Chương 11: Chuyện Chưa Nói Về Những Viên Đá
Akira Taiya
26/11/2016
VÙNG ĐẤT PHÙ THỦY
CHƯƠNG 2 : MỞ ĐẦU CUỘC HÀNH TRÌNH.
PHẦN 1: CHUẨN BỊ KÌ THI CORNOR.
I) Trở Thành Phù Thủy.
2) - Hở ? Phải thi tiếp nữa sao ???? – Nhi hoang mang.
- Khi nãy cậu cũng giỏi quá mà ! Bây giờ sang bài thi tiếp theo đi ! – Takara.
- Haizz … ! Cái từ “ thi “ áp lực làm sao ấy ?! – Nhi thở dài.
- Kệ cậu ! Không thi thì thôi … - Takara nói xong quay sang Lan Anh nói với mình cô - Bài thi cấp Minsa yêu cầu các bạn phải khởi tạo ma thuật cho chính mình, còn bài thi cấp Borti thì yêu cầu các cậu phải sử dụng nó. Ma thuật đơn giản nhất và là ma thuật các bạn sẽ được học đầu tiên là ma thuật di chuyển đồ vật ! – Takara.
- Di chuyển đồ vật ? Hay quá ! – Nhi bỗng vui sướng. Takara nhếch mép cười.
- Thi cái này có rớt không vậy ? Tụi mình mới biết ma thuật mà ? Làm sao biết làm thành thạo những việc đó chứ ? – Anh.
- Đừng lo ! Nếu không hoàn thành bài thi thì cậu có thể thi lại. – Takara đáp.
- Cái gì ? Một năm ở đây chỉ để thi thôi sao ??? – Anh hoảng lên.
- Một năm gì ? Muốn thi lại lúc nào thì tùy tớ thôi ! Đâu ai quy định bắt buộc phải một năm mới thi Borti một lần đâu ? Chỉ có những cấp cao như Lason, Congso mới bị quy định thời gian thôi ! Các cậu cứ thoải mái, thất bại bao nhiêu lần cũng được. Miễn các cậu có thể sử dụng được ma thuật đó qua sự quan sát của tớ là đã đậu rồi !
- Phù ! – Anh thở phào .
- Xem này ! – Takara gây ấn tượng.
Cô giơ bàn tay phải của mình lên cao, bàn tay cô phát sáng, một bông hoa dại từ bên ngoài khu rừng bỗng lơ lững bay vào, cũng phát sáng huyền diệu như bàn tay của Takara. Bông hoa nằm gọn trong lòng bàn tay cô, cô cười tự hào cho chính mình nói :
- Thấy không ! Dễ mà ! Nhưng chắc các cậu cần tới gậy ma thuật vừa tạo ra mới thi triển thành công được ma thuật này ! Sử dụng gậy ma thuật nhiều lần, nó kích thích lượng ma thuật tạo ra ngày càng tăng nhanh hơn, chẳng mấy chốc là các cậu sẽ được như tớ thôi ! – Takara.
- Ờ ! Vậy lẹ lên ! Tụi tớ phải dịch chuyển cái gì đây ??? – Nhi vô cùng phấn khởi.
- Haizz … Được rồi ! Đi theo tớ ! – Takara có vẻ hết giận vì sự nhiệt tình của Nhi
Cả ba người ra khỏi căn nhà. Trên sân cỏ trước nhà Takara có một tảng đá khá to. Cô chỉ vào tảng đá trước hai đôi mắt kinh ngạc của Anh và Nhi.
- Cậu ăn gian quá ! Cậu làm một bông hoa có chút xíu dễ quá trời, bây giờ ép tụi tớ làm với tảng đá đó. Rõ ràng ghét quá nên đang đì nè ! – Nhi chề môi.
- Chưa ! Cần gì tớ phải ghen ghét ? Nhìn này !!! – Takara săn tay áo lên.
Bàn tay cô sáng cùng với tảng đá, cô hất tay lên cao, tảng đá phóng lên trời xanh mất tăm mất tích. Nhi ngỡ ngàng không ngậm miệng lại được, Anh quanh tay cười khiển trách :
- Nói cho lắm vào ?! Biết người biết ta trước đi !
- Thật ra thì việc dùng tới gậy ma thuật thì tảng đá ấy cũng như bông hoa kia thôi ! Các cậu tiến hành đi ! – Takara.
- Tiến hành với cái gì ? – Lan Anh hỏi.
- … - Takara bơ mặt. Tảng đá khi nãy cô quăng đi đâu mất tiêu rồi. Cô bèn thui thủi vào rừng tìm tảng đá khác cho Anh và Nhi thi.
Còn hai đứa, Nhi liền nói :
- Nè ! Tớ nhớ Takara nói sử dụng càng nhiều ma thuật thì càng mạnh đúng không ?
- Ờ ! – Anh gật đầu.
- Cậu nhớ không, lúc trong rừng cậu đã sử dụng ma thuật rồi đó ! Cậu quá siêu luôn !
- Ờ ha ! Thì sao ?
- He he ! Tớ nghĩ cậu nên tự dùng ma thuật điều khiển tảng đá đi ! Cho Takara sáng mắt chơi !
- Thôi được ! Tớ sẽ dùng tới. Nhưng không phải để thỏa mản ước muốn của cậu đâu ! Tớ chỉ muốn xem khả năng mình tới đâu thôi ! Với lại càng mạnh thì càng tốt mà phải không ?
- Hứ ! Tớ tự làm vậy ! Vừa nãy tớ tự biến đổi gậy ma thuật còn nhanh hơn cậu ! Chắc tớ cũng siêu như cậu thôi !
Takara điều khiển hai tảng đá to lơ lững từ rừng đi về. Thả xuống, cô thở dài một hơi rồi bảo :
- Xong rồi ! Làm đi ! Tập trung vào vật muốn dịch chuyển xong di chuyển nó bằng ý nghĩ của mình !
- Ờ - Anh và Nhi quay lại đồng thanh.
Hai đứa lại gần hai tảng đá, nhìn nhau một lúc rồi đều thả cây gậy phép xuống đất. Anh, Nhi giơ hai tay lên, tập trung thật nhiều … Takara ngơ ngàng vì không biết họ đang làm gì ? Chỉ biết họ đang không làm theo lời khuyên của cô ( có thể sử dụng gậy ma thuật để hoàn thành bài thi này ).
Ánh sáng xuất hiện, hai tảng đá lập tức biến mất trong sự bất ngờ của Takara. Bàn tay cô bỗng phóng hai tia sáng màu xanh cho Anh và Nhi. Cô lẩm bẩm :
- Là … là tia sáng Monga ?
- Hai cục đá đó đâu mất tiêu rồi ? – Nhi.
- … - Takara bình tĩnh lại giải thích – Thay vì dùng gậy ma thuật để thực hiện bài thi, các cậu tự mình sử dụng ma thuật. Đó chính là bài thi của cấp Monga. Thật sự từ đó tới giờ chưa có ai mới lần đầu khởi tạo ma thuật mà có thể sử dụng ngay được. Chắc chắn các cậu đã từng sử dụng tới dụng cụ ma thuật nào đó trước rồi mới vậy được ! Ma thuật các cậu quá lớn nhưng các cậu lại quá dồn nén ma thuật nên từ thuật dịch chuyển nó chuyển sang thuật dịch chuyển tức thời !
- He he ! Tại tụi tớ mạnh sẵn thôi mà ! Có gì đâu ? – Nhi cười nâng vị thế bản thân.
- Không có ! Trước đó tớ đã từng dùng tới viên đá trắng vài lần rồi ! Chắc lí do là thế. – Anh khai thật làm Nhi ủ rũ thất vọng.
- Sử dụng viên đá trắng ?! – Takara bỗng sầm mặt tức tối. Cô chưa sử dụng tới mà Lan Anh đã dùng rồi. Cô giá cô là Lan Anh lúc đó, để có thể giữ được viên đá trắng không bị thất lạc. Nhưng cô mấy chốc cũng bình tĩnh lại được. – Vậy ra là thế ! Viên đá phong đã tăng cường ma thuật cho các cậu !
- Viên đá phong là sao ? – Anh.
- Trên cuốn sách ma thuật có sáu viên đá. Mỗi viên chứa một khả năng riêng mạnh hơn những viên còn lại. Khả năng ấy là điều khiển nguyên tố. Viên đá trắng mạnh ở việc điều khiển nguyên tố phong, viên đá lam là thủy, viên đá đỏ là hỏa, viên đá nâu là thổ, viên đá vàng là kim, viên đá lục là mộc. Nhưng không sao đâu, chuyện này để mai sau tính. Dù gì các cậu mạnh hơn thì chỉ đỡ cho tớ hơn trong việc tìm kiếm mấy viên đá ấy thôi ! Vậy làm thêm một lần nữa cho xong đi ! Sau bài thi này, các cậu sẽ có cấp đô phù thủy bằng tớ ! Kì thi Chisa ! Thuật triệu hồi ! – Vừa nói xong, Takara liền biểu diễn ma thuật cho Anh và Nhi xem.
Lập tức, hai khối đá xuất hiện to tướng trước mặt hai người, vô cùng đồ sộ
- Đây là thứ mà tớ từng dùng để thi hành thuật triệu hồi đó ! Chỉ cần các cậu hiểu rõ bản chất vật muốn triệu hồi, tập trung vào một nơi nào đó mình nhìn thấy, sau đó tạo cảm giác vật thể đang ở vị trí đó, thuật triệu hồi sẽ được kích hoạt, vật thể mà mình triệu hồi sẽ xuất hiện ở nơi mình đang nhắm tới !
- Haizz … Chưa kịp nghỉ ngơi gì nữa là lại thi rồi sao ? Tớ thấy đói quá đi !!! – Nhi thanh thở.
- Thôi mà Nhi, ta gần xong rồi ! Chúng ta phải làm mọi thứ thật nhanh mới được trở về sớm chứ ?! – Anh.
- Haizz … vậy cho tớ thực hiện vào một thứ khác được không, mấy tảng đá ấy làm tớ chẳng có cảm hứng chút nào ! – Nhi năn nỉ Takara.
- Chứ thứ gì gây cảm hứng cho cậu chứ ? – Takara.
- Đồ ăn ! Triệu hồi ! – Nhi liền ra chiêu. Và lập tức ma thuật đó thành công. Nhi vui sướng – Yey ! Được ăn rồi
- Haizz – Takara xoa chán, muốn khùng với cái con người này quá. Nhưng làm được như thế cũng rất giỏi. Tia sáng Chisa liền xuất hiện và bắn vào người Nhi. Chút lát sau là Lan Anh. Hai con người mới nhập môn này thật giỏi quá sức tưởng tượng. Thành quả là cả hai chuẩn bị xơi thảm đồ ăn vừa mới bày ra bằng ma thuật xong.
Đồ ăn ấy quá lạ mắt đối với Takara, cô chỉ vào đĩa mì Lan Anh đang ăn hỏi :
- Mấy cái đó là gì vậy ? Sao các cậu lại ăn chúng ?
- Là đồ ăn ở thế giới tớ đó mà ! – Anh đáp.
- Cậu triệu hồi một thứ từ thế giới khác sao ? Không thể nào ! – Takara thật sự hoảng hốt.
- Tớ có đem theo trong cặp mà ! Ăn không ! Tớ cho nè !
- Thôi ! Tớ không đói ! Các cậu ăn đi !
- Ờ !. – Lan Anh …………
* Trong bóng tối :
Con mắt quái ác đó ngầu ấy đang rất tức giận, nó hướng về một gã đồ đen, người phụ nữ sở hữu đôi mắt ấy quát mắng :
- Ta cảm nhận được Thiên Nhân Quý đang xuất hiện trong thế giới này ! Ngươi vẫn chưa tiêu diệt hắn cho ta sao ??? Đồ ngu !!!???
- Dạ … - Gã đồ đen ấp úng trước sự thịnh nộ của một nhân vật nguy hiểm – Tôi đã thực hiện … nhưng tôi không biết tại sao lại thế …
- Đừng có nói “ không biết tại sao “ với ta sự bất cẩn của ngươi có thể làm cho ta bị tiêu diệt. Ta không thương tiếc những kẻ vô dụng như người đâu ! Nếu ngươi còn muốn sống thì hãy thực hiện nó cho ta ! Mau lên !
- Dạ. – Hắn ta nhanh chóng biến mất trong luồng khói đen. Nữ hoàng độc ác ấy chắc đang vô cùng tức giận, bà ta trừng trừng mắt, chỉ sai khiến kẻ khác chứ không ra mặt, vẫn ẩn mình trong bóng tối, không thể nhận ra khuôn mặt của bà ta. Một tiếng nói khác vang lên sau ngai vàng của ả :
- Bà không cần ra tay với bọn chúng. Tôi nghĩ bà rất thích giết người mà phải không ! Tôi có ý này ! Hãy để cho bọn chúng nuôi dưỡng sức mạnh, rồi bà giết bọn chúng, hấp thụ lấy sức mạnh của bọn chúng để trở nên mạnh hơn nữa không phải quá tuyệt sao ???
- Lời tiên tri nói ta sẽ bị tiêu diệt bởi hắn ! Ta không thể đùa giỡn như thế được !
- Chỉ là 80% thôi ! Với lại, bà tin vào những lời nói của kẻ thù sao ?
- Thôi được, nếu lần này bọn chúng sống, ta sẽ làm theo ý của ngươi ! Còn nếu bọn chúng chết thì thôi ! – Bà ta cương quyết.
- … - Tiếng nói đằng sau ngai vàng im hẳn, không đáp lại nữa.
CHƯƠNG 2 : MỞ ĐẦU CUỘC HÀNH TRÌNH.
PHẦN 1: CHUẨN BỊ KÌ THI CORNOR.
I) Trở Thành Phù Thủy.
2) - Hở ? Phải thi tiếp nữa sao ???? – Nhi hoang mang.
- Khi nãy cậu cũng giỏi quá mà ! Bây giờ sang bài thi tiếp theo đi ! – Takara.
- Haizz … ! Cái từ “ thi “ áp lực làm sao ấy ?! – Nhi thở dài.
- Kệ cậu ! Không thi thì thôi … - Takara nói xong quay sang Lan Anh nói với mình cô - Bài thi cấp Minsa yêu cầu các bạn phải khởi tạo ma thuật cho chính mình, còn bài thi cấp Borti thì yêu cầu các cậu phải sử dụng nó. Ma thuật đơn giản nhất và là ma thuật các bạn sẽ được học đầu tiên là ma thuật di chuyển đồ vật ! – Takara.
- Di chuyển đồ vật ? Hay quá ! – Nhi bỗng vui sướng. Takara nhếch mép cười.
- Thi cái này có rớt không vậy ? Tụi mình mới biết ma thuật mà ? Làm sao biết làm thành thạo những việc đó chứ ? – Anh.
- Đừng lo ! Nếu không hoàn thành bài thi thì cậu có thể thi lại. – Takara đáp.
- Cái gì ? Một năm ở đây chỉ để thi thôi sao ??? – Anh hoảng lên.
- Một năm gì ? Muốn thi lại lúc nào thì tùy tớ thôi ! Đâu ai quy định bắt buộc phải một năm mới thi Borti một lần đâu ? Chỉ có những cấp cao như Lason, Congso mới bị quy định thời gian thôi ! Các cậu cứ thoải mái, thất bại bao nhiêu lần cũng được. Miễn các cậu có thể sử dụng được ma thuật đó qua sự quan sát của tớ là đã đậu rồi !
- Phù ! – Anh thở phào .
- Xem này ! – Takara gây ấn tượng.
Cô giơ bàn tay phải của mình lên cao, bàn tay cô phát sáng, một bông hoa dại từ bên ngoài khu rừng bỗng lơ lững bay vào, cũng phát sáng huyền diệu như bàn tay của Takara. Bông hoa nằm gọn trong lòng bàn tay cô, cô cười tự hào cho chính mình nói :
- Thấy không ! Dễ mà ! Nhưng chắc các cậu cần tới gậy ma thuật vừa tạo ra mới thi triển thành công được ma thuật này ! Sử dụng gậy ma thuật nhiều lần, nó kích thích lượng ma thuật tạo ra ngày càng tăng nhanh hơn, chẳng mấy chốc là các cậu sẽ được như tớ thôi ! – Takara.
- Ờ ! Vậy lẹ lên ! Tụi tớ phải dịch chuyển cái gì đây ??? – Nhi vô cùng phấn khởi.
- Haizz … Được rồi ! Đi theo tớ ! – Takara có vẻ hết giận vì sự nhiệt tình của Nhi
Cả ba người ra khỏi căn nhà. Trên sân cỏ trước nhà Takara có một tảng đá khá to. Cô chỉ vào tảng đá trước hai đôi mắt kinh ngạc của Anh và Nhi.
- Cậu ăn gian quá ! Cậu làm một bông hoa có chút xíu dễ quá trời, bây giờ ép tụi tớ làm với tảng đá đó. Rõ ràng ghét quá nên đang đì nè ! – Nhi chề môi.
- Chưa ! Cần gì tớ phải ghen ghét ? Nhìn này !!! – Takara săn tay áo lên.
Bàn tay cô sáng cùng với tảng đá, cô hất tay lên cao, tảng đá phóng lên trời xanh mất tăm mất tích. Nhi ngỡ ngàng không ngậm miệng lại được, Anh quanh tay cười khiển trách :
- Nói cho lắm vào ?! Biết người biết ta trước đi !
- Thật ra thì việc dùng tới gậy ma thuật thì tảng đá ấy cũng như bông hoa kia thôi ! Các cậu tiến hành đi ! – Takara.
- Tiến hành với cái gì ? – Lan Anh hỏi.
- … - Takara bơ mặt. Tảng đá khi nãy cô quăng đi đâu mất tiêu rồi. Cô bèn thui thủi vào rừng tìm tảng đá khác cho Anh và Nhi thi.
Còn hai đứa, Nhi liền nói :
- Nè ! Tớ nhớ Takara nói sử dụng càng nhiều ma thuật thì càng mạnh đúng không ?
- Ờ ! – Anh gật đầu.
- Cậu nhớ không, lúc trong rừng cậu đã sử dụng ma thuật rồi đó ! Cậu quá siêu luôn !
- Ờ ha ! Thì sao ?
- He he ! Tớ nghĩ cậu nên tự dùng ma thuật điều khiển tảng đá đi ! Cho Takara sáng mắt chơi !
- Thôi được ! Tớ sẽ dùng tới. Nhưng không phải để thỏa mản ước muốn của cậu đâu ! Tớ chỉ muốn xem khả năng mình tới đâu thôi ! Với lại càng mạnh thì càng tốt mà phải không ?
- Hứ ! Tớ tự làm vậy ! Vừa nãy tớ tự biến đổi gậy ma thuật còn nhanh hơn cậu ! Chắc tớ cũng siêu như cậu thôi !
Takara điều khiển hai tảng đá to lơ lững từ rừng đi về. Thả xuống, cô thở dài một hơi rồi bảo :
- Xong rồi ! Làm đi ! Tập trung vào vật muốn dịch chuyển xong di chuyển nó bằng ý nghĩ của mình !
- Ờ - Anh và Nhi quay lại đồng thanh.
Hai đứa lại gần hai tảng đá, nhìn nhau một lúc rồi đều thả cây gậy phép xuống đất. Anh, Nhi giơ hai tay lên, tập trung thật nhiều … Takara ngơ ngàng vì không biết họ đang làm gì ? Chỉ biết họ đang không làm theo lời khuyên của cô ( có thể sử dụng gậy ma thuật để hoàn thành bài thi này ).
Ánh sáng xuất hiện, hai tảng đá lập tức biến mất trong sự bất ngờ của Takara. Bàn tay cô bỗng phóng hai tia sáng màu xanh cho Anh và Nhi. Cô lẩm bẩm :
- Là … là tia sáng Monga ?
- Hai cục đá đó đâu mất tiêu rồi ? – Nhi.
- … - Takara bình tĩnh lại giải thích – Thay vì dùng gậy ma thuật để thực hiện bài thi, các cậu tự mình sử dụng ma thuật. Đó chính là bài thi của cấp Monga. Thật sự từ đó tới giờ chưa có ai mới lần đầu khởi tạo ma thuật mà có thể sử dụng ngay được. Chắc chắn các cậu đã từng sử dụng tới dụng cụ ma thuật nào đó trước rồi mới vậy được ! Ma thuật các cậu quá lớn nhưng các cậu lại quá dồn nén ma thuật nên từ thuật dịch chuyển nó chuyển sang thuật dịch chuyển tức thời !
- He he ! Tại tụi tớ mạnh sẵn thôi mà ! Có gì đâu ? – Nhi cười nâng vị thế bản thân.
- Không có ! Trước đó tớ đã từng dùng tới viên đá trắng vài lần rồi ! Chắc lí do là thế. – Anh khai thật làm Nhi ủ rũ thất vọng.
- Sử dụng viên đá trắng ?! – Takara bỗng sầm mặt tức tối. Cô chưa sử dụng tới mà Lan Anh đã dùng rồi. Cô giá cô là Lan Anh lúc đó, để có thể giữ được viên đá trắng không bị thất lạc. Nhưng cô mấy chốc cũng bình tĩnh lại được. – Vậy ra là thế ! Viên đá phong đã tăng cường ma thuật cho các cậu !
- Viên đá phong là sao ? – Anh.
- Trên cuốn sách ma thuật có sáu viên đá. Mỗi viên chứa một khả năng riêng mạnh hơn những viên còn lại. Khả năng ấy là điều khiển nguyên tố. Viên đá trắng mạnh ở việc điều khiển nguyên tố phong, viên đá lam là thủy, viên đá đỏ là hỏa, viên đá nâu là thổ, viên đá vàng là kim, viên đá lục là mộc. Nhưng không sao đâu, chuyện này để mai sau tính. Dù gì các cậu mạnh hơn thì chỉ đỡ cho tớ hơn trong việc tìm kiếm mấy viên đá ấy thôi ! Vậy làm thêm một lần nữa cho xong đi ! Sau bài thi này, các cậu sẽ có cấp đô phù thủy bằng tớ ! Kì thi Chisa ! Thuật triệu hồi ! – Vừa nói xong, Takara liền biểu diễn ma thuật cho Anh và Nhi xem.
Lập tức, hai khối đá xuất hiện to tướng trước mặt hai người, vô cùng đồ sộ
- Đây là thứ mà tớ từng dùng để thi hành thuật triệu hồi đó ! Chỉ cần các cậu hiểu rõ bản chất vật muốn triệu hồi, tập trung vào một nơi nào đó mình nhìn thấy, sau đó tạo cảm giác vật thể đang ở vị trí đó, thuật triệu hồi sẽ được kích hoạt, vật thể mà mình triệu hồi sẽ xuất hiện ở nơi mình đang nhắm tới !
- Haizz … Chưa kịp nghỉ ngơi gì nữa là lại thi rồi sao ? Tớ thấy đói quá đi !!! – Nhi thanh thở.
- Thôi mà Nhi, ta gần xong rồi ! Chúng ta phải làm mọi thứ thật nhanh mới được trở về sớm chứ ?! – Anh.
- Haizz … vậy cho tớ thực hiện vào một thứ khác được không, mấy tảng đá ấy làm tớ chẳng có cảm hứng chút nào ! – Nhi năn nỉ Takara.
- Chứ thứ gì gây cảm hứng cho cậu chứ ? – Takara.
- Đồ ăn ! Triệu hồi ! – Nhi liền ra chiêu. Và lập tức ma thuật đó thành công. Nhi vui sướng – Yey ! Được ăn rồi
- Haizz – Takara xoa chán, muốn khùng với cái con người này quá. Nhưng làm được như thế cũng rất giỏi. Tia sáng Chisa liền xuất hiện và bắn vào người Nhi. Chút lát sau là Lan Anh. Hai con người mới nhập môn này thật giỏi quá sức tưởng tượng. Thành quả là cả hai chuẩn bị xơi thảm đồ ăn vừa mới bày ra bằng ma thuật xong.
Đồ ăn ấy quá lạ mắt đối với Takara, cô chỉ vào đĩa mì Lan Anh đang ăn hỏi :
- Mấy cái đó là gì vậy ? Sao các cậu lại ăn chúng ?
- Là đồ ăn ở thế giới tớ đó mà ! – Anh đáp.
- Cậu triệu hồi một thứ từ thế giới khác sao ? Không thể nào ! – Takara thật sự hoảng hốt.
- Tớ có đem theo trong cặp mà ! Ăn không ! Tớ cho nè !
- Thôi ! Tớ không đói ! Các cậu ăn đi !
- Ờ !. – Lan Anh …………
* Trong bóng tối :
Con mắt quái ác đó ngầu ấy đang rất tức giận, nó hướng về một gã đồ đen, người phụ nữ sở hữu đôi mắt ấy quát mắng :
- Ta cảm nhận được Thiên Nhân Quý đang xuất hiện trong thế giới này ! Ngươi vẫn chưa tiêu diệt hắn cho ta sao ??? Đồ ngu !!!???
- Dạ … - Gã đồ đen ấp úng trước sự thịnh nộ của một nhân vật nguy hiểm – Tôi đã thực hiện … nhưng tôi không biết tại sao lại thế …
- Đừng có nói “ không biết tại sao “ với ta sự bất cẩn của ngươi có thể làm cho ta bị tiêu diệt. Ta không thương tiếc những kẻ vô dụng như người đâu ! Nếu ngươi còn muốn sống thì hãy thực hiện nó cho ta ! Mau lên !
- Dạ. – Hắn ta nhanh chóng biến mất trong luồng khói đen. Nữ hoàng độc ác ấy chắc đang vô cùng tức giận, bà ta trừng trừng mắt, chỉ sai khiến kẻ khác chứ không ra mặt, vẫn ẩn mình trong bóng tối, không thể nhận ra khuôn mặt của bà ta. Một tiếng nói khác vang lên sau ngai vàng của ả :
- Bà không cần ra tay với bọn chúng. Tôi nghĩ bà rất thích giết người mà phải không ! Tôi có ý này ! Hãy để cho bọn chúng nuôi dưỡng sức mạnh, rồi bà giết bọn chúng, hấp thụ lấy sức mạnh của bọn chúng để trở nên mạnh hơn nữa không phải quá tuyệt sao ???
- Lời tiên tri nói ta sẽ bị tiêu diệt bởi hắn ! Ta không thể đùa giỡn như thế được !
- Chỉ là 80% thôi ! Với lại, bà tin vào những lời nói của kẻ thù sao ?
- Thôi được, nếu lần này bọn chúng sống, ta sẽ làm theo ý của ngươi ! Còn nếu bọn chúng chết thì thôi ! – Bà ta cương quyết.
- … - Tiếng nói đằng sau ngai vàng im hẳn, không đáp lại nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.