Chương 26
Larivegauche
03/05/2024
⋆。゚︎。︎⋆。 ゚ ゚。⋆
“Tiểu Châu à, lâu rồi không gặp đấy. Nghe nói cậu nhập viện phẫu thuật, không sao chứ?”
Khi đến sân bay chờ đón chuyến bay của Lang Phong hạ cánh, Châu Kỳ Sâm đã gặp được kha khá đồng nghiệp, cho dù anh không mặc đồng phục thì vẫn có người nhận ra anh. Anh chào hỏi hai, ba người đi ngang qua, người cuối cùng tên là Kỳ Á Đông, là cơ trưởng A330 của Hàng không Hải Nam, thời gian đến Đại Hưng cũng xêm xêm với Châu Kỳ Sâm. Ban đầu, Kỳ Á Đông còn dẫn anh theo vài lần khi anh còn là cơ phó, sau này khi anh bắt đầu bay một mình, do khác loại máy bay nên hai người không còn bay cùng nhau nữa.
“Không sao ạ, em chỉ lấy tấm thép ra thôi. Anh Á Đông thì sao?” Nhắc đến việc kết bạn, hình như Châu Kỳ Sâm có sức hút kỳ lạ, trong khi huấn luyện, những huấn luyện viên không lớn hơn anh mấy tuổi đều xưng anh gọi em với anh, khi tan ca thì đều kéo anh ra gần đó uống rượu, không uống hết thì đừng hòng về.
Kỳ Á Đông gặp anh thì rất vui, nói: “Anh cũng ổn, con gái anh vừa được hai tuổi, đến cái tuổi dễ thương rồi. Anh bảo, gần đây công ty đang tìm kiếm đội bay 330 mới, cậu có muốn thử thay đổi không? Hai anh em mình cùng bay với nhau thì còn gì bằng.” Trước đây Hàng không Hải Nam đã đặt hàng 24 chiếc Airbus 330-300, do vấn đề tài chính của công ty nên bên Airbus vẫn chưa bàn giao gì, bây giờ vấn đề tài chính đã xử lý xong, nhân viên tổ bay lại điều chỉnh không kịp. Còn hai tháng nữa là máy bay sẽ được chở đến đây từ Pháp, hiện tại công ty đang gấp rút cải tiến máy bay 320 hạng nặng để phù hợp cho việc bay.
“Muốn chứ sao không.” Châu Kỳ Sâm khách sáo, “Nhưng em đang chờ lên cơ trưởng 320 ở đây. Lý lịch của anh thì đỉnh rồi, em thì bị chậm mất mấy năm nên giờ phải cố gắng bắt kịp.”
Kỳ Á Đông cũng hiểu được, “Đỉnh gì đâu, bề ngoài thôi, chịu khó đủ thời gian là cũng biến thành tiên hết. Anh cũng được hỏi nên mới thế, lãnh đạo chưa hỏi cậu à?”
Châu Kỳ Sâm gật đầu, nói: “Đúng là trước đó sếp Từ có hỏi em rồi, chỉ là không có ép em đổi thôi.”
“Cậu mà không đổi là ông ấy lại phải đi lôi kéo mấy phi công bay mấy trăm giờ bay khác đấy.”
“Sếp Từ bảo em đổi sang tuyến quốc tế là khen ngợi em, là em không biết suy xét, ha ha.” Châu Kỳ Sâm nói đùa.
Kỳ Á Đông thoải mái nói: “Cậu có lý do của cậu, đừng lo lắng vớ vẩn cái này. Anh hỏi được kha khá bên đội bay 320 rồi, cũng nhiều người không muốn đổi đâu, nhiều người cũng lớn tuổi như anh, trong nhà trên có già dưới có trẻ là đều không thích bay tuyến quốc tế, nhưng mà cũng có khối người muốn đổi. Sếp Từ rất quý cậu, suốt ngày nói giới phi công ai mà cũng được như cậu thì ông ấy bớt lo hẳn. Chuyện cuối năm anh sẽ hỏi thăm thử giúp cậu, có lẽ không có vấn đề gì đâu.”
Châu Kỳ Sâm vội vàng cảm ơn anh ta, nói rằng hôm nào đẹp trời thì tan ca đi uống một chén. Vừa dứt lời xong, anh ngước mắt lên đã nhìn thấy Lang Phong.
Châu Kỳ Sâm đúng là có lý do của riêng anh. Cũng không phải là anh chưa từng cân nhắc đến, đương nhiên là 330 ngon xơi, ít tiền nhiều tiền thì bay tuyến quốc tế đều sướng hơn, thế nhưng nếu như anh đổi loại máy bay, giờ lại phải bắt đầu từ con số 0. Còn cả chuyện với Lang Phong nữa, nếu như anh cũng bay tuyến quốc tế, từ nửa tháng đến một tháng anh đều không ở Bắc Kinh, vậy thì chuyện yêu đương của hai người khỏi phải nói luôn. Với lý do này thôi là đã đủ để anh nghênh ngang giữ hướng đi cũ rồi.
Khi Lang Phong hạ cánh xuống Bắc Kinh, y nhìn thấy Châu Kỳ Sâm mặc nguyên cây đen, áo khoác da đen, áo phông đen và quần đen, mũ lưỡi trai cũng màu đen luôn, đang đứng ở cửa nhà ga sân bay nói chuyện với Kỳ Á Đông có bốn vạch trên vai áo. Có lẽ anh cũng thấy y rồi nên giơ tay chào tạm biệt vị cơ trưởng trước mặt.
Lang Phong bèn đi tới gần chào hỏi, trông có phần mất tự nhiên.
Châu Kỳ Sâm thở dài, sau đó hỏi y, “Em uống cà phê không?” Anh biết sau khi bay xong những chuyến bay như thế này, Lang Phong sẽ bị lệch múi giờ, tóm lại y phải gắng gượng không được ngủ cho đến xế chiều, vậy nên y thường uống một ly Double Espresso ngay khi vừa mới hạ cánh. Hình như lúc nào cũng như vậy, anh đã dồn hết sức lực trong suốt mười hai tiếng để chuẩn bị cho đòn tấn công mạnh mẽ, nhưng khi nhìn thấy Lang Phong bằng da bằng thịt, tất cả đều trở nên tan biến, bức tường anh dựng lên trước đó cũng tự sụp đổ.
“Lên xe trước đã, trên đường rồi mua. Em muốn nói chuyện với anh một chút.” Lang Phong nói.
Châu Kỳ Sâm lái xe của mình đến sân bay. Lang Phong nhấc chân ngồi vào, sau đó đưa tay ôm lấy anh. Trong lòng Châu Kỳ Sâm vẫn còn vướng mắc, cho nên cái ôm này cũng rất hời hợt.
“Em biết phải bay chỗ nào chưa?” Anh hỏi.
Lang Phong lặp lại lần nữa, “Bây giờ em vẫn chưa nhận được thông tin, thế nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì lần này... có lẽ là lần cuối cùng em bay chuyến Bắc Kinh. Sáng mai em sẽ nhận được nhiệm vụ của quý mới.”
Châu Kỳ Sâm thở dài, “Anh không tiện đổi chỗ, em cũng biết mà. Đợi năm nay lên được cơ trưởng, về cơ bản thì công ty bảo gì thì anh làm đó, năm nay do phải phẫu thuật... nên lịch trình nửa cuối năm của anh rất căng.”
“Em biết, anh không phải làm gì hết. Em sẽ dùng thời gian rảnh để bay đến Bắc Kinh, đổi tuyến bay chắc là vẫn trong phạm vi châu Á. Em lại lên kế hoạch mới, về lâu về dài mà nói, thật ra vẫn có vài phương án, em có thể đổi...”
Y còn chưa nói xong kế hoạch ba năm, năm năm của bản thân thì đã bị Châu Kỳ Sâm cắt ngang trước, “Chuyện về sau thì nói sau. Anh phải chịu được hết năm nay đã rồi mới tính tiếp.”
Lang Phong sửa lại lời anh, “Không phải 'chịu', phải là cố gắng vượt qua. Chúng ta cùng nhau cố gắng vượt qua.”
“Ừm.”
Lang Phong lại giải thích, “Chúng ta bên nhau thì cũng là đồng đội của nhau.” Đây là lần đầu tiên Châu Kỳ Sâm nghe được sự miêu tả như thế này, cuối cùng lại cảm thấy chuẩn xác một cách khó tin. Người yêu, đầu tiên phải giúp đỡ lẫn nhau, là đôi bạn cùng tiến cùng lùi, cũng giống như đồng đội vậy.
Châu Kỳ Sâm nghiêng mặt sang nhìn Lang Phong, đây là người mà anh từng nhiều lần liếc nhìn khi hai người lướt qua nhau ở sân bay, là người ngồi đối diện khi cả hai hẹn hò khiến anh cảm thấy mọi người xung quanh đều không đủ tốt bằng y, giờ y đang ngồi ngay bên cạnh anh. Lang Phong dường như có một sức quyến rũ nào đó, vậy mà lại khiến anh lần đầu tiên nhận ra hai người họ vô cùng bình đẳng, đều phải trả giá, cũng đều bị rơi vào tình huống khó xử, không ai thích ai hơn, cũng không ai đau khổ hơn ai.
Khi anh khởi động xe lần thứ hai, Lang Phong ngước mắt lên nhìn đường, lúc này y mới để ý một thứ đồ trong xe. Y bèn vươn tay ra, nhéo chiếc máy bay bông trang trí.
Sau khi về đến nhà, cuối cùng Châu Kỳ Sâm thẳng thắn với y, “Thật ra... vốn dĩ anh định... tạo bất ngờ cho em.” Anh nói.
Lang Phong mở to mắt nhìn anh, “Bất ngờ gì cơ?”
Châu Kỳ Sâm nói: “Anh đã mua vé máy bay chuyến về của em, anh muốn đến Amsterdam thăm em, cũng muốn thăm nhà em nữa.”
Lang Phong gọi tên anh, “A Sâm...” Dường như y cũng nhất thời cảm thấy bế tắc, lông mày cau lại, vẻ mặt hết sức áy náy.
Khi đối phương xoắn xuýt thì Châu Kỳ Sâm lại rất thoải mái. Anh nói: “Cho nên khi nhận được cuộc gọi của em, anh thật sự không biết phải làm sao.”
“Sau đó thì sao?”
Châu Kỳ Sâm mỉm cười, sau đó chỉ cái sọt chứa giấy vụn trong góc tường.
Anh không ngờ là, Lang Phong lại ngồi xổm xuống lấy tờ giấy kia ra khỏi sọt.
“Ấy, em đừng...” Trái lại Châu Kỳ Sâm lại không nhìn nổi, “Không phải anh muốn xé vé thật đâu.”
Lang Phong vuốt phẳng tờ giấy đã bị vo lại thành một cục nhăn nhúm, nhìn thấy rõ rành rành hành trình trên đó, còn có cả họ tên và số hộ chiếu của Châu Kỳ Sâm ở trên. Khoảnh khắc ấy, y mới tiêu hóa được toàn bộ sự thật.
“Em thật sự xin lỗi, tin tức của em đến không phải lúc.”
“Tin tức kiểu này đến lúc nào cũng không hay. Thật ra anh rất tán thành cách làm của em, biết sớm thì giải quyết được sớm, tốt lắm.”
Lang Phong gật đầu, trên tay vẫn giữ chặt tờ giấy, “Vé máy bay...”
“Anh vẫn chưa hủy đâu.” Châu Kỳ Sâm nói: “Khi đó anh đã nghĩ, ít nhất phải hỏi em đã.” Nói không chừng em có thể cho anh một đáp án bất ngờ, chuyện này anh muốn chính miệng Lang Phong nói.
Quả nhiên, biểu cảm của Lang Phong sáng sủa hẳn lên, “Em muốn mời anh qua chứ. Trước đó em cũng từng nghĩ đến rồi, nhưng khi ấy anh đang phục hồi, lại thường xuyên phải đi kiểm tra và huấn luyện lại, không tiện đi đâu quá lâu.”
Thật ra dù vé của Châu Kỳ Sâm có bị hủy, với vị trí phi công của Lang Phong, chỉ cần chuyến bay y lái không bị kín chỗ thì y có thể gọi điện cho đồng nghiệp mua vé giúp. Nhưng chuyện y quan tâm không phải tấm vé. Phiếu hành trình bị ném vào thùng rác, nhưng anh ấy vẫn chưa hủy vé, như vậy là đủ rồi.
Châu Kỳ Sâm nói: “Bây giờ thì tiện rồi.” Anh đi tới cởi bỏ đồng phục của Lang Phong, sau đó nói: “Cơ trưởng Lang, chở anh không nào?”
Dù là cãi vã hay lời đường mật, tất cả đều dẫn đến một kết thúc chung. Tối hôm ấy, Châu Kỳ Sâm bị Lang Phong đè lên bàn làm việc làm tình. Vốn dĩ anh muốn nương theo cái danh “cơ trưởng Lang” kia để đè Lang Phong, không ngờ đối phương vẫn còn nhớ rõ rành rành chuyện ai nằm trên lần trước, hai người sờ soạng nhau một trận, dấy lên lửa tình khắp cả người. Lang Phong vẫn rất nghiêm túc với quy tắc mỗi người một lần.
Cuối cùng Châu Kỳ Sâm để Lang Phong thắng. Anh cởi sạch quần áo, người bị đè lên bàn làm việc, Lang Phong kéo tay anh không cho anh cử động, cũng không cho anh động vào cơ thể mình. dương v*t cứng như sắt liên tục giã vào anh hết lần này tới lần khác, lần nào cũng rất sâu, khiến anh sung sướng tột đỉnh.
Chỉ trong vài tiếng đồng hồ mà phiếu xác nhận hành trình bị ném vào sọt rác đã giành lại được cuộc sống mới. Bàn làm việc của Châu Kỳ Sâm đã cũ, bên trên là một chiếc chặn giấy bằng thủy tinh, bên dưới chèn các loại ảnh chụp và thư từ quan trọng với anh. Lang Phong nhấc chiếc chặn giấy lên, đặt phiếu xác nhận hành trình vào. Tờ giấy nhiều nếp nhăn giờ đã phẳng phiu, giống như trái tim của y vậy.
Y nói: “Đừng vứt đi nữa nhé.” Khẩu khí rất mềm mỏng, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định.
Châu Kỳ Sâm đáp một tiếng, sau đó quay đầu lại nói với y, “Tập trung chịch đi.”
Chào đón anh là một đợt tiến công điên cuồng bao phủ khắp mọi tế bào cơ thể và tâm trí của anh.
Khi bay đến Amsterdam, Lang Phong vẫn là đi cửa sau, đổi vé của Châu Kỳ Sâm thành hạng thương gia. Sau chặng đầu tiên dài nhất của chuyến bay, khi đang quá cảnh tại sân bay Charles de Gaulle, đội bay khác tới thay, Lang Phong và hai người cùng đội đi mua cà phê. Lúc đợi hậu cần mặt đất bảo dưỡng máy bay, chỉ cần liếc một cái là y đã nhìn thấy Châu Kỳ Sâm ngồi ở khoang thương gia, bèn vẫy tay gọi anh tới.
Châu Kỳ Sâm vừa mới ngủ một giấc, dù còn buồn ngủ nhưng anh vẫn đứng dậy đi qua ngay. Sau đó Lang Phong đưa cà phê vừa mua trong tay cho anh, rồi dùng tiếng Anh giới thiệu với vài người có ba vạch trên vai áo, “Đây là bạn trai tôi, cũng là phi công. Anh ấy lái 320.”
Ba phi công KLM đều có tóc vàng mắt xanh và cao 1m80 trở lên, lần lượt từng người nhiệt tình bắt tay với anh. Có một người khá thân với Lang Phong mở lời, anh ta bảo trước đó đã nghe nói rồi, không ngờ hôm nay được gặp người thật.
Mấy người họ còn hỏi anh có kế hoạch gì ở Amsterdam chưa. Lang Phong vốn định trả lời, nhưng thấy đối phương hỏi Châu Kỳ Sâm, lời chưa kịp ra khỏi miệng đã nuốt trở lại. Y tủm tỉm cười nhìn anh, lịch sự bảo anh trả lời.
Bây giờ Châu Kỳ Sâm mới cảm ơn bản thân vì đã vượt qua kỳ kiểm tra ICAO cấp bốn, nhờ vậy mà anh đã thành công dùng vốn tiếng Anh tàm tạm nói chuyện được, nói mấy câu giao tiếp hàng ngày cũng không thành vấn đề. Mặc dù anh nói chậm nhưng ý nghĩa vẫn biểu đạt phù hợp.
Sau khi nói chuyện đôi câu, Châu Kỳ Sâm quan sát tình hình trên mặt đất qua cửa sổ là biết bọn Lang Phong sắp phải về khoang máy bay. Anh chào tạm biệt mấy người họ trước, cho đến khi quay trở lại chỗ ngồi, anh vẫn cảm thấy không chân thực, dường như anh vẫn còn trong giấc mộng chưa hề tỉnh lại.
Chính xác mà nói, rất có khả năng anh đã có giấc mơ này khi bay qua Siberia. Trong mơ, Lang Phong đứng bên cạnh người nhà và bạn bè của y, những người khác thì anh nhìn không rõ, nhưng anh nhớ đến dáng vẻ của Giang Oánh và Lang Dật, bọn họ có gương mặt rõ ràng, rõ đến mức dường như nó không phải giấc mơ.
Lang Phong mặc vest, bản thân anh cũng vậy.
“Tiểu Châu à, lâu rồi không gặp đấy. Nghe nói cậu nhập viện phẫu thuật, không sao chứ?”
Khi đến sân bay chờ đón chuyến bay của Lang Phong hạ cánh, Châu Kỳ Sâm đã gặp được kha khá đồng nghiệp, cho dù anh không mặc đồng phục thì vẫn có người nhận ra anh. Anh chào hỏi hai, ba người đi ngang qua, người cuối cùng tên là Kỳ Á Đông, là cơ trưởng A330 của Hàng không Hải Nam, thời gian đến Đại Hưng cũng xêm xêm với Châu Kỳ Sâm. Ban đầu, Kỳ Á Đông còn dẫn anh theo vài lần khi anh còn là cơ phó, sau này khi anh bắt đầu bay một mình, do khác loại máy bay nên hai người không còn bay cùng nhau nữa.
“Không sao ạ, em chỉ lấy tấm thép ra thôi. Anh Á Đông thì sao?” Nhắc đến việc kết bạn, hình như Châu Kỳ Sâm có sức hút kỳ lạ, trong khi huấn luyện, những huấn luyện viên không lớn hơn anh mấy tuổi đều xưng anh gọi em với anh, khi tan ca thì đều kéo anh ra gần đó uống rượu, không uống hết thì đừng hòng về.
Kỳ Á Đông gặp anh thì rất vui, nói: “Anh cũng ổn, con gái anh vừa được hai tuổi, đến cái tuổi dễ thương rồi. Anh bảo, gần đây công ty đang tìm kiếm đội bay 330 mới, cậu có muốn thử thay đổi không? Hai anh em mình cùng bay với nhau thì còn gì bằng.” Trước đây Hàng không Hải Nam đã đặt hàng 24 chiếc Airbus 330-300, do vấn đề tài chính của công ty nên bên Airbus vẫn chưa bàn giao gì, bây giờ vấn đề tài chính đã xử lý xong, nhân viên tổ bay lại điều chỉnh không kịp. Còn hai tháng nữa là máy bay sẽ được chở đến đây từ Pháp, hiện tại công ty đang gấp rút cải tiến máy bay 320 hạng nặng để phù hợp cho việc bay.
“Muốn chứ sao không.” Châu Kỳ Sâm khách sáo, “Nhưng em đang chờ lên cơ trưởng 320 ở đây. Lý lịch của anh thì đỉnh rồi, em thì bị chậm mất mấy năm nên giờ phải cố gắng bắt kịp.”
Kỳ Á Đông cũng hiểu được, “Đỉnh gì đâu, bề ngoài thôi, chịu khó đủ thời gian là cũng biến thành tiên hết. Anh cũng được hỏi nên mới thế, lãnh đạo chưa hỏi cậu à?”
Châu Kỳ Sâm gật đầu, nói: “Đúng là trước đó sếp Từ có hỏi em rồi, chỉ là không có ép em đổi thôi.”
“Cậu mà không đổi là ông ấy lại phải đi lôi kéo mấy phi công bay mấy trăm giờ bay khác đấy.”
“Sếp Từ bảo em đổi sang tuyến quốc tế là khen ngợi em, là em không biết suy xét, ha ha.” Châu Kỳ Sâm nói đùa.
Kỳ Á Đông thoải mái nói: “Cậu có lý do của cậu, đừng lo lắng vớ vẩn cái này. Anh hỏi được kha khá bên đội bay 320 rồi, cũng nhiều người không muốn đổi đâu, nhiều người cũng lớn tuổi như anh, trong nhà trên có già dưới có trẻ là đều không thích bay tuyến quốc tế, nhưng mà cũng có khối người muốn đổi. Sếp Từ rất quý cậu, suốt ngày nói giới phi công ai mà cũng được như cậu thì ông ấy bớt lo hẳn. Chuyện cuối năm anh sẽ hỏi thăm thử giúp cậu, có lẽ không có vấn đề gì đâu.”
Châu Kỳ Sâm vội vàng cảm ơn anh ta, nói rằng hôm nào đẹp trời thì tan ca đi uống một chén. Vừa dứt lời xong, anh ngước mắt lên đã nhìn thấy Lang Phong.
Châu Kỳ Sâm đúng là có lý do của riêng anh. Cũng không phải là anh chưa từng cân nhắc đến, đương nhiên là 330 ngon xơi, ít tiền nhiều tiền thì bay tuyến quốc tế đều sướng hơn, thế nhưng nếu như anh đổi loại máy bay, giờ lại phải bắt đầu từ con số 0. Còn cả chuyện với Lang Phong nữa, nếu như anh cũng bay tuyến quốc tế, từ nửa tháng đến một tháng anh đều không ở Bắc Kinh, vậy thì chuyện yêu đương của hai người khỏi phải nói luôn. Với lý do này thôi là đã đủ để anh nghênh ngang giữ hướng đi cũ rồi.
Khi Lang Phong hạ cánh xuống Bắc Kinh, y nhìn thấy Châu Kỳ Sâm mặc nguyên cây đen, áo khoác da đen, áo phông đen và quần đen, mũ lưỡi trai cũng màu đen luôn, đang đứng ở cửa nhà ga sân bay nói chuyện với Kỳ Á Đông có bốn vạch trên vai áo. Có lẽ anh cũng thấy y rồi nên giơ tay chào tạm biệt vị cơ trưởng trước mặt.
Lang Phong bèn đi tới gần chào hỏi, trông có phần mất tự nhiên.
Châu Kỳ Sâm thở dài, sau đó hỏi y, “Em uống cà phê không?” Anh biết sau khi bay xong những chuyến bay như thế này, Lang Phong sẽ bị lệch múi giờ, tóm lại y phải gắng gượng không được ngủ cho đến xế chiều, vậy nên y thường uống một ly Double Espresso ngay khi vừa mới hạ cánh. Hình như lúc nào cũng như vậy, anh đã dồn hết sức lực trong suốt mười hai tiếng để chuẩn bị cho đòn tấn công mạnh mẽ, nhưng khi nhìn thấy Lang Phong bằng da bằng thịt, tất cả đều trở nên tan biến, bức tường anh dựng lên trước đó cũng tự sụp đổ.
“Lên xe trước đã, trên đường rồi mua. Em muốn nói chuyện với anh một chút.” Lang Phong nói.
Châu Kỳ Sâm lái xe của mình đến sân bay. Lang Phong nhấc chân ngồi vào, sau đó đưa tay ôm lấy anh. Trong lòng Châu Kỳ Sâm vẫn còn vướng mắc, cho nên cái ôm này cũng rất hời hợt.
“Em biết phải bay chỗ nào chưa?” Anh hỏi.
Lang Phong lặp lại lần nữa, “Bây giờ em vẫn chưa nhận được thông tin, thế nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì lần này... có lẽ là lần cuối cùng em bay chuyến Bắc Kinh. Sáng mai em sẽ nhận được nhiệm vụ của quý mới.”
Châu Kỳ Sâm thở dài, “Anh không tiện đổi chỗ, em cũng biết mà. Đợi năm nay lên được cơ trưởng, về cơ bản thì công ty bảo gì thì anh làm đó, năm nay do phải phẫu thuật... nên lịch trình nửa cuối năm của anh rất căng.”
“Em biết, anh không phải làm gì hết. Em sẽ dùng thời gian rảnh để bay đến Bắc Kinh, đổi tuyến bay chắc là vẫn trong phạm vi châu Á. Em lại lên kế hoạch mới, về lâu về dài mà nói, thật ra vẫn có vài phương án, em có thể đổi...”
Y còn chưa nói xong kế hoạch ba năm, năm năm của bản thân thì đã bị Châu Kỳ Sâm cắt ngang trước, “Chuyện về sau thì nói sau. Anh phải chịu được hết năm nay đã rồi mới tính tiếp.”
Lang Phong sửa lại lời anh, “Không phải 'chịu', phải là cố gắng vượt qua. Chúng ta cùng nhau cố gắng vượt qua.”
“Ừm.”
Lang Phong lại giải thích, “Chúng ta bên nhau thì cũng là đồng đội của nhau.” Đây là lần đầu tiên Châu Kỳ Sâm nghe được sự miêu tả như thế này, cuối cùng lại cảm thấy chuẩn xác một cách khó tin. Người yêu, đầu tiên phải giúp đỡ lẫn nhau, là đôi bạn cùng tiến cùng lùi, cũng giống như đồng đội vậy.
Châu Kỳ Sâm nghiêng mặt sang nhìn Lang Phong, đây là người mà anh từng nhiều lần liếc nhìn khi hai người lướt qua nhau ở sân bay, là người ngồi đối diện khi cả hai hẹn hò khiến anh cảm thấy mọi người xung quanh đều không đủ tốt bằng y, giờ y đang ngồi ngay bên cạnh anh. Lang Phong dường như có một sức quyến rũ nào đó, vậy mà lại khiến anh lần đầu tiên nhận ra hai người họ vô cùng bình đẳng, đều phải trả giá, cũng đều bị rơi vào tình huống khó xử, không ai thích ai hơn, cũng không ai đau khổ hơn ai.
Khi anh khởi động xe lần thứ hai, Lang Phong ngước mắt lên nhìn đường, lúc này y mới để ý một thứ đồ trong xe. Y bèn vươn tay ra, nhéo chiếc máy bay bông trang trí.
Sau khi về đến nhà, cuối cùng Châu Kỳ Sâm thẳng thắn với y, “Thật ra... vốn dĩ anh định... tạo bất ngờ cho em.” Anh nói.
Lang Phong mở to mắt nhìn anh, “Bất ngờ gì cơ?”
Châu Kỳ Sâm nói: “Anh đã mua vé máy bay chuyến về của em, anh muốn đến Amsterdam thăm em, cũng muốn thăm nhà em nữa.”
Lang Phong gọi tên anh, “A Sâm...” Dường như y cũng nhất thời cảm thấy bế tắc, lông mày cau lại, vẻ mặt hết sức áy náy.
Khi đối phương xoắn xuýt thì Châu Kỳ Sâm lại rất thoải mái. Anh nói: “Cho nên khi nhận được cuộc gọi của em, anh thật sự không biết phải làm sao.”
“Sau đó thì sao?”
Châu Kỳ Sâm mỉm cười, sau đó chỉ cái sọt chứa giấy vụn trong góc tường.
Anh không ngờ là, Lang Phong lại ngồi xổm xuống lấy tờ giấy kia ra khỏi sọt.
“Ấy, em đừng...” Trái lại Châu Kỳ Sâm lại không nhìn nổi, “Không phải anh muốn xé vé thật đâu.”
Lang Phong vuốt phẳng tờ giấy đã bị vo lại thành một cục nhăn nhúm, nhìn thấy rõ rành rành hành trình trên đó, còn có cả họ tên và số hộ chiếu của Châu Kỳ Sâm ở trên. Khoảnh khắc ấy, y mới tiêu hóa được toàn bộ sự thật.
“Em thật sự xin lỗi, tin tức của em đến không phải lúc.”
“Tin tức kiểu này đến lúc nào cũng không hay. Thật ra anh rất tán thành cách làm của em, biết sớm thì giải quyết được sớm, tốt lắm.”
Lang Phong gật đầu, trên tay vẫn giữ chặt tờ giấy, “Vé máy bay...”
“Anh vẫn chưa hủy đâu.” Châu Kỳ Sâm nói: “Khi đó anh đã nghĩ, ít nhất phải hỏi em đã.” Nói không chừng em có thể cho anh một đáp án bất ngờ, chuyện này anh muốn chính miệng Lang Phong nói.
Quả nhiên, biểu cảm của Lang Phong sáng sủa hẳn lên, “Em muốn mời anh qua chứ. Trước đó em cũng từng nghĩ đến rồi, nhưng khi ấy anh đang phục hồi, lại thường xuyên phải đi kiểm tra và huấn luyện lại, không tiện đi đâu quá lâu.”
Thật ra dù vé của Châu Kỳ Sâm có bị hủy, với vị trí phi công của Lang Phong, chỉ cần chuyến bay y lái không bị kín chỗ thì y có thể gọi điện cho đồng nghiệp mua vé giúp. Nhưng chuyện y quan tâm không phải tấm vé. Phiếu hành trình bị ném vào thùng rác, nhưng anh ấy vẫn chưa hủy vé, như vậy là đủ rồi.
Châu Kỳ Sâm nói: “Bây giờ thì tiện rồi.” Anh đi tới cởi bỏ đồng phục của Lang Phong, sau đó nói: “Cơ trưởng Lang, chở anh không nào?”
Dù là cãi vã hay lời đường mật, tất cả đều dẫn đến một kết thúc chung. Tối hôm ấy, Châu Kỳ Sâm bị Lang Phong đè lên bàn làm việc làm tình. Vốn dĩ anh muốn nương theo cái danh “cơ trưởng Lang” kia để đè Lang Phong, không ngờ đối phương vẫn còn nhớ rõ rành rành chuyện ai nằm trên lần trước, hai người sờ soạng nhau một trận, dấy lên lửa tình khắp cả người. Lang Phong vẫn rất nghiêm túc với quy tắc mỗi người một lần.
Cuối cùng Châu Kỳ Sâm để Lang Phong thắng. Anh cởi sạch quần áo, người bị đè lên bàn làm việc, Lang Phong kéo tay anh không cho anh cử động, cũng không cho anh động vào cơ thể mình. dương v*t cứng như sắt liên tục giã vào anh hết lần này tới lần khác, lần nào cũng rất sâu, khiến anh sung sướng tột đỉnh.
Chỉ trong vài tiếng đồng hồ mà phiếu xác nhận hành trình bị ném vào sọt rác đã giành lại được cuộc sống mới. Bàn làm việc của Châu Kỳ Sâm đã cũ, bên trên là một chiếc chặn giấy bằng thủy tinh, bên dưới chèn các loại ảnh chụp và thư từ quan trọng với anh. Lang Phong nhấc chiếc chặn giấy lên, đặt phiếu xác nhận hành trình vào. Tờ giấy nhiều nếp nhăn giờ đã phẳng phiu, giống như trái tim của y vậy.
Y nói: “Đừng vứt đi nữa nhé.” Khẩu khí rất mềm mỏng, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định.
Châu Kỳ Sâm đáp một tiếng, sau đó quay đầu lại nói với y, “Tập trung chịch đi.”
Chào đón anh là một đợt tiến công điên cuồng bao phủ khắp mọi tế bào cơ thể và tâm trí của anh.
Khi bay đến Amsterdam, Lang Phong vẫn là đi cửa sau, đổi vé của Châu Kỳ Sâm thành hạng thương gia. Sau chặng đầu tiên dài nhất của chuyến bay, khi đang quá cảnh tại sân bay Charles de Gaulle, đội bay khác tới thay, Lang Phong và hai người cùng đội đi mua cà phê. Lúc đợi hậu cần mặt đất bảo dưỡng máy bay, chỉ cần liếc một cái là y đã nhìn thấy Châu Kỳ Sâm ngồi ở khoang thương gia, bèn vẫy tay gọi anh tới.
Châu Kỳ Sâm vừa mới ngủ một giấc, dù còn buồn ngủ nhưng anh vẫn đứng dậy đi qua ngay. Sau đó Lang Phong đưa cà phê vừa mua trong tay cho anh, rồi dùng tiếng Anh giới thiệu với vài người có ba vạch trên vai áo, “Đây là bạn trai tôi, cũng là phi công. Anh ấy lái 320.”
Ba phi công KLM đều có tóc vàng mắt xanh và cao 1m80 trở lên, lần lượt từng người nhiệt tình bắt tay với anh. Có một người khá thân với Lang Phong mở lời, anh ta bảo trước đó đã nghe nói rồi, không ngờ hôm nay được gặp người thật.
Mấy người họ còn hỏi anh có kế hoạch gì ở Amsterdam chưa. Lang Phong vốn định trả lời, nhưng thấy đối phương hỏi Châu Kỳ Sâm, lời chưa kịp ra khỏi miệng đã nuốt trở lại. Y tủm tỉm cười nhìn anh, lịch sự bảo anh trả lời.
Bây giờ Châu Kỳ Sâm mới cảm ơn bản thân vì đã vượt qua kỳ kiểm tra ICAO cấp bốn, nhờ vậy mà anh đã thành công dùng vốn tiếng Anh tàm tạm nói chuyện được, nói mấy câu giao tiếp hàng ngày cũng không thành vấn đề. Mặc dù anh nói chậm nhưng ý nghĩa vẫn biểu đạt phù hợp.
Sau khi nói chuyện đôi câu, Châu Kỳ Sâm quan sát tình hình trên mặt đất qua cửa sổ là biết bọn Lang Phong sắp phải về khoang máy bay. Anh chào tạm biệt mấy người họ trước, cho đến khi quay trở lại chỗ ngồi, anh vẫn cảm thấy không chân thực, dường như anh vẫn còn trong giấc mộng chưa hề tỉnh lại.
Chính xác mà nói, rất có khả năng anh đã có giấc mơ này khi bay qua Siberia. Trong mơ, Lang Phong đứng bên cạnh người nhà và bạn bè của y, những người khác thì anh nhìn không rõ, nhưng anh nhớ đến dáng vẻ của Giang Oánh và Lang Dật, bọn họ có gương mặt rõ ràng, rõ đến mức dường như nó không phải giấc mơ.
Lang Phong mặc vest, bản thân anh cũng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.