Chương 8: Cảnh Này Chưa Được Thêm Vào!
Công Tử Như Tuyết
18/05/2021
Trái tim của anh ngay lập tức mềm đi một chút.
"Đi học cho hẳn hoi?"
"Vâng!"
"Không gặp Hoàng Phủ Tuần nữa à?"
"Không, tuyệt đối không!"
Sau khi suy nghĩ, cô còn nói thêm:
"Dù có tình cờ gặp gỡ, em cũng sẽ nhắm mắt bước qua."
"Chỉ cần anh vui, bảo em chết em cũng…"
"Không!"
"Ngoài chết ra thì cái gì em cũng nguyện làm."
Không dễ gì mới sống lại, cô không thể chết thêm lần nữa, nếu không, ai biết được lại xuyên không đến nơi đâu nữa.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, đôi mắt của anh lướt qua môi cô. Màu môi hồng dịu, căng mọng và trong veo.
Trong đáy mắt Đế Lâm hiện lên tia sáng, anh chậm rãi nâng ly rượu uống, hy vong rượu làm ẩm cổ họng khô khốc của anh. Rượu nồng vào cổ họng, không những không làm hạ ngọn lửa trong lòng anh mà còn làm cho lửa cháy nóng bừng bừng.
Đế Lâm nhắm mắt lại, kìm nén ngọn lửa tà ác trong mình anh nói:
"Cơ hội cuối cùng."
"Cảm ơn Tư ca!"
Khóe môi Quân Khinh khẽ nhếch lên.
Sớm biết hôn một cái có thể giải quyết vấn đề, thì cô đã hôn anh thêm vài cái nữa rồi.
Dù sao, cô cũng can tâm tình nguyện, làm mãi không chán.
Đế Lâm lại đưa ly lên môi, nhâm nhi mùi vị của rượu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào môi của Quân Khinh.
Nụ cười của cô giống hệt như trong trí nhớ của anh. Trong cái tinh khiết trong sáng lại pha chút phóng túng, phô trương.
Trong lúc ngẩn ngơ, Đế Lâm có một cảm giác, dường như Quân Khinh trước mặt anh trở về, trở về cô của hai năm trước.
Hy vọng lần này, cô sẽ không nói dối anh.
Nhìn thấy biểu cảm ấm áp của Đế Lâm, Quân Khinh cười ngoan ngoãn.
"Vậy thì… ngày mai em đi học được không?"
Có đi học hay không, cô cũng không hề gấp gáp. Tuy nhiên, cô không ngại thể hiện vẻ ngoài ngoan ngoãn và nghe lời trước mặt Đế Lâm.
Một thiếu nữ vừa ngọt ngào vừa ngoan ngoãn như vậy, Tư ca, anh phải trân trọng đấy nhé!
Đế Lâm khẽ nheo mắt, xung quanh người anh lại tràn ra một luồng khí tức lạnh lẽo.
"Không!"
Tại sao anh lại tức giận rồi?
"Tại sao?"
Quân Khinh nhẹ giọng hỏi:
"Tư ca không cho em đi học à?"
Anh đang đưa ly rượu lên môi, nghe cô hỏi vậy, thì dừng lại, lạnh lùng nhìn cô:
"Chủ nhật em cũng đi học à?"
"Ồ…"
Cô vừa trở về, sao nhớ được thứ mấy chứ? Đoạn diễn này là phát sinh ngoài ý muốn.
Quân Khinh khẽ xoay người, đưa tay phải lên đỡ trán rồi day day thái dương, vẻ mặt yếu ớt và đáng thương.
"Có lẽ là do mất máu quá nhiều, đầu óc em vẫn mơ hồ nên nhớ nhầm, em còn tưởng rằng hôm nay là thứ hai."
Nhìn qua cổ tay quấn băng gạc của cô, Đế Lâm khẽ cau mày, ánh mắt anh toát lên vẻ lạnh lùng. Cũng đúng, trước khi cắt cổ tay, cô đã tuyệt thực hai ngày rồi, thiếu máu nên hôn mê, đâu có thể nhớ nổi thứ mấy.
Người hầu mang bữa tối lên, tất cả đều là những món ăn mà cô thích. Mấy ngày nay cô đã không ăn gì, bụng đói đến mức tim từ trước cũng di chuyển ra sau lưng.
Người hầu bước lại đặt trước mặt cô một bát canh gan heo và rau muống. Nhìn món canh trong bát, Quân Khinh đột nhiên nhíu mày. Đây là món gì chứ? Sao có thể nuốt nổi. Đang định kêu người hầu bê đi thì liền nghe đối phương mỉm cười, giải thích:
"Ngũ tiểu thư, đây là canh bổ huyết mà thiếu gia căn dặn tôi nấu cho cô."
Tư ca chuẩn bị cho cô? Vậy thì... độc cũng phải ăn!
"Cảm ơn Tư ca."
Cô hướng về phía Đế Lâm mỉm cười, rồi nhẹ nhàng cầm thìa lên, cố gắng gắp một miếng gan lợn đưa lên miệng.
Rõ ràng là vô cùng khó nuốt, nhưng vẻ mặt cô lại giống như đang hưởng thụ:
"Ngon thật!"
Cô không bao giờ ăn nội tạng động vật và ghét nhất là ăn rau, cô nghiến răng cố gắng nuốt hết bát canh gan lợn lớn, và rồi cô cũng không quên nở một nụ cười với anh.
"Tư ca, em ăn hết rồi... nấc!"
Ăn quá nhanh và dồn nén không khí trong bụng, cô không thể không bật ra một tiếng nấc đầy tế nhị.
Hix... Hình tượng nữ thần của cô hoàn toàn bị hủy hoại!
"Đi học cho hẳn hoi?"
"Vâng!"
"Không gặp Hoàng Phủ Tuần nữa à?"
"Không, tuyệt đối không!"
Sau khi suy nghĩ, cô còn nói thêm:
"Dù có tình cờ gặp gỡ, em cũng sẽ nhắm mắt bước qua."
"Chỉ cần anh vui, bảo em chết em cũng…"
"Không!"
"Ngoài chết ra thì cái gì em cũng nguyện làm."
Không dễ gì mới sống lại, cô không thể chết thêm lần nữa, nếu không, ai biết được lại xuyên không đến nơi đâu nữa.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, đôi mắt của anh lướt qua môi cô. Màu môi hồng dịu, căng mọng và trong veo.
Trong đáy mắt Đế Lâm hiện lên tia sáng, anh chậm rãi nâng ly rượu uống, hy vong rượu làm ẩm cổ họng khô khốc của anh. Rượu nồng vào cổ họng, không những không làm hạ ngọn lửa trong lòng anh mà còn làm cho lửa cháy nóng bừng bừng.
Đế Lâm nhắm mắt lại, kìm nén ngọn lửa tà ác trong mình anh nói:
"Cơ hội cuối cùng."
"Cảm ơn Tư ca!"
Khóe môi Quân Khinh khẽ nhếch lên.
Sớm biết hôn một cái có thể giải quyết vấn đề, thì cô đã hôn anh thêm vài cái nữa rồi.
Dù sao, cô cũng can tâm tình nguyện, làm mãi không chán.
Đế Lâm lại đưa ly lên môi, nhâm nhi mùi vị của rượu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào môi của Quân Khinh.
Nụ cười của cô giống hệt như trong trí nhớ của anh. Trong cái tinh khiết trong sáng lại pha chút phóng túng, phô trương.
Trong lúc ngẩn ngơ, Đế Lâm có một cảm giác, dường như Quân Khinh trước mặt anh trở về, trở về cô của hai năm trước.
Hy vọng lần này, cô sẽ không nói dối anh.
Nhìn thấy biểu cảm ấm áp của Đế Lâm, Quân Khinh cười ngoan ngoãn.
"Vậy thì… ngày mai em đi học được không?"
Có đi học hay không, cô cũng không hề gấp gáp. Tuy nhiên, cô không ngại thể hiện vẻ ngoài ngoan ngoãn và nghe lời trước mặt Đế Lâm.
Một thiếu nữ vừa ngọt ngào vừa ngoan ngoãn như vậy, Tư ca, anh phải trân trọng đấy nhé!
Đế Lâm khẽ nheo mắt, xung quanh người anh lại tràn ra một luồng khí tức lạnh lẽo.
"Không!"
Tại sao anh lại tức giận rồi?
"Tại sao?"
Quân Khinh nhẹ giọng hỏi:
"Tư ca không cho em đi học à?"
Anh đang đưa ly rượu lên môi, nghe cô hỏi vậy, thì dừng lại, lạnh lùng nhìn cô:
"Chủ nhật em cũng đi học à?"
"Ồ…"
Cô vừa trở về, sao nhớ được thứ mấy chứ? Đoạn diễn này là phát sinh ngoài ý muốn.
Quân Khinh khẽ xoay người, đưa tay phải lên đỡ trán rồi day day thái dương, vẻ mặt yếu ớt và đáng thương.
"Có lẽ là do mất máu quá nhiều, đầu óc em vẫn mơ hồ nên nhớ nhầm, em còn tưởng rằng hôm nay là thứ hai."
Nhìn qua cổ tay quấn băng gạc của cô, Đế Lâm khẽ cau mày, ánh mắt anh toát lên vẻ lạnh lùng. Cũng đúng, trước khi cắt cổ tay, cô đã tuyệt thực hai ngày rồi, thiếu máu nên hôn mê, đâu có thể nhớ nổi thứ mấy.
Người hầu mang bữa tối lên, tất cả đều là những món ăn mà cô thích. Mấy ngày nay cô đã không ăn gì, bụng đói đến mức tim từ trước cũng di chuyển ra sau lưng.
Người hầu bước lại đặt trước mặt cô một bát canh gan heo và rau muống. Nhìn món canh trong bát, Quân Khinh đột nhiên nhíu mày. Đây là món gì chứ? Sao có thể nuốt nổi. Đang định kêu người hầu bê đi thì liền nghe đối phương mỉm cười, giải thích:
"Ngũ tiểu thư, đây là canh bổ huyết mà thiếu gia căn dặn tôi nấu cho cô."
Tư ca chuẩn bị cho cô? Vậy thì... độc cũng phải ăn!
"Cảm ơn Tư ca."
Cô hướng về phía Đế Lâm mỉm cười, rồi nhẹ nhàng cầm thìa lên, cố gắng gắp một miếng gan lợn đưa lên miệng.
Rõ ràng là vô cùng khó nuốt, nhưng vẻ mặt cô lại giống như đang hưởng thụ:
"Ngon thật!"
Cô không bao giờ ăn nội tạng động vật và ghét nhất là ăn rau, cô nghiến răng cố gắng nuốt hết bát canh gan lợn lớn, và rồi cô cũng không quên nở một nụ cười với anh.
"Tư ca, em ăn hết rồi... nấc!"
Ăn quá nhanh và dồn nén không khí trong bụng, cô không thể không bật ra một tiếng nấc đầy tế nhị.
Hix... Hình tượng nữ thần của cô hoàn toàn bị hủy hoại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.