Chương 39: Sợ sệt
Hạ Ngân Hoàng
09/12/2020
Buổi chiều tại tập đoàn Âu Hoàng.
Âu Duật Phong vừa tan họp liền chuẩn bị quay về đón Phương Bách Giao ở trường quay.
Ở phòng tổng tài cửa đột nhiên bị đẩy ra, là Âu Nhất Đống và có cả Ngô Ái Ngọc đi theo sau.
Vốn rất sợ Âu Duật Phong nhưng cô ta vẫn cố đòi đi theo cho bằng được, dù sao có Âu Nhất Đống ở đó ít nhất Âu Duật Phong sẽ không tức giận đến mức đánh cô ta lần nữa.
Âu Duật Phong chán nãn "có chuyện gì sao ?"
Âu lão gia bực mình ngồi xuống quát "con thái độ gì vậy hả, Ái Ngọc dù sao cũng là vị hôn thê của con sao con lại đối xử như thế với con bé hả" Ngô Ái Ngọc giả vờ uất ức cuối mặt, nhìn thật sự rất gai mắt...
Ở một nơi khác, Phương Bách Giao đứng chờ trước cửa hàng tiện lợi gần trường quay như lời hắn đã nói.
Đã trễ hơn nữa tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy hắn đến, cô cảm thấy có phần thất vọng một chút rồi định tự mình đi về.
Đột nhiên trước mắt cô mờ mờ, đầu óc choáng váng sau đó là một mãng tối tâm trước mắt. Người đàn ông lạ đã chuốc thuốc mê khiến cô gục ngay lập tức khi ngửi vào rồi đưa cô vào một chiếc xe màu đen không có bảng số xe thậm chí kiểu dáng của chiếc xe cũng rất lạ.
______________________________________________
Âu Duật Phong bị Âu Nhất Đống giữ lại vì lấy lí do là công việc và sức khoẻ của Âu Mạt Nhi nên hắn đành phải ngồi lại tiếp chuyện với ông.
Ngô Ái Ngọc cứ liên tục nhìn đồng hồ rồi cười mỉm nhìn Âu Duật Phong.
Hắn không nhịn nỗi nữa, mặc kệ ông ta có nói cái gì nữa thì hắn cũng mặc kệ "đủ rồi, hôm sau nói tiếp tôi còn có việc quan trọng" "Duật.." Ngô Ái Ngọc chưa kịp kêu tên thì hắn đã biến mất tâm.
Hắn lái xe rất nhanh chưa đến mười lăm phút đã đến nơi, nhưng lại không thấy Phương Bách Giao đâu cả hắn xuống xe móc điện thoại ra gọi cho cô thì bỗng nhiên thấy gì đó cộm cộm dưới chân. Là viên ngọc mà cô hay đem theo bên mình...sao lại ở đây..
Hắn không có thời gian để suy nghĩ lập tức lên xe như bay lái xe đi, trong lòng hắn nháo lên một nỗi lo cực kì kinh khủng chưa bao giờ hắn lo sợ như vậy...
"Giản Huân...mau định vị chỗ của Phương Bách Giao gửi qua cho tôi...cậu có ba phút" Giản Huân bên đầu dây mặc dù chưa hiểu sự tình gì, chưa bao giờ anh thấy sếp gấp gáp và giọng điệu lo sợ như vậy, ngay lập tức anh đã định vị ra gửi ngay cho Âu Duật Phong.
"Sếp..khu vực bến cảng A ở thành phố Nam Hải" đã xa như vậy, thành phố Nam Hải cách ở đây khá xa nhanh nhất cũng mất hơn nữa tiếng mới tới được, chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy chứ...
Ở một nơi khác, Phương Bách Giao tỉnh dậy vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn...xung quanh không có ai chỉ có một cái ghế đối diện với cô, bốn bề là tường gỗ giống như đang ở trong một cái nhà kho cũ kĩ vậy.
"Cạch.." cửa mở ra, hai nam một nữ bước vào. Người phụ nữ cười gian ác bước lại gần "Phương Bách Giao sao ? theo lệnh phải giết cô ta mà...sao lại bắt về" cô thật sự hoang mang vô cùng, miệng bị dán keo chặt lại nên chỉ có thể nhìn và nghe thôi.
Một người đàn ông sau khi nghe điện thoại xong thì lập tức tiến về phía cô gắn một thứ gì đó ở phía sau.
Khi nhận diện lại, cô trợn mắt run người...đó là một quả boom hẹn giờ. Mấy người này góp cuộc là ai chứ thậm chí cô chưa từng thấy mặt những người này.
Trong nỗi sợ sệt thì người phụ nữ cất giọng "này cô gái...có trách thì trách cô đã đắc tội với nhà họ Ngô cứ chết một cách thanh thản nhé..."
Âu Duật Phong vừa tan họp liền chuẩn bị quay về đón Phương Bách Giao ở trường quay.
Ở phòng tổng tài cửa đột nhiên bị đẩy ra, là Âu Nhất Đống và có cả Ngô Ái Ngọc đi theo sau.
Vốn rất sợ Âu Duật Phong nhưng cô ta vẫn cố đòi đi theo cho bằng được, dù sao có Âu Nhất Đống ở đó ít nhất Âu Duật Phong sẽ không tức giận đến mức đánh cô ta lần nữa.
Âu Duật Phong chán nãn "có chuyện gì sao ?"
Âu lão gia bực mình ngồi xuống quát "con thái độ gì vậy hả, Ái Ngọc dù sao cũng là vị hôn thê của con sao con lại đối xử như thế với con bé hả" Ngô Ái Ngọc giả vờ uất ức cuối mặt, nhìn thật sự rất gai mắt...
Ở một nơi khác, Phương Bách Giao đứng chờ trước cửa hàng tiện lợi gần trường quay như lời hắn đã nói.
Đã trễ hơn nữa tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy hắn đến, cô cảm thấy có phần thất vọng một chút rồi định tự mình đi về.
Đột nhiên trước mắt cô mờ mờ, đầu óc choáng váng sau đó là một mãng tối tâm trước mắt. Người đàn ông lạ đã chuốc thuốc mê khiến cô gục ngay lập tức khi ngửi vào rồi đưa cô vào một chiếc xe màu đen không có bảng số xe thậm chí kiểu dáng của chiếc xe cũng rất lạ.
______________________________________________
Âu Duật Phong bị Âu Nhất Đống giữ lại vì lấy lí do là công việc và sức khoẻ của Âu Mạt Nhi nên hắn đành phải ngồi lại tiếp chuyện với ông.
Ngô Ái Ngọc cứ liên tục nhìn đồng hồ rồi cười mỉm nhìn Âu Duật Phong.
Hắn không nhịn nỗi nữa, mặc kệ ông ta có nói cái gì nữa thì hắn cũng mặc kệ "đủ rồi, hôm sau nói tiếp tôi còn có việc quan trọng" "Duật.." Ngô Ái Ngọc chưa kịp kêu tên thì hắn đã biến mất tâm.
Hắn lái xe rất nhanh chưa đến mười lăm phút đã đến nơi, nhưng lại không thấy Phương Bách Giao đâu cả hắn xuống xe móc điện thoại ra gọi cho cô thì bỗng nhiên thấy gì đó cộm cộm dưới chân. Là viên ngọc mà cô hay đem theo bên mình...sao lại ở đây..
Hắn không có thời gian để suy nghĩ lập tức lên xe như bay lái xe đi, trong lòng hắn nháo lên một nỗi lo cực kì kinh khủng chưa bao giờ hắn lo sợ như vậy...
"Giản Huân...mau định vị chỗ của Phương Bách Giao gửi qua cho tôi...cậu có ba phút" Giản Huân bên đầu dây mặc dù chưa hiểu sự tình gì, chưa bao giờ anh thấy sếp gấp gáp và giọng điệu lo sợ như vậy, ngay lập tức anh đã định vị ra gửi ngay cho Âu Duật Phong.
"Sếp..khu vực bến cảng A ở thành phố Nam Hải" đã xa như vậy, thành phố Nam Hải cách ở đây khá xa nhanh nhất cũng mất hơn nữa tiếng mới tới được, chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy chứ...
Ở một nơi khác, Phương Bách Giao tỉnh dậy vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn...xung quanh không có ai chỉ có một cái ghế đối diện với cô, bốn bề là tường gỗ giống như đang ở trong một cái nhà kho cũ kĩ vậy.
"Cạch.." cửa mở ra, hai nam một nữ bước vào. Người phụ nữ cười gian ác bước lại gần "Phương Bách Giao sao ? theo lệnh phải giết cô ta mà...sao lại bắt về" cô thật sự hoang mang vô cùng, miệng bị dán keo chặt lại nên chỉ có thể nhìn và nghe thôi.
Một người đàn ông sau khi nghe điện thoại xong thì lập tức tiến về phía cô gắn một thứ gì đó ở phía sau.
Khi nhận diện lại, cô trợn mắt run người...đó là một quả boom hẹn giờ. Mấy người này góp cuộc là ai chứ thậm chí cô chưa từng thấy mặt những người này.
Trong nỗi sợ sệt thì người phụ nữ cất giọng "này cô gái...có trách thì trách cô đã đắc tội với nhà họ Ngô cứ chết một cách thanh thản nhé..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.