Chương 2
Trang Sơ
20/07/2016
"Làm sao con khóc?"
Nhìn cái thằng già mặc cây vest trắng trước mặt... Tấm hơi đơ đơ...
"Ông là ai?"
Người mặc vest trắng giận tím mặt! Bực bội dậm chân bịch bịch! Khổ công ông mày nghe lệnh thiên hoàng từ thiên giới xuống đây, chuyển bao chuyến xe ôm mới đến được! Mà giờ cái đứa cầu xin giúp đỡ này vẫn tỉnh bơ!
"Ta là Bụt! Xuống đây để giúp đỡ con!"
... Tấm đưa tay miết cằm làm bộ dáng suy tư... tự hỏi:"Giúp cái nồi gì nhỉ?"... Hầy, dù sao vẫn đang rảnh vậy. Cứ kể xem thằng già này giúp được cái gì!
5 phút trước:
Tấm vội đi lên bờ, cầm lấy giỏ cá, thế nào chân ướt đi lên ma sát với đất ẩm, liền trượt chân ngã trở lại sông! Úp mặt vào sông quê! May mà chưa chết đuối dại dột!
Cơ mà! Giỏ cá rơi luôn xuống sông, cá chạy sạch!! Mụ nội nó!! Ablum... à không!!! Tiền net của taoooo!!!! Huhhuhuhuhu!!! Tiền net của taoooo!!!!! Hức hức hức...
Ngậm ngùi ca lên khúc cải lương buồn tủi, cay đắng đến nẫu ruột gan kia...
Ôi thần linh ơi! Nghe chăng tiếng con gọi...
Hiện tại:
"A... là con Cám... nó ... nó... hức hức... hôi của con... huhuhu..."(Lưu ý: Tấm không thương tiếc cắt đi tình tiết dư thừa, chỉ chắp vá thêm vài chỗ.)
Lại một lần nữa ngước lên nhìn "Bụt"... hay lắm, mày kêu ông kể mà mày có nghe đâu?
"Tin tôi đập nát cái smartphone của ông không?"
"Ấy ấy đừng nóng!... À, facebook của con là gì? Ta tag vào câu like."
"... Ông cũng dùng facebook à?" - Tấm nhanh chóng ngồi dậy đi đến -" Ông tìm "Đệ Nhất Mĩ Nam Tấm'ss" ấy... đó... viết cap thật tâm trạng vào... ừm... được........ Mụ nội nó!! Giúp tôi cơ mà!! Sống ảo ít thôi ông nội!!"
Ho khan vài tiếng, Bụt ngập ngừng cất lại smartphone vào túi, lại ho khan.
Bụt chỉ cho Tấm thấy trong giỏ vẫn còn sót lại một con cá bống và dặn: "Con mang cá bống về thả nuôi trong giếng, mỗi bữa con mang cho bống một ít cơm và nhớ gọi "bống bống, bang bang, lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta, chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người".
Nói xong Bụt biến mất.
Để lại Tấm và con cá bống bé tí tẹo... Tấm a... Tấm hận!! Cầm lên con cá bống, tính 1 phát đáp vào tảng đá kia! 1 phát chết luôn thì khựng lại... đưa cái nhìn chất đầy thương cảm cho chú cá bé bỏng nằm ngoan trên tay mình.
"... Bống a Bống, anh sẽ nuôi mày Bống ạ.... Mày, yên tâm, anh không coi mày là thức ăn!! Không bao giờ! Vì mày sẽ là mồi nhắm!!! Nuôi béo mày lên, mấy nữa xem world cup là vừa!"
... Bống đây là trưng ra vẻ mặt chán đời vô cùng tận!! ╯△╰ Cứ nghĩ người đẹp trước mặt tâm tính cũng sẽ đẹp... Ai ngờ nó nham hiểm quá thể!!! Nham hiểm hết phần thiên hạ!!
_______ ________ _________ _________ _______
Vừa về đến nhà, mùi hôi thối tỏa ra nồng nặc! Mùi gì thì chúng-ta-thừa-biết!
Ngó thấy con Cám bày ra cái mặt thốn tận rốn kia thì... Tấm cười không ra nước mắt!! Aha! Sao mà đủ trình qua được chụy! Hứ!
"Này Tấm... giỏ cá của con đâu?"
Lại ngó đến cái ông bố ghẻ kia... Chết tiệt! Cha mình nghĩ gì đi cưới cái ông này! Chảnh chọe muốn ớn!!
"A... Con ấy, con lỡ chân ngã xuống sông a... Chỉ có con cá Bống nhỏ này, tặng bố..."
Vâng! Tấm đây là thà để mình phụ thiên hạ! Quyết không để thiên hạ phụ ta! Cái con Cá Bống này vốn là nên chết tươi ở tảng đá kia, nay ta cứu vớt ngươi, ngươi nên trả ơn ta!!
"Cá đẹp thế, cá cảnh à con?"
Cảnh cái nồi!
"A... vâng, ngay khi nhìn đến nó, con liền nghĩ đến cha ạ. Cha xem, đôi mắt trong veo tựa như pha lê kia... thật ngây thơ trong sáng... Chính là hiện thân của đôi mắt cha... Còn có những chiếc vẩy...bla...blo..."
Thấy ông già kia chìm trong lời nịnh hót của mình, Tấm thầm cười khẩy.
Ai mà qua được chụy! Ai mà đẹp hơn chụy! Cho nên đừng ghen tỵ, nghe hông?
"Ôi! Sinh linh bé nhỏ đáng yêu này sao ta nỡ sát! Con đem nuôi nó đi a!"
"Sao... bố không để em Cám nuôi... con... con tay chân vụng về."
Hậm hực trừng đứa con gái ngu đần, cá không thấy mà toàn phân kia! Bố ghẻ tức muốn chết, không tiếc lời cay đắng:" Kệ nó! Cái con ăn hại! Đúng Cám lợn mà!"
╮(╯▽╰)╭ Hahahaha! Mày dám chơi trội với anh sao? Không có cửa đâu!
____ _____ _____ ______ _____ ______ ____
Tấm làm theo lời dặn của Bụt... à bố, mỗi bữa để dành ít cơm giấu đem ra cho Bống. Cứ nghe theo lời gọi quen thuộc của Tấm, Bống lại ngoi lên mặt nước đớp cơm.
"Hầy, con Cám này mấy bữa nay đòi giảm cân, nên mới thừa cơm cho mày thôi, tao tốt chưa? Nào ăn đi em! Ăn nhiều vào, vì hạnh phúc của em... Và vì mồi nhắm béo bở của anh!"
╯△╰ ... Bống khóc không ra nước mắt mà!! Ngậm ngùi đớp cơm... khó nuốt quá đi... Bụt ơi cứu con... Chu min na!!! Heo miii!!!o(╯□╰)o
"Sao? Muốn ăn nữa?"
o(╯□╰)o Không Tấm ơi!! Da me teee cư đa saiiii!!!
Bụt ơi nghe chăng tiếng Bống gào thét không?
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cái con Cá Bống chẳng thèm lớn, trái lại còn gầy teo đi, xong, bỗng một ngày dông bão, sấm rền ác liệt!
Bống đã.... hi sinh rồi....
"Noooooo!!! Bống à... Bống ơiiii.... Mồi nhắm của taoooo!!!!"
Ngồi trong màn mưa... Tấm hận mình bất tài... có mỗi con mồi nhắm bé nhỏ mà cũng không giữ nổi... Ngậm ngùi đưa con cá ấy dâng lên trước mặt em gái.
"Cám thân yêu, hôm nọ có anh hàng xóm đưa ta con cá này. Nói là liều thuốc giảm cân hữu hiệu nhất... nhưng mà ta nghĩ em hợp dùng hơn... t--"
"Cho em điii!!" - Cám không nghĩ ngợi vươn tay tính bắt lấy, thì bắt hụt!
"Ân, con cá nhỏ này anh mất rất nhiều công để nuôi... Ấy mà phải hi sinh, anh cần phí chữa lành trái tim..."
"Em! Em hạn chế ăn vặt! Vẫn con tiền ăn vặt a! Cho anh hết!! Nào nào đưa em!!"
Nhận lấy tiền, Tấm áy náy vô cùng.... áy náy lắm... Hức, thân là anh trai kiêm mĩ nam của làng mà lại... hức... Vì con cá này ăn vô tiêu chảy cái chắc! Hớ hớ hớ!! R.I.P mày nha Cám!
Lại nghĩ nghĩ một lúc, Tấm nói:" Em, cái xương cá ấy, cất bỏ vào lọ giấu dưới gối, nó giúp em tu bổ nhan sắc!"
"Lọ gì hả anh?"
"Cái này để anh đi mua, nhưng mà... anh hết tiền rồi... hay thôi đi em đẹp sẵ----"
Đánh trúng vào tâm lí chó ghẻ cứ nghĩ diệt ghẻ liền đẹp của Cám, Tấm nhận thêm tiền... Cười không thấy ánh mặt trời!!! Hahahahaha!!! Chút ra bãi rác nhặt tạm cái ông bơ đưa nó!
Tháng này lại chơi net thâu đêm!!!╮(╯▽╰)╭
______ _______ _______ _______ _______ _____
Nhìn cái thằng già mặc cây vest trắng trước mặt... Tấm hơi đơ đơ...
"Ông là ai?"
Người mặc vest trắng giận tím mặt! Bực bội dậm chân bịch bịch! Khổ công ông mày nghe lệnh thiên hoàng từ thiên giới xuống đây, chuyển bao chuyến xe ôm mới đến được! Mà giờ cái đứa cầu xin giúp đỡ này vẫn tỉnh bơ!
"Ta là Bụt! Xuống đây để giúp đỡ con!"
... Tấm đưa tay miết cằm làm bộ dáng suy tư... tự hỏi:"Giúp cái nồi gì nhỉ?"... Hầy, dù sao vẫn đang rảnh vậy. Cứ kể xem thằng già này giúp được cái gì!
5 phút trước:
Tấm vội đi lên bờ, cầm lấy giỏ cá, thế nào chân ướt đi lên ma sát với đất ẩm, liền trượt chân ngã trở lại sông! Úp mặt vào sông quê! May mà chưa chết đuối dại dột!
Cơ mà! Giỏ cá rơi luôn xuống sông, cá chạy sạch!! Mụ nội nó!! Ablum... à không!!! Tiền net của taoooo!!!! Huhhuhuhuhu!!! Tiền net của taoooo!!!!! Hức hức hức...
Ngậm ngùi ca lên khúc cải lương buồn tủi, cay đắng đến nẫu ruột gan kia...
Ôi thần linh ơi! Nghe chăng tiếng con gọi...
Hiện tại:
"A... là con Cám... nó ... nó... hức hức... hôi của con... huhuhu..."(Lưu ý: Tấm không thương tiếc cắt đi tình tiết dư thừa, chỉ chắp vá thêm vài chỗ.)
Lại một lần nữa ngước lên nhìn "Bụt"... hay lắm, mày kêu ông kể mà mày có nghe đâu?
"Tin tôi đập nát cái smartphone của ông không?"
"Ấy ấy đừng nóng!... À, facebook của con là gì? Ta tag vào câu like."
"... Ông cũng dùng facebook à?" - Tấm nhanh chóng ngồi dậy đi đến -" Ông tìm "Đệ Nhất Mĩ Nam Tấm'ss" ấy... đó... viết cap thật tâm trạng vào... ừm... được........ Mụ nội nó!! Giúp tôi cơ mà!! Sống ảo ít thôi ông nội!!"
Ho khan vài tiếng, Bụt ngập ngừng cất lại smartphone vào túi, lại ho khan.
Bụt chỉ cho Tấm thấy trong giỏ vẫn còn sót lại một con cá bống và dặn: "Con mang cá bống về thả nuôi trong giếng, mỗi bữa con mang cho bống một ít cơm và nhớ gọi "bống bống, bang bang, lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta, chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người".
Nói xong Bụt biến mất.
Để lại Tấm và con cá bống bé tí tẹo... Tấm a... Tấm hận!! Cầm lên con cá bống, tính 1 phát đáp vào tảng đá kia! 1 phát chết luôn thì khựng lại... đưa cái nhìn chất đầy thương cảm cho chú cá bé bỏng nằm ngoan trên tay mình.
"... Bống a Bống, anh sẽ nuôi mày Bống ạ.... Mày, yên tâm, anh không coi mày là thức ăn!! Không bao giờ! Vì mày sẽ là mồi nhắm!!! Nuôi béo mày lên, mấy nữa xem world cup là vừa!"
... Bống đây là trưng ra vẻ mặt chán đời vô cùng tận!! ╯△╰ Cứ nghĩ người đẹp trước mặt tâm tính cũng sẽ đẹp... Ai ngờ nó nham hiểm quá thể!!! Nham hiểm hết phần thiên hạ!!
_______ ________ _________ _________ _______
Vừa về đến nhà, mùi hôi thối tỏa ra nồng nặc! Mùi gì thì chúng-ta-thừa-biết!
Ngó thấy con Cám bày ra cái mặt thốn tận rốn kia thì... Tấm cười không ra nước mắt!! Aha! Sao mà đủ trình qua được chụy! Hứ!
"Này Tấm... giỏ cá của con đâu?"
Lại ngó đến cái ông bố ghẻ kia... Chết tiệt! Cha mình nghĩ gì đi cưới cái ông này! Chảnh chọe muốn ớn!!
"A... Con ấy, con lỡ chân ngã xuống sông a... Chỉ có con cá Bống nhỏ này, tặng bố..."
Vâng! Tấm đây là thà để mình phụ thiên hạ! Quyết không để thiên hạ phụ ta! Cái con Cá Bống này vốn là nên chết tươi ở tảng đá kia, nay ta cứu vớt ngươi, ngươi nên trả ơn ta!!
"Cá đẹp thế, cá cảnh à con?"
Cảnh cái nồi!
"A... vâng, ngay khi nhìn đến nó, con liền nghĩ đến cha ạ. Cha xem, đôi mắt trong veo tựa như pha lê kia... thật ngây thơ trong sáng... Chính là hiện thân của đôi mắt cha... Còn có những chiếc vẩy...bla...blo..."
Thấy ông già kia chìm trong lời nịnh hót của mình, Tấm thầm cười khẩy.
Ai mà qua được chụy! Ai mà đẹp hơn chụy! Cho nên đừng ghen tỵ, nghe hông?
"Ôi! Sinh linh bé nhỏ đáng yêu này sao ta nỡ sát! Con đem nuôi nó đi a!"
"Sao... bố không để em Cám nuôi... con... con tay chân vụng về."
Hậm hực trừng đứa con gái ngu đần, cá không thấy mà toàn phân kia! Bố ghẻ tức muốn chết, không tiếc lời cay đắng:" Kệ nó! Cái con ăn hại! Đúng Cám lợn mà!"
╮(╯▽╰)╭ Hahahaha! Mày dám chơi trội với anh sao? Không có cửa đâu!
____ _____ _____ ______ _____ ______ ____
Tấm làm theo lời dặn của Bụt... à bố, mỗi bữa để dành ít cơm giấu đem ra cho Bống. Cứ nghe theo lời gọi quen thuộc của Tấm, Bống lại ngoi lên mặt nước đớp cơm.
"Hầy, con Cám này mấy bữa nay đòi giảm cân, nên mới thừa cơm cho mày thôi, tao tốt chưa? Nào ăn đi em! Ăn nhiều vào, vì hạnh phúc của em... Và vì mồi nhắm béo bở của anh!"
╯△╰ ... Bống khóc không ra nước mắt mà!! Ngậm ngùi đớp cơm... khó nuốt quá đi... Bụt ơi cứu con... Chu min na!!! Heo miii!!!o(╯□╰)o
"Sao? Muốn ăn nữa?"
o(╯□╰)o Không Tấm ơi!! Da me teee cư đa saiiii!!!
Bụt ơi nghe chăng tiếng Bống gào thét không?
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cái con Cá Bống chẳng thèm lớn, trái lại còn gầy teo đi, xong, bỗng một ngày dông bão, sấm rền ác liệt!
Bống đã.... hi sinh rồi....
"Noooooo!!! Bống à... Bống ơiiii.... Mồi nhắm của taoooo!!!!"
Ngồi trong màn mưa... Tấm hận mình bất tài... có mỗi con mồi nhắm bé nhỏ mà cũng không giữ nổi... Ngậm ngùi đưa con cá ấy dâng lên trước mặt em gái.
"Cám thân yêu, hôm nọ có anh hàng xóm đưa ta con cá này. Nói là liều thuốc giảm cân hữu hiệu nhất... nhưng mà ta nghĩ em hợp dùng hơn... t--"
"Cho em điii!!" - Cám không nghĩ ngợi vươn tay tính bắt lấy, thì bắt hụt!
"Ân, con cá nhỏ này anh mất rất nhiều công để nuôi... Ấy mà phải hi sinh, anh cần phí chữa lành trái tim..."
"Em! Em hạn chế ăn vặt! Vẫn con tiền ăn vặt a! Cho anh hết!! Nào nào đưa em!!"
Nhận lấy tiền, Tấm áy náy vô cùng.... áy náy lắm... Hức, thân là anh trai kiêm mĩ nam của làng mà lại... hức... Vì con cá này ăn vô tiêu chảy cái chắc! Hớ hớ hớ!! R.I.P mày nha Cám!
Lại nghĩ nghĩ một lúc, Tấm nói:" Em, cái xương cá ấy, cất bỏ vào lọ giấu dưới gối, nó giúp em tu bổ nhan sắc!"
"Lọ gì hả anh?"
"Cái này để anh đi mua, nhưng mà... anh hết tiền rồi... hay thôi đi em đẹp sẵ----"
Đánh trúng vào tâm lí chó ghẻ cứ nghĩ diệt ghẻ liền đẹp của Cám, Tấm nhận thêm tiền... Cười không thấy ánh mặt trời!!! Hahahahaha!!! Chút ra bãi rác nhặt tạm cái ông bơ đưa nó!
Tháng này lại chơi net thâu đêm!!!╮(╯▽╰)╭
______ _______ _______ _______ _______ _____
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.