Chương 17: Ngoại truyện Cố Tri Nhàn (4)
Ngụy Mãn Thập Bát Toái
24/12/2024
Vào khoảnh khắc kia, anh dường như đột nhiên hiểu ra gì đó.
Chả trách.
Chả trách khi nhắc tới chuyện cũ, vẻ mặt cô gái kia luôn điềm tĩnh mà cô đơn.
Giống như… đang kể lại câu chuyện của người khác.
Cô chưa bao giờ là Đồng Hi.
Cũng chưa bao giờ là vợ của anh.
Ngốc thật.
Sao lại có người ngốc vậy chứ?
Anh vỗ trán cười khẽ, nước mắt lại không ngừng chảy đầy mặt, đến cuối cùng thì gần như khóc rống lên.
Thì ra lúc cô vượt thời không tìm anh, từ khoảnh khắc đó trở đi đã được định trước rằng tương lai bọn họ sẽ không gặp lại nhau.
Thì ra từng giây phút cô và anh ở bên nhau đều là đang nói lời tạm biệt.
Dù cho có tình cờ gặp nhau thì cũng sẽ không gặp lại nữa.
Cô làm nhiều như vậy cũng chỉ vì để cho anh sống tốt một chút, hạnh phúc hơn.
Cho dù những hạnh phúc đó không liên quan đến cô.
Hai ngày sau, người bạn lại gọi cho anh một cuộc điện thoại, nói với giọng thở dài: “Chuột bạch c.h.ế.t rồi, bọn tôi đã phát hiện ra một vết thương khác trên người nó có loại tương tự như trước. Cuối cùng chúng ta vẫn không thể thay đổi chuyện đã xảy ra.”
Anh cười:
“Không, có một số thứ đã thay đổi.”
Thật ra chưa chắc cô gái kia không biết kết quả không thể thay đổi.
Nhưng ít nhất trong quá trình đó không chỉ có bụi gai làm bạn.
Luôn luôn có một luồng gió ở nhân gian lấp đầy mười vạn tám ngàn giấc mộng của tôi.
. . .
Tối hôm đó, anh mơ một giấc mơ.
Trong mơ, anh đợi mười năm, cuối cùng cũng đợi được ngày cỗ máy thời gian được nghiên cứu ra.
Anh trở về năm cô mười tám tuổi, anh tìm cô, khi đó vì kỳ thi thất bại mà tinh thần cô có chút chán nản.
Trong ánh mắt kinh ngạc của cô, anh mỉm cười mở miệng: “Nói ra có thể em không tin, anh là chồng tương lai của em…”
Chả trách.
Chả trách khi nhắc tới chuyện cũ, vẻ mặt cô gái kia luôn điềm tĩnh mà cô đơn.
Giống như… đang kể lại câu chuyện của người khác.
Cô chưa bao giờ là Đồng Hi.
Cũng chưa bao giờ là vợ của anh.
Ngốc thật.
Sao lại có người ngốc vậy chứ?
Anh vỗ trán cười khẽ, nước mắt lại không ngừng chảy đầy mặt, đến cuối cùng thì gần như khóc rống lên.
Thì ra lúc cô vượt thời không tìm anh, từ khoảnh khắc đó trở đi đã được định trước rằng tương lai bọn họ sẽ không gặp lại nhau.
Thì ra từng giây phút cô và anh ở bên nhau đều là đang nói lời tạm biệt.
Dù cho có tình cờ gặp nhau thì cũng sẽ không gặp lại nữa.
Cô làm nhiều như vậy cũng chỉ vì để cho anh sống tốt một chút, hạnh phúc hơn.
Cho dù những hạnh phúc đó không liên quan đến cô.
Hai ngày sau, người bạn lại gọi cho anh một cuộc điện thoại, nói với giọng thở dài: “Chuột bạch c.h.ế.t rồi, bọn tôi đã phát hiện ra một vết thương khác trên người nó có loại tương tự như trước. Cuối cùng chúng ta vẫn không thể thay đổi chuyện đã xảy ra.”
Anh cười:
“Không, có một số thứ đã thay đổi.”
Thật ra chưa chắc cô gái kia không biết kết quả không thể thay đổi.
Nhưng ít nhất trong quá trình đó không chỉ có bụi gai làm bạn.
Luôn luôn có một luồng gió ở nhân gian lấp đầy mười vạn tám ngàn giấc mộng của tôi.
. . .
Tối hôm đó, anh mơ một giấc mơ.
Trong mơ, anh đợi mười năm, cuối cùng cũng đợi được ngày cỗ máy thời gian được nghiên cứu ra.
Anh trở về năm cô mười tám tuổi, anh tìm cô, khi đó vì kỳ thi thất bại mà tinh thần cô có chút chán nản.
Trong ánh mắt kinh ngạc của cô, anh mỉm cười mở miệng: “Nói ra có thể em không tin, anh là chồng tương lai của em…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.