Tạm Biệt Anh Người Con Trai Ngày Ấy Em Từng Yêu
Chương 8: Nếu em có chuyện gì tôi sẽ hận mình cả đời
Vãn Dương
05/06/2014
- Thưa thiếu gia, tiểu thư. Mời hai người vào nhà dùng bữa sáng. - Lời nói của giản qua Lee vang lên làm hắn giật mình.
- Được rồi - hắn lạnh nhạt nói với ông quản gia, quay sang nó nhẹ nhàng giục -
Chúng ta đi thôi.
Nó khẽ lắc đầu. Rồi chạy vào nhà trước. Nó bước lên phòng của hắn lấy điện thoại ra về. Lúc xuống cầu thang, cô giúp việc Nga - là người mạnh dạn nhất trong đám giúp việc dám thể hiện tình yêu với cậu chủ. Nhưng chỉ nhận được là sự thờ ơ, tức giận.
Thấy cậu chủ đưa nó về, đám giúp việc bắt đầu ghen ghét, bàn tán. Cậu chủ luôn biết giữ khoảng cách với con gái. Không bao giờ đưa con gái về nhà. Vậy mà tự nhiên hôm qua lại đem nó về, quan tâm nó làm ai cũng tức điên lên.
Trong đám giúp việc không ai phủ nhận vẻ đẹp trời phú của nó. Nó càng đẹp họ càng ghét hơn. Khi nó đi qua, Nga đang lau cầu thang , tiện tay đưa chân gạt chân nó. Nó bị tấn công bất ngờ, không đề phòng được gì liền ngã lăn xuống cầu thang.
Hắn vừa bước thì thấy nó đang lăn trên cầu thang. Nga đang mỉm cười đắc thắng ,hắn tức giận chạy đến chỗ nó, lật ngửa nó lên, trên trán nó máu đang chảy ra ngày càng nhiều, đôi chân đã bầm tím lên. Nó bất tỉnh rồi, hắn hét lên
- Mau chuẩn bị xe. - vừa nói hắn vừa nhìn NGa với ánh mắt thù hận như muốn ăn tươi nuốt sống.
Hắn tiến gần đến Nga làm nhỏ sợ chết khiếp, lạnh hết sống lưng. Hắn đưa tay lên cô nhỏ bóp chặt , nhỏ khó thở vùng vẫy
- Cậu chủ, không phải ...tôi..... Cầu ..... thang..... tôi.... lau trơn, cô ấy....đi .... đi không để ý nên nên .... - nhỏ không dám nói hết câu vì bàn tay rắn chắc của hắn làm nghẹt khí quản của nhỏ.
Cả đám giúp việc sợ hãi, không dám ho một tiếng. Nhỏ gần như sắp chết, thở hổn hển
- Xin ...
- Cậu chủ, cô ta chúng ta xử sau. Mau đi thôi, vị tiểu thư này mất nhiều máu quá -
Quản gia Yonki khẩn cấp cứu vãn.
Hắn từ từ nới lỏng bàn tay, nhỏ ngã khuỵu xuống đất, cúi xuống hít lấy hít để không khí.
Hắn nhanh chóng bế nó lên xe. Lòng hắn như lửa đốt, máu của nó đã thấm đẫm
chiếc khen tẩm thuốc cầm máu lan hết ra chiếc áo sơ-mi hắn đang mặc.
- MAU CHO XE NHANH LÊN - Hắn quát to.
- Thưa cậu chủ, nhanh nhất rồi ạ. Chúng ta đã vượt cả đèn đỏ rồi - tên lái xe cuống quýt giải thích.
Khuôn mặt của nhợt nhàn không chút sức sống, hắn nhẹ hôn lên đôi môi trắng bệch không vị của nó. Hắn ôm chặt nó vào lòng:
- Nếu em có chuyện gì. Tôi sẽ hận mình cả đời.
Sau câu nói đó, hắn nghiến răng căm giận cô giúp việc ngu xuẩn. Tôi sẽ bóp chết cô ta. Tình cảm của cô ta, không phải cậu không nhận ra. Mà là cậu không thể chấp nhận nó.
--------------
Nó khẽ mở mắt, xung quanh toàn màu trắng, trên tay nó toàn là dây dợ chằng chịt.
Hắn đang ngồi đan tay vào nhau , khuôn mặt nhìn ra bầu trời xa xăm, ẩn chứa một nỗi buồn thăm thẳm.
Nó cố cử động, giằng hết mấy sợi dây đó ra khỏi tay thì bị hắn ngăn lại
- Không được. Em mất nhiều máu quá. Em tỉnh rồi. Em thấy có khỏe trông người
không?
- Bằng tuổi mà. Dìm nhau vậy? - Nó chêu đùa trước sự quan tâm của hắn.
- À, tôi xin lỗi - hắn thoáng ngại ngùng - You thấy đỡ trong người hơn chưa? Thật may là you không bị trí nhớ. Tôi rất lo nếu you không nhớ tôi đấy.
Nó không nói quay mặt đi chỗ khác.
- Cho tôi xin lỗi có được không. ? Xin lỗi you mà.
Không phản ứng.
- Chantel - hắn bật ra 1 từ ngay lập tức có tác dụng.
Nó khẽ quay mặt lại cốc nhẹ vào trán hắn:
- Nè, sao you lại cốc tôi ? - hắn ú ớ.
Nó không nói gì. Mở điện thoại đã 10h45' rồi. Vậy là nó ngủ suốt mấy tiếng sao?
- Được rồi - hắn lạnh nhạt nói với ông quản gia, quay sang nó nhẹ nhàng giục -
Chúng ta đi thôi.
Nó khẽ lắc đầu. Rồi chạy vào nhà trước. Nó bước lên phòng của hắn lấy điện thoại ra về. Lúc xuống cầu thang, cô giúp việc Nga - là người mạnh dạn nhất trong đám giúp việc dám thể hiện tình yêu với cậu chủ. Nhưng chỉ nhận được là sự thờ ơ, tức giận.
Thấy cậu chủ đưa nó về, đám giúp việc bắt đầu ghen ghét, bàn tán. Cậu chủ luôn biết giữ khoảng cách với con gái. Không bao giờ đưa con gái về nhà. Vậy mà tự nhiên hôm qua lại đem nó về, quan tâm nó làm ai cũng tức điên lên.
Trong đám giúp việc không ai phủ nhận vẻ đẹp trời phú của nó. Nó càng đẹp họ càng ghét hơn. Khi nó đi qua, Nga đang lau cầu thang , tiện tay đưa chân gạt chân nó. Nó bị tấn công bất ngờ, không đề phòng được gì liền ngã lăn xuống cầu thang.
Hắn vừa bước thì thấy nó đang lăn trên cầu thang. Nga đang mỉm cười đắc thắng ,hắn tức giận chạy đến chỗ nó, lật ngửa nó lên, trên trán nó máu đang chảy ra ngày càng nhiều, đôi chân đã bầm tím lên. Nó bất tỉnh rồi, hắn hét lên
- Mau chuẩn bị xe. - vừa nói hắn vừa nhìn NGa với ánh mắt thù hận như muốn ăn tươi nuốt sống.
Hắn tiến gần đến Nga làm nhỏ sợ chết khiếp, lạnh hết sống lưng. Hắn đưa tay lên cô nhỏ bóp chặt , nhỏ khó thở vùng vẫy
- Cậu chủ, không phải ...tôi..... Cầu ..... thang..... tôi.... lau trơn, cô ấy....đi .... đi không để ý nên nên .... - nhỏ không dám nói hết câu vì bàn tay rắn chắc của hắn làm nghẹt khí quản của nhỏ.
Cả đám giúp việc sợ hãi, không dám ho một tiếng. Nhỏ gần như sắp chết, thở hổn hển
- Xin ...
- Cậu chủ, cô ta chúng ta xử sau. Mau đi thôi, vị tiểu thư này mất nhiều máu quá -
Quản gia Yonki khẩn cấp cứu vãn.
Hắn từ từ nới lỏng bàn tay, nhỏ ngã khuỵu xuống đất, cúi xuống hít lấy hít để không khí.
Hắn nhanh chóng bế nó lên xe. Lòng hắn như lửa đốt, máu của nó đã thấm đẫm
chiếc khen tẩm thuốc cầm máu lan hết ra chiếc áo sơ-mi hắn đang mặc.
- MAU CHO XE NHANH LÊN - Hắn quát to.
- Thưa cậu chủ, nhanh nhất rồi ạ. Chúng ta đã vượt cả đèn đỏ rồi - tên lái xe cuống quýt giải thích.
Khuôn mặt của nhợt nhàn không chút sức sống, hắn nhẹ hôn lên đôi môi trắng bệch không vị của nó. Hắn ôm chặt nó vào lòng:
- Nếu em có chuyện gì. Tôi sẽ hận mình cả đời.
Sau câu nói đó, hắn nghiến răng căm giận cô giúp việc ngu xuẩn. Tôi sẽ bóp chết cô ta. Tình cảm của cô ta, không phải cậu không nhận ra. Mà là cậu không thể chấp nhận nó.
--------------
Nó khẽ mở mắt, xung quanh toàn màu trắng, trên tay nó toàn là dây dợ chằng chịt.
Hắn đang ngồi đan tay vào nhau , khuôn mặt nhìn ra bầu trời xa xăm, ẩn chứa một nỗi buồn thăm thẳm.
Nó cố cử động, giằng hết mấy sợi dây đó ra khỏi tay thì bị hắn ngăn lại
- Không được. Em mất nhiều máu quá. Em tỉnh rồi. Em thấy có khỏe trông người
không?
- Bằng tuổi mà. Dìm nhau vậy? - Nó chêu đùa trước sự quan tâm của hắn.
- À, tôi xin lỗi - hắn thoáng ngại ngùng - You thấy đỡ trong người hơn chưa? Thật may là you không bị trí nhớ. Tôi rất lo nếu you không nhớ tôi đấy.
Nó không nói quay mặt đi chỗ khác.
- Cho tôi xin lỗi có được không. ? Xin lỗi you mà.
Không phản ứng.
- Chantel - hắn bật ra 1 từ ngay lập tức có tác dụng.
Nó khẽ quay mặt lại cốc nhẹ vào trán hắn:
- Nè, sao you lại cốc tôi ? - hắn ú ớ.
Nó không nói gì. Mở điện thoại đã 10h45' rồi. Vậy là nó ngủ suốt mấy tiếng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.