Chương 12: ANH THÍCH CẢM GIÁC HIỆN TẠI
Lục Xu
17/03/2016
Mấy cảnh diễn tiếp theo của Nghê Vân Huyên đều là về những việc xảy ra
sau khi Lạc Tử Thịnh biết được chuyện Thẩm Thiển Y mắc căn bệnh tâm lý
đó.
Lạc Tử Thịnh không tìm được đáp án từ Thẩm Thiển Y, đồng thời cũng xác định chắc chắn là có chuyện mà anh không biết. Cho nên, Lạc Tử Thịnh quyết đinh đưa Thẩm Thiển Y đi gặp bác sĩ tâm lý, hy vọng Thẩm Thiển Y mà anh vẫn yêu quý sẽ trở lại với cuộc sống bình thường. Dẫu nội tâm Lạc Tử Thịnh vẫn còn chút bất mãn với hôn sự của mình và Thẩm Thiển Y, nhưng dù sao Thẩm Thiển Y cũng là em gái của Thẩm Thiển Vũ, hơn nữa ngày còn bé cô vẫn là cô bé chạy theo anh. Trong lòng Lạc Tử Thịnh, anh coi Thẩm Thiển Y như người thân, giống em gái ruột vậy. Cho nên, biết được cô có tâm sự, cũng từng trải qua không ít kích thích, anh liền hy vọng cô có thể thoát khỏi bóng ma đó.
Nghê Vân Huyên diễn cảnh Lạc Tử Thịnh dẫn Thẩm Thiển Y đi gặp bác sĩ, Lạc Tử Thịnh giấu Thẩm Thiển Y. Giữa đường, Thẩm Thiển Y phát hiện ra mục đích của Lạc Tử Thịnh. Hai người ở trên xe xảy ra mâu thuẫn, Thẩm Thiển Y sống chết cũng không bằng lòng đến gặp bác sĩ. Lạc Tử Thịnh cũng nổi nóng, vốn muốn đưa cô đến khám bệnh, hơn nữa đây là vì muốn tốt cho cô, anh không rõ vì sao cô lại phản kháng như vậy.
Thẩm Thiển Y từ trên xe đi xuống, Lạc Tử Thịnh đuổi theo cô, hai người lại xảy ra tranh chấp. Không ít người đi đường vây lại xem, người càng ngày càng nhiều. Thẩm Thiển Y thấy Lạc Tử Thịnh vẫn nắm tay mình, cô dùng tay kia cho Lạc Tử Thịnh một bạt tai.
Mà người ngạc nhiên nhất cũng là bản thân cô, vậy mà cô lại gây thương tổn cho người đàn ông mà cô yêu nhất. Lạc Tử Thịnh thả tay, Thẩm Thiển Y chạy đi.
Nghê Vân Huyên tất nhiên không thể thực sự đánh diễn viên nam này, đành áp dụng phương thức dựa vào góc quay. Nhưng mà, không tốt lắm, động tác thế nào nhìn cũng không thật. Bị NG nhiều lần, nam diễn viên cũng có chút bất đắc dĩ: “Đạo diễn, nếu không thì cứ đánh thật đi?” Anh ta nhìn tay Nghê Vân Huyên: “Đoán chừng đánh cũng không đau.”
Nghê Vân Huyên không nói gì liếc nhìn nam diễn viên này một cái, mà đạo diễn cũng không kiên nhẫn hô một câu: “Cứ vậy đi, chuẩn bị cho tốt, action.”
Tất cả chuẩn bị xong, Nghê Vân Huyên thật sự đánh một bạt tai vào mặt nam diễn viên. Vốn bởi vì câu “Đoán chừng đánh cũng không đau” của đối phương nên cô nảy sinh chút tâm lý phản nghịch, thử xem đánh có đau hay không, nhưng sau khi thật sự dùng sức đánh thì cô lại cảm thấy cực kỳ không ổn. Sau đó cô sững sờ nhìn đối phương, đối phương kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, cô mới chạy trốn khỏi hiện trường.
Nhưng mà nét mặt sửng sốt này của cô ngược lại diễn vừa đúng biểu cảm của Thẩm Thiển Y khi đó.
Đạo diễn Hoàng vừa lòng với cảnh này, mà nam diễn viên cũng thực vui vẻ vì thấy cảnh này đã được duyệt cho qua, đối với cái tát của cô cũng không cảm thấy gì: “May mắn quay một lần là xong, nếu không thì mặt tôi thảm rồi.”
Nghê Vân Huyên nhìn anh ta, sau đó bản thân cũng thoải mái hơn: “Đó là do tôi đánh được.”
Lương Bích đi qua: “Tìm được trạng thái rồi? Lần này diễn cũng không tệ lắm.”
“Em vốn không tệ mà!”
Lương Bích lắc đầu, mới hai mươi tuổi đầu, sức sống trẻ trung trên gương mặt đều che không được.
Lương Bích ra hiệu cho cô, cô nhìn qua bên kia, Lục Tử Chiếu đang ở đó gọi điện thoại.
“Anh ta đến đây lúc nào?” Ngược lại Nghê Vân Huyên có chút kinh ngạc.
Lương Bích không trả lời mà hỏi lại: “Hiện tại em và anh ta là như thế nào? Tần suất anh ta xuất hiện không phải cao bình thường.”
Nghê Vân Huyên cũng chỉ cười cười: “Chị tự đoán đi.”
Nghê Vân Huyên đi về phía Lục Tử Chiếu, chờ anh gọi điện thoại xong mới chậm rãi mở miệng: “Mấy ngày nay đều rất rảnh rỗi?”
“Không phải tôi đã nói rồi hay sao, tôi giao cho em quyền lợi như vậy, chẳng lẽ em quên rồi?”
Cô cười nhàn nhạt, nhìn không ra sắc mặt yên lặng của anh rốt cuộc vì đang suy nghĩ điều gì. Mà anh nhìn về phía đạo diễn ở bên kia: “Hôm nay quay xong rồi?”
Cô gật gật đầu.
Cho đến khi anh lấy xe rồi đi được một đoạn thật dài, Nghê Vân Huyên cũng không nghĩ ra rốt cuộc anh muốn làm gì, đến lúc anh dừng xe trước cửa siêu thị, cô chỉ ngờ vực nhìn anh.
“Xuống xe đi, nhìn tôi làm gì?”
Cô nhìn siêu thị kia: “Đi vào trong đó?”
“Em nghĩ sao?”
Kỳ thật, người không nổi tiếng cũng có cái lợi, ví như cô hiện tại, thoải mái tiến vào siêu thị, không lo lắng điều gì cả, lúc người khác nhìn mình mình cũng có thể nhìn lại. Lục Tử Chiếu cảm thấy rất hứng thú với bộ dạng cô và người khác mắt to đối mắt nhỏ, cô như vậy giống như một cô bé vậy, hồn nhiên lại đáng yêu.
Lục Tử Chiếu kéo tay cô, khóe miệng mang theo ý cười.
Cô tựa hồ hơi ngây người, nhìn anh kéo tay mình không nói gì.
Cô nhìn bộ dạng chọn thức ăn cũng ra dáng của anh: “Anh sẽ chọn?”
“Vậy em sẽ?”
Cô lắc đầu.
“Vậy thì im miệng.”
Cô bĩu môi, nhìn anh có vẻ có kinh nghiệm cầm một ít thức ăn, có vài phần cảm giác người đàn ông của gia đình, cô bất giác nở nụ cười.
Anh mua rất nhiều thức ăn, ngay cả cô cũng phải cầm không ít, lúc này mới dẹp đường hồi phủ. Cô nhìn đường đi: “Anh thực sự dọn đến nơi đó?”
“Tôi không thích trả lời những vấn đề không có dinh dưỡng như thế này.”
“Vậy cái gì thì được tính là có dinh dưỡng?”
“Ví dụ như, em nên cảm thấy vinh hạnh và kinh hỉ vì có thể được ăn đồ ăn mà tôi làm.”
“Tôi chính là rất kinh hỉ, cho nên anh không nhìn ra tôi đang kinh hỉ.”
“Hiện tại tôi nên tỏ vẻ vinh hạnh vì sự ‘kinh hỉ’ đó của em?”
“Không hẳn không thể.”
“Tôi vô cùng vinh hạnh.”
“Nhìn không ra đấy.”
“Tôi chính là rất vinh hạnh, cho nên em không nhìn ra tôi đang vinh hạnh.”
Cô trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt câm nín.
Trở lại tòa biệt thự lúc trước hai người cùng nhau lựa chọn, cô vẫn cảm thấy khó mà tưởng tượng được, đứng ở trước cửa hồi lâu mới đi vào.
Bên trong không có ai cả, cô cảm thấy vừa lòng về điều này.
Mà anh không cố kỵ gì đeo tạp dề vào, trực tiếp xử lý đống thức ăn, động tác thuần thục làm phụ nữ cũng phải hổ thẹn. Cô đứng một bên mắt trợn tròn.
Sau đó, cô cảm thấy mất mặt, liền tự mình đi tham quan biệt thự này, là phong cách cô rất thích, đơn giản lại đẹp mắt, tất cả đều lấy màu sắc tươi sáng làm chủ đạo. Cô đi từ tầng dưới lên tầng trên, kỳ thật trước kia cô nghĩ phòng cưới của mình sẽ là căn phòng như vậy, không lớn không nhỏ, thoạt nhìn rất thoải mái. Sau đó cùng người mình thích vĩnh viễn ở bên nhau, nhưng mà, đó chỉ là suy nghĩ từ ngày còn rất nhỏ, rốt cuộc suy nghĩ đó cách xa đã bao lâu, cô gần như quên rồi.
Cô quả thật rất thích nơi này, đứng ở ban công trông ra bên ngoài, tất cả đều là bãi cỏ xanh mướt, giống như đặt bản thân mình ở một nơi không bẩn thỉu không vẩn đục, thuộc về thế giới yên bình của chính mình. Cô rất thích màu xanh lục, đặc biệt thích, cảm thấy xanh lục là màu sắc thuần túy và tươi đẹp nhất, thanh khiết mà sạch sẽ.
Cỏ non mới mới nhú không bao lâu, ngay cả lá cây cũng mang theo vài phần vàng nhạt, tất cả, giống như một câu chuyện vừa mới bắt đầu.
Đúng vậy, mới bắt đầu.
Cô xoay người xuống tầng.
Mà động tác của Lục Tử Chiếu rất nhanh, chỉ một lát, vài món ăn gia đình cũng đã làm xong.
“Có thể ăn rồi.” Anh gỡ tạp dề xuống.
Cô chủ động đi lấy bát đũa rồi xới cơm: “Anh thường xuyên tự nấu cơm?”
“Không thường xuyên.”
“Cũng đúng, hẳn là anh vẫn luôn bộn bề nhiều việc.”
“Tàm tạm.”
Cô ăn thực sự chậm, động tác cũng rất nhẹ. Mà anh cũng không nói chuyện, chỉ là khi thấy bát cơm của cô đã thấy đáy nhưng cô vẫn không xới thêm mới mở miệng: “Không ăn thêm chút nữa?”
“Tôi là nghệ sĩ, phải giữ dáng.”
“Lý do này không tồi.” Anh ăn xong miếng cơm cuối cùng: “Cũng may, không nói cơm tôi làm khó ăn.”
“Ăn rất ngon.”
“Vậy sao?”
“Tôi là một người rất kén ăn, có thể làm tôi ăn được là rất không tồi đó.”
“Vinh hạnh của tôi.”
Cô cười nhìn anh: “Cần tôi rửa bát?”
“Nếu em sẵn lòng.”
Cô thực sự mang bát đi rửa, mà anh thì đi theo vào. Khi cô bắt đầu rửa bát, anh đứng phía sau cô, tay chậm rãi ôm lấy eo cô. Anh vùi đầu vào cổ cô, nghe hơi thở thuộc về riêng cô.
Cơ thể cô cứng đờ, muốn giãy dụa.
“Đừng động.” Anh càng ôm chặt cô hơn: “Anh rất thích cảm giác hiện tại này, tựa như trong giấc mơ vậy.”
Lạc Tử Thịnh không tìm được đáp án từ Thẩm Thiển Y, đồng thời cũng xác định chắc chắn là có chuyện mà anh không biết. Cho nên, Lạc Tử Thịnh quyết đinh đưa Thẩm Thiển Y đi gặp bác sĩ tâm lý, hy vọng Thẩm Thiển Y mà anh vẫn yêu quý sẽ trở lại với cuộc sống bình thường. Dẫu nội tâm Lạc Tử Thịnh vẫn còn chút bất mãn với hôn sự của mình và Thẩm Thiển Y, nhưng dù sao Thẩm Thiển Y cũng là em gái của Thẩm Thiển Vũ, hơn nữa ngày còn bé cô vẫn là cô bé chạy theo anh. Trong lòng Lạc Tử Thịnh, anh coi Thẩm Thiển Y như người thân, giống em gái ruột vậy. Cho nên, biết được cô có tâm sự, cũng từng trải qua không ít kích thích, anh liền hy vọng cô có thể thoát khỏi bóng ma đó.
Nghê Vân Huyên diễn cảnh Lạc Tử Thịnh dẫn Thẩm Thiển Y đi gặp bác sĩ, Lạc Tử Thịnh giấu Thẩm Thiển Y. Giữa đường, Thẩm Thiển Y phát hiện ra mục đích của Lạc Tử Thịnh. Hai người ở trên xe xảy ra mâu thuẫn, Thẩm Thiển Y sống chết cũng không bằng lòng đến gặp bác sĩ. Lạc Tử Thịnh cũng nổi nóng, vốn muốn đưa cô đến khám bệnh, hơn nữa đây là vì muốn tốt cho cô, anh không rõ vì sao cô lại phản kháng như vậy.
Thẩm Thiển Y từ trên xe đi xuống, Lạc Tử Thịnh đuổi theo cô, hai người lại xảy ra tranh chấp. Không ít người đi đường vây lại xem, người càng ngày càng nhiều. Thẩm Thiển Y thấy Lạc Tử Thịnh vẫn nắm tay mình, cô dùng tay kia cho Lạc Tử Thịnh một bạt tai.
Mà người ngạc nhiên nhất cũng là bản thân cô, vậy mà cô lại gây thương tổn cho người đàn ông mà cô yêu nhất. Lạc Tử Thịnh thả tay, Thẩm Thiển Y chạy đi.
Nghê Vân Huyên tất nhiên không thể thực sự đánh diễn viên nam này, đành áp dụng phương thức dựa vào góc quay. Nhưng mà, không tốt lắm, động tác thế nào nhìn cũng không thật. Bị NG nhiều lần, nam diễn viên cũng có chút bất đắc dĩ: “Đạo diễn, nếu không thì cứ đánh thật đi?” Anh ta nhìn tay Nghê Vân Huyên: “Đoán chừng đánh cũng không đau.”
Nghê Vân Huyên không nói gì liếc nhìn nam diễn viên này một cái, mà đạo diễn cũng không kiên nhẫn hô một câu: “Cứ vậy đi, chuẩn bị cho tốt, action.”
Tất cả chuẩn bị xong, Nghê Vân Huyên thật sự đánh một bạt tai vào mặt nam diễn viên. Vốn bởi vì câu “Đoán chừng đánh cũng không đau” của đối phương nên cô nảy sinh chút tâm lý phản nghịch, thử xem đánh có đau hay không, nhưng sau khi thật sự dùng sức đánh thì cô lại cảm thấy cực kỳ không ổn. Sau đó cô sững sờ nhìn đối phương, đối phương kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, cô mới chạy trốn khỏi hiện trường.
Nhưng mà nét mặt sửng sốt này của cô ngược lại diễn vừa đúng biểu cảm của Thẩm Thiển Y khi đó.
Đạo diễn Hoàng vừa lòng với cảnh này, mà nam diễn viên cũng thực vui vẻ vì thấy cảnh này đã được duyệt cho qua, đối với cái tát của cô cũng không cảm thấy gì: “May mắn quay một lần là xong, nếu không thì mặt tôi thảm rồi.”
Nghê Vân Huyên nhìn anh ta, sau đó bản thân cũng thoải mái hơn: “Đó là do tôi đánh được.”
Lương Bích đi qua: “Tìm được trạng thái rồi? Lần này diễn cũng không tệ lắm.”
“Em vốn không tệ mà!”
Lương Bích lắc đầu, mới hai mươi tuổi đầu, sức sống trẻ trung trên gương mặt đều che không được.
Lương Bích ra hiệu cho cô, cô nhìn qua bên kia, Lục Tử Chiếu đang ở đó gọi điện thoại.
“Anh ta đến đây lúc nào?” Ngược lại Nghê Vân Huyên có chút kinh ngạc.
Lương Bích không trả lời mà hỏi lại: “Hiện tại em và anh ta là như thế nào? Tần suất anh ta xuất hiện không phải cao bình thường.”
Nghê Vân Huyên cũng chỉ cười cười: “Chị tự đoán đi.”
Nghê Vân Huyên đi về phía Lục Tử Chiếu, chờ anh gọi điện thoại xong mới chậm rãi mở miệng: “Mấy ngày nay đều rất rảnh rỗi?”
“Không phải tôi đã nói rồi hay sao, tôi giao cho em quyền lợi như vậy, chẳng lẽ em quên rồi?”
Cô cười nhàn nhạt, nhìn không ra sắc mặt yên lặng của anh rốt cuộc vì đang suy nghĩ điều gì. Mà anh nhìn về phía đạo diễn ở bên kia: “Hôm nay quay xong rồi?”
Cô gật gật đầu.
Cho đến khi anh lấy xe rồi đi được một đoạn thật dài, Nghê Vân Huyên cũng không nghĩ ra rốt cuộc anh muốn làm gì, đến lúc anh dừng xe trước cửa siêu thị, cô chỉ ngờ vực nhìn anh.
“Xuống xe đi, nhìn tôi làm gì?”
Cô nhìn siêu thị kia: “Đi vào trong đó?”
“Em nghĩ sao?”
Kỳ thật, người không nổi tiếng cũng có cái lợi, ví như cô hiện tại, thoải mái tiến vào siêu thị, không lo lắng điều gì cả, lúc người khác nhìn mình mình cũng có thể nhìn lại. Lục Tử Chiếu cảm thấy rất hứng thú với bộ dạng cô và người khác mắt to đối mắt nhỏ, cô như vậy giống như một cô bé vậy, hồn nhiên lại đáng yêu.
Lục Tử Chiếu kéo tay cô, khóe miệng mang theo ý cười.
Cô tựa hồ hơi ngây người, nhìn anh kéo tay mình không nói gì.
Cô nhìn bộ dạng chọn thức ăn cũng ra dáng của anh: “Anh sẽ chọn?”
“Vậy em sẽ?”
Cô lắc đầu.
“Vậy thì im miệng.”
Cô bĩu môi, nhìn anh có vẻ có kinh nghiệm cầm một ít thức ăn, có vài phần cảm giác người đàn ông của gia đình, cô bất giác nở nụ cười.
Anh mua rất nhiều thức ăn, ngay cả cô cũng phải cầm không ít, lúc này mới dẹp đường hồi phủ. Cô nhìn đường đi: “Anh thực sự dọn đến nơi đó?”
“Tôi không thích trả lời những vấn đề không có dinh dưỡng như thế này.”
“Vậy cái gì thì được tính là có dinh dưỡng?”
“Ví dụ như, em nên cảm thấy vinh hạnh và kinh hỉ vì có thể được ăn đồ ăn mà tôi làm.”
“Tôi chính là rất kinh hỉ, cho nên anh không nhìn ra tôi đang kinh hỉ.”
“Hiện tại tôi nên tỏ vẻ vinh hạnh vì sự ‘kinh hỉ’ đó của em?”
“Không hẳn không thể.”
“Tôi vô cùng vinh hạnh.”
“Nhìn không ra đấy.”
“Tôi chính là rất vinh hạnh, cho nên em không nhìn ra tôi đang vinh hạnh.”
Cô trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt câm nín.
Trở lại tòa biệt thự lúc trước hai người cùng nhau lựa chọn, cô vẫn cảm thấy khó mà tưởng tượng được, đứng ở trước cửa hồi lâu mới đi vào.
Bên trong không có ai cả, cô cảm thấy vừa lòng về điều này.
Mà anh không cố kỵ gì đeo tạp dề vào, trực tiếp xử lý đống thức ăn, động tác thuần thục làm phụ nữ cũng phải hổ thẹn. Cô đứng một bên mắt trợn tròn.
Sau đó, cô cảm thấy mất mặt, liền tự mình đi tham quan biệt thự này, là phong cách cô rất thích, đơn giản lại đẹp mắt, tất cả đều lấy màu sắc tươi sáng làm chủ đạo. Cô đi từ tầng dưới lên tầng trên, kỳ thật trước kia cô nghĩ phòng cưới của mình sẽ là căn phòng như vậy, không lớn không nhỏ, thoạt nhìn rất thoải mái. Sau đó cùng người mình thích vĩnh viễn ở bên nhau, nhưng mà, đó chỉ là suy nghĩ từ ngày còn rất nhỏ, rốt cuộc suy nghĩ đó cách xa đã bao lâu, cô gần như quên rồi.
Cô quả thật rất thích nơi này, đứng ở ban công trông ra bên ngoài, tất cả đều là bãi cỏ xanh mướt, giống như đặt bản thân mình ở một nơi không bẩn thỉu không vẩn đục, thuộc về thế giới yên bình của chính mình. Cô rất thích màu xanh lục, đặc biệt thích, cảm thấy xanh lục là màu sắc thuần túy và tươi đẹp nhất, thanh khiết mà sạch sẽ.
Cỏ non mới mới nhú không bao lâu, ngay cả lá cây cũng mang theo vài phần vàng nhạt, tất cả, giống như một câu chuyện vừa mới bắt đầu.
Đúng vậy, mới bắt đầu.
Cô xoay người xuống tầng.
Mà động tác của Lục Tử Chiếu rất nhanh, chỉ một lát, vài món ăn gia đình cũng đã làm xong.
“Có thể ăn rồi.” Anh gỡ tạp dề xuống.
Cô chủ động đi lấy bát đũa rồi xới cơm: “Anh thường xuyên tự nấu cơm?”
“Không thường xuyên.”
“Cũng đúng, hẳn là anh vẫn luôn bộn bề nhiều việc.”
“Tàm tạm.”
Cô ăn thực sự chậm, động tác cũng rất nhẹ. Mà anh cũng không nói chuyện, chỉ là khi thấy bát cơm của cô đã thấy đáy nhưng cô vẫn không xới thêm mới mở miệng: “Không ăn thêm chút nữa?”
“Tôi là nghệ sĩ, phải giữ dáng.”
“Lý do này không tồi.” Anh ăn xong miếng cơm cuối cùng: “Cũng may, không nói cơm tôi làm khó ăn.”
“Ăn rất ngon.”
“Vậy sao?”
“Tôi là một người rất kén ăn, có thể làm tôi ăn được là rất không tồi đó.”
“Vinh hạnh của tôi.”
Cô cười nhìn anh: “Cần tôi rửa bát?”
“Nếu em sẵn lòng.”
Cô thực sự mang bát đi rửa, mà anh thì đi theo vào. Khi cô bắt đầu rửa bát, anh đứng phía sau cô, tay chậm rãi ôm lấy eo cô. Anh vùi đầu vào cổ cô, nghe hơi thở thuộc về riêng cô.
Cơ thể cô cứng đờ, muốn giãy dụa.
“Đừng động.” Anh càng ôm chặt cô hơn: “Anh rất thích cảm giác hiện tại này, tựa như trong giấc mơ vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.