Nhóc con, sao lại trốn ở đây? Có biết đây là đâu không?
Thấy mặt mũi Tử Khiết không đến nỗi bặm trợn, nó nghĩ rằng đây là người tốt nên ngưng khóc. Nó đáp:
- Đây là phòng của Tiên nữ. Ngài ấy bảo ta trốn đi mới giữ được mạng.
Tử Khiết bật cười lớn:
- Ta nói cho con biết, đây là phòng của ta, chẳng có tiên nữ nào cả. Rốt cuộc là ai đã bảo con làm vậy chứ?
Đứa bé lắc đầu:
- Không đúng. Đây là phòng của Tiên nữ. Ngày ngày ngài ấy vẫn ngủ trên giường kia mà. Ngươi là người xấu. Ngươi đã cướp phòng của Tiên nữ đúng không?
Tử Khiết lại được một phen cười ngặt nghẽo. Chàng cũng rất tò mò muốn biết ai đã cả gan ngủ trên giường mình:
- Tiên nữ mà con nói rốt cuộc là ai vậy?
Đứa bé đáp:
- Mọi người thường gọi ngài ấy là Ma tôn. À đúng rồi, Dạ Khuyết đại nhân gọi ngài ấy là Thường Tận. Nhưng mà… ta chợt nhớ ra trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi, lúc đó còn có Tiên nữ ở đó nữa…
Mặt Tử Khiết bỗng nghệt ra:
- Thường Tận? Ma tôn?
Chàng nhớ là sau khi tỉnh dậy, mọi người có kể cho chàng nghe rằng Thường Tận đã đánh chiếm Thiên cung. Sau đó, khi Thiên đế trở lại phục thù, ông đã bị nàng hại chết. Chàng đã tự nhủ với lòng, nhất định phải giết nàng trả thù, bằng bất cứ giá nào.
Đột nhiên cửa phòng mở ra, một nữ tử áo trắng với dáng vẻ dịu dàng quen thuộc xuất hiện. Nàng ta đặt khay đồ ăn lên bàn, tò mò hỏi:
- Đứa bé này là ai vậy?
- Nàng đến rồi sao? – Tử Khiết đáp – Nó trốn trong tủ đã nhiều ngày rồi. Cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi. – Đoạn quay qua hỏi đứa bé – À, đúng rồi, con tên là gì?
- Bình An – Đứa bé đáp.
Bích Ngọc vội chạy đến can ngăn Tử Khiết:
- Nó trốn ở đây nhiều ngày chứng tỏ nó là người của Thường Tận. Mau giết nó đi để diệt trừ hậu họa.
Đứa bé nghe thấy vậy thì sợ mất mật, chạy lại nấp sau gấu áo của Tử Khiết. Tử Khiết nói:
- Nàng đừng nói như vậy. Một đứa bé thì có thể gây được hại gì? Được rồi, nàng mau quay về đi. Ta tự ăn trưa được.
- Nhưng mà… - Bích Ngọc muốn nói thêm nhưng có vẻ không mấy tác dụng.
Trước khi rời đi, nàng ta còn lườm Bình An một cái. Bất cứ kẻ nào có dính dáng đến nữ nhân tên Thường Tận kia, nàng ta đều không có thiện cảm. Bích Ngọc vội vàng trở về, sai tì nữ thân cận Hà Vân đi điều tra thân phận đứa bé.
Trong khi đó, Tử Khiết bảo Bình An ngồi lên ghế đối diện mình, sau đó hai người vui vẻ ăn cơm. Bình An ăn thốc ăn tháo như thể bị bỏ đói lâu ngày. Mà quả thật đã nhiều ngày qua nó chẳng có gì trong bụng. Nếu không nhờ chút linh lực tu luyện được trong thời gian sống cùng Thường Tận giúp nó cầm cự, thì nó đã sớm mất mạng rồi.
Tử Khiết lại hỏi nó:
- À đúng rồi, con bảo chúng ta đã từng gặp nhau sao? Ở đâu?
Bình An gật đầu:
- Ở một nơi vô cùng tối tăm. Ta không còn nhớ là ở đâu nữa, nhưng mà không sáng như ở đây, tuy vậy ở đó có một vườn hoa rất rộng, rất đẹp. Tiếc là… ta không thể trở về nữa rồi.
Nói đoạn Bình An lại lắc đầu thở dài như ông cụ non. Tử Khiết nhìn thấy bộ dạng thất thểu đó của nó thì lại không nhịn được cười:
- Tại sao chứ? Con thích đi đâu? Ta đều có thể đưa con đi.
- Thật chứ? - Hai mắt đứa bé chợt sáng lên.
Tử Khiết gật đầu:
- Thật.
- Nhưng mà… - Bình An lại trùng xuống – Nơi đó tên là gì ta còn chẳng nhớ. Sao mà đi được.
- Không sao. Ăn cơm đi. Ta sẽ giúp con tìm.
- Thật sao?
- Thật.
- Vậy ngươi không được nuốt lời đấy.
Nói rồi nó lại gắp lấy gắp để, tập trung và cơm với đồ ăn vào miệng, khuôn mặt không giấu được niềm hân hoan vui vẻ. Tử Khiết nhìn nó rồi bất giác mỉm cười. Chàng chưa từng gặp đứa bé nào đáng yêu như vậy.
…
Bên một bờ suối nằm sâu trong núi Bạch Mộc Lương Tử, Thường Tận đang bình tâm ngồi câu cá. Càng lúc nàng càng cảm thấy thích việc này. Bởi lẽ trong lúc câu nàng có rất nhiều thời gian để suy nghĩ về những chuyện khác. Điều kỳ diệu là nàng vốn chẳng để tâm gì đến chiếc cần trong tay nhưng kiểu gì cũng sẽ có cá cắn câu.
Nàng loay hoay gỡ thêm một con cá mắc bẫy rồi thả vào trong chiếc rọ nhỏ để bên cạnh mình. Đột nhiên Quang Đại từ đâu xuất hiện, khiến cho nàng giật nảy mình.
- Sao vậy? Một đại ma đầu trời không sợ, đất không sợ, lại sợ ta. – Quang Đại chọc ghẹo nàng.
Thường Tận chối bay chối biến:
- Làm gì có. Tự nhiên đang yên đang lành lại có người xuất hiện nên nhất thời giật mình thôi.
- Vậy sao?
Đương nhiên không phải vậy. Thật ra dạo gần đây Thường Tận đã rất cố gắng tránh mặt Quang Đại nhưng hắn vẫn cứ bám lấy không buông. Nàng đã từng bảo hắn, nàng có thể một mình sống trên núi này, bảo hắn hãy đi đến nơi mà hắn muốn, làm những chuyện hắn cần đi.
Thế nhưng hắn lại đáp rằng, nơi hắn muốn ở chính là ở bên cạnh nàng, việc hắn cần làm là chăm sóc nàng. Vậy là Thường Tận chỉ còn biết câm nín. Vì Quang Đại cứ lẽo đẽo theo nàng cả ngày, nên Thường Tận thường trốn hắn ra đây ngồi câu cá một mình, thế mà cuối cùng cũng bị hắn tìm ra, vậy nên mới có chút hốt hoảng.
- Ngươi tìm ta có chuyện gì. – Nàng hỏi hắn.
- Sáng ra đã không thấy nàng đâu, nên ta có chút lo lắng, vì vậy mới đi tìm nàng. Hóa ra nàng đang ở đây.
- Vậy sao… - Thường Tận lại cảm thấy có chút ngượng ngập.
- Thường Tận à, lần sau nàng đi đâu có thể nói với ta một tiếng được không? Nàng biết ta sẽ lo lắng mà.
Thường Tận khẽ gật đầu, trong lòng vẫn cảm thấy có chút không thoải mái. Nàng không biết phải mở lời với Quang Đại như thế nào. Nhiều ngày trôi qua, nàng vẫn không có cảm xúc gì với hắn. Quang Đại ngày ngày ngoài bám riết lấy nàng ra thì còn tra tấn nàng bằng khúc sáo Thiếu niên chí, cũng là khúc nhạc duy nhất mà hắn biết.
Có lần nàng bất đắc dĩ phải nói với hắn:
- Ngươi có thể ngưng đừng thổi sáo nữa được không? Ngày nào cũng nghe bài này, ngươi không thấy phiền, chứ ta thì rất phiền.
Quang Đại thản nhiên đáp:
- Nhưng ta thấy rất hay mà. Ngươi không thích thì thôi vậy… Nhưng mà ta sẽ vẫn cứ thổi.
Thường Tận trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt căm tức nhưng đầy bất lực. Có lẽ nàng đã quá hiền nên hắn mới được đà làm tới. Nàng cũng chẳng thèm đôi co với hắn nữa. Nàng bỏ đi ra bờ suối một mình và lệnh cho hắn không được đi theo.
Thế nhưng Quang Đại cũng chẳng phải một người biết nghe lời, nên hắn vẫn cứ bám theo nàng, rồi lại cất lên khúc nhạc thê lương. Thường Tận không thể làm gì được chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Bộ dạng của Quang Đại làm nàng chợt nhớ đến Tử Khiết lúc xưa. Ngày ngày chàng cũng đeo bám nàng không buông, miệng lúc nào cũng gọi lớn: “Đại mỹ nhân! Đại mỹ nhân!”. Điều đó khiến nàng bất giác bật cười.
Quang Đại đang ngồi vắt vẻo trên cành cây, thấy nàng cười thì rất đỗi tò mò. Hắn không hiểu nàng đang cười vì cái gì. Có khi nào nghe hắn thổi sáo mãi nên bị đần độn luôn rồi không. Nghĩ vậy hắn liền ngưng bặt không thổi nữa.
Hắn chạy đến bên cạnh nàng, tiện thể cài lên tóc nàng một nhánh hoa dâm bụt. Thường Tận ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi làm cái gì vậy?
- Trông rất đẹp. – Hắn đáp.
Thường Tận vội đưa tay lấy bông hoa đó xuống rồi mắng hắn một trận:
- Ngươi thừa biết ta không thích những thứ hoa hòe này mà.
- Nhưng trông nàng rất đẹp.
- Nhưng ta không thích!
Nói rồi nàng đứng phắt dậy bỏ đi. Quang Đại thấy thế cũng vội vàng đuổi theo. Bộ dạng thô lỗ đó của Thường Tận càng làm hắn hứng thú.
“Không hổ là nữ nhân mà ta thích, rất có cá tính!”, hắn nghĩ.
Đang đi bỗng dưng Thường Tận chợt khựng lại. Nàng trông thấy một nữ nhân nằm bất động trong bụi cỏ. Tuy rằng đầu tóc rối bời, áo quần lấm lem nhưng vẫn có thể nhìn ra là một mỹ nhân sắc nước hương trời. Khuôn mặt bầu bĩnh, nước da trắng sứ, đôi mày thanh tú cùng với đôi môi dày mọng như trái đào tươi. Tất cả mọi đường nét trên mặt kết hợp thành một tổng thể vô cùng cân đối, hài hòa.
- Mau giúp ta mang nàng ấy về. – Thường Tận nói với Quang Đại.
Quang Đại giả vờ ngó lơ sang chỗ khác, tỏ ý không hợp tác:
- Tại sao ta phải giúp nàng ta chứ? Có quen biết gì đâu?
Thường Tận lắc đầu ngao ngán:
- Thôi được rồi, ta tự cứu vậy.
Nói rồi nàng vác nữ nhân nọ lên vai, một mạch đi thẳng về nhà. Sau một vài ngày tận tình chăm sóc, nữ nhân nọ cuối cùng cũng tỉnh dậy. Nàng ta liên tục kêu rằng khát nước. Thường Tận ngay lập tức mang nước uống đến cho nàng ta.
Sau khi đã tỉnh táo, nàng ta mới hỏi Thường Tận:
- Ngươi là ai? Đây là nơi nào?
Thường Tận đáp:
- Đây là đỉnh Bạch Mộc Lương Tử. Ta… là một nông dân sống trên núi này đã lâu rồi.
- Nông dân? Nhìn bộ dạng ngươi không giống lắm – Nữ nhân nọ nói – Ngươi đã cứu ta sao?
Thường Tận lắc đầu, giọng nói có phần tinh nghịch:
- Không phải… Người cứu ngươi là bằng hữu của ta. Hắn tên là Quang Đại.
- Quang Đại? – Nữ nhân nọ tỏ vẻ ngạc nhiên – Vậy… hắn đâu rồi.
- Ngươi sẽ sớm gặp hắn thôi – Thường Tận đáp, khóe môi khẽ cong lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.