Chương 31
Larivegauche
29/05/2024
⋆。゚︎。︎⋆。 ゚ ゚。⋆
“Anh đừng nhìn điện thoại nữa.” Lần thứ ba Lang Dật gọi ông anh trai yêu dấu Lang Phong, “Khó khăn lắm em mới làm omelette một lần, tỷ lệ thành công chỉ có 50% thôi đấy, anh tập trung chút đi. Không phải ai cũng được nếm thử tay nghề của em đâu.”
“Hả, sorry, anh xem nốt lần cuối rồi qua đây.” Sau khi hạ cánh xuống Munich, Lang Phong mới phát hiện có cuộc gọi nhỡ từ Châu Kỳ Sâm. Khi đó y còn đang bận bên ngoài, qua một ngày đầu tắt mặt tối thì mới gọi lại được cho anh, nhưng sau đó y không gọi được cuộc nào cả.
Hôm đó y rời khỏi nhà Châu Kỳ Sâm từ sớm, đổi chuyến bay cùng ngày trở về Amsterdam. Y đã lên máy bay từ sớm, điện thoại cũng đổi sang chế độ máy bay nên không nhận được bất kỳ một thông tin nào từ mạng xã hội. Y muốn đọc sách để tĩnh tâm, nhưng y lật vài trang mãi mà không đọc nổi, trong đầu cứ nhiều lần nhớ đến biểu cảm của Châu Kỳ Sâm khi anh đứng ở cửa nhà, hỏi y có muốn ở lại thêm một tối không.
Y đi rất dứt khoát, đương nhiên là có ích trong việc khiến cả hai bình tĩnh lại. Thế nhưng ở góc nhìn của Châu Kỳ Sâm, chỉ sợ chuyện này lại khiến anh cảm thấy giống buổi tối y muốn cắt đứt quan hệ với anh ở Duyệt Quốc. Đây đều là bản thân Lang Phong đơn phương quyết đoán, không nghĩ đến cảm xúc của anh. Bây giờ y nghĩ lại mới nhận ra, tối hôm trước y không nên đi. Có thể nói so với bất kỳ ai khác, ít nhất là so với những người tình cũ của Châu Kỳ Sâm thì y hiểu con người anh hơn cả. Y nên ở lại một lát, dù chỉ là đơn thuần ngủ cùng anh một buổi tối cũng tốt.
Hiểu ra điểm này, gánh nặng trong lòng y trở nên nhẹ bẫng, y muốn gọi điện xin lỗi anh, tiện thể hỏi anh hồi phục thế nào rồi. Thế nhưng Châu Kỳ Sâm nhất định không chịu nghe điện thoại của y, dĩ nhiên là tâm tư Lang Phong không ở trước mắt mà đã trôi ra vạn dặm bên ngoài rồi. Lang Dật hiếm khi đến căn hộ ở Amsterdam của y, mà tới rồi thì hiếm khi lại thấy Lang Phong mất tập trung. Y giúp em gái thái rau trong bếp, thái được hai nhát đã rửa tay chạy ra phòng khách nhìn điện thoại.
“Anh đang chờ điện thoại à?” Lang Dật hỏi.
“Ừ.”
“Cãi nhau à?”
Lang Phong thở dài, sau đó gật đầu nói: “Ừ.”
Lang Dật hỏi y, “Sao vậy?”
Lang Phong suy nghĩ, nói: “Sau khi anh ấy đi làm lại, bọn anh gặp nhau quá ít. Tháng trước... chỉ gặp nhau có hai lần. Ba buổi tối, bốn ngày.”
“Đúng là khó thật.” Lang Dật nói: “Anh vất vả rồi.”
“Là anh ấy vất vả, về mặt thời gian mà nói, gần như hôm nào nếu không phải bay thì anh ấy sẽ nghỉ ngơi, sau khi nghỉ ngơi mười tiếng xong thì lại cất cánh.”
Lang Dật nhìn y đầy thông cảm, “Evan, em phát hiện ra người nào anh thích cũng là người tham công tiếc việc.” Người yêu cũ của y là một giám đốc ngân hàng chưa come out, quốc tịch Đức, lúc đó công việc của đối phương rất bận rộn, thiếu mỗi điều phải đặt trước lịch nếu muốn hẹn hò hay làm tình với hắn. Lang Phong chia tay hắn, dĩ nhiên việc hắn không come out là nguyên nhân chủ yếu, nhưng cũng có thêm cả vấn đề thời gian nữa. Hai người đều quá bận rộn, đối phương không thể dành ra lượng thời gian và tâm sức để vun đắp cho một mối quan hệ không thể công khai.
Thế nhưng vấn đề y gặp phải bây giờ cũng không hoàn toàn tương tự.
“Anh ấy không phải... kiểu như Sebastian, không phải nghiện công việc vì bản thân. Anh ấy đang nỗ lực cố gắng vì mục tiêu khác.”
“Đây không phải chuyện đáng ngưỡng mộ cho lắm. Anh kể trước đây anh ấy là phi công lái máy bay chiến đấu, giờ đổi nghề phải không?”
“Tàu sân bay.” Lang Phong sửa lại lời cô, “Theo lý thuyết thì đúng, nhưng mà...”
“Anh không tán thành mục tiêu này cho lắm.”
Lang Phong nhìn em gái mình, sau đó gật đầu, “Vẫn là em hiểu anh.”
Lang Dật nói: “Cuộc đời của anh ấy mà, cuối cùng vẫn phải để anh ấy lựa chọn.”
“Cho nên anh vẫn luôn rất tôn trọng anh ấy, anh chưa từng phản đối gì, cũng chưa từng bày tỏ ý kiến về việc này. Thế nhưng liên quan đến chuyện yêu đương của bọn anh...”
Lang Dật nhìn y.
“Sao thế? Anh có quyền lên tiếng nói thẳng mà.”
“Evan, anh đồng ý một chuyện, tán thành một chuyện, thích một chuyện hay ghét chuyện nào đó, thật ra chẳng cần anh phải nói thẳng. Thái độ của anh đều viết thẳng hết ngoài mặt rồi, anh cho rằng mình đã giấu được, nhưng thật ra... với đối phương mà nói, họ đã nhận được tín hiệu này rồi. Anh vẫn luôn như vậy.”
Lang Phong đặt dao nĩa xuống. Bây giờ y mới nhận ra, lần nào Châu Kỳ Sâm cũng cắt ngang lời y trong điện thoại, có lẽ anh đoán được y muốn nói gì. Đơn giản là “Sao em phải làm vậy?”, hoặc là “Đáng không?“.
Lang Phong tưởng cô nói xong rồi, bèn định mở miệng: “Anh...”
Lang Dật vẫn chưa nói hết, “À, còn nữa. Cho dù anh không trực tiếp bày tỏ thái độ, nhưng chỉ nhìn thôi em cũng có thể cảm nhận được. Cái này em có thể nói cho anh biết——Cảm giác khi bị anh phủ nhận không hay chút nào.”
Lang Phong cúi đầu trầm tư.
Hồi Lang Dật học đại học, mùa hè trước khi sang năm tư, cô không tìm kiếm một dự án nghiên cứu nào cả, chỉ muốn xách balo lên đi du lịch Nam Á cùng anh bạn trai mới quen ở trường đại học. Khi đó Lang Nhậm Ninh và Lang Phong đều không đồng ý, thậm chí Lang Nhậm Ninh còn không muốn cho cô tiền nữa, cuối cùng Giang Oánh lén lút cho cô tiền để đi. Giang Oánh tiền trảm hậu tấu rồi mới thuyết phục Lang Nhậm Ninh, cuối cùng cả gia đình chỉ có mình Lang Phong không đồng ý. Lúc y ra sân bay đón Lang Dật về nhà, hai anh em cứ cãi cọ, cuối cùng Lang Dật bảo Lang Phong thả cô ở ga tàu điện ngầm, cô khăng khăng đòi tự xách túi lớn túi nhỏ về nhà.
Cũng không thể nói rõ ràng được rằng bao nhiêu phần là do trùng hợp ngẫu nhiên, bao nhiêu phần là do học hỏi sau này, tính cách Lang Phong giống bố y, nghiêm túc cẩn thận, còn Lang Dật thì giống Giang Oánh, lãng mạn sôi nổi. Đa số tình huống bọn họ sẽ bổ khuyết cho nhau, cũng có đôi lúc vì vậy mà xung đột tư tưởng.
“Do anh là anh trai em à? Anh lớn hơn em vài tuổi?” Lang Phong hỏi.
“Không phải.” Lang Dật nói: “Bởi vì anh là người em để tâm. Bị chính người mình quan tâm phủ nhận, cảm giác ấy khiến em rất khó chịu.”
“Anh xin lỗi...” Lang Phong đi tới trao cho cô cái ôm.
Lang Dật nói: “Em không sao đâu, đều qua rồi, chúng ta cũng từng nhắc đến chuyện này rồi. Em biết anh thương em mà, chúng ta mãi mãi là người một nhà.”
“Nhưng mà anh...” Lang Phong đứng dậy, cuối cùng vẫn chưa nói xong.
Kế hoạch ban đầu của Lang Dật vốn không phải ở căn hộ của y ở Amsterdam, do Lang Phong về sớm một ngày nên hai người mới trùng hợp có một ngày ở cùng nhau. Sáng hôm sau cô về Pháp, bình thường mà nói Lang Phong sẽ lái xe đưa cô ra trạm tàu hỏa.
Phía trước trạm tàu hỏa không được đỗ xe, cho nên Lang Phong hay thả cô xuống trước ở đầu đường, sau đó lặng lẽ lái xe xuôi theo dòng xe phía trước. Lang Dật cũng biết anh trai luôn lái xe theo sau mình, cách một đoạn còn quay đầu lại cười vẫy tay với y. Cuối cùng đến cửa trạm tàu, cô biến mất không còn tăm hơi.
Lang Phong lại nhớ đến lần hai anh em cãi nhau sau khi y đi đón em gái mấy năm trước. Lang Dật cũng là người háo thắng, khi đó hai người họ xung đột ầm ĩ, cô nhấc chân đòi xuống xe. Lang Phong luôn tôn trọng ý kiến của em gái, cũng không ép cô mà cứ để cô xuống. Nhưng y lại không yên tâm để em gái nửa đêm nửa hôm về nhà một mình, thế là y cứ lái xe bám theo cả đường.
Cuối cùng, Lang Phong đi theo với tốc độ chậm hơn cả máy bay chở khách lăn bánh, mất hơn hai mươi phút mới đến dưới chân tòa nhà của Lang Dật, lúc này y mới có thể yên tâm quay xe đi. Nhưng tình cờ sao đúng lúc này, Lang Dật cũng quay đầu lại. Hình như khi ấy hai anh em vô cùng ăn ý, Lang Dật biết rõ anh trai vẫn luôn ở đó, rồi sau đó cô lại quay về. Lang Phong hạ cửa sổ xe xuống, chỉ nghe thấy Lang Dật bình thản nói: “Lên nhà tâm sự không?”
Từ một góc độ nào đó mà nói, Lang Dật luôn biết y ởđó.
“Anh đừng nhìn điện thoại nữa.” Lần thứ ba Lang Dật gọi ông anh trai yêu dấu Lang Phong, “Khó khăn lắm em mới làm omelette một lần, tỷ lệ thành công chỉ có 50% thôi đấy, anh tập trung chút đi. Không phải ai cũng được nếm thử tay nghề của em đâu.”
“Hả, sorry, anh xem nốt lần cuối rồi qua đây.” Sau khi hạ cánh xuống Munich, Lang Phong mới phát hiện có cuộc gọi nhỡ từ Châu Kỳ Sâm. Khi đó y còn đang bận bên ngoài, qua một ngày đầu tắt mặt tối thì mới gọi lại được cho anh, nhưng sau đó y không gọi được cuộc nào cả.
Hôm đó y rời khỏi nhà Châu Kỳ Sâm từ sớm, đổi chuyến bay cùng ngày trở về Amsterdam. Y đã lên máy bay từ sớm, điện thoại cũng đổi sang chế độ máy bay nên không nhận được bất kỳ một thông tin nào từ mạng xã hội. Y muốn đọc sách để tĩnh tâm, nhưng y lật vài trang mãi mà không đọc nổi, trong đầu cứ nhiều lần nhớ đến biểu cảm của Châu Kỳ Sâm khi anh đứng ở cửa nhà, hỏi y có muốn ở lại thêm một tối không.
Y đi rất dứt khoát, đương nhiên là có ích trong việc khiến cả hai bình tĩnh lại. Thế nhưng ở góc nhìn của Châu Kỳ Sâm, chỉ sợ chuyện này lại khiến anh cảm thấy giống buổi tối y muốn cắt đứt quan hệ với anh ở Duyệt Quốc. Đây đều là bản thân Lang Phong đơn phương quyết đoán, không nghĩ đến cảm xúc của anh. Bây giờ y nghĩ lại mới nhận ra, tối hôm trước y không nên đi. Có thể nói so với bất kỳ ai khác, ít nhất là so với những người tình cũ của Châu Kỳ Sâm thì y hiểu con người anh hơn cả. Y nên ở lại một lát, dù chỉ là đơn thuần ngủ cùng anh một buổi tối cũng tốt.
Hiểu ra điểm này, gánh nặng trong lòng y trở nên nhẹ bẫng, y muốn gọi điện xin lỗi anh, tiện thể hỏi anh hồi phục thế nào rồi. Thế nhưng Châu Kỳ Sâm nhất định không chịu nghe điện thoại của y, dĩ nhiên là tâm tư Lang Phong không ở trước mắt mà đã trôi ra vạn dặm bên ngoài rồi. Lang Dật hiếm khi đến căn hộ ở Amsterdam của y, mà tới rồi thì hiếm khi lại thấy Lang Phong mất tập trung. Y giúp em gái thái rau trong bếp, thái được hai nhát đã rửa tay chạy ra phòng khách nhìn điện thoại.
“Anh đang chờ điện thoại à?” Lang Dật hỏi.
“Ừ.”
“Cãi nhau à?”
Lang Phong thở dài, sau đó gật đầu nói: “Ừ.”
Lang Dật hỏi y, “Sao vậy?”
Lang Phong suy nghĩ, nói: “Sau khi anh ấy đi làm lại, bọn anh gặp nhau quá ít. Tháng trước... chỉ gặp nhau có hai lần. Ba buổi tối, bốn ngày.”
“Đúng là khó thật.” Lang Dật nói: “Anh vất vả rồi.”
“Là anh ấy vất vả, về mặt thời gian mà nói, gần như hôm nào nếu không phải bay thì anh ấy sẽ nghỉ ngơi, sau khi nghỉ ngơi mười tiếng xong thì lại cất cánh.”
Lang Dật nhìn y đầy thông cảm, “Evan, em phát hiện ra người nào anh thích cũng là người tham công tiếc việc.” Người yêu cũ của y là một giám đốc ngân hàng chưa come out, quốc tịch Đức, lúc đó công việc của đối phương rất bận rộn, thiếu mỗi điều phải đặt trước lịch nếu muốn hẹn hò hay làm tình với hắn. Lang Phong chia tay hắn, dĩ nhiên việc hắn không come out là nguyên nhân chủ yếu, nhưng cũng có thêm cả vấn đề thời gian nữa. Hai người đều quá bận rộn, đối phương không thể dành ra lượng thời gian và tâm sức để vun đắp cho một mối quan hệ không thể công khai.
Thế nhưng vấn đề y gặp phải bây giờ cũng không hoàn toàn tương tự.
“Anh ấy không phải... kiểu như Sebastian, không phải nghiện công việc vì bản thân. Anh ấy đang nỗ lực cố gắng vì mục tiêu khác.”
“Đây không phải chuyện đáng ngưỡng mộ cho lắm. Anh kể trước đây anh ấy là phi công lái máy bay chiến đấu, giờ đổi nghề phải không?”
“Tàu sân bay.” Lang Phong sửa lại lời cô, “Theo lý thuyết thì đúng, nhưng mà...”
“Anh không tán thành mục tiêu này cho lắm.”
Lang Phong nhìn em gái mình, sau đó gật đầu, “Vẫn là em hiểu anh.”
Lang Dật nói: “Cuộc đời của anh ấy mà, cuối cùng vẫn phải để anh ấy lựa chọn.”
“Cho nên anh vẫn luôn rất tôn trọng anh ấy, anh chưa từng phản đối gì, cũng chưa từng bày tỏ ý kiến về việc này. Thế nhưng liên quan đến chuyện yêu đương của bọn anh...”
Lang Dật nhìn y.
“Sao thế? Anh có quyền lên tiếng nói thẳng mà.”
“Evan, anh đồng ý một chuyện, tán thành một chuyện, thích một chuyện hay ghét chuyện nào đó, thật ra chẳng cần anh phải nói thẳng. Thái độ của anh đều viết thẳng hết ngoài mặt rồi, anh cho rằng mình đã giấu được, nhưng thật ra... với đối phương mà nói, họ đã nhận được tín hiệu này rồi. Anh vẫn luôn như vậy.”
Lang Phong đặt dao nĩa xuống. Bây giờ y mới nhận ra, lần nào Châu Kỳ Sâm cũng cắt ngang lời y trong điện thoại, có lẽ anh đoán được y muốn nói gì. Đơn giản là “Sao em phải làm vậy?”, hoặc là “Đáng không?“.
Lang Phong tưởng cô nói xong rồi, bèn định mở miệng: “Anh...”
Lang Dật vẫn chưa nói hết, “À, còn nữa. Cho dù anh không trực tiếp bày tỏ thái độ, nhưng chỉ nhìn thôi em cũng có thể cảm nhận được. Cái này em có thể nói cho anh biết——Cảm giác khi bị anh phủ nhận không hay chút nào.”
Lang Phong cúi đầu trầm tư.
Hồi Lang Dật học đại học, mùa hè trước khi sang năm tư, cô không tìm kiếm một dự án nghiên cứu nào cả, chỉ muốn xách balo lên đi du lịch Nam Á cùng anh bạn trai mới quen ở trường đại học. Khi đó Lang Nhậm Ninh và Lang Phong đều không đồng ý, thậm chí Lang Nhậm Ninh còn không muốn cho cô tiền nữa, cuối cùng Giang Oánh lén lút cho cô tiền để đi. Giang Oánh tiền trảm hậu tấu rồi mới thuyết phục Lang Nhậm Ninh, cuối cùng cả gia đình chỉ có mình Lang Phong không đồng ý. Lúc y ra sân bay đón Lang Dật về nhà, hai anh em cứ cãi cọ, cuối cùng Lang Dật bảo Lang Phong thả cô ở ga tàu điện ngầm, cô khăng khăng đòi tự xách túi lớn túi nhỏ về nhà.
Cũng không thể nói rõ ràng được rằng bao nhiêu phần là do trùng hợp ngẫu nhiên, bao nhiêu phần là do học hỏi sau này, tính cách Lang Phong giống bố y, nghiêm túc cẩn thận, còn Lang Dật thì giống Giang Oánh, lãng mạn sôi nổi. Đa số tình huống bọn họ sẽ bổ khuyết cho nhau, cũng có đôi lúc vì vậy mà xung đột tư tưởng.
“Do anh là anh trai em à? Anh lớn hơn em vài tuổi?” Lang Phong hỏi.
“Không phải.” Lang Dật nói: “Bởi vì anh là người em để tâm. Bị chính người mình quan tâm phủ nhận, cảm giác ấy khiến em rất khó chịu.”
“Anh xin lỗi...” Lang Phong đi tới trao cho cô cái ôm.
Lang Dật nói: “Em không sao đâu, đều qua rồi, chúng ta cũng từng nhắc đến chuyện này rồi. Em biết anh thương em mà, chúng ta mãi mãi là người một nhà.”
“Nhưng mà anh...” Lang Phong đứng dậy, cuối cùng vẫn chưa nói xong.
Kế hoạch ban đầu của Lang Dật vốn không phải ở căn hộ của y ở Amsterdam, do Lang Phong về sớm một ngày nên hai người mới trùng hợp có một ngày ở cùng nhau. Sáng hôm sau cô về Pháp, bình thường mà nói Lang Phong sẽ lái xe đưa cô ra trạm tàu hỏa.
Phía trước trạm tàu hỏa không được đỗ xe, cho nên Lang Phong hay thả cô xuống trước ở đầu đường, sau đó lặng lẽ lái xe xuôi theo dòng xe phía trước. Lang Dật cũng biết anh trai luôn lái xe theo sau mình, cách một đoạn còn quay đầu lại cười vẫy tay với y. Cuối cùng đến cửa trạm tàu, cô biến mất không còn tăm hơi.
Lang Phong lại nhớ đến lần hai anh em cãi nhau sau khi y đi đón em gái mấy năm trước. Lang Dật cũng là người háo thắng, khi đó hai người họ xung đột ầm ĩ, cô nhấc chân đòi xuống xe. Lang Phong luôn tôn trọng ý kiến của em gái, cũng không ép cô mà cứ để cô xuống. Nhưng y lại không yên tâm để em gái nửa đêm nửa hôm về nhà một mình, thế là y cứ lái xe bám theo cả đường.
Cuối cùng, Lang Phong đi theo với tốc độ chậm hơn cả máy bay chở khách lăn bánh, mất hơn hai mươi phút mới đến dưới chân tòa nhà của Lang Dật, lúc này y mới có thể yên tâm quay xe đi. Nhưng tình cờ sao đúng lúc này, Lang Dật cũng quay đầu lại. Hình như khi ấy hai anh em vô cùng ăn ý, Lang Dật biết rõ anh trai vẫn luôn ở đó, rồi sau đó cô lại quay về. Lang Phong hạ cửa sổ xe xuống, chỉ nghe thấy Lang Dật bình thản nói: “Lên nhà tâm sự không?”
Từ một góc độ nào đó mà nói, Lang Dật luôn biết y ởđó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.