Tạm Biệt Anh Người Con Trai Ngày Ấy Em Từng Yêu
Chương 24: Tôi sẽ đem lại hạnh phúc cho em
Vãn Dương
17/07/2014
* Cốc … Cốc *
- Anh là ai ? – một cô gái búi tóc cao, nghiêm nghị hỏi.
- Tôi tìm hội trưởng. – giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến cô gái có chút kiêng dè nhưng vẫn giữ nguyên thái độ.
- Đang giờ học. Mau về lớp đi. 35 phút nữa gặp.
- Ngay – và – luôn. – hắn tức giận nói.
- Tên? Tuổi? Lớp? Lý do
- Tôi đếm từ 1 đến 3 … - hắn ung dung xỏ tay vào túi quần nhìn cô gái thách thức bắt đầu đếm – 1 …. 2 …
- Ủy viên Thể Thao David. Mau lôi tên gây rối này biến giùm đi. – Sau lời nói của cô gái, người vừa gặp cậu vài phút trước bước ra.
- Tôi đã nhắc nhở cậu rồi mà. Thật phiền phức đấy. Phải kỉ luật giáo viên mới được. – David chán nản khoanh tay trước ngực
- Ngay – và – luôn – hắn gằn từng chữ đầy phẫn nộ.
- Sao đây? Cậu muốn ngay và luôn bị đuổi học hay ngay và luôn về lớp? Khuôn mặt hoàn mĩ vậy bị ăn đấm chắc tiếc lắm nhỉ?
- Tên khốn. – Hắn vừa vung tay lên thì đã bị David chặn lại.
- Nghĩ xem tôi là ai? – David nở nụ cười đểu gia khiêu khích làm hắn càng điên lên dùng nốt tay kia đấm vào mặt, David cùng nhanh giữ được. Hai tay hắn đều bị khóa.
- Giờ tôi sẽ trả cho cậu – David đẩy hắn ra, dùng chân hạ một cú vào người hắn.
- Cậu cũng không tệ. Về luyện tập thêm tôi sẽ nhường chức ủy viên Thể Thao cho cậu. Ok?
- Hừ - Hắn cười nhạt, đứng dậy thúc một cú vào bụng David.
- Học sinh Phạm Minh Quân, cậu bị đuổi học vì tội đánh nhau. Đặc biệt là đánh nhau với người của hội học sinh. – Giọng một nữ sinh khác giận dữ vang lên.
Hắn ngạc nhiên nhìn nó đứng giữa nữ sinh vừa nói và cô gái búi tóc cao.
- Học sinh này muốn tìm hội trưởng. – Cô gái búi tóc cao báo cáo.
Nó cười khẩy đáp lại hắn với ánh mắt đầy quyền uy. Nó lướt qua hắn đến chỗ David giơ tay đỡ cậu dậy.
- Sao ở lớp đặc biệt cũng có lộn xộn thế? – Vũ gãi đầu, cau có bước ra.
- Lại là anh à? Học sinh mới chưa gì đã để lại ấn tượng xấu rồi.
- Theo tôi – nó lạnh lùng nhìn hắn rồi bước vào trong.
Mọi người ra ngoài hết , trong phòng chỉ còn lại hắn và nó. Không gian căng thẳng bao trùm cả hai người.
- Phòng của hội học sinh có khác. Lớp bình thường đã hiện đại rồi, nhưng so với
đây quả không bì được. – hắn dò xét xung quanh liếc nó nói.
- Vào thẳng vấn đề đi.
- Sao em lạnh nhạt với tôi quá vậy?
Nó quay đi không nói gì.
- Tôi muốn là người của hội học sinh.
Nó khẽ cười rồi nhìn bộ dạng cao ngạo, kiên định của hắn. Sao hắn vẫn không chụi từ bỏ nó. Đồ ngốc, một ngày hắn biết ra sự thật về nó. Thử nói xem hắn có chụi nổi hay không?
- Ra ngoài đi.
- Tại sao, tôi phải nhận được ý kiến đã chứ?
- RA NGOÀI – nó quát to.
- Không ra. Nếu tôi chưa nhận được ý kiến. Tôi muốn là người của hội học sinh.
- Vì sao? – nó thắc mắc.
- Vì em – hắn thẳng thắn nhìn vào mắt nó trả lời.
- Ủy viên Naoyasu -Nó đứng bật dậy khó chụi.
- Thưa hội trưởng. - Một nam sinh có ánh mắt sắc lạnh mở cửa bước vào.
Nó không nói gì, liếc mắt về hắn. Nam sinh nhanh bén nhận ra, xốc hắn lên đưa ra ngoài, hắn vùng vẫy đấm vào mặt Naoyasu.
- Cậu đánh ai vậy? Để tôi dạy cậu chút lễ phép. Hơn nữa tôi cũng đang rất ghen tỵ với khuôn mặt của cậu đấy - Naoyasu phẫn nộ đánh liên tiếp vào mặt hắn. Đã lâu rồi, hắn không hề luyện tập võ thuật , chỉ mải miết vào công việc. Sao có thể đánh lại nam sinh vô địch Quyền Anh như Naoyasu.
Đến khi hắn không đứng dậy nổi, máu me khắp mặt, Naoyasu mới dừng tay.
- Đưa cậu ta tới phòng Y Tế. - Naoyasu lãnh khốc ra lệnh, quay đi.
Lúc hắn đi qua cánh cửa phòng hội trưởng thấy nó vẫn nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc ấy. Hắn đau lòng cúi đầu bỏ đi.
- Để tôi đưa cậu đến phòng Y Tế
- Cút, mau - hắn phẩy tay gọi điện cho quản ly Hong.
Hắn vừa đi khỏi, nó ngã phịch xuống đất, nước mắt lăn dài trên gò má rơi xuống nền đất lạnh lẽo. Hắn hãy từ bỏ đi. Đừng làm cả hai phải đau nữa. Vũ bước vào, quỳ xuống ôm chặt nó vào lồng ngực săn chắc của anh.
- Quên đi. Băng. Tôi sẽ đem lại hạnh phúc cho em ....
- Tôi sẽ bảo vệ cho em. Tôi hứa. Băng ....
Nghe giọng nói ấm áp, đầy yêu thương của Vũ nó càng khóc to hơn, nó nhớ đến hắn, nó víu chặt lấy tay Vũ.
- Tôi sẽ điểm tựa vững chắc cho em. Hãy quên hắn đi.
- Anh là ai ? – một cô gái búi tóc cao, nghiêm nghị hỏi.
- Tôi tìm hội trưởng. – giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến cô gái có chút kiêng dè nhưng vẫn giữ nguyên thái độ.
- Đang giờ học. Mau về lớp đi. 35 phút nữa gặp.
- Ngay – và – luôn. – hắn tức giận nói.
- Tên? Tuổi? Lớp? Lý do
- Tôi đếm từ 1 đến 3 … - hắn ung dung xỏ tay vào túi quần nhìn cô gái thách thức bắt đầu đếm – 1 …. 2 …
- Ủy viên Thể Thao David. Mau lôi tên gây rối này biến giùm đi. – Sau lời nói của cô gái, người vừa gặp cậu vài phút trước bước ra.
- Tôi đã nhắc nhở cậu rồi mà. Thật phiền phức đấy. Phải kỉ luật giáo viên mới được. – David chán nản khoanh tay trước ngực
- Ngay – và – luôn – hắn gằn từng chữ đầy phẫn nộ.
- Sao đây? Cậu muốn ngay và luôn bị đuổi học hay ngay và luôn về lớp? Khuôn mặt hoàn mĩ vậy bị ăn đấm chắc tiếc lắm nhỉ?
- Tên khốn. – Hắn vừa vung tay lên thì đã bị David chặn lại.
- Nghĩ xem tôi là ai? – David nở nụ cười đểu gia khiêu khích làm hắn càng điên lên dùng nốt tay kia đấm vào mặt, David cùng nhanh giữ được. Hai tay hắn đều bị khóa.
- Giờ tôi sẽ trả cho cậu – David đẩy hắn ra, dùng chân hạ một cú vào người hắn.
- Cậu cũng không tệ. Về luyện tập thêm tôi sẽ nhường chức ủy viên Thể Thao cho cậu. Ok?
- Hừ - Hắn cười nhạt, đứng dậy thúc một cú vào bụng David.
- Học sinh Phạm Minh Quân, cậu bị đuổi học vì tội đánh nhau. Đặc biệt là đánh nhau với người của hội học sinh. – Giọng một nữ sinh khác giận dữ vang lên.
Hắn ngạc nhiên nhìn nó đứng giữa nữ sinh vừa nói và cô gái búi tóc cao.
- Học sinh này muốn tìm hội trưởng. – Cô gái búi tóc cao báo cáo.
Nó cười khẩy đáp lại hắn với ánh mắt đầy quyền uy. Nó lướt qua hắn đến chỗ David giơ tay đỡ cậu dậy.
- Sao ở lớp đặc biệt cũng có lộn xộn thế? – Vũ gãi đầu, cau có bước ra.
- Lại là anh à? Học sinh mới chưa gì đã để lại ấn tượng xấu rồi.
- Theo tôi – nó lạnh lùng nhìn hắn rồi bước vào trong.
Mọi người ra ngoài hết , trong phòng chỉ còn lại hắn và nó. Không gian căng thẳng bao trùm cả hai người.
- Phòng của hội học sinh có khác. Lớp bình thường đã hiện đại rồi, nhưng so với
đây quả không bì được. – hắn dò xét xung quanh liếc nó nói.
- Vào thẳng vấn đề đi.
- Sao em lạnh nhạt với tôi quá vậy?
Nó quay đi không nói gì.
- Tôi muốn là người của hội học sinh.
Nó khẽ cười rồi nhìn bộ dạng cao ngạo, kiên định của hắn. Sao hắn vẫn không chụi từ bỏ nó. Đồ ngốc, một ngày hắn biết ra sự thật về nó. Thử nói xem hắn có chụi nổi hay không?
- Ra ngoài đi.
- Tại sao, tôi phải nhận được ý kiến đã chứ?
- RA NGOÀI – nó quát to.
- Không ra. Nếu tôi chưa nhận được ý kiến. Tôi muốn là người của hội học sinh.
- Vì sao? – nó thắc mắc.
- Vì em – hắn thẳng thắn nhìn vào mắt nó trả lời.
- Ủy viên Naoyasu -Nó đứng bật dậy khó chụi.
- Thưa hội trưởng. - Một nam sinh có ánh mắt sắc lạnh mở cửa bước vào.
Nó không nói gì, liếc mắt về hắn. Nam sinh nhanh bén nhận ra, xốc hắn lên đưa ra ngoài, hắn vùng vẫy đấm vào mặt Naoyasu.
- Cậu đánh ai vậy? Để tôi dạy cậu chút lễ phép. Hơn nữa tôi cũng đang rất ghen tỵ với khuôn mặt của cậu đấy - Naoyasu phẫn nộ đánh liên tiếp vào mặt hắn. Đã lâu rồi, hắn không hề luyện tập võ thuật , chỉ mải miết vào công việc. Sao có thể đánh lại nam sinh vô địch Quyền Anh như Naoyasu.
Đến khi hắn không đứng dậy nổi, máu me khắp mặt, Naoyasu mới dừng tay.
- Đưa cậu ta tới phòng Y Tế. - Naoyasu lãnh khốc ra lệnh, quay đi.
Lúc hắn đi qua cánh cửa phòng hội trưởng thấy nó vẫn nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc ấy. Hắn đau lòng cúi đầu bỏ đi.
- Để tôi đưa cậu đến phòng Y Tế
- Cút, mau - hắn phẩy tay gọi điện cho quản ly Hong.
Hắn vừa đi khỏi, nó ngã phịch xuống đất, nước mắt lăn dài trên gò má rơi xuống nền đất lạnh lẽo. Hắn hãy từ bỏ đi. Đừng làm cả hai phải đau nữa. Vũ bước vào, quỳ xuống ôm chặt nó vào lồng ngực săn chắc của anh.
- Quên đi. Băng. Tôi sẽ đem lại hạnh phúc cho em ....
- Tôi sẽ bảo vệ cho em. Tôi hứa. Băng ....
Nghe giọng nói ấm áp, đầy yêu thương của Vũ nó càng khóc to hơn, nó nhớ đến hắn, nó víu chặt lấy tay Vũ.
- Tôi sẽ điểm tựa vững chắc cho em. Hãy quên hắn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.