Tâm Bệnh Là Em

Chương 12: Cảnh Cáo

Hương Trư Cách Cách

03/11/2021

Chuyện nhỏ là đi uống trà sữa?

Yến Cẩm Ngôn hạ mi mắt, khóe miệng khẽ cong lên, ý cười châm chọc hiện rõ.

Nhưng mà sự biến hoá trên khuôn mặt anh nữ sinh cũng không có chú ý tới, còn đang tiếp tục nói: “Thật ra tôi không có ác ý với cậu.”

“Chỉ là cảm thấy cậu trông khá đẹp, muốn… làm bạn bè với cậu.”

Cô ta nhấn mạnh mấy chữ “làm bạn bè”, ngữ khí có vài phần ái muội.

Không chỉ có thế, Triệu Nghiên còn liếc mắt nhìn xem xung quanh có ai đang chú ý đến chỗ cô ta hay không, sau đó mới cúi người xuống ghé bên tai Yến Cẩm Ngôn.

Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng ở bên tai anh: “Tôi lại cho cậu một cơ hội nhé, thế nào?”

“Hôm nay sau khi tan học, cùng tôi tới quán trà sữa đối diện ngồi chơi một lúc?"

Giọng nói cô ta mang theo ý cười cùng vài phần chắc chắn.

Giống như Yến Cẩm Ngôn sẽ đồng ý với cô ta, vô cùng tự tin.

Cái người tên Trần Tú kia thực sự khiến người khác thấy sợ hãi.

Có người như vậy chống lưng, người bình thường cơ bản sẽ không dám từ chối Triệu Nghiên.

Nên Triệu Nghiên cho rằng, Yến Cẩm Ngôn chắc chắn sẽ đồng ý, nào ngờ nam sinh lại ngước mắt lên nhìn cô ta, môi mỏng khẽ nhấp: "Không rảnh."

Dứt lời, Yến Cẩm Ngôn di chuyển xe lăn muốn vòng qua cô ta tiến vào phòng học.

Cô ta ngây ngốc một hồi mới lấy lại tinh thần, đuổi theo vào lớp của anh.

“Yến Cẩm Ngôn, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”

Triệu Nghiên có chút thiếu kiên nhẫn, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra tia tàn nhẫn: “Cậu không sợ tôi sẽ nói với Trần Tú lần nữa sao?"

Xe lăn từ đi vào, đi qua các bàn học khác, Yến Cẩm Ngôn về tới vị trí của chính mình.

Biểu tình đạm bạc đối lập với vẻ tức giận đến sôi máu của Triệu Nghiên.

Mở cặp lấy sách vở ra, Yến Cẩm Ngôn không tính để ý đến cô ta.

Anh đã ứng phó với không ít nữ sinh lì lợm mặt dày như Triệu Nghiên, cách tốt nhất là không cần để ý, trực tiếp làm ngơ.

Tuyệt đối không cho đối phương một chút hy vọng, dần dần tâm tư xao động của đám người đó sẽ lắng xuống, nghĩ kĩ rồi biết khó mà lui, buông tha cho anh.

Bị làm lơ tuyệt đối là thảm nhất, không cho một chút hy vọng cùng mặt mũi.

Hiển nhiên, sự lạnh nhạt làm lơ cô ta của Yến Cẩm Ngôn đã làm tổn thương lòng tự trọng của cô ta, Triệu Nghiên mở miệng tàn nhẫn nói: "Được, cậu chờ đó cho tôi.”

“Sau này lúc đi học nhớ cẩn thận một chút."

Triệu Nghiên nghiến răng nghiến lợi, cảnh cáo Yến Cẩm Ngôn xong, cô ta căm giận xoay người, đi ra khỏi lớp học.



Kết quả đụng phải Tần Tang vừa lúc cũng đang tiến vào.

Triệu Nghiên bị đau, mắt cũng không nâng, trực tiếp mắng: “Con mẹ nó, mắt để sau ót à, không muốn sống nữa đúng không?”

Người bị đâm đến đau - Tần Tang: “???”

Chờ cô tập trung nhìn về phía trước, thấy rõ gương mặt của Triệu Nghiên, Tần Tang nhướn mày, bước chân lui về sau một ít, trực tiếp duỗi tay chống ở khung cửa, ngăn cản đường đi của đối phương.

Triệu Nghiên nâng mí mắt, lại giận dữ trừng lớn mắt, “ Cút ——” xa một chút…

Lời mắng chưa thốt ra đã bị nghẹn ở cổ.

Một lát sau, Triệu Nghiên thu liễm một ít, giọng nói vẫn không vui: “Tần Tang, đừng tưởng rằng có Tô Diệp bảo vệ, tôi sẽ không làm gì cô.”

Tần Tang nhìn cô ta trong chốc lát, trực tiếp lướt qua đề tài vừa rồi, hỏi: “ Cô tới lớp chúng tôi làm gì?”

Hỏi xong, cô cũng không cho đối phương thời gian trả lời, cười cười nói tiếp: “Tìm Yến Cẩm Ngôn đúng không?”

Lần này đổi lại là Triệu Nghiên phát ngốc tập hai.

Cô ta mở to cặp mắt nhìn Tần Tang, miệng mở ra một nửa, đang định nói gì đó.

Nhưng lần nữa bị Tần Tang nói trước “Trần Tú nói cho tôi biết rồi.”

Trần Tú nói, hắn ta sở dĩ tìm Yến Cẩm Ngôn gây phiền toái là bởi vì Triệu Nghiên nói cho hắn rằng, lớp 11 có học sinh mới tới, vẫn luôn dây dưa không dứt với Triệu Nghiên.

Mà học sinh lớp 11 vừa mới tới này chính là Yến Cẩm Ngôn.

Cho nên Trần Tú mới mang theo mấy người anh em của hắn ta tới, định dạy dỗ hù doạ Yến Cẩm Ngôn một trận.

Trần Tú còn giải thích với Tần Tang rằng, hắn ta biết hai chân Yến Cẩm Ngôn bị tàn tật, nên không nghĩ sẽ đánh Yến Cẩm Ngôn thật.

Chỉ là muốn hù dọa Yến Cẩm Ngôn, cảnh cáo anh sau này cách xa Triệu Nghiên ra một chút, chỉ đơn giản vậy thôi.

Lời nói Trần Tú thành khẩn, tất nhiên Tần Tang tin tưởng.

Nhưng hắn ta nói Yến Cẩm Ngôn dây dưa không dứt với Triệu Nghiên, Tần Tang đương nhiên không tin.

Không vì cái gì khác, cũng chỉ vì đối với thẩm mỹ của Yến Cẩm Ngôn, Tần Tang tin tưởng hơn nhiều.

“Cho nên cậu và ‘đồng bọn’ của cậu nói ra những lời bảo Yến Cẩm Ngôn dây dưa không dứt với mình?” Tần Tang không nhanh không chậm, lúc nói chuyện vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Triệu Nghiên, một cái liếc mắt cũng không nhìn Yến Cẩm Ngôn.

Cho nên cô căn bản không có chú ý tới, lúc cô gọi tên anh, thiếu niên đã ngẩng đầu lên nhìn cô.

Kế tiếp, Tần Tang cảm thấy việc đụng tay đụng chân không thích hợp làm trước mặt Yến Cẩm Ngôn.

Cho nên cô duỗi tay, túm lấy cổ áo Triệu Nghiên, kéo cô ta đi theo mình rời khỏi lớp.

Hai nữ sinh không nháo nhưng không có động tĩnh gì lớn.



Nhưng Yến Cẩm Ngôn vẫn bị quấy rầy, căn bản không có biện pháp nào tập trung đọc sách.

Anh nhớ tới lời Tần Tang vừa rồi nói, cùng với hành động nắm cổ áo Triệu Nghiên lôi ra ngoài, anh không yên lòng được



Cuối mùa hè đầu mùa thu ở trấn Lâm Xuyên, còn sót lại vài tiếng ve kêu.

Tần Tang túm cổ áo Triệu Nghiên đến sau sân thể dục, dùng sức mình đẩy cô ta vào gốc cây, tiếng ve nhất thời im lặng hẳn đi.

Có lẽ là sức lực của cô có chút lớn, cây đa phía sau bị Triệu Nghiên hung hăng đụng phải, tán cây rụng xuống vài chiếc lá.

Trong đó có một vài chiếc lá lẻ loi, rơi xuống vừa vặn đậu trên vai của Tần Tang.

Cô nhẹ nhàng liếc mắt một cái, đưa tay phủi chiếc lá xuống, tay để vào trong túi, ánh mắt sâu kín mà nhìn Triệu Nghiên đang đứng trước mặt.

Tần Tang bĩu môi: “Cái loại trò xiếc nhỏ của cô, có thể lừa được tên ngốc to con Trần Tú đó."

“Triệu Nghiên, tuy rằng tôi và cô qua lại không nhiều, nhưng đối với tôi chắc hẳn cô cũng có hiểu biết.”

Triệu Nghiên cũng cười, dựa vào cây đa, ôm hai tay để trước ngực híp mắt nhìn Tần Tang, “Phải không? Tô Diệp có nói với cô về tôi như thế nào không?”

Tần Tang trầm mặc, rũ mi mắt.

Cô và Triệu Nghiên quen biết đúng thật là bởi vì Tô Diệp, hiểu biết cũng là vì Tô Diệp.

Bởi vì Triệu Nghiên và Tô Diệp trước kia từng qua lại với nhau

Tô Diệp nói, anh ta và Triệu Nghiên chơi bời qua lại một tháng.

Sau đó Tô Diệp cảm thấy Triệu Nghiên này tâm cơ quá sâu quá nặng, tiêu xài phung phí nên đã chia tay cô ta.

"Lại nói tiếp tôi hình như còn là bạn gái của Tô Diệp.” Triệu Nghiên nhướn mày nhìn Tần Tang, ánh mắt lóe lên: “A đúng rồi, cô cùng cậu ta còn chưa xác nhận quan hệ đúng không?”

“Nói cho cậu biết, kỹ thuật hôn của Tô Diệp rất lợi hại đó.”

Ý cười nữ sinh ngày càng tăng, mãn nhãn đắc ý.

Tần Tang nhìn cô ta tựa như đang nhìn một đứa thiểu năng trí tuệ, chậm rãi nâng mi mắt: “Tôi cảm thấy cô hình như hiểu lầm cái gì rồi.”

Ý cười trên mặt Triệu Nghiên cứng lại, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tần Tang, ý muốn tìm trên mặt cô một chút khác thường.

Đáng tiếc, cô ta không nhìn ra được cái gì. Bởi vì Tần Tang căn bản không để bụng việc cô ta có hôn Tô Diệp hay không.

Cô thậm chí còn không có ý giải thích với Triệu Nghiên, lặng lẽ kéo đề tài về: “Tôi nghe mọi người nói, cô theo đuổi năm sinh rất hay, là kiểu mặt dày đeo bám nam sinh tán trai rất lợi hại?"

"Tôi không thích cũng không rảnh để vòng vo, nói thẳng.” Tần Tang dừng một chút, nhếch môi cảnh cáo Triệu Nghiên, “Yến Cẩm Ngôn là người của tôi.”

“Cô...”

“Không được đụng đến anh ấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tâm Bệnh Là Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook